Đọc truyện Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường – Chương 20: Không cần cảm tạ
Đột nhiên Quý Minh Thành trợn to hai mắt, nhìn nàng không thể tin tưởng, bởi vì cực kỳ đau đớn, mồ hôi lạnh tràn đầy trên trán.
Vào lúc này đối diện với thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh có vẻ lãnh khốc như vậy.
Bỗng nhiên nhận ra chính mình đã sai rồi.
Người Quý gia phía dưới nhìn thấy tình cảnh này, càng hoảng sợ hơn, chỉ là có nhiều người trước mặt ngăn trở, rốt cục vẫn phải nhịn xuống.
Quý Minh Thành từ từ đứng lên, nhìn ánh mắt nàng cũng trở nên lạnh lẽo.
“Nếu rượu mời không uống mà chỉ muốn uống rượu phạt thì…”
Hắn vận chuyển linh lực, linh lực hùng hậu cả người lập tức tỏa ra uy thế, nghiền ép về phía Phượng Trường Duyệt.
Nhưng Phượng Trường Duyệt cứ bất động, trước mặt nàng, dường như hình thành
một tấm bình phong trong suốt, dễ dàng chặn lại uy thế của Quý Minh
Thành.
Đôi mắt Quý Minh Thành trở nên thâm thúy, rồi lập tức nắm chặt bội kiếm bên hông.
Đem linh lực rót vào trong đó, hiển nhiên bội kiếm khẽ run lên, một luồng
huyết tinh chi khí từ từ tràn lan ra tại chỗ, thậm chí mơ hồ hít một hơi lại có thể cảm nhận được khí tức vị ngọt của máu thịt.
Sắc mặt mọi người trên sân ào ào biến đổi.
“Thị Huyết kiếm. Chí bảo Quý gia.”
“Hắn vừa thấy mặt lại liền ra đòn sát thủ. Thật sự Phượng Trường Duyệt lợi hại như vậy sao?”
“Nói không chừng… Lúc trước ai bị người như vậy đá gãy chân cũng đều phải
tức giận chứ sao? Ha ha, xem ra lần này, Phượng Trường Duyệt thật sự đã
chọc giận đại thiếu gia Quý gia rồi. Có thể nàng chịu đựng được đấy.”
…
Quý Khuê mắt thấy Quý Minh Thành vừa ra tay chính là một chiêu tàn nhẫn
nhất, trong lòng có chút khó chịu. Dù sao dưới cái nhìn của hắn, thiên
phú Quý Minh Thành kinh người, vốn đối chiến với Phượng Trường Duyệt
không cần động tĩnh lớn như vậy. Thế nhưng nghĩ đến Phượng Trường Duyệt
đá gãy chân Quý Minh Thành, lửa giận trong lòng hắn bốc lên, muốn như
vậy cũng được, một chiêu toàn thắng, tốt nhất là chết luôn.
Sắc mặt hắn âm trầm, hắn là đối thủ của Phượng gia, nhưng trên mặt cũng không có vẻ vui thích hưng phấn.
Phượng Tĩnh Vũ được xem trọng nhất ở trên trận đấu lớn dùng thủ đoạn đê hèn,
bị hủy bỏ tư cách, đã mất mặt hoàn toàn. Mà nàng bị vạch trần, trong
lòng bọn họ vẫn lại đều căm ghét Phượng Trường Duyệt, đương nhiên trong
lòng càng khó chịu.
Dù sao rõ ràng Phượng Trường Duyệt đã không
còn là nàng trước đây, như vậy bất luận ra sao, bọn họ ngày sau đều phải thay đổi thái độ đối với nàng.
Nhiều người càng lo lắng hơn là…
Trước đây hầu như tất cả mọi người Phượng gia đều từng bắt nạt Phượng
Trường Duyệt, sau đó nàng trở nên mạnh mẽ, nói không chừng sẽ trả thù
bọn họ đấy.
Nhìn Quý Minh Thành trên sân vừa ra tay chính là một
chiêu lợi hại như vậy, nhiều người thật sự thở phào nhẹ nhõm: Nếu như
Phượng Trường Duyệt bị trọng thương, ít nhất như vậy thời gian ngắn sẽ
không tìm bọn họ để gây sự.
Trong ánh mắt mờ mịt không rõ của mọi người, rốt cục Quý Minh Thành động thủ.
Thân hình hắn giống như quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện trước người Phượng
Trường Duyệt, bóng người chưa hiện ra, thanh kiếm đã động trước.
Một đạo quang kiếm sắc bén sáng lấp lóe, mạnh mẽ chém xuống đỉnh đầu Phượng Trường Duyệt.
Mùi máu tanh của kiếm, hiển nhiên là do linh lực dồi dào của Quý Minh Thành rót vào, chấn động bốn phương tám hướng, thậm chí hàng người xem phía
trước còn cảm nhận được đao kiếm cực kỳ sắc bén thổi qua trước mặt mình, đau đớn, lạnh lẽo.
Mấy người khách quý ngồi ở trên đài thấy vậy đều thỏa mãn gật đầu.
“Không hổ là thiên tài trăm năm hiếm có của thành Tây Tác, vừa ra tay chính là động tĩnh như vậy, tương lai càng khó nói.”
Nói chuyện chính là chủ tịch ngân hàng Áo Thác phòng đấu giá Tinh Huy thành Tây Tác, xem ra hết sức điềm đạm, trên thực tế thực lực khá cao, bằng
không cũng không thể chờ nhận chức vị này.
Phòng đấu giá Tinh Huy giàu nứt đố đổ vách, thực lực càng thêm mạnh mẽ.
“Ha ha. Ngược lại ta không thấy như thế.”, Âm thanh chấn động như tiếng sấm vang lên, chính là đoàn trưởng Liệt Phong Lôi của đoàn lính đánh thuê
Liệt Hỏa, “Tuy rằng tiểu tử Quý gia kia lợi hại, nhưng ta thấy nữ oa kia rất bình tĩnh đấy. Tính cách này ta rất thích.”
“Ha ha, từ trước đến giờ ánh mắt Liệt đoàn trưởng độc đáo, cũng khó nói, nói không chừng nàng thật có thể có biện pháp.”
Từ trước đến giờ Áo Thác đều là người hòa khí, luôn duy trì quan hệ tốt
đẹp cùng tất cả mọi người, lúc này thấy Liệt Phong Lôi tán thưởng Phượng Trường Duyệt, liền biết thời biết thế chen vào một câu.
Mấy trưởng lão gia tộc khác đều không nói gì hết.
Áo Thác vừa dứt lời, ánh mắt đột nhiên dừng lại, nhìn về phía trên đài.
Một kiếm máu tanh ác liệt chém xuống, nhưng mà Phượng Trường Duyệt cũng
không lùi lại, càng không có bị thương. Đột nhiên nàng ngẩng đầu, nắm
tay thành quyền, chân phải mạnh mẽ giẫm xuống đất một cái, thân thể bắn
ra tựa như đạn pháo. Thẳng tắp tiến lên mà đón lấy một đầu kiếm kia.
Trên võ đài. chỗ mà nàng vừa nãy đứng thẳng, thình lình lõm xuống một dấu chân, vết nứt phân tán bốn phía.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Nắm đấm Phượng Trường Duyệt mạnh mẽ vung ra hướng lên trên, do tốc độ cực
nhanh, đến mức nắm đấm thậm chí hình thành một chữ khải, khí lực hung
mãnh, chỉ thoáng một cái va chạm cùng kiếm.
Lúc này Phượng Trường Duyệt thầm cảm ơn nguyên chủ, cho dù không có thiên phú tu luyện, nhưng chưa từng buông xuôi. Thời gian mười mấy năm quá khứ, mỗi ngày đều
luyện tập. Trong đó, luyện được nhiều nhất chính là quyền pháp này.
Bởi vì đây là quyền pháp bình thường nhất của Phượng gia, nàng không đủ tư
cách học tập võ kỹ đẳng cấp cao, chỉ có thể từng chút luyện tập quyền
pháp đâu đâu cũng có thể thấy thôi.
Đến lúc này, nàng chọn lựa, chính là phương pháp đơn giản, thô bạo nhất.
Ầm.
Linh lực va chạm. Năng lượng khổng lồ dao động, tản đi hướng về bốn phía.
Bỗng nhiên trên võ đài từng đạo từng đạo nứt ra vết nứt.
Nắm đấm nhỏ gầy, trường kiếm sắc bén, linh lực bên trong quấn lấy nhau, giằng co.
Rõ ràng Quý Minh Thành không nghĩ tới Phượng Trường Duyệt có thể chống đỡ
một chiêu này của hắn, phải biết hắn đã là linh vương một sao.
Đột nhiên thần sắc hắn âm trầm, sau đó cả kinh, cảm giác được một luồng sức mạnh to lớn kéo tới hướng về phía hắn.
Ngũ tạng Phượng Trường Duyệt dường như nhét chung một chỗ, toàn thân đều
thương tâm, đau đớn, tựa hồ một khắc sau liền muốn ngã xuống, thế nhưng
nàng không có.
Lần nữa rút lấy linh lực trong cơ thể, rót vào
trên nắm tay, sắc mặt Phượng Trường Duyệt khẽ suy sụp trở thành trắng
nhợt, ánh mắt sâu thẳm như biển cả, bỗng nhiên biến hóa.
Thân thể Quý Minh Thành khẽ dao động, khóe miệng bỗng tràn ra máu tươi.
Bỗng nhiên trường kiếm bay ngược về phía sau, rơi xuống cách đó không xa.
Toàn trường yên tĩnh. Mọi người Quý gia thoáng cái đứng dậy, nhìn trên đài khiếp sợ.
Làm sao Quý Minh Thành có thể thua?
Quý Khuê nghiêm mặt quát một tiếng: “Tất cả ngồi xuống.” Minh Thành vẫn chưa thua, hắn vẫn còn có…
Quý Minh Thành dừng lại, nhìn chằm chằm Phượng Trường Duyệt, từ từ lau đi
vết máu ở khóe miệng: ” Xem ra cô một lòng muốn tìm cái chết rồi. Cũng
được, sẽ cho cô chết thoải mái. Dù sao có thể khiến nó đi ra cũng là
vinh hạnh của cô.”
Nói xong, bỗng nhiên Quý Minh Thành thu hồi linh lực, đột nhiên dưới chân hiện lên một quang trận to lớn hình tròn.
“Ra đi. Hỏa sư thú.”
Quang trận hình tròn lập lòe, trong ánh mắt mọi người khiếp sợ không nói nên
lời, một hình dáng ma thú ánh sáng đột nhiên xuất hiện.
“Ma thú. Là ma thú.”
“Trời ạ. Quý Minh Thành thế nhưng đã khế ước ma thú. Lần này Phượng Trường Duyệt chết chắc rồi.”
“Đó là… Hỏa sư thú sao? Là ma thú cấp sáu. Toàn bộ thành Tây Tác cũng chưa từng xuất hiện đấy.”
Ánh sáng khổng lồ hiện lên, tiếp theo, một bóng thú hiện ra trước người Quý Minh Thành.
“Rống.”
Hình dáng sư tử, ma thú cả người hỏa hồng vừa xuất hiện, đột nhiên liền ngẩng đầu gào thét, khí thế chấn động.
Tính cách ma thú tàn bạo, cho dù khế ước, cũng vẫn giữ lại bản tính hung tàn khát máu.
Mà ma thú Quý Minh Thành khế ước tất nhiên là hỏa sư thú cấp sáu.
Sắc mặt Phượng Thương thoáng cái hết sức suy sụp, không nhịn được tiến lên một bước: “Tiểu thư.”
Hiên Viên Dạ nhíu mày lại, không biết ma thú cấp bậc loại này sao lại khiến
nhiều người khiếp sợ như vậy. Xem ra Quý Minh Thành cùng mọi người Quý
gia dường như rất kiêu ngạo?
Xác thực bọn họ rất kiêu ngạo. Cũng
không ai biết được, bọn họ vì ma thú này mà bỏ đi hết bao nhiêu tâm tử,
đây là chiêu mạnh nhất của Quý Minh Thành.
Phượng Trường Duyệt phải đầu hàng không còn nghi ngờ.
Dưới chân Quý Minh Thành ánh sáng dần dần biến mất, hỏa sư thú kia thì nhe
răng trợn mắt, mặt đầy hung ác, nhào tới chỗ Phượng Trường Duyệt.
Mọi người kinh ngạc thốt lên.
Tốc độ hỏa sư thú cực nhanh, dường như tạo thành một hồng ảnh, phun ra một
ngọn lửa cháy bừng bừng, trong nháy mắt nuốt chửng Phượng Trường Duyệt.
“A.”
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hưng phấn cùng
sợ hãi, trong nháy mắt nhìn Phượng Trường Duyệt bị nuốt chửng, cả người
đều e ngại, chậm chạp không nói được.
“Đừng đi tới cản trở nàng làm việc.”
Giọng nói lạnh nhạt mà non nớt vang lên, Phượng Thương quay đầu nhìn lại,
không biết tại sao, bỗng nhiên hắn trấn định hơn nhiều.
Đúng vào lúc này, liên tiếp vang lên tiếng kinh hô.
Phượng Thương thoáng quay đầu nhìn về phía võ đài, nhưng lại khiếp sợ không nói nên lời.
Trên võ đài khắp nơi tàn tạ, một bóng dáng ma thú hỏa hồng đứng ở giữa, dường như cứng ngắc.
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện, ở trước người nó, có một đồ vật nho nhỏ.
Đó là cái gì vậy?
Một vật nho nhỏ, là một con ma thú… lông xù?
Mặt nó đầy xem thường nhìn hỏa sư thú run lẩy bẩy, mũi hơi chuyển động
khinh miệt, nhẹ nhàng nâng lên móng vuốt nhỏ, sau đó đột nhiên vung lên…
Hỏa sư thú to lớn liền bay ra ngoài. Rớt xuống phía xa, không thể động đậy.
Cùng lúc đó, Phượng Trường Duyệt đứng trước người Quý Minh Thành, tay hơi
động kéo cánh tay của hắn, sau đó xoay người tàn nhẫn ném một cái, đập
ra một cái lỗ thủng to trên mặt đất. Tiếng xương gãy răng rắc vài tiếng.
“Thoải mái không?”
Nàng thêm một cước, đá bay hắn. Lại buồn rầu một tiếng.
“Như thế này sao?”
Nàng lắc người một cái, giữa không trung mạnh mẽ hạ xuống, đạp lồng ngực của hắn, máu tươi phun ra ngùn ngụt.
“Hay là như vầy?”
Nàng cúi người, khuỷu tay đập ầm ầm trên người hắn. Quý Minh Thành bị đánh đến mê man, miệng phun ra máu.
Phượng Trường Duyệt đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng, giọng điệu nhàn nhạt.
“Không cần cảm tạ.”