Đọc truyện Phượng Lâm Chi Yêu Vương Lăn Xuống Giường – Chương 17: Tiện nhân chính là khác người
Ánh mặt trời đúng lúc, nhanh chóng yên tĩnh.
Trên võ đài rộng rãi, hai bóng người đối lập xa xa, một người gầy gò, một kẻ duyên dáng.
Phượng Trường Duyệt đánh với Phượng Tĩnh Vũ.
Mặt một nửa cái bớt xấu xí không thể tả, một dung mạo xinh đẹp trong vắt,
tư thái nhàn nhã, so với hai người đối lập phía dưới, mọi người nhìn về
phía ánh mắt của hai người càng thêm khác biệt.
“Tiểu thư Phượng
Tĩnh Vũ cố lên.” | Ngoz: Ta muốn đập kẻ nào vừa cổ vũ. *Giơ gậy nện
xuống.* Duyệt tỷ: *Đá một cước vào mông* Cô làm ơn edit cho tôi.
“Giáo huấn kẻ xấu xí kia thật tốt vào. Kẻ tồn tại như vậy, sẽ làm bẩn mắt đại gia mất. Phượng Tĩnh Vũ cùng Quý Minh Thành mới đúng là một đôi.”
Vốn bởi vì thân thủ kinh người của Phượng Trường khiến đám người lần trước
sợ hãi mà khi thấy dáng dấp hào phóng tự nhiên của Phượng Tĩnh Vũ, lần
này suy đoán Phượng Tĩnh Vũ nhất định sẽ thắng, lập tức liền lớn gan một chút, lần nữa nói lời khó nghe.
Những âm thanh huyên náo này
không có ảnh hưởng đến hai người chút nào, trên mặt Phượng Tĩnh Vũ vẫn
mang theo nụ cười hào phóng, đôi mắt không biến sắc đánh giá Phượng
Trường Duyệt đối diện, đây cũng là lần đầu tiên nàng (PTV) nhìn thẳng
nàng (PTD).
Hình như khác xa dáng dấp hèn nhát nhu nhược trong
lời đồn, có điều vẫn là một bộ dạng nghèo nàn, không trách Minh Thành
căm ghét nàng như vậy, thậm chí còn không nhịn được âm thầm ra tay với
nàng.
Môi đỏ nàng hơi cong, đôi mắt trong suốt nhìn Phượng Trường Duyệt đưa tay ra thăm hỏi: “Tam tỷ, xin chỉ giáo nhiều thêm.”
Dường như Phượng Trường Duyệt không nhìn thấy bàn tay trắng nõn phía xa,
nghiêng người nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Có thể bắt đầu chưa?”
Người phụ trách đột nhiên bị điểm tên có chút kinh hãi, đây là lần đầu tiên
Phượng Trường Duyệt hỏi hắn ra tay được chưa, trước đều trực tiếp đấu
võ.
Hắn run run rẩy rẩy nói: “Có thể, có thể.”
Phượng Trường Duyệt gật đầu.
Trong nháy mắt sắc mặt Phượng Tĩnh Vũ cứng ngắc, lập tức thu tay về dường như không thèm để ý, cười nói: “Bắt đầu đi.”
Mọi người chỉ nhìn thấy Phượng Tĩnh Vũ đưa tay ra lễ phép hướng về Phượng
Trường Duyệt thăm hỏi, thế nhưng Phượng Trường Duyệt lại làm bộ không
nghe thấy, thật là không có giáo dưỡng.
Nhất thời, mọi người đều căm ghét Phượng Trường Duyệt càng sâu, chỉ hy vọng nàng lập tức tiếp tục bị đánh.
Phượng Thiên nhìn thấy tình cảnh này, cau mày, có người xem thường phía xa lên tiếng: “Thật là người không có ai dạy dỗ, trận đấu cỡ này cũng dám…”
Lập tức hắn phát hiện mình lỡ lời, ngượng ngùng nhìn Phượng Thiên một chút, đã thấy hắn hình như không nghe thấy. Hoặc là cũng không để ý tới.
Từ trước tới giờ Phượng Trường Duyệt chẳng muốn có quan hệ cùng người giả dối, huống chi rõ ràng còn là vật cản.
Nàng đứng thẳng tắp, thân mặc y phục màu xanh, tựa như một cọng cỏ cong cong bị mưa gió thổi một cái. Lập tức nàng sẽ biến mất tại chỗ.
“Ầm.”
Sự yên tĩnh truyền ra, mọi người chăm chú nhìn lại, đã thấy Phượng Trường
Duyệt đứng trước mặt Phượng Tĩnh Vũ, đá ngang một cước ra, đường nét
thân thể lưu loát kéo căng, hai tay Phượng Tĩnh Vũ giao nhau, vắt ngang
hàng trước ngực, vừa vặn ngăn cản một đòn của nàng.
Một đòn của
Phượng Trường Duyệt không được, lập tức lùi một bước về sau, thân thể
đảo ngược thuyên chuyển, hai chân mạnh mẽ liên tiếp đá ra.
Thân hình Phượng Tĩnh Vũ cũng liền chuyển động, ngăn lại hết thảy công kích của nàng, cùng nàng đứng lên vật lộn.
Phượng Trường Duyệt mượn lực sai khiến lực, lại lui.
Ngang tài ngang sức đáp xuống tựa như lộn nhào bay ra, nhưng mà dường như
Phượng Tĩnh Vũ không có ý định buông tha nàng, dưới chân giẫm một cái,
lập tức phi thân lên, từ sau vượt lên trước, bay lên phía trên Phượng
Trường Duyệt.
Đường nét hai người song song dường như giống nhau
như vậy, Phượng Tĩnh Vũ nhìn xuống, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lạnh lùng của Phượng Trường Duyệt.
Nàng cúi đầu, không ai nhìn thấy, khóe miệng nàng bỗng hiện một nụ cười khẽ.
“Phế vật xấu xí, chết đi.”
Nàng nhẹ giọng mở miệng nói ra, ý cười dịu dàng trong mắt, chỉ có Phượng Trường Duyệt nghe thấy nàng.
Cùng lúc đó, vốn khuôn mặt Hiên Viên Dạ không gợn sóng bỗng nhiên nghiêng
đầu liếc mắt nhìn Phượng Tĩnh Vũ, trong mắt lóe lên sát ý.
Thời
gian thực sự rất ngắn, chỉ trong chớp mắt, Phượng Tĩnh Vũ cùng Phượng
Trường Duyệt đồng thời cùng ra tay. Bốn chưởng tấn công. Ánh sáng linh
lực màu trắng lấp lóe.
Rốt cục Phượng Tĩnh Vũ vận dụng linh lực.
Trên khán đài hơi nóng nảy.
Nhưng mà hai người vừa chạm vào liền tách ra, mọi người cũng không hề nhìn
thấy, chỉ có trên tay Phượng Tĩnh Vũ mang theo ánh sáng linh lực màu
trắng, trên tay Phượng Trường Duyệt không hề có gì.
Nói cách khác, Phượng Trường Duyệt đã dùng chính sức mạnh thân thể đối phó Phượng Tĩnh Vũ.
Người khác không biết, nhưng Phượng Tĩnh Vũ lại rõ ràng cảm nhận được. Lông
mày nàng cau lại, nét mặt ngược lại vẫn cười tươi như hoa.
“Thì ra Tam tỷ đã tới cảnh giới như vậy… Thực sự là cực khổ giấu giếm thực tốt nha. Xem ra, ta cũng phải thật sự ra tay rồi.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, liền vận chuyển linh lực, đem hết mức linh lực bên
trong đan điền điều động, lá cây xung quanh cũng rung động theo quy luật nhiều hơn.
Mấy người khách quý trên đài hơi kinh ngạc hướng về phía trước thăm dò thân thể.
Hai tay Phượng Tĩnh Vũ thu về, trước người của nàng, lại xuất hiện một
thanh trường kiếm khổng lồ màu trắng. Tất cả mọi người đều cảm nhận được sóng năng lượng kia đến từ chính trường kiếm, khí tức ác liệt dường như cắt được cả không khí.
Đó là linh lực biến ảo ra ảo giác. Thế nhưng uy lực càng sâu thêm.
Đột nhiên trên mặt Phượng Thiên vui mừng: “Tĩnh nhi đã luyện đến tầng thứ ba của “Phong sinh kiếm” rồi.”
Tất cả mọi người trên khán đài cũng xôn xao.
Lúc này, tất cả mọi người đều biết cảnh giới Phượng Tĩnh Vũ so với cái nàng bày ra lúc trước càng cao hơn, không khỏi than thở thêm. Nhưng không ai nghĩ đến, xuống một chiêu kiếm này, Phượng Trường Duyệt càng vô cùng có khả năng sẽ chết.
Trên mặt Phượng Thương lo lắng, tay giấu trong tay áo lóe lên ánh sáng trắng, không nghĩ tới Phượng Tĩnh Vũ lại ra đòn sát thủ.
Một khi không ổn, hắn nhất định phải ra tay. Tuyệt đối bảo vệ an toàn cho tiểu thư.
Hiên Viên Dạ nhàn nhã xem.
“Đi.”
Phượng Tĩnh Vũ quát một tiếng, quang kiếm to lớn chém về phía Phượng Trường Duyệt. Không thể tránh khỏi.
Đột nhiên Phượng Trường Duyệt ngẩng đầu, hai tay cũng vắt ngang, chưởng màu vàng lóe lên, rất nhanh, hình thành hiện ra một trường kiếm kim quang
màu trắng.
“Nàng cũng dùng phương pháp của Phượng Tĩnh Vũ.”
“Đó là cái gì? Cũng là một thanh kiếm sao? Nhưng sao nhỏ quá vậy.”
Đúng, thanh kiếm màu vàng hiện ra này… Chỉ nhỏ bằng nửa cánh tay, so với
trường kiếm của Phượng Tĩnh Vũ, quả thực bé nhỏ không đáng kể.
Trong nháy mắt, tại chỗ giữa không trung, hai kiếm chạm nhau. Trường kiếm
viền vàng hiện ra cùng trường kiếm màu trắng đụng vào nhau.
Có người không nhịn được lên tiếng cười.
Môi đỏ Phượng Tĩnh Vũ hơi nhíu, ánh mắt trào phúng.
Nhưng mà sau khi giằng co ngắn ngủi, mọi người bỗng nhiên che miệng lại kinh ngạc…
Kiếm nhỏ kim quang phía xa hiện ra, hiển nhiên xuyên qua trường kiếm to lớn
màu trắng. Đồng thời phá vỡ hướng về phía Phượng Tĩnh Vũ đang có nụ cười cứng ngắc.
Làm sao được.
Không kịp phản ứng nữa, vai trái Phượng Tĩnh Vũ liền bị một vệt ánh sáng xuyên thủng, thêm linh lực biến ảo bị trường kiếm chém đứt, thân thể nàng run lên bần bật, máu tươi
trong miệng phun ra, vai trái tuôn máu cuồn cuộn, trong nháy mắt y phục
cao quý hào hoa của nàng bị nhuộm đỏ, ngã xuống võ đài.
Tất cả trên khán đài xôn xao, rất nhiều người xem đứng lên, muốn xác định có phải mình hoa mắt hay không.
Mấy vị khách quý trên đài cũng ngạc nhiên lên tiếng.
“Vừa nãy… Là trực tiếp chém đứt sao?”
“Không sai, hơn nữa tuy rằng nhỏ, nhưng sức khống chế rõ ràng mạnh hơn, sau
khi phát ra ngoài còn có thể duy trì công kích… “Phế vật” Phượng gia này xem ra là hữu danh vô thực đây.”
“Chỉ có hai chữ “thiên tài” thôi. Xem ra đệ nhị năm nay sẽ là nàng rồi.”
Mấy người gật đầu biểu thị tán thành.
Bởi vì bọn họ biết, số một năm nay nhất định là Quý Minh Thành, có điều số
hai cũng có thành tích vô cùng tốt. Chỉ là hình như Phượng Thiên không
biết thiên phú của cháu gái này, nếu không sao lại có thể có lời đồn đại như thế? Nhìn dáng dấp cô bé kia, xác định là không được sống tử tế.
Bỏ qua thiên tài như vậy, hôm nay Phượng Thiên chắc hối hận muốn chết nhỉ?
Mấy người trao đổi nụ cười ngầm hiểu ý, đối với chuyện như vậy, bọn họ đã thấy rất nhiều cũng chẳng có gì lạ.
Phượng Tĩnh Vũ cũng ở trên đài, máu không ngừng phun ra, sắc mặt cực kỳ tái
nhợt. Thậm chí nhìn dáng dấp dường như không thể đứng lên lại.
Ánh mắt Phượng Trường Duyệt thăm thẳm lạnh lùng và sâu xa, thanh linh kiếm
này của nàng, không chỉ có chặt đứt lượng lớn linh lực linh kiếm Phượng
Tĩnh Vũ trút xuống, lúc chém qua bả vai nàng còn lưu lại linh lực ở
trong cơ thể nàng.
Vào lúc này, e là đang tàn phá trong cơ thể Phượng Tĩnh Vũ đây.
Nàng đã không còn năng lực chiến đấu.
Có điều từ trước tới giờ nàng đã quen chấm dứt hậu hoạn về sau.
Nàng đi một bước về phía trước, giơ tay muốn bổ thêm một cú.
Đột nhiên Phượng Tĩnh Vũ ngẩng mặt lên, mặt đầy thê lương, trông có vẻ điềm đạm đáng yêu.
“Ta đầu hàng…”
Con mắt Phượng Trường Duyệt nheo lại, hơi ngừng lại.
Chỉ một chốc thôi.
Sắc mặt Phượng Tĩnh Vũ vẫn cứ thống khổ đau đớn, tay phải chợt hơi buông
thả về phía trước, lòng bàn tay đẩy một cái, sau đó buông xuống.
Lòng bàn tay nàng che giấu một tia hắc ám.
Ánh mắt Phượng Trường Duyệt nghiêm túc, đột nhiên lui về phía sau, đồng
thời bắn ra một kim linh kiếm, Phượng Tĩnh Vũ hét lên đau đớn.
“Tĩnh nhi.”
Quý Minh Thành ngồi ở dưới đài đột nhiên đứng lên, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Phượng Trường Duyệt.
Cùng lúc đó, Hiên Viên Dạ cũng đứng lên, tay nhỏ khẽ nhúc nhích, đột nhiên Phượng Tĩnh Vũ run lên, khí tức càng yếu ớt hơn.
Dám ném đá giấu tay ngay trước mặt hắn, muốn chết sao.
Tất cả mọi người ồ lên, Phượng Tĩnh Vũ đã đầu hàng, lòng dạ Phượng Trường Duyệt lại độc ác hạ đòn sát thủ.
Trong mắt Phượng Trường Duyệt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ
hãi, nhìn Phượng Tĩnh Vũ đáng thương khóc thút thít, sát ý dày đặc, lạnh lẽo lên tiếng.
“Tiện nhân chính là khác người.”