Phượng Kinh Thiên

Chương 87: Mười dặm phố đèn (2)


Bạn đang đọc Phượng Kinh Thiên – Chương 87: Mười dặm phố đèn (2)

Không chỉ có vậy, múa rồng, múa lân cũng có mặt ở đây. Phía bên trong, những điệu múa uyển chuyển mê hồn của các mỹ nhân cũng đã bắt đầu.

Buổi tối hôm nay, những con phố phồn vinh đông đúc, nhộn nhịp tổ chức lễ hội đèn lồng lộng lẫy trải dài suốt mười dặm. Sự phát triển hưng thịnh và những cửa tiệm sầm uất của kinh thành đã được bộc lộ rõ ràng một cách tinh tế triệt để. Đồng thời cũng thể hiện lịch sử lâu đời mà nước Đại Nguyên kết tinh được trong hơn hai trăm năm qua và sự xa hoa lộng lẫy mà chỉ dưới chân thiên tử mới có.

Toàn bộ cửa sổ lớn tại lầu hai Vọng Giang Các đều được mở rộng. Chỉ cần đứng trước cửa sổ nhìn xuống, toàn cảnh tuyệt mỹ của lễ hội đèn lồng đều được thu vào tầm mắt.

Những lầu các tiện lợi thế này rất phù hợp với nhu cầu của các vị khách quyền quý trong kinh thành, chẳng cần phải chen chúc trong đám đông cũng có thể thưởng thức quang cảnh tuyệt đẹp bên dưới. Những điều này tuyệt nhiên giúp Vọng Giang Các thu được sự đón nhận, đồng thời cũng trở thành lựa chọn hàng đầu của giới quan lại, quyền quý.

Xét về số lượng chỗ ngồi, lầu hai của Vọng Giang Các tuy không quá nhiều nhưng đêm nay, khách quý ra vào nườm nượp.

Trong phòng riêng rộng rãi, đứng bên cạnh cửa sổ, là hai vị mỹ nhân đang thưởng thức quang cảnh lễ hội đèn lồng.

Đào Phi Vũ rầu rĩ đứng nhìn quang cảnh phía dưới, nhưng tâm trí nàng lại chẳng đặt tại nơi ấy. Lý do đầu tiên là vì lễ hội như vậy năm nào nàng cũng thấy qua, sớm đã chẳng còn hứng thú gì nữa, thứ hai là vì chuyện đột ngột xảy ra nửa tháng trước, cho đến giờ nàng vẫn nhớ như in. Cứ nghĩ đến chuyện nàng đứng đây thưởng thức lễ hội đèn lồng, Tương Tương nàng ấy bây giờ có thể đang phải chịu đau khổ, bị hành hạ. Nàng làm sao có thể phấn chấn lên được.

“Tiểu thất muội muội, muội đừng buồn rầu không vui nữa. Cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng có ngày muội thật sự vì lo âu mà sinh bệnh.” Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng.

Đào Phi Vũ cười khổ: “Doanh tỷ tỷ, người khác không biết đã đành, ngay cả tỷ chẳng lẽ cũng không biết sao?” Tuy Đào, Sử hai nhà đối đầu với nhau, nhưng nàng và Tương Tương từ nhỏ đã rất hợp ý.


“Tỷ biết muội và Tương Tương tỷ muội tình thâm, nhưng mà hiện tại… chuyện đã như vậy, tỷ thấy muội nên phấn chấn tinh thần, như vậy mới có thể giúp được Tương Tương muội.”

Đào Phi Vũ vội vàng xoay người, nắm lấy tay Doanh Doanh: “Tỷ tỷ có phải đã nghĩ ra cách cứu Tương Tương? Đó là cách gì? Chỉ cần chuyện muội có thể, muội nhất định sẽ làm?”

Lâm Doanh Doanh nhăn mày có chút khó xử: “Chuyện này… không phải là không có cách… chỉ là…”

“Chỉ là chuyện gì, Doanh tỷ tỷ, tỷ mau nói đi.” Đào Phi Vũ gấp rút thúc giục.

Lâm Doanh Doanh phóng tầm mắt nhìn xuống số đèn lồng rực rỡ sáng chói phía dưới, sắc mặt để lộ sự đấu tranh, nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định nói ra: “Tiểu Thất muội thử nói xem, bây giờ ai là người được hoàng thượng sủng ái nhất?”

“Đương nhiên là Vô Ưu công… ý của Doanh tỷ là?” Đào Phi Vũ kinh ngạc mở to mắt, ngập ngừng nhìn Lâm Doanh Doanh.

Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng gật gật đầu.

“Nhưng mà làm sao Vô Ưu công chúa chịu giúp muội?” Mặc dù trong kinh thành, ai ai cũng đồn đại những điều kỳ lạ về công chúa, nhưng theo như những gì nàng thấy, công chúa có thể chỉ là một quân cờ hoàng thượng sử dụng để trấn an triều đình, hậu cung và bách tính mà thôi.


“Công chúa giúp hay không giúp, thì cần phải xem sự nỗ lực của Tiểu Thất muội muội. Chỉ cần muội có thể lấy lòng được công chúa Vô Ưu, giả sử đợi đến ngày thời cơ chín muồi, nhờ công chúa xin với hoàng thượng tiến cung, Tương Tương muội muội có thể sớm ngày thoát khỏi bể khổ.”

Đào Phi Vũ dường như có tâm tư, đúng vậy, bắt tay với công chúa Vô Ưu là cách tốt nhất hiện giờ. Chỉ cần tiếp cận được công chúa Vô Ưu, lấy lòng nàng, có một ngày nàng sẽ xin với hoàng thượng, nói không chừng hoàng thượng tâm tình tốt sẽ ân xá cho Tương Tương thì sao?

Mặc dù cô mẫu có Ngũ hoàng tử, cũng vẫn chỉ là một phi tần, lại chịu sự ảnh hưởng của đại hoàng biểu ca, hiện tại lại đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, đương đầu với không biết bao nhiêu khó khăn hiểm nguy. Sự tồn tại của Đào gia đều dựa cả vào cô mẫu cùng ngũ hoàng tử để tồn tại, cô mẫu người dù có muốn giúp Tương Tương cũng không thể nào mạo hiểm mang tất cả ra đánh cược được.

Vì vậy, con đường này nàng chỉ có thể đi cùng Vô Ưu công chúa mà thôi. Hoàng thượng nếu có thể ân xá thì là chuyện tốt, nếu không thể cũng không thể trách tội lên đầu Đào gia.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Đào Phi Vũ cảm kích nhìn Lâm Doanh Doanh: “Doanh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”

“Tiểu thất muội muội đừng vội nói như vậy. Đáng tiếc Lâm gia ta chỉ là một hộ thương gia bình thường, thật tình không thể giúp được Tương Tương muội.” Lâm Doanh Doanh rầu rĩ nói.

“Doanh tỷ tỷ tuy rằng không xuất thân từ quan gia, nhưng lại kiên cường hơn so các nàng ấy, ngay cả công chúa trong triều đều sánh…”

Lâm Doanh Doanh ra dấu che miệng, nàng lại thẹn thùng liếc nhìn Phi Vũ quở trách: “Con nhóc muội muốn hại ta đấy à? Ta há có thể sánh ngang cùng các vị công chúa cành vàng lá ngọc?”


Đào Phi Vũ yêu kiều cười: “Nhưng sự thực đúng là như thế. Mặc dù, các vị công chúa tướng mạo không hơn Doanh tỷ tỷ là mấy, nhưng Đại công chúa trầm lặng, Tứ công chúa ương ngạnh ngỗ ngược, các nàng ấy sao có thể sánh với Doanh Doanh tỷ thấu tình đạt lý? Có điều Tam công chúa kì thực rất tốt.” Nhưng suy cho cùng, nàng ấy không phải do cô mẫu sinh hạ, nàng cũng không tiện gần gũi với nàng ấy.

“Nói như vậy thì muội muội vẫn chưa diện kiến Vô Ưu công chúa?” Lâm Doanh Doanh hiếu kì hỏi.

Đào Phi Vũ ngượng cười: “Lần yến tiệc hoàng cung khi đó muội cáo bệnh không đi.”

Lâm Doanh Doanh an ủi nàng vài câu, mới miễn cưỡng tỏ vẻ thoải mái nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Hôm nay, tỷ thực muốn giới thiệu với muội huynh trưởng và biểu huynh của tỷ với muội, quái lạ, tại sao đến bây giờ họ vẫn chưa đến?”

Đào Phi Vũ vừa có chút bất ngờ vừa có chút hiếu kì. Bởi vì đại tẩu nhà nàng chính là đại tiểu thư của Lâm gia, nàng và Lâm Doanh Doanh cũng là chỗ thân quen, lại thường lui tới Lâm gia, nghe nói Lâm tỷ tỷ có một vị ca ca nhưng chưa có cơ hội được gặp mặt.

“Có điều, tiểu Thất muội đừng trách tỷ không nhắc, huynh trưởng và biểu huynh đều là những người tướng mạo phi phàm, khiến người khác đều nhìn đến thất thần. Đến lúc ấy, đừng ngắm các huynh ấy đến mức hồn siêu phách lạc.” Lâm Doanh Doanh cười nói.

Đào Phi Vũ cười cũng chẳng thèm lưu tâm. Các vị tiểu thư xinh đẹp, các công tử tướng mạo anh tuấn mà nàng đã thấy qua vẫn còn ít hay sao?

Thấy nàng không xem trọng chuyện này, Lâm Doanh Doanh chỉ cười mà không đáp lời.

Hai người ngắm nhìn lễ hội đèn lồng một hồi, bỗng một nô tỳ bước vào nói: “Tiểu thư, thiếu gia cùng biểu thiếu gia đã đến rồi.”


Lâm Doanh Doanh nhướng mày, nhìn qua Đào Phi Vũ cười nói: “Mau mời vào!”

Đào Phi Vũ tuy không để tâm đến tướng mạo tuyệt mỹ như lời Lâm Doanh Doanh nói, nhưng đối với vị Lâm đại ca thấy tiếng chưa thấy người này của Doanh tỷ tỷ thì có chút hiếu kỳ. Ánh mắt rơi trên cánh cửa được nô tỳ kia đẩy ra.

Nhìn hai vị công tử vừa bước vào, Đào Phi Vũ vì kinh ngạc mà vẫn tròn miệng đứng nhìn.

Lâm Doanh Doanh bước qua Đào Phi Vũ, ánh mắt dường như không nhìn nàng – người nãy giờ vẫn đang đứng sững sờ, tiến lên phía trước cúi người chào: “Huynh trưởng, biểu huynh.”

Lâm Duy Đường đối với Đào Phi Vũ đang đứng như tượng hoá đá trong phòng lại chẳng hề bất ngờ, lãnh đạm cất lời: “Vị này chắc hẳn chính là tiểu cô của đại tỷ, tiểu muội của Khuê huynh đệ, tiểu Thất muội muội của Đào gia?”

Đào Phi Vũ đã hoàn hồn, mặt bỗng chốc ửng đỏ, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Lâm đại ca.”

“Tiểu Thất muội muội không cần khách khí.”

“Tiểu Thất muội muội, đây là biểu huynh của nhà ta, muội gọi huynh ấy là Ngũ đại ca là được.” Lúc Lâm Doanh Doanh giới thiệu Văn Vô Hà cho Đào Phi Vũ, tuy mặt nàng ta lại càng thêm đỏ nhưng vẫn biểu lộ sự phóng khoáng: “Ngũ đại ca.”

Văn Vô Hà lãnh đạm đáp lời: “Không cần đa lễ.”

Đào Phi Vũ lui sang một bên, cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn về phía hai người họ nữa. Vị Lâm đại ca này anh tuấn mê hoặc lòng người, còn Ngũ đại ca thì thanh tuyệt xuất trần. Hai người mỗi người một vẻ, quả thực vạn phần thu hút, khiến người ta ngắm đến nỗi thất thần lúc nào không hay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.