Phượng Kinh Thiên

Chương 66: Đương nhiên chơi tiếp (1)


Bạn đang đọc Phượng Kinh Thiên – Chương 66: Đương nhiên chơi tiếp (1)

Nếu như là Ngọc phi đang vùng vẫy trước khi chết muốn kéo theo vài kẻ chết cùng, tuy có chút khó chịu nhưng hắn vẫn có thể hiểu được tâm trạng của bà ta, nhưng nếu như là do người trong bóng tối thao túng thì sao?

Cố Lăng nghĩ tới đây trong lòng khẽ thắt lại, lẽ nào người đứng sau chuyện này thật sự là Hoài vương? Lợi dụng cái chết của Đại công chúa để gây rối loạn hậu cung, khiến cho mấy vị hoàng tử tàn sát lẫn nhau?

Thất vương gia yên lặng sống ở ngoại ô kinh thành cách hoàng cung rất xa, hơn nữa bởi vì bị tiên đế đuổi ra khỏi triều đình, cho nên bất kể là trong hoàng cung hay trên triều chính đều đã mất đi quyền thế, trừ khi hắn ẩn nấp mười lăm năm, lặng lẽ gây dựng thế lực cho bản thân.

Hoài vương bởi vì tuổi còn trẻ, lại được tiên đế sủng ái vô cùng, vị trí của phủ Hoài vương cũng cách hoàng cung rất gần, lại thêm người chăm sóc cho Hoài vương đều là những cung nhân thái giám do đích thân tiên đế lựa chọn… Nhưng mà, chuyện này có thể sao?

Có thể ra tay ngay dưới mí mắt của hoàng thượng, điều này thể hiện một quyền thế lớn đến mức nào hay nói cách khác là cần một sách lược thâm sâu đến mức nào cơ chứ?

Biểu ca sức khỏe yếu ớt mà hắn từng gặp, thật sự có thể làm được điều này sao?

Thấy Cố Lăng nhìn chằm chằm xuống dưới thất thần, Liêu đại nhân ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Cố công tử?”

Cố Lăng nhanh chóng tỉnh táo lại, chậm rãi nói: “Lời nói làm chứng của Tống ma ma cũng chỉ có thể chứng minh rằng Đại công chúa lén lút mang thai, lại không thể chứng minh người khiến Đại công chúa âm thầm mang thai là Đại hoàng tử. Chỉ dựa vào lời của một người hầu thân cận bên cạnh Đại hoàng tử thì quá mức yếu, thực là không đủ để thành lập chứng cứ, Ngọc phi nương nương, người còn chứng cứ gì nữa không?”


Ngọc phi cười lạnh: “Lời nói làm chứng của người hầu thân cận bên cạnh Đại hoàng tử, Cố công tử lại nói quá sức yếu ớt, không đủ làm chứng? Bản cung cho rằng Cố công tử là người không sợ quyền thế, không phải là hạng người thấy sang bắt quàng làm họ, nên bản cung mới liều chết xin hoàng thượng cho ngươi làm chủ vụ án này, trả cho mẹ con ta sự công bằng. Không ngờ rằng, người lại khiến bản cung thất vọng như vậy?”

Cố Lăng cũng không để tâm đến những lời này của Ngọc phi, chỉ bình thản ung dung mà nói: “Chính bởi vì hai chữ công bằng ấy, bản quan mới muốn điều tra mọi chuyện rõ ràng, thận trọng…”

Lời còn chưa nói xong, liền thấy một thái giám vội vàng chạy vào công đường, nói vào tai Thi công công điều gì đó. Chỉ thấy sắc mặt Thi công công thay đổi, ánh mắt sắc bén khi nhìn Ngọc phi và Nhị hoàng tử, ngẩng đầu lên nói với hắn: “Cố đại nhân, hôm nay sợ là không điều tra được gì, các vị đại nhân nhanh chóng cùng ta tiến cung thôi.”

Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Cố Lăng rồi biến mất, trong lòng lại cảm thấy kì lạ. Nếu như hắn đoán không lầm thì người nấp trong bóng tối đó thật sự muốn mượn cơ hội này để diệt trừ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử?

Vậy thì vụ án này có chứng cứ hay không không quan trọng. Trong lúc mấu chốt này, muốn giết một người không cần phải dùng đến lưỡi đao, mà muôn miệng một lời, từ không thành có, lời đồn đáng sợ, thật sự có thể đổi trắng thay đen, dồn người vào chỗ chết!

Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất mà thôi, nhưng người trong bóng tối ấy lại giết người mà không đổ máu, thật sự là do Hoài vương làm sao?

Mọi việc đúng như dự đoán của Cố Lăng. Lúc hắn đang ở trong Đại Lý Tông mở công đường tra án vụ Đại hoàng tử, Đại công chúa loạn luân, giết người diệt khẩu, thiêu rụi Nguyệt Thanh Cung thì sự việc đã lặng lẽ bị truyền khắp cả kinh thành. Cho dù Khánh Đế uy nghiêm, nhưng miệng của thiên hạ nhiều như vậy, làm sao có thể dẹp hết đây?

Miệng lưỡi người đời là thứ đáng sợ nhất, có thể hủy đi cả những vật sắt đá nhất. Cho dù chân tướng sáng tỏ, Đại hoàng tử trải qua chuyện này, e là thanh danh ở trong dân chúng cũng hoàn toàn mất sạch, mà việc này đối với một hoàng tử mà nói, sợ là so với chết còn khiến hắn đau khổ hơn nhiều.


Kim Loan Điện.

Khánh Đế ngồi một mình trên long ỷ, ánh mắt chăm chú nhìn vào bậc thang cửu bảo. Ông vì muốn ngồi lên chiếc ghế trên bậc thang cửu bảo này, vượt qua mọi chông gai, mở một con đường máu cuối cùng mới có thể thành công. Vì để có thể ngồi vững trên chiếc ghế này, vì muốn nắm chặt những gì mình đạt được trong tay, ông không tiếc từ bỏ mọi thứ, ông không cho phép bất kì kẻ nào dòm ngó vị trí mà ông vượt mọi gian nan thử thách, khó khăn lắm mới đạt được.

“Nô tài tham kiến hoàng thượng.” Thi Tề vội vội vàng vàng khom người bước nhanh vào đại điện.

Khánh Đế ngả người dựa vào bảo tọa long ỷ, hai tay đan chéo vào nhau, khóe miệng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu: “Thi Tề, trẫm vốn cho rằng trải qua chuyện của cả tộc Lưu Thị, trẫm sẽ có thể sống những ngày tháng an nhàn, bây giờ nghĩ lại, trên thế giới này người không sợ chết vẫn còn rất nhiều.”

Trong lòng Thi Tề lo lắng, cúi đầu không dám tiếp lời.

“Người ở trong bóng tối thao túng mọi việc này thật khiến trẫm phải mở rộng tầm mắt, chỉ là hắn dường như có chút xem thường trẫm, hai hoàng tử nhỏ bé cũng chưa làm trẫm tiếc thương được.”


Thi Tề mồ hôi đầm đìa, lồng ngực thít chặt liên hồi, nghe hoàng thượng nói như vậy, ông đã hoàn toàn hiểu rõ. Chủ tử vẫn đang nghi ngờ bên trong có người âm thầm trốn trong bóng tối thao túng mọi việc, cho nên mới lợi dụng tương kế tựu kế khiến Ngọc phi nương nương cho Cố Lăng công khai thẩm tra vụ án này. Hoặc là bắt đầu ngay từ lúc chủ tử triệu Cố Lăng vào Kinh, Cố Lăng đã là quân cờ trên bàn cờ của chủ tử rồi, chỉ là… cái giá là hai vị hoàng tử thì có quá mức nghiêm trọng hay không?

“Hoàng… hoàng thượng, vậy… người trong bóng tối?” Không phải ông xem thường Hoài vương, chỉ là dáng vẻ yếu đuối bệnh tật đó của Hoài vương, làm sao có khả năng ở trong bóng tối thao túng mọi thứ?

Khánh Đế nở nụ cười lạnh lẽo: “Trẫm không vội, chỉ cần hắn ra tay, trẫm sớm muộn gì cũng biết hắn là ai?” Xem ra tiên hoàng đối với ông thực sự không vừa lòng, vậy mà lại cài một cây cọc ngầm trong bảo tọa của ông. Chỉ là hình như phụ hoàng ông cũng quên rồi. Năm đó, ông có thể tiêu diệt tất cả đối thủ thì bây giờ cũng thế, bất kể người đó có là ai?

Trong lòng Thi Tề khẽ than, có lẽ từ rất lâu chủ tử đã không còn đường lui, ông ấy chỉ có thể bước về phía trước, vượt qua mọi chông gai mà đi đến cuối cùng.

“Vậy có cần hạ lệnh xử lý những lời đồn đó không ạ?”

Khánh Đế khoát tay: “Không cần, truyền ý chỉ của trẫm, tất cả những người liên quan đến vụ án này đều giao cho Đại Lý Tông Chính Tự để Cố Lăng điều tra.”

Thi Tề cúi đầu: “Vâng.”

Những ngón tay Khánh Đế gõ nhẹ trên tay dựa của long ỷ, đôi mắt cười như không cười khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo: “Truyền lệnh xuống dưới, trong vòng ba ngày nếu Cố Lăng không phá được vụ án này, thì đó cũng là lúc hắn bị chặt đầu.” Ông ta muốn xem xem chuyện này rốt cuộc có thể đi đến đâu? Người nấp trong bóng tối có khi nào sẽ là Thập vương đệ thân thể yếu ớt đó của ông không?

Thi Tề kinh ngạc: “Vâng, nô tài tuân chỉ!”


Sự sống chết của hai vị nương nương và hoàng tử cũng không đổi lại được sự bình yên, trận sóng gió này định sẵn là sắp đến rồi.

Chỉ là người trong bóng tối này rốt cuộc là ai? Hoài vương thân thể yếu đuối? Thất vương bị đuổi khỏi triều đình? Hay là… Tam vương gia bị đuổi ra khỏi kinh thành, giữ lại được một mạng?

Hơn hai trăm năm trở lại đây từ khi nước Đại Nguyên được thành lập, ngoại trừ hoàng tộc Nguyên Thị ra thì còn có bảy thị sĩ tộc thế gia có tiếng tăm và lịch sử lâu đời nữa.

Lần lượt là Hoài Bình Lý Thị, Dung An Văn Thị, Kí Đông Hạng Thị, Ứng Trung Trần Thị, Định Dương Đệ Ngũ Thị, Quảng Nam Trịnh Thị, Kinh Bắc Lưu Thị.

Bàn về thực lực, Lưu Thị nổi tiếng và hưng thịnh hơn sáu thị tộc kia một chút, bởi vì trực tiếp tiếp xúc với hoàng tộc nên Lưu Thị qua lại rất mật thiết gần gũi với Nguyên Thị.

Mười tám năm trước, trong cuộc tranh quyền của tám vị vương gia, khác với dự liệu của mọi người, Lưu Thị bất ngờ lựa chọn Cửu hoàng tử Nguyên Hạo Thiên – người không có thế lực nhất.

Từ năm Khánh Đế thứ nhất đến năm Khánh Đế thứ mười, mười năm này là mười năm mà quyền lực tiếng tăm của Kinh Bắc Lưu Thị trở nên lớn mạnh nhất trong bảy đại thị tộc, trong suốt một trăm năm trở lại đây, quyền thế cuồn cuộn ngất trời, không ai dám đối đầu với thế lực hùng mạnh ấy. Vượt qua cả sáu thị tộc còn lại, Lưu Thị nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu cả bảy thị tộc.

Năm Khánh Đế thứ mười, ai ai cũng không thể ngờ tới trận phong ba mưa rền gió cuốn kia càn quét qua đã khiến cả Lưu Thị bị diệt tộc.

Thất đại thị tộc không bao giờ còn vang tên Lưu Thị nữa, vùng đất Kinh Bắc ngoại trừ hoàng gia ra thì không còn thế gia nào khác. Sự việc Lưu Thị bị giệt tộc cũng khiến cho tác phong làm việc của sáu đại thế gia còn lại càng trở nên âm thầm bí mật, tuyệt đối không dám can dự vào chuyện tranh quyền ở Kinh Bắc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.