Phượng Kinh Thiên

Chương 56: Dấu hiệu mở đầu phong ba (1)


Bạn đang đọc Phượng Kinh Thiên – Chương 56: Dấu hiệu mở đầu phong ba (1)

Cả người Ngọc phi mềm nhũn, tay chống bên cạnh giường, nắm thật chặt, cũng may bà đã đề phòng trước.

Nhưng rốt cuộc thì sơ hở ở đâu? Sao hắn ta lại điều tra được trong cung có cung nữ mất tích, lẽ nào Cố Lăng đã điều tra được manh mối, biết được trong mười lăm thi thể đó không có Mộng Nhi?

Không thể nào, hắn không thể nào biết được, chuyện này, ngoại trừ hai mẹ con họ và tâm phúc Cát Tường thì không ai biết được.

“Mẫu phi, có lẽ nào…” Nguyên Hạ Sinh đè thấp giọng liếc nhìn về phía cửa cung điện, Cát Tường đang canh giữ phía bên ngoài.

Ngọc phi mệt mỏi khoát tay: “Người khác mẫu phi còn không tin, nhưng mẫu phi vô cùng tin tưởng Cát Tường.”

Trong lòng Nguyên Hạ Sinh có chút không đồng tình, nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, mẫu phi thật sự rất tin tưởng Cát công công.

Sắc mặt Ngọc phi trở nên lạnh lùng: “Việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách để đem hoàng tỷ của con đi.”

Nguyên Hạ Sinh nghĩ tới thi thể Đại hoàng tỷ còn giấu trong tẩm cung của hắn, sắc mặt thoáng trắng bệch. Tuy bây giờ thời tiết còn lạnh lẽo, thi thể sẽ không bị phân hủy, lại còn đặt trong hầm băng, nhưng dù sao vẫn là thi thể. Lúc đầu giết chết Đại hoàng tỷ hắn cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, bây giờ bình tĩnh lại, mỗi buổi tối hắn đều nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Đại hoàng tỷ cả người từ đầu tới chân đều là máu tới tìm hắn đòi mạng.

“Làm sao để đem ra ngoài?” Khi ấy nhân lúc mọi người chưa phát hiện, hắn nói mẫu phi đem thi thể ra ngoài, mẫu phi lại nhất quyết giấu trong cung án binh bất động, nói như vậy mới là cách an toàn nhất bây giờ.

Gương mặt Ngọc phi trắng bệch: “Không, không được.” Bây giờ trong cung canh phòng nghiêm ngặt, vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm, căn bản là không thể nào đem ra ngoài.


“Vậy phải làm sao, mẫu phi?” Nhị hoàng tử hoảng loạn.

Ngọc phi kiệt sức ngã trên giường, làm sao? Phải rồi, bây giờ phải làm sao?

Lúc nghe thấy tin đồn trong cung, bà cho rằng là do Nguyên Hạ Sinh tự ý làm càn, tuy rằng nhìn có vẻ vụng về, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, việc đó đối với bà và Nguyên Hạ Sinh có lẽ cũng là một cơ hội tốt để xoay mình.

Cho nên bà mới đến làm loạn ở Giáng Mai Cung, chính là muốn kéo hai mẹ con Mai phi vào cuộc, dứt khoát làm lớn chuyện này lên, càng lớn càng tốt. Hoàng thượng năm năm trước vừa mới thanh tẩy hậu cung triều đình một lần, nên nếu người muốn thanh tẩy một lần nữa, cũng phải cân nhắc xem có cần thiết phải làm như thế không.

Nhưng mà… bây giờ bà phát hiện hình như bản thân đã rơi vào bẫy.

Người tung tin đồn trong bóng tối đó rốt cuộc là ai?

Là Mai phi, hay Ninh phi? Hoặc là Đan phi? Hay là con đàn bà bị giáng xuống làm quý nhân kia?

Người núp trong bóng tối rốt cuộc là muốn giúp đỡ hay thật sự có mục đích khác?

Mặt trời ngả về tây, giấu đi ánh sáng chói mắt biến thành một vòng tròn sáng ngời, chỉ còn ánh sáng có chút ấm áp, dần dần biến mất ở phía tây.


Nhân Lãnh Cung, tiếng đàn trong Quy Phật Điện cũng dừng lại.

Nguyên Vô Ưu bước ra từ trong nội điện, nhìn Cố thái phi đang quỳ trước tượng Phật niệm kinh, khóe môi khẽ nhếch. Bên cạnh Cố thái phi có một cái đệm mỏng để ngồi xếp bằng, cầm cái chùy lên, giống như là từ sau lần trước, Cố thái phi không còn gõ mõ trước mặt nàng nữa.

Tiếng gõ mõ chậm rãi có tiết tấu vang lên, Cố thái phi từ từ mở mắt ra, nhìn gương mặt dùng từ “khuynh quốc khuynh thành” để diễn tả thì có chút không hề khoa trương trước mặt, trong lòng hoảng hốt.

Lưu Thị Oánh Hoa cũng là một mỹ nhân, được xưng là quốc sắc thiên hương, nhưng con gái bà ta còn đẹp hơn bà ta, không gì sánh được.

Nếu như chỉ có như vậy thôi thì cũng chả sao, nữ nhân dù cho có đẹp và tài hoa hơn nữa thì cũng không thoát khỏi số mệnh phải dựa vào đàn ông để tồn tại.

Nhưng ông trời lại cho người trước mặt ngoài sự xinh đẹp, còn có một mưu trí vô cùng vĩ đại, nàng thậm chí không cần bước ra khỏi nhà tù này mà vẫn có thể gây ra sóng gió đáng sợ như vậy. Vậy nếu như có một ngày, nàng thật sự bước ra khỏi nơi giam giữ tạm thời này, nàng sẽ còn khiến người trong thiên hạ kinh ngạc đến mức nào nữa?

Mấy ngày nay, bà vẫn luôn suy nghĩ, bản thân làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng lại không tìm được câu trả lời.


“Sao nương nương lại nhìn chằm chằm Vô Ưu như thế?” Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười.

Ánh mắt có chút hoảng hốt của Cố thái phi sau khi nghe thấy lời nói của nàng mới bắt đầu ổn định lại: “Nói cho ta biết, có phải ngươi gây sóng gió trong hậu cung?” Nàng gây ra sóng gió, có phải Hàm Nhi ở sau giúp đỡ? Bà không dám để bản thân suy nghĩ kĩ hơn nữa.

Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng mày: “Nương nương nghĩ sao?”

Cố thái phi không mở mắt, không đối diện với ánh nhìn của nàng, trầm mặc một lúc lâu mới khẽ than một tiếng, lại nhắm mắt lần nữa mà niệm kinh, không lên tiếng thể hiện ý tiễn khách.

“Vô Ưu công chúa, mời!” Lan ma ma bước lên trước nói, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vô Ưu công chúa, trong lòng bà ta đều cảm thấy không rét mà run, có lúc bà thật sự rất nghi ngờ tiểu thư đưa một tai họa như vậy đến bên cạnh tiểu vương gia, rốt cuộc là đang giúp hay hại ngài đây?

Nguyên Vô Ưu đứng dậy, nhìn Cố thái phi đang niệm kinh, ngẩng đầu nhìn tượng Phật, khẽ cười ra tiếng nói: “Thông minh khó, hồ đồ khó, nhưng cũng lại không khó, mọi sự khó dễ đều ở trong lòng! Ảo là trống rỗng, thật cũng là trống rỗng, mà trống rỗng hay không, tất cả trống rỗng đều là bồ đề! Mong nương nương nhìn ra trời cao biển rộng, mau chóng giác ngộ Phật đạo.”

Cố thái phi nhắm mắt, khi nghe thấy lời của Nguyên Vô Ưu liền khẽ run.

“Ngày mai Vô Ưu lại đến.” Dịu dàng cúi người hành lễ với Cố thái phi, cũng không nhìn ánh mắt lại một lần nữa mở ra của bà, Nguyên Vô Ưu không chút chần chừ quay người bước ra ngoài.

Tim Cố thái phi đập mạnh gấp gáp. Nhìn bóng lưng thản nhiên, tự đắc của Nguyên Vô Ưu, lại quay đầu nhìn về phía tượng Phật mà mình ngày đêm vái lạy, cả người như bị ai đó rút hết sức lực, mềm nhũn ngã trên mặt đất, cười khổ sở vô cùng.

Sau khi Lan ma ma tiễn Nguyên Vô Ưu đi, quay trở lại Quy Phật Điện nhìn thấy Cố thái phi ngã trên mặt đất, nhất thời vô cùng kinh ngạc, vội vàng bước lên trước đỡ bà dậy: “Tiểu thư, người sao vậy?”

Cố thái phi đưa tay chỉ về phía tượng Phật mặt mũi hiền lành, thì thào nói: “Phật không độ ta thì thôi, vì sao… vì sao đến cả con của ta cũng bỏ mặc?”


“Tiểu thư, người đừng dọa nô tỳ.” Lan ma ma nhìn tiểu thư mất hồn phách, trong lòng vừa lo lắng vừa gấp gáp.

Cố thái phi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Là phúc hay họa, là tốt hay xấu, là đúng hay sai, đều… trốn không được nữa rồi.

Sắc đêm đen như một cái nghiên mực đặc sệt, sâu lắng đến mức không thể len lỏi chút ánh sáng nào. Cả Hoài vương phủ vô cùng rộng lớn dường như cũng bị màn đêm che lấp, yên tĩnh vắng vẻ như mộ phần, không chỉ không có hơi người mà khắp nơi còn vô cùng âm u.

Tiểu Lý Tử bưng một bát thuốc bước vào, Hoài vương nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

Tiểu Lý Tử thấy vậy thì trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót. Kể từ khi vương gia gặp nương nương, vương gia vẫn luôn phấn chấn như thế. Lẽ ra, đây nên là việc đáng vui mừng, nhưng suy nghĩ của vương gia lại càng nặng nề hơn. Vì vậy, cho dù vương gia uống thuốc nhiều như uống nước lã, bệnh tình của người vẫn không hề có chút tiến triển tốt đẹp nào, ngược lại sức sống của người lại càng ngày càng kém, thậm chí còn phải nằm dưỡng bệnh trên giường suốt.

Màn che nhẹ nhàng bay phấp phới, thoáng chạm nhẹ bóng người trên đầu giường, trên người hắn bị nhiễm khí lạnh thanh khiết bên ngoài phòng.

Tiểu Lý Tử liếc mắt nhìn Tiểu Đào Tử vừa xuất hiện trầm mặc không lên tiếng, nhận lấy cái chén không đặt sang một bên, sau đó lại rót một chén nước đưa qua.

Mặc dù trong lòng hắn thương xót vương gia vì phải suy nghĩ quá nhiều mà bệnh nằm liệt giường, nhưng chủ tử quả thật đã cô đơn quá lâu rồi, lâu đến mức không còn ham muốn bất cứ thứ gì hay làm bất cứ việc gì nữa. Hắn lo sợ chủ tử sẽ khô héo lụi tàn như một bông hoa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.