Phượng Kinh Thiên

Chương 54: Khó lòng lấy được chứng cứ


Bạn đang đọc Phượng Kinh Thiên – Chương 54: Khó lòng lấy được chứng cứ

Dường như Khánh Đế không nghe thấy, rất lâu sau cũng không lên tiếng.

Cố Lăng quỳ bái cũng không nhúc nhích. Trong đại điện tuy rằng vắng lặng, nhưng lại có một khí thế trang trọng uy nghiêm vô hình, thêm sự trầm mặc của Khánh Đế lúc này, bầu không khí trong đại điện thực khiến người khác không thể nào thoải mái được.

Cho dù là Cố Lăng bình tĩnh hơn người, trong lòng nghĩ tới những suy luận có khả năng của hắn và Thanh Vân, nhất thời cảm xúc cũng khó tránh khỏi có chút phức tạp.

“Cố khanh đã điều tra ra chân tướng như lời đồn trong cung?” Khánh Đế chậm rãi quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Lăng đang hành lễ, cũng không cho hắn đứng dậy trả lời.

“Bẩm hoàng thượng, vụ án này tiểu thần quả thực đã phát hiện một vài điểm kì lạ, nhưng cũng không phải như lời đồn trong cung.” Nhưng cho dù là như vậy, nếu hắn và Thanh Vân đoán không sai thì hậu quả e rằng cũng không nhỏ hơn sóng gió đã xảy ra vì những lời đồn kia.

Nghe lời nói của Cố Lăng, Khánh Đế cũng không vội vàng đặt câu hỏi, mà là từ từ bước lên bậc thang.

Cố Lăng ngước mắt nhìn bóng lưng chậm rãi của Khánh Đế rồi mới từ từ rũ mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh lại. Hắn chưa từng nghi ngờ tâm trí, thủ đoạn cùng sự máu lạnh vô tình của Khánh Đế.

Cho nên, việc chân tướng ẩn sau vụ án này sẽ gây ra sóng gió như thế nào thì có liên quan gì đến hắn?

Khánh Đế sau khi bước được hai bậc thì không tiếp tục bước lên nữa, mà quay người từ trên cao nhìn xuống Cố Lăng: “Cố khanh thấy thế nào về lời đồn trong cung?”


Cố Lăng trầm giọng trả lời: “Bẩm hoàng thượng, tiểu thần cho rằng, người tung ra những lời đồn này bụng dạ khó lường.” Hắn có một cảm giác, người tung tin đồn không phải là hung thủ, mà là một người khác, tuy hắn vẫn chưa nghĩ ra được mục đích của người đó là gì!

“Vậy Cố khanh có thể phá được vụ án này và bắt người tung tin đồn cho trẫm không?”

“Tiểu thần sẽ không phụ sự kì vọng của hoàng thượng.”

“Thi Tề.”

“Vâng, hoàng thượng.” Thi Tề tự mình lui ra ngoài, lúc quay lại trên tay bưng thêm một cái khay.

Khánh Đế lạnh lùng lên tiếng: “Có tấm kim bài khắc năm chữ “Như trẫm đích thân tới” này, ngươi có thể tự do đi lại trong các cung uyển, thứ trẫm muốn không phải là manh mối, không phải là sự kì lạ, mà là muốn chứng cứ chắc chắn như sắt thép, ngươi có hiểu không?”

Cố Lăng cung kính nhận lấy: “Tiểu thần tuân chỉ.”

Sau khi nhận được ý chỉ, Cố Lăng cung kính lui ra ngoài.


Nhìn Cố Lăng lui ra, ánh mắt Khánh Đế thoáng qua vẻ phức tạp, chỉ là trong chớp mắt, sắc mặt lại âm trầm lạnh lùng như cũ.

Thi Tề đứng bên cạnh cúi đầu thật thấp, trong lòng lại thầm than, năm năm, chỉ mới năm năm, triều đình hậu cung lại một lần nữa chịu gió tanh mưa máu, trong lòng chủ tử thực ra cũng buồn chứ? Nếu không, người cũng sẽ không hỏi Cố công tử về vụ án kia.

Có thể biết chân tướng muộn một chút, có lẽ trong lòng sẽ dễ chịu hơn.

Tuy nhiên, ông hiểu, chủ tử lại càng hiểu, có không muốn đến mấy thì cuối cùng vẫn phải đối mặt mà thôi.

Khi cơn máu tanh mưa gió này qua đi, có lẽ sẽ đổi lại được bốn năm năm yên bình.

Nhưng mà có thật là như vậy không? Tại sao trong lòng ông lại cảm thấy bất an về tương lai chứ?

Tiểu Hoa Tử thấy Hứa Nhân đến như lời hẹn, rốt cuộc trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn kìm nén vui mừng trong lòng, lặng lẽ nhoẻn miệng cười, sau đó lập tức ho nhẹ một tiếng, mặt không biểu cảm chỉnh đốn lại bộ quần áo thái giám cung Nội Vụ trên người, ánh mắt thờ ơ nhìn Hứa Nhân.


Hứa Nhân lặng lẽ cụp mắt xuống che đi sự phức tạp trong đôi mắt. Hễ nghĩ đến Tiểu Hoa Tử lợi dụng hắn, uy hiếp hắn thì hắn liền hận đến mức cho dù có dùng nghìn đao lột da lóc xương cũng không đủ thể trút hết nỗi căm hận này. Nhưng một bên hận đến thấu xương, một bên hắn lại không thể không thừa nhận trong lòng cũng có chút chờ mong.

Có lẽ nào thân thể của Hoài vương không hề yếu ớt như mọi người đồn đại?

Bằng không Hoài vương cũng không cần thể hiện dã tâm rõ ràng như thế, thậm chí ngay cả hậu cung cũng sắp xếp người của mình vào. Hơn nữa, Hoài vương vẫn còn trẻ, đừng nói là năm năm, cứ coi như đợi thêm mười năm nữa hắn cũng có thể trù tính được. Thậm chí nói không chừng có thể đợi đến thời cơ hoàn thành đại sự thật.

“Người đâu?” Tiểu Hoa Tử nhìn thấy sau lưng Hứa Nhân không hề có người theo sau thì tim giật thót một cái, trong mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén. Chẳng lẽ Hứa Nhân lại dám bằng mặt không bằng lòng với hắn hay sao?

Bị ánh mắt nghiêm nghị sắc bén của Tiểu Hoa Tử làm cho rùng mình, Hứa Nhân âm thầm nuốt ngụm nước miếng, đè xuống cảm giác lưng như bị kim chích vừa nãy, dùng mũi hừ lạnh một tiếng: “Mỗi người bọn ta đều tự mình làm việc của mình, có thể đi cùng nhau hay sao?” Hơn nữa, bây giờ vẫn đang là ban ngày ban mặt.

Tiểu Hoa Tử thay đổi quá nhiều, thủ đoạn quả thật cũng khiến người khác kinh ngạc, chỉ là kiến thức quá hạn hẹp.

Cho dù có thay đổi nhiều hơn nữa, có giỏi hơn đi nữa cũng không thể thay đổi được sự thật mấy năm gần đây, hắn luôn ở trong Nhân Lãnh Cung làm kẻ hầu thấp kém. Nhân Lãnh Cung là nơi nào cơ chứ? Đó là nơi lãnh cung hoang vu vắng vẻ làm sao so được với hậu cung?

Tiểu Hoa Tử cũng biết, lúc nãy hắn hơi nóng vội, tuy nhiên nếu Hứa Nhân dám bằng mặt mà không bằng lòng với hắn, làm hỏng đại sự của công chúa, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho Hứa Nhân.

Nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Hoa Tử hòa hoãn đi một chút, không hiểu vì sao Hứa Nhân lại có cảm giác như trút được gánh nặng, việc này khiến tâm trạng hắn không tốt chút nào. Bản thân lại bị một tên tiểu thái giám trong lãnh cung uy hiếp, ngay lập tức liền nói với vẻ khó chịu: “Trừ phi cái thứ ngươi muốn ta đi giao không có tác dụng gì.”


Nếu hắn quả thật quy phục Hoài vương… không được, tuy rằng có khả năng Hoài vương không giống như hắn nghĩ. Nhưng hoàng thượng hiện giờ cũng không phải hôn quân, ngược lại người là một bậc đế vương mạnh mẽ dứt khoát, thâm độc vô tình, Hoài vương có thể đấu lại hoàng thượng không? Biến số này quả thật quá lớn, hắn không thể lấy cái mạng nhỏ này của mình ra đánh cược được.

Dù sao thì bây giờ hắn đang là tổng quản của Lương Cảnh Cung, mặc dù còn kém hơn mơ ước của hắn rất nhiều, nhưng ít nhất cũng không phải là tiểu thái giám quét dọn của phòng tạp dịch nữa rồi, quả thực không cần thiết phải lấy cái mạng nhỏ này ra chơi đùa. Thế nhưng ngược lại, hắn chịu sự uy hiếp của Tiểu Hoa Tử làm việc cho Hoài vương, nếu như Hoài vương thất bại thì chỉ e hắn cũng khó thoát khỏi bị liên lụy, khó tránh được kiếp nạn này.

Tiểu Hoa Tử nhìn Hứa Nhân, thấy trong ánh mắt hắn không ngừng hiện lên vẻ phức tạp, trong lòng có chút bất an nhưng trên mặt lại không hề để lộ ra tí nào. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi chỉ cần đưa cho bà ta, bà ta nhất định sẽ tới.”

Hứa Nhân hừ lạnh một tiếng, có chút mất kiên nhẫn giơ tay ra: “Thuốc giải.” Cứ coi như hắn không quy phục Hoài vương, hắn cũng phải làm việc cho Hoài vương.

Hai tay Tiểu Hoa Tử ôm ngực: “Ta còn chưa nhìn thấy người, ai mà biết được ngươi có…”

Hứa Nhân chỉ tay về phía trước: “Không phải đã đến rồi đó sao?” Cứ cho là bây giờ hắn giết chết Tiểu Hoa Tử thì cũng không có cách nào, Hoài vương nhất định sẽ không tha cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, tiến không được, lùi cũng không xong, trái phải đều khó khăn. Hắn vô cùng hận Tiểu Hoa Tử.

Tiểu Hoa Tử nhìn theo phương hướng mà Hứa Nhân chỉ, đúng như dự đoán, cách đó không xa có một người đang đi về phía này. Hắn cẩn thận nhìn người đến, ánh mắt sáng lên, quả nhiên đúng là người công chúa muốn hắn tìm. Bà ta giống y hệt bức họa công chúa cho hắn xem.

“Hứa Nhân, ngươi đi đón người qua đây rồi đi canh gác cho bọn ta.”

“Ngươi…” Hứa Nhân căm phẫn nhìn Tiểu Hoa Tử.

Tiểu Hoa Tử nhìn Hứa Nhân đang giận dữ, đột nhiên nhếch miệng cười: “Hứa Nhân, bây giờ chúng ta đã là người cùng hội cùng thuyền, ngươi không thoát thân được nữa đâu, ngoan ngoãn làm việc cho chủ tử đi. Rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ xem ta là ân nhân đấy.” Vì vậy, hắn không cảm thấy có lỗi với Hứa Nhân chút nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.