Đọc truyện Phượng Kinh Thiên – Chương 531: Con đường có lợi sau cùng (1)
Nguyên Vô Ưu vừa lòng dời tầm mắt, sau đó nàng ho nhẹ một tiếng, rất bình tĩnh và chuyên tâm mà nhìn về một nơi nào đó.
Sở Tuyệt chăm chú nhìn người đang ép bản thân phải bình tĩnh ngắm1phong cảnh kia, độ cong nơi khóe môi ngày càng lớn, lời nói hùng hồn mà nàng nói với hoàng huynh lúc nãy đã khắc sâu vào lòng hắn. Thực ra hắn không hề bất ngờ khi Vô Ưu nói hắn8là trượng phu của nàng, bởi vì từ ba năm trước, khi nàng mở miệng ước hẹn, không cần lời nói dư thừa thì hắn đã biết, trong lòng hai người họ đều đã xác định, họ là duy nhất của2nhau.
Hắn xem nàng là vợ, thì làm sao nàng lại không xem hắn là chồng? Trên con đường này, tuy hắn trải qua gian khổ, nhưng cuối cùng cũng may mắn bước vào trái tim của nàng. Rõ ràng hai người4cách nhau khá xa, nhưng bầu không khí tràn đầy dịu dàng giữa họ khiến Tiểu Đào Tử vẫn luôn đứng bên cạnh cuối cùng cũng đã nhận ra sự tồn tại của bản thân không thích hợp biết bao. “Chủ tử, thuộc hạ đi chuẩn bị đồ đạc lên đường nhé?” Tuy biết được bản thân là bóng đèn, nhưng Tiểu Đào Tử vẫn ôm chờ mong mà xin ý kiến, chứ không phải tự ý quyết định, tự cho là mình thức thời mà lui xuống.
Nguyên Vô Ưu lại không chút do dự mà gật đầu: “Đi đi.” Tuy cuộc đàm phán với Sở Hồng đã có kết quả, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, thận trọng một chút vẫn hơn.
(*) Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn – vạn nhất), nói giản đơn là không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến. Đào Dao hơi chần chừ: “Vâng.” Đào Dao lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người ở cùng với nhau, không khí phảng phất dường như cũng trở nên thong thả.
Nghiêm khắc mà nói, đây vẫn là lần đầu tiên hai người ở riêng sau khi đã xác định mối quan hệ, thể nên không chỉ có Sở Tuyệt đột nhiên căng thẳng, ngay cả Nguyên Vô Ưu không hiểu sao cũng có chút hồi hộp.
Vô thức mân mê vạt áo, Nguyên Vô Ưu chợt nghĩ đến lời nói tuyên bố chủ quyền hùng hồn mà nàng nói với Sở Hồng lúc nãy, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng hơi thả lỏng, nhưng đồng thời trên mặt lại có chút nóng rực. Lúc ấy, nàng hầu như không hề suy nghĩ đã khẳng định Sở Tuyệt là trượng phu mình, mà đây làm sao lại không phải là suy nghĩ chân thật nhất ở sâu trong nội tâm của nàng?
Chuyện tình cảm thực ra rất đơn giản, chỉ cần chắc chắn rồi, thì mọi thứ đều sáng tỏ rõ ràng. “Lúc nãy ta…” Nguyên Vô Ưu quay đầu, khi nhìn thấy người đàn ông đứng ở đó chân tay luống cuống, dường như đang rối rắm không biết nên tiến hay lùi, lời nàng muốn nói bỗng khựng lại, trên mặt nàng hiện lên nụ cười, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng đượm màu vui vẻ.
Dung nhan dịu dàng ấm áp, đôi mắt đẹp óng ánh chứa đựng ý cười, nàng của giây phút này xinh đẹp mờ ảo tựa mây khói, nhưng không còn khiến hắn bất an nữa, càng sẽ không lo lắng đây chỉ là giấc mơ, sợ hãi vừa tỉnh giấc thì nàng lập tức biến mất.
Trong lòng Sở Tuyệt sẽ không bao giờ có bất cứ do dự nào nữa, hắn bước lên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Nguyên Vô Ưu không ngờ người đàn ông một giây trước vẫn còn xoắn xuýt không dám làm gì kia, thế mà ngay sau đó lại như được đả thông hai mạch Nhậm Đốc mà trực tiếp vươn tay ôm nàng vào lòng. Nguyên Vô Ưu đang định cảm nhận thật kỹ, thì ngay khi Sở Tuyệt cảm giác được sự mềm mại và ấm áp trên người nàng, hắn như bị bỏng tay mà chợt đẩy nàng ra với tốc độ nhanh như chớp. Động tác của hắn rất lưu loát, sức lực lại cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng gương mặt của Nguyên Vô Ưu thoáng chốc trở nên khó coi.
Lúc này, Sở Tuyệt cuối cùng mới kịp nhận ra hành động của bản thân có chút không ổn, gương mặt tái nhợt của hắn bởi vì nôn nóng cùng căng thẳng mà thêm chút ửng đỏ, hắn lắp ba lắp bắp giải thích: “Ta… không phải… Lạnh… lạnh trên người ta… sẽ… sẽ tổn thương…” Nguyên Vô Ưu tức đến mức trực tiếp vươn tay ôm chặt lấy hắn, tổn thương cái gì mà tổn thương? Hơi lạnh như thế này vừa vặn có thể giảm nhiệt. Thân thể cứng nhắc của Sở Tuyệt không dám động đậy dù chỉ một chút, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt dịu dàng mà si mê, nhưng bởi vì nghĩ đến điều gì đó mà nhanh chóng dời tầm mắt để bản thân bình tĩnh một lát. Sau đó, hắn mới mấp máy môi, thấp giọng khẽ nói: “Vô… Vô Ưu.” Đây là lần đầu tiến hắn mở miệng gọi tên nàng. Nguyên Vô Ưu ngây người, nhưng nhanh chóng lên tiếng trả lời: “Ừ.”
“Trên người ta nhiều hơi lạnh, sẽ tổn thương… tổn thương nàng, nàng… nàng đừng dựa… dựa quá gần.” Sở Tuyệt rất gian nan mà nói ra câu này. Hắn xin thề rằng, nhất định phải mau chóng loại trừ hơi lạnh trên người mình, như vậy… nàng muốn dựa bao lâu thì có thể dựa bấy lâu rồi!
“Không sao, ta không yếu ớt như thế.” Thân thể xa lạ, hơi thở xa lạ, nhưng lập tức nàng đã có thể tiếp nhận, thậm chí còn có cảm giác an tâm cùng yên lòng mà trước nay chưa từng có.
“Thế nhưng…”
Lời nói lo lắng của Sở Tuyệt lại bị Nguyên Vô Ưu đánh gãy: “Ta là thật lòng thành ý đó.”
Sở Tuyệt kinh ngạc cúi đầu nhìn nàng. Nguyên Vô Ưu lắng nghe tiếng tim đập có chút dồn dập bến tại mình, gương mặt trở nên nhu hòa ấm áp, nụ cười thư thái nơi khóe môi càng khiến cho Sở Tuyệt say mê.
“Chàng chính là trượng phu của ta, ta là thê tử của chàng, chúng ta không thể nam cưới nữ gả như vợ chồng bách tính bình thường, chàng sẽ có tiếc nuối sao?”
Sở Tuyệt ôn nhu mà nhìn nàng chăm chú, sau đó chầm chậm lắc đầu, lại sợ nàng không thấy mà lên tiếng: “Sẽ không đâu.”
“Ừ, ta cũng sẽ không. Trên thế gian này, bất luận tình cảm hay là hôn nhân đều chỉ thuộc về hai chúng ta. Chàng không phải ở rể, ta không phải nạp phu, chúng ta sắp làm vợ chồng, một vợ một chồng, chỉ có hai người, mà cuộc sống sau này của chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi nhân tố bên ngoài, cũng không bị ảnh hưởng bởi thân phận và trách nhiệm của ta, được không?”
“Được.” Đôi mắt Sở Tuyệt càng lúc càng sáng. Hắn không dần được cảm tình mênh mông trào dâng trong lòng, vươn tay ôm thật chặt nàng vào lòng mình. Cảm nhận được sức mạnh của Sở Tuyệt, Nguyên Vô Ưu mở mắt ra, không chút bất ngờ khi thấy ánh mắt lấp lánh của hắn đang chăm chú nhìn nàng. Nguyên Vô Ưu vươn tay dịu dàng xoa nhẹ tay hắn, thanh âm trầm thấp chất chứa sự kiên định khiến trái tim người ta đập loạn nhịp: “Ta muốn để đôi mắt chàng vĩnh viễn tỏa sáng vì ta.”
Nhìn thấy Đào Dao đánh xe đến đây, sự chua xót trong lòng Sở Nghị càng lúc càng nồng đậm, nhưng dù nội tâm có chua xót đến đâu, hắn cũng không muốn vì chùn chân nhất thời mà khiến bản thân rơi vào vòng xoáy tiếc nuối suốt đời không trèo lên được.
Hắn bước lên một bước ngăn Đào Dao lại, sau đó thỏa đáng chắp tay nói: “Sở Nghị cấu kiện bệ hạ của quý quốc, xin đại sư truyền đạt lại.”
Đào Dao vẫn luôn dồn sự chú ý vào Lão Phong Tử, đến khi nghe thấy lời này của Sở Nghị, ánh mắt chưa từng nhìn thẳng vào Sở Nghị của ông mới chậm rãi dời sang gương mặt hắn.
Đại sư? Ông đã quên mất mình đã từng là đại sư đắc đạo rồi! Nể hai tiếng “đại sư” này, Đào Dao thoáng im lặng rồi mới gật đầu đáp lời: “Mời tiểu vương gia đợi trong phút chốc.” Đợi đến khi gặp được chủ tử nhà ông, vị tiểu vương gia này mới sẽ hiểu được, có vài người, có vài chuyện không phải cố gắng là có thể đạt được, cũng giống như… vị chủ tử như trời quang trăng sáng trong quá khứ của ông!
Ông đã từng gặp qua rất nhiều người ngã lòng buồn bã vì chủ tử, cũng không quan tâm nhiều thêm một người này nữa.
Trái tim căng thẳng của Sở Nghị thoáng nhẹ nhõm, lần đầu tiên hắn thật lòng thành ý mà cảm ơn một người trong cuộc đời: “Cảm tạ đại sư.”
Đào Dạo âm thầm lắc đầu, bây giờ vấn đề tình cảm của chủ tử đã có nơi thuộc về, bất luận vị tiểu vương gia này muốn nói gì thì cũng không có ý nghĩa quá lớn với chủ tử nhà ông, chỉ tiếc là tiểu vương gia không hiểu. “Chủ tử, đã chuẩn bị xong xe ngựa rồi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.” Đào Dao bước vào phòng, nhưng ông chưa ngẩng lên mà chỉ cúi đầu đứng trước cửa, sau đó phá hoại cảnh hai người đang dịu dàng ôm nhau.
Đáy mắt Sở Tuyệt hiện lên một tia giãy giụa. Về mặt lý trí, hắn cảm thấy bản thân nên cảm ơn Đào Dao đã đến, bởi vì sự xuất hiện của ông giúp hắn lấy lại nhận thức, nhớ được cả người hắn đang đầy hơi lạnh không nên tiếp tục ôm nàng. Nhưng về mặt tình cảm… sự tốt đẹp trong lồng ngực khiến hắn không nỡ buông tay, chỉ muốn cứ thế mà ôm lấy nàng, mãi đến khi trời cùng đất tận.