Phượng Khuynh Thiên Lan

Chương 5: Sát khí đêm khuya


Đọc truyện Phượng Khuynh Thiên Lan – Chương 5: Sát khí đêm khuya

Người kia…

Khuôn mặt trái xoan, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng phớt hồng, mắt phượng hẹp dài.

Thái Sử Lan rùng mình, nữ nhân dâm đãng cuồng hoan cả đêm trong bếp, tại sao lại có vẻ ngoài giống hệt nàng như thế? Tuy rằng khuôn mặt kia có chút khác biệt, lông mi dài hơn, làn da trắng hơn, cằm thon nhỏ hơn, gò má bởi vì xuân tình nhộn nhạo mà có chút hồng hào, hơn nữa khí chất cũng hoàn toàn khác biệt. Nhưng mà, Thái Sử Lan liếc mắt một cái liền nhận ra hình dáng chính mình. 

Thái Sử Lan lập tức đứng dậy.

Lúc trước không phát hiện khuôn mặt nữ nhân kia, nàng cũng chẳng có hứng thú quan tâm một đêm người ta tiếp bao nhiêu khách, Nhưng bây giờ, nhìn thấy kẻ kia hình dáng giống hệt mình, lại hướng nam nhân bày ra bộ dạng lả lơi, quyến rũ, nàng nhất thời cảm thấy như ăn phải ruồi bọ, vô cùng kinh tởm.

Trong khi Thái Sử Lan không hiểu sao lại gặp phải cái sự tình này, ở Đại Yến xa xôi, cô bạn chí cốt Quân Kha cũng vì một kẻ dáng dấp y hệt mà cuộc đời chuẩn bị rẽ sang một hướng đi mới. Chuyện nhân quả thế gian đều do ý Trời, cũng chính vì trên đại lục tồn tại vài người có từ trường gần giống nhau, nên bốn người bọn họ mới bị đưa tới nơi này.

Thái Sử Lan đang muốn nhảy xuống, đột nhiên dừng lại.

Trong bóng đêm, có vài người đang vội vàng lao tới. Nhìn qua có vẻ đều là nữ tử, mũ đen chùm đầu, khuôn mặt che kín, giống như muốn nói “Ta làm việc này, không thể lộ mặt.” 

Các nàng đều hướng phía căn bếp chạy tới. Thái Sử Lan nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống.

Lúc này, nàng chợt nghĩ tới một số vấn đề.

Thứ nhất, căn nhà này to lớn, tráng lệ thế này, không làm sao có thể là kĩ viện được? Nhưng mà, nhà giàu không phải đều là trên dưới quy củ hay sao, lôi đâu ra một nữ nhân phóng đãng, vô sỉ như vậy?


Thứ hai, nếu như nữ nhân kia là đầu bếp, vậy tại sao lại sơn móng tay?

Thứ ba, nhà giàu không phải đều có hộ vệ tuần tra hay sao? Tuy rằng nơi này có chút yên ắng, nhưng cũng không thể không có góc chết. Nàng ở đây ngơ ngơ ngẩn ngẩn mấy cảnh giờ, vậy mà không ai phát hiện, thật kì lạ!

Mấy nữ tử kia vội vã chạy đến, khẽ hé mở cửa bếp, một nữ tử cao gầy ghé tai vào, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên trong.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, nàng nhìn nữ tử bên dưới, làn da tuyết trắng, mi dài cong vút, nàng ta lấy ra từ dưới áo choàng một lưỡi dao sắc bén, vẻ mặt lộ ra vài phần lạnh lùng cùng sát ý.

Âm thanh trêu đùa bên trong liên tục truyền, sắc mặt nàng ta càng trở nên trắng bệch, ánh mắt u ám.

Phía sau nàng ta có vài nữ tử khác, sắc mặt âm trầm, vẻ mặt oán giận, lại có chút sợ hãi.

“Bịch” một tiếng vang lên, hai người bên trong cũng không vì giường sập mà mất hứng, ngược lại ngay tại nền đất “khai chiến”, lúc này cũng chẳng biết là ai đẩy ngã ai.

Một thanh âm này vang lên, giống như sấm sét vang dội, đập tan hết thảy tia do dự cuối cùng của nữ tử bên ngoài, mở ra một đêm chém giết.

Nữ nhân cao gầy kia lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, dứt khoát đẩy cửa bước vào.

Hai kẻ bên trong kinh hoàng “đình chiến”, lập tức ngẩng đầu, sắc mặt nam tử thoắt cái trắng bệch, kinh ngạc:


– Thế Trúc, sao nàng…lại tới đây… – Hắn vội vàng bò lên. Nữ tử dưới chân vẫn cười cười kéo thắt lưng hắn, lại bị hắn đá văng ra.

Sắc mặt Thế Trúc đã sớm xanh mét, không trả lời câu hỏi của hắn, giơ tay chỉ vào mặt nam nhân:

– Còn không mau cút, trở về ta sẽ tìm ngươi tính sổ!

Nam tử ngẩn người, nhìn thê tử trước mắt sát ý nồng đậm, vội vàng ôm lấy y phục, quay người bỏ chạy. Hắn vừa rời khỏi, có hai nữ tử lập tức tiến đến phía cửa canh gác, ba người còn lại đi về phía nữ nhân kia. Mấy nữ tử này tóm lại đều là vội vàng mà quên mất cửa sổ vẫn mở, bởi vậy, tình hình bên trong, hết thảy đều lọt vào tầm mắt Thái Sử Lan.

Nữ tử kia mệt mỏi chóng khuỷu tay xuống đất, nhìn thẳng Thế Trúc, nhàn nhạt mở miệng:

– Hóa ra là Thế Trúc muội muội, sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt tìm đến chỗ tỷ tỷ, có điều quan trọng muốn nói sao?

Thái độ dửng dưng của nàng lập tực chọc giận một người khác, một nữ tử mặt tròn lập tức tiến tới, mạnh mẽ tát vào mặt nàng, lớn tiếng quát:

– Thai Thế Lan! Nữ nhân vô sỉ nhà ngươi, thật uổng phí cho cái danh khí phi hoàng thất. Cung quy nghiêm khắc cũng không dạy nổi tiện nhân ngươi tam tòng tứ đức. Tiên đế băng hà, hậu cung để người về nhà xuất gia, ngươi vốn nên ở am thành tâm niệm phật. Thật không ngờ lại dám kháng lại ý chỉ, quyến rũ phu quân của Thế Trúc muội muội, lại còn…còn…

Một bạt tay kia khiến Thai Thế Lan phải quay đầu đi, trên mặt hằn lên vệt đỏ, có thể thấy ra tay không nhẹ. Vậy mà nàng lại tỏ ra thờ ơ, giống như đã sớm quen với việc này.

– Còn sao? – Thai Thế Lan lui người về sau, cầm tấm ván giường che người lại, – Nói tiếp đi, còn làm sao? – Nàng khanh khách cười, chỉ tay về phía mấy nữ tử sắc mặt tái mét, – Nếu muội muội không dám, vậy tỷ tỷ nói tiếp hộ muội. Tỷ đây không chỉ vụng trộm với phu quân của Thế Trúc muội muội, mà còn vụng trộm với phu quân đại đường tỷ ngươi, còn có nhị đường muội ngươi, ngươi, ngươi nữa,…- Ngón tay lướt qua từng người, chỉ đến ai, người đó càng thêm giận dữ.


Cuối cùng, nàng thu tay lại, mở to mắt tỏ vẻ sợ hãi, xoa xoa lồng ngực:

– Ai nha, nhiều như vậy mà tỷ tỷ còn không biết đấy! Ta nói các ngươi nghe này, hồi nhỏ, đều là các ngươi cùng nhau ức hiếp ta, đến lúc trưởng thành lại cũng cưới một đám nam nhân….- Nàng ngửa đầu cười vang, – Nói lên liền lên, vừa lên giường thì mềm, sắc tâm lớn hơn trời, gan lại bé hơn chuột.

– Ngươi… – Nữ nhân mặt tròn vùa tiến lên một bước liền bị Thai Thế Trúc giơ tay cản lại.

– Thai Thế Lan! Ngươi nói phải, chúng ta quả thật không gặp thời, nhưng mà so với ngươi, dù sao bọn ta cũng vẫn còn sống, tốt xấu gì hắn cũng theo ta cả đời. Ta tin rằng, sau lần này, hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với ta, phủ phục dưới váy. Còn ngươi, tỷ tỷ à, ngươi nói xem, người còn có cái gì? Còn có ai?

– Ta có ngày hôm nay không phải đều do các người ban tặng sao? – Nàng ngẩng mặt, mắt phiếm hồng. – Ngày trước hoàng gia tuyển tú, người đáng lẽ phải đi, là ngươi.

– Ha, ban đầu không phải ta đã cho ngươi một cơ hội sao? Ai bảo ngươi lại nhu nhược yếu đuối, không biết tự mình tìm đường sống, cho nên mới phải tiến cung. Nhưng mà, ngươi có được vị trí nữ nhân của hoàng đế, cả đời vinh hoa phú quý, còn muốn gì nữa? – Thai Thế Trúc cười khẩy, – Ngươi tự nhìn lại mình đi, tuy hiện tại không có phong hào, phải tới am ni cô cả đời hướng Phật, nhưng dù sao cũng là phi tần của tiên đế, cả đời này sẽ không ai dám lấy, cũng không ai dám tới gần, như vậy có gì không tốt?

– Không ai dám tới gần? – Mi dài khẽ rung đông, Thai Thế Lan mỉm cười, – Ai nha…vậy vừa rồi…nam nhân của các người, là sao vậy nhỉ?

Năm chữ “nam nhân của các người”, nàng nghiến răng nghiến lợi mà nói. 

Trong phòng đột nhiên yên lặng. Hồi lâu sau, một tiếng cười cổ quái vang lên:

– Yên tâm đi. – Thai Thế Trúc cười lạnh, tiếng nói trong trẻo, ngân nga như hát, – Sau này, việc như vậy, sẽ không bao giờ không xảy ra nữa!

– Ngươi dựa vào đâu mà…- Thai Thế Lan nâng mặt, đang định phản bác, nhưng lại đột nhiên hoảng sợ, lui ra sau.

Cùng lúc, Thai Thế Trúc sải bước tiến tới, trên tay cầm theo dải lụa đen. Nàng ta túm tóc Thai Thế Lan giật ra sau, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Thai Thế Trúc không chút do dự dùng đầu gối đè lên lưng Thai Thế Lan, cầm dải lụa cuốn hai vòng quanh cổ nàng ta, hai tay xiết mạnh.


Đêm khuya thanh tĩnh, tiếng xương gãy ” rắc rắc” vang lên khiến cho người ta lạnh toát sống lưng. Thai Thế Lan dùng sức vùng vậy, lại không thể thoát ra, nàng quay đầu nhìn Thai Thế Trúc, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng. Thời điểm ấy, lại nghe tiếng “rắc rắc” rợn người vang lên.

Dải lụa đen trên cổ càng tôn lên làn da tuyết trắng, dưới ánh nến mờ ảo càng thêm kinh diễm, lay động lòng người. Bầu không khí trong phòng như bị đóng băng, thở cũng không rõ tiếng. Trên tường, bàn tay cầm nhánh cây của Thái Sử Lan lập tức cứng đờ.

Vốn tưởng chỉ là tỷ muội cãi vã vài câu, chẳng nghĩ tới lại dẫn tới kết cục này. Phía dưới, Thai Thế Lan cảm thấy cái chết tới gần, càng ra sức vùng vẫy, Thai Thế Trúc nhíu mày, ngẩng đầu lên, khé quát:

– Đứng ngay ra đó làm gì? Còn không mau tới giúp! – Thấy mấy kẻ kia không động đậy, nàng ta nghiến răng, – Không thể để nàng ta sống sót. Hôm nay, nàng ta trúng dược, các ngươi cũng có phần.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt ai nấy đều biến đổi, lập tức tiến tới.

Thai Thế Lan tuyệt vọng, nàng đột nhiên nghiêng người, lưng đạp mạnh vào ván giường. “Cạch” một tiếng, giống như đồ vật gì đó lăn ra ngoài. Đó là một vật hình tam giác màu xanh lục, dưới trăng phát ra ánh sáng lấp lánh.

Thai Thế Trúc giật mình, đột nhiên cười lạnh:

– Hóa ra thứ này lại ở trong tay ngươi, phụ thân vậy mà đưa vật gia truyền cho ngươi? Nhưng mà, ai chẳng biết, thứ này gia tộc ta không ai biết cách dùng. Sao? Ngươi còn mong nó lúc này có thể cứu ngươi một mạng à?

Khối ngọc lăn tới, Thai Thế Lan gắng sức vươn tay. Một nữ nhân định tiến tới ngăn cản, nhưng nghe Thế Trúc nói vậy thì lại thôi. Đến khi Thai Thế Lan chạm được vào miếng ngọc, Thai Thế Trúc mới giơ chân, di mạnh, sau đó chỉ thấy dưới đất, máu thịt trộn lẫn vụn ngọc… Vật gia truyền vậy mà không chịu nổi chút sức lực, lập tức vỡ tan. Thai Thế Trúc cười khẩy, đá miếng ngọc vào góc tường.

Ánh trăng chiếu xuống nền đất. Lúc này, không ai để ý rằng, từ chỗ mảnh ngọc vụn, lớp sương mù màu bạc chậm rãi tản ra.

Không khí trong phòng ngày càng khẩn trương, các nàng đều chăm chăm nhìn Thai Thế Lan đang tuyệt vọng kháng cự. Thai Thế Lan theo thời gian trôi đi mà dần dần ngưng dãy giụa.

Còn Thái Sử Lan trên kia như có người đẩy mạnh, đột nhiên ngã xuống…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.