Đọc truyện Phượng Khuynh Thiên Lan – Chương 3: Yêu nghiệt Tề Nam
“Nam Tề, Cảnh Nguyên năm thứ nhất, đêm xuân tháng ba…
Một đêm này có kẻ từ trên trời rơi xuống đem nội khố mang đi, có người từ nước đi lên bị mất luôn nội khố, trừ hai việc này ra, đây chỉ là một đêm xuân bình thường, nhà nhà yên giấc ngủ say, ôm mộng thăng quan phát tài, thê tử đột tử thật đúng là mộng đẹp.
Chẳng qua là, một đêm này, thật sự có người được thăng quan…”
– Bệ hạ tuổi nhỏ, ngai vàng còn chưa yên. – Trong điện Cảnh Dương hoàng cung Nam Tề, hoàng thái hậu trẻ trung xuân sắc khẽ chỉnh vạt áo dưới cái bụng đang nhô cao, ngay ngắn ngồi đối diện ba vị cự thần, nhẹ giọng, – Theo như di chỉ của tiên đến, lấy tam tư1 sắc phong ba vị nắm giữ chức Thượng trụ quốc, nắm quyền phụ chính, cho phép ra vào cung cấm giải quyết chính sự. Thiên hạ này của bệ hạ sau này, đều nhờ vào chư vị ái khanh.
– Chúng thần không dám phụ sự ủy thác của tiên đế và thái hậu! – Tam tư cúi đầu, – Thái hậu hiện đang mang long thai, thỉnh cầu người nhất định phải giữ gìn phượng thể.
– Chư vị ái khanh trung quân ái quốc, ai gia trước giờ luôn vô cùng yên tâm. – Thái hậu nâng tay nhẹ lau khóe mắt, – Tiên đế sớm băng hà, để lại giang sơn rộng lớn như vậy cho cô nhi quả phụ chúng ta. Nay, chính sự rối ren, biên cương nhiễu loạn, thiên hạ này, ai gia làm sao mới có thể gánh vác được….
Ánh đèn mập mờ, cảnh vật mơ hồ, thái hậu khổ sở bi ai, ba vị cựu thần đều nghiêm mặt, cúi đầu quan sát, nhìn qua nhìn lại phạm vi ba thước trước mặt.
Cứ như vậy nhìn tới nhìn lui, thân mình Đại tư không Chương Ngưng lập tức cứng đờ.
Phía trước, trên phượng tọa, dưới góc váy của thái hậu lộ ra đôi hài phượng màu đỏ tươi, chạm khắc viền vàng, mũi hài thêu uyên ương bảy màu, lông chim sặc sỡ, sống động như thật.
Quốc tang vừa hết, hoàng cung nhuộm vẻ tang thương, mẫu nghi thiên hạ như thái hoàng thái hậu cũng chỉ có thể cài trâm bạc, y phục trên dưới đều là màu trắng, thật không nghĩ tới dưới chân váy thái hậu lúc này lại là cả rừng hoa cỏ chim thú.
____________________________________________________________
(1) Tam tư: ba chức quan cao nhất thời phong kiến.
Cả ba người đều giật mình, ánh mắt lập tức dời đi, đối đáp vài câu với thái hậu, sau đó kính cẩn lui xuống, vừa ra đến cửa lại nghe tiếng thái hậu vui vẻ nói:
– Ôm hoàng đế lại đây.
Cạnh cánh cửa khép hờ, đại tư không Chương Ngưng xoay người, nhìn thấy cung nữ ôm hoàng đế mới hai tuổi bước tới. Thái hậu liếc nhìn nhi tử, bỗng nhiên nói:
– Tại sao sắc mặt hoàng đế lại khó coi như vậy?
Chương Ngưng không nhịn được nhìn thoáng qua, thấy một đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu đang dụi đầu trên ngực cung nữ, đôi mắt đen lúng liếng đảo qua đảo lại nhìn người trong điện, má hồng phúng phình, nào có nửa điểm “khó coi”?
Cung nữ kia trôi chảy đáp:
– Bẩm thái hậu, bệ hạ đêm qua ngủ không ngon, liên tục khóc lóc.
Tam tư đều nghoảnh lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẵn bóng kia, lại nhìn đến đôi mắt không chút sưng đỏ.
Tiểu hoàng đế ngẩng đầu, vui vẻ đưa tay lần sờ trên đôi môi đỏ mọng của cung nữ.
– Đứa nhỏ này của ta thật đáng thương, – Thái hậu lo lắng thở dài, – Đêm qua lại gặp ác mộng sao? Trương thiên sư lần trước có nói, trong cung nhiều nữ nhân, âm khí quá nặng, ảnh hưởng xấu tới long thể của bệ hạ. Ai gia vốn định từ từ suy nghĩ đối sách, nữ nhân trong cung cũng đều rất đáng thương, còn có thể bảo các nàng đi đâu đây, nhưng xem ra, hiện tại…
Tam tư yên lặng lắng nghe, nghĩ thầm, kịch hay lại tới rồi đây.
– Đáng thương. – Tiểu hoàng đế đưa tay quệt quệt vết son, cười hì hì, đầu lưỡi hồng nhạt liếm nhẹ một vòng quanh môi.
– Hình như trước kia có một tập tục, – Thái hậu nghiêng người, giống như cùng thái giám bên người Lí Thu Dung tán dóc, – sau khi Tiên thái tổ hoàng đế băng hà, phi tần từng hầu hạ người đều theo chân thác xuống suối vàng, những người còn lại thì cùng nhau tu hành, vì nước nhà cầu phúc, có phải hay không?
– Thái hậu thánh minh, một chút cũng không nhớ nhầm ạ. – Lí Thu Dung ở cạnh liền cung kính đáp.
Thân mình tam tư run rẩy, chân đứng trước cửa cũng không hề nhúc nhích.
Chôn theo người chết….
Tập tục tàn nhẫn này đã sớm hủy bỏ, vậy mà nữ nhân này lại có thể nhắc đến một cách nhẹ nhàng thản nhiên như vậy!
Đã sớm biết rằng nữ nhân trước mặt muốn càn quét cục diện triều đình, biết rằng nàng ta muốn thanh trừ phe đối lập, nhưng cũng không thể nghĩ tới, nàng ta lại ra tay nhanh như vậy, độc ác như vậy, dứt khoát như vậy.
Không khí trong điện yên ắng lạ thường. Tiểu hoàng đế bỗng nhiên cười vang, chui đầu vào trong lồng ngực cung nữ, âm thanh va chạm vang lên.
– Vậy cứ làm thế đi. – Thái hậu thản nhiên nói, ngữ điệu giống như đang bàn chuyện thời tiết.
– Tuân chỉ. – Ngữ khí Lí Dung Thu cũng thản nhiên vang lên.
– Thái…- Chương Ngưng vội xoay người, vừa bước lên một bước, thì ở phía sau, đại tư đồ Ngụy Nghiêm kéo ống tay áo, ngăn lại lời hắn sắp nói ra.
Thái hậu “kinh ngạc” ngẩng đầu lên, giống như tới lúc này phát hiện tam công còn chưa dời đi.
– Đại tư không có chuyện gì sao? – Nàng cười châm biếm nhìn Chương Ngưng, – Sao vậy, triều chính rảnh rang nên muốn chỉ bảo ai gia quản lí hậu cung sao?
Sáu tiếng “ai gia quản lí hậu cung” nặng nề phát ra, như đang ngấu nghiến một sợi gân trâu, lộ ra hơi thở tanh mùi máu.
Chương Ngưng nhắm chặt mắt, nuốt xuống lời định nói. Chuyện hậu cung, hoàng thái hậu nắm toàn quyền xử lí. Nàng dám bất chấp tất cả làm ra việc sai lầm nghiêm trọng thế này, chắc chắn không cho phép kẻ nào ngăn cản.
Nàng ta để bọn họ dời điện rồi mới hời hợt quyết định, lại cố tình để bọn họ nghe được, có thể thấy rằng, chuyện này cũng không phải là tới giờ mới nghĩ ra. Lời này là khiêu khích, cũng chính là cảnh cáo. Bọn họ giờ có muốn, cũng không thể ngăn được.
Tam tư một bên thầm mắng tiên đế sao lại sớm ra đi như vậy, hơn nữa lúc sống còn sủng ái nữ nhân này, cho phép nàng ta buông rèm nhấp chính, nắm mọi quyền hành, một bên cam chịu lui ra ngoài.
Hoàng thái hậu cười khẩy. Phía sau, Lí Dung Thu dâng lên một quyển sổ, trên đó là toàn bộ danh sách phi tử của hoàng đế, bên trái là tên những phi tử đã được thị tẩm, bên phải là tên những người còn lại, ở giữa kẻ một đường đỏ, chính là lằn ranh sống chết.
Hoàng thái hậu Tôn Chính Huệ liếc danh sách một cái, không nói một lời, hàng mi thưa thớt của Lí Dung Thu cụp xuống, im lặng cầm danh sách lui đi.
Vận mệnh một đám yến oanh chốn hậu cung, vậy mà chớp mắt một cái liền bị nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ định đoạt.
– Chậm đã.
Lí Thu Dung lập tức dừng chân. Hoàng thái hậu phẩy tay, hộ giáp hoàng kim gắn năm cánh hoa mai hồng ngọc lóe sáng xinh đẹp, giống như lưỡi đao trên đoạn đầu đài chém xuống. Danh sách một lần nữa được dâng lên. Lúc này, hoàng thái hậu tự tay cầm lấy bút đỏ, ở một cái tên phía bên phải gằn bút khoanh tròn, rồi vẽ thêm một mũi tên hướng sang bên trái.
– Nàng đã từng được thị tẩm, ai gia nhớ rõ đêm bệ hạ băng hà, người đã chỉ đích danh nàng ta, nhưng mà sau đó, đồng sử quên không ghi lại. – Hoàng hậu thản nhiên nói, ngữ điệu giống như đang nói hôm nay quên thu hoạch cải trắng.
– Thái hậu anh minh, quả thật là do đổng sử nhất thời sơ sót. – Lí Thu Dung kính cẩn đáp.
Danh sách đóng lại, cái tên được khoanh tròn bằng bút đỏ kia thật khiến người ta chói mắt: Thai Thế Lan.
Hoàng thái hậu khẽ phất tay, tựa vào gối phượng lộng lẫy có thêu hoa sen, uể oải cất tiếng:
– Nghe nói Thai gia trong tay nắm giữ vật hiếm, chỉ là đã lâu không thấy xuất hiện. Người đời đều đồn rằng, vật đó đang nằm trong tay trưởng nữ Thai gia, Thai Thế Lan kia hình như chính là người đó.
– Lão nô đã hiểu. – Lí Thu Dung chậm dãi khom lưng lui xuống, – Lão nô sẽ cẩn thận điều tra rõ ràng việc này.
Bên kia, hoàng đế vẫn đang dụi đầu vào ngực cung nữ, bỗng nhiên há miệng cắn một cái.
– A….- Người kia không kiềm chế được, rên khẽ một tiếng, rồi giống như lập tức bừng tỉnh, sợ hãi quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch, ngay cả lời cầu xin tha tội cũng không dám nói ra, ôm lấy hoàng đế không ngừng run rẩy.
Hoàng thái hậu lại phất tay, một thái giám tiến tới, bế hoàng đế rời ra, giơ chân đạp cung nữ kia ngã xuống, thuận tiện lôi ra ngoài. Đi đến cửa điện, thái giám kia còn hướng về phía tam công đang đứng im, cười cười. Tam công lặng lẽ quay đầu.
Hoàng đế đột nhiên mất đi người ôm, mếu má sắp khóc. Lập tức, một cung nữ gầy gò vội vàng tiến lên ôm lấy hắn. Tiểu hoàng đế nhìn bộ ngực bằng phẳng trước mắt, khinh thường quay đầu đi.
Hoàng thái hậu lười biếng liếc nhìn một cái:
– Hoàng đế đã hai tuổi rồi, sao vẫn còn muốn ăn sữa, còn giận dỗi nữa cơ đấy!
Giọng điệu giống như trách cứ, nhưng một chút mất hứng cũng không có.
– Bẩm thái hậu, thân thể bệ hạ từ nhỏ suy yếu, thái y nói, phải dùng sữa nuôi dưỡng mới có thể khỏe mạnh lớn lên. – Giọng Lí Thu Dung vang lên, ngữ điệu ngang bằng cùng với ngực của ông ta không có nửa điểm sai khác, khiến người ta không khỏi thắc mắc xem có phải yết hầu của ông ta đã sớm biến mất rồi hay không.
– Nghe nói lúc mới đổi nhũ nương, nó đêm nào cũng khóc nháo? – Thái hậu nhíu mày, không giống lo lắng mà như là nhớ tới điều gì đó không vui.
– Dạ vâng.
– Nhũ nương ban đầu đâu? Không phải hoàng đế rất yêu thích nàng ta hay sao? Vì sao lại đuổi đi?
– Nàng ấy nói con nhỏ bệnh nặng, lão nô lo lắng trên người nàng có lẽ cũng có bệnh không tiện nói ra nên dứt khoát đuổi nàng về nhà ạ. – Lí Thu Dung híp mắt, nhớ tới dòng sữa chảy mãnh liệt của nhũ nương nọ.
Hoàng thái hậu lơ đễnh phất tay:
– Bệ hạ quấy khóc ban đêm cũng không phải chuyện nhỏ. Nếu nó thật sự thích người kia, vậy gọi nàng quay lại.
– Dạ vâng.
Hoàng đế khanh khách cười rộ lên, nghịch ngợm bầu ngực đại cung nữ.
Tam tư đi rất chậm, còn chưa cách quá xa, nghe được đoạn đối thoại bên trong, khuôn mặt không chút hay đổi nhưng đuôi mày khóe mắt đều giật giật, cho đến tận lúc ba người hồi phủ vẫn chưa hết.
Một đêm đó, đại tư mã đóng cửa luyện kiếm, trên cánh cửa thư phòng liền xuất hiện thêm ba trăm tám mươi vết kiếm.
– Hai tuổi! Hai tuổi lão tử đã canh bốn rời giường tập đứng tấn. Ngươi lại ngay cả đi cũng cần người bế!
Một đêm đó, Đại tư đồ tự tay bóp nát cây hạch đào hắn yêu thích nhất, lặng lẽ thở dài.
– Hai tuổi, lúc đó ta đã bắt đầu đọc tứ thư, ngươi ngay cả tên mình cũng chưa biết viết.
Một đêm đó, đại tư không uống hết rượu cất giữ trong phủ, ngửa mặt thét dài:
– Hai tuổi! Hai tuổi ngươi vẫn còn bú sữa! – Hắn ném mạnh bầu rượu xuống đất, lần đầu trong đời lộ vẻ thô lỗ, – Uống, uống cái con mẹ nó!
Đêm đó, tôi tớ trong ba phủ lặng lẽ suy đoán, hai tuổi không tự đi, không nhận mặt chữ, lại còn muốn bú sữa, rốt cục là của nợ nhà nào?
Lại là đêm đó, trong trướng vàng sáng lóa, vị hai tuổi còn không tự đi, không nhận mặt chữ, muốn bú sữa kia chán ghét đẩy bà vú ra, âm thanh mờ hồ phát ra:
– Uống! Uống…mẹ cơ…mẹ cơ…!
Cung nữ trong điện rầm rầm quỳ xuống, chỉ có thể âm thầm than khóc trong lòng….
Quanh đi quẩn lại cũng là đêm đó, hoàng thái hậu ở điện Vạn Thọ nghe người báo lại chuyện phát sinh trong phủ ba vị đại thần, tùy ý cười khẩy.
– Ba tên này, chẳng qua chỉ là hổ già rụng răng, phượng hoàng gẫy cánh, cứ để bọn hắn ầm ĩ đi… – Nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình, ý cười nơi đáy mắt dần nhạt đi:
– Rốt cuộc, ai gia tới giờ cũng chỉ để tâm một người.
– Người ngài đang ám chỉ là…
– Đúng vậy. – Hoàng thái hậu đáp lại, cái cằm trơn bóng nâng lên, ánh mắt lóe lên một vẻ kì dị, – Dung Sở.
Tiếp tục đêm đó, sau khi tam tư phát tiết xong, không hẹn mà cùng đứng trong sân, chắp tay sau lưng, nhìn lên ánh trăng yếu ớt, chân trời xuất hiện vệt hồng kì dị, hệt như màu nước sông pha trộn máu tươi, khiến người ta bất giác rùng mình.
Tam tư đồng thời lo lắng thở dài, nghĩ tới những thay đổi trong triều đình một tháng qua, bệ hạ chết bất đắc kì tử, thái hậu buông rèm chấp chính. Nữ nhân trong cung kia, rốt cuộc là dùng biện pháp gì mà đạt được sự ủng hộ của thống soái ba quân cùng chưởng quản đại nội thị vệ, giành được ngôi vị chí tôn Nam Tề?
Lại nghĩ tới một ngày, ả nữ nhân mang nụ cười chứa đầy sát ý kia dùng tay nhào nặn non sông rộng lớn. Khi đó, còn ai có thể ngăn cản nàng ta, cứu lấy giang sơn Nam Tề của vương triều Lam thị đây?
Trong đầu tam tư đồng loạt hiện lên một cái tên.
Dung Sở…
Ngay sau đó, lập tức lắc đầu…
Tấn quốc công Nam Tề, thiện ác không ai phân, vui buồn không ai hay, thâm sâu không ai rõ. Thế lực trong tay hắn khó ai bì kịp, tuy rằng không màng đến chính sự, nhưng lại có thể dễ dàng thao túng cục diện triều đình. Ngày qua ngày, vây cánh của hắn không ngừng mở rộng, như bóng ma bao phủ núi sông Nam Tề, không rõ điểm dừng.
Một kẻ như vậy, liệu có thể vực dậy giang sơn?
Tam tư lại tiếp tục thở dài, nhìn về phía chân trời, chợt thấy sao băng vụt qua, vẽ ra một vệt đỏ thẫm.
– Quốc sinh yêu nghiệt, ai có thể diệt trừ đây?