Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 53: Mờ mịt
– Tướng quân!
Ban đêm, thuyền cập bến Hoả Hương, Lão Ông và Điệp Nhã đón ta, trên tay còn cầm một bình rượu. Phía sau nàng là một chiếc xe ngựa, Kính Thiên đang đứng bên cạnh.
Ta gật đầu với Lão Ông, phân phó:
– Mang những chiếc rương kia về thư phòng ta, đừng cho bất cứ kẻ nào động vào.
Đón lấy bình rượu trên tay Điệp Nhã, ta nói:
– Tỷ cũng về trước đi, ta qua bên Trưởng thành.
Nàng giữ tay ta lại:
– Ngồi xe ngựa đi, Huyết Tử bữa nay ngủ sớm rồi.
Ta nhìn nàng, khinh thường.
Huyết Tử sao lại ngủ giờ này chứ?
Nhưng chân vẫn hướng về phía xe ngựa, Kính Thiên mỉm cười với ta:
– Nàng về rồi!
Ta gật đầu, chui vào xe. Bên trong có một lồng đựng đồ ăn, mùi thịt nướng thoang thoảng bay ra. Bụng ta có chút đói.
Kính Thiên theo ta vào, bày thịt thỏ nướng ra bàn, rót một chén trà nóng đẩy về phía ta, nói:
– Nàng cố ăn một ít, để bụng đói uống rượu không tốt đâu.
Cầm một miếng thịt lên, ta nói với hắn:
– Lần sau ngươi không cần ra đón ta đâu. Ở trong phủ lo việc của ngươi đi, nếu ta không về thì sai Điệp Nhã hầm canh mang qua là được, không nhất thiết phải tự mình đi.
Kính Thiên không nói gì, chỉ mỉm cười. Ta chau mày:
– Nếu rảnh rỗi thì vào phòng Ngô Thanh tìm sách mà đọc. Hắn có viết cách cai trị Hoả Hương năm năm qua, là cuốn bìa xanh có gốc màu đỏ. Không nhất thiết phải cai trị y chang, trong cách của Ngô Thanh có vài chỗ không hợp lý, như việc phân định tàu thuyền ra khơi hay phân chia lợi ích cho ngư dân và quý tộc. Ngô Thanh chọn giới trung lưu làm chỗ dựa, ngươi thì nên lấy bách tính bình thường làm căn cơ. Những kẻ trung lưu kia được Ngô Thanh nuôi béo trắng rồi, lòng tham không đáy, không nhất thiết phải chăm bẵm chúng nữa, mang thịt đi. Trưởng thành kia cũng không nên chèn ép quá, dù sao cũng là người của Phượng Âm, nếu nàng không quá đáng thì mắt nhắm mắt mở cho qua, tránh cho bọn Ngự sử không việc làm lại tố cáo ta chuyên quyền, chèn ép trung lương. Hoả Hương mấy năm tiếp theo sẽ xây dựng cảng biển, tập trung một chút vào thương nhân. Một vài vùng núi bên kia dân cũng khá đông rồi, nên giãn ra, để bọn họ khai hoang trồng trọt, cây cối chặt về thì giữ lại dựng thành. Ta không nghi ngờ khả năng của ngươi nhưng Hoả Hương không giống hoàng cung, không phải chuyện gì cũng dùng kế ngầm. Nếu có kẻ chống đối, người trực tiếp đến Thuỷ Tịnh quân, điều động quân đội, có thể làm cỏ chúng cũng được…
– Tướng quân, tới nơi rồi.
Lục Nga nói vọng vào. Nhìn miếng thịt đang cầm trên tay, ta còn chưa ăn được miếng nào.
– Ngươi về nghỉ trước đi, lát nữa Lục Nga đưa ta về.
Ta nói với Kính Thiên rồi nhảy xuống, một tay cầm bình rượu, tay kia cầm miếng thịt đi vào nhà Trưởng thành. Bước một chân vào cổng ta mới nhớ là chưa hỏi Điệp Nhã tên Trưởng thành mới này là gì.
– Tướng quân ghé thăm hàn xá, thật vinh hạnh cho Sa Hà.
Một cô nương nhỏ nhắn, miệng cười tủm tỉm tới đón ta. Nàng mặc quan bào, hẳn là Trưởng thành rồi.
Ta gật đầu, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nói:
– Ta tới đêm khuya, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?
– Không đâu. Tướng quân, mời đi bên này.
Ta gật đầu theo nàng vào một đình nhỏ, bên trong là bộ bàn ghế bằng đá. Trên bàn có bày vài đĩa điểm tâm, nàng cười nói:
– Tiếp đón không chu đáo, tướng quân đừng chê cười.
Ta ngồi xuống một cái ghế, ném khúc xương ra đình, nói với nàng:
– Ta không ăn điểm tâm ngọt, bảo người hầu của ngươi nấu cháo đi.
Nàng gật đầu, mỉm cười đi phân phó. Ta ngồi trong đình, rót rượu ra ly, tự mình uống trước một ngụm. Điệp Nhã chỉ chọn rượu Lan Quế Đình nhạt nhẽo nhưng vẫn khiến bụng ta nhộn nhạo, tửu lượng quả thật không được như trước nữa.
Trưởng thành quay lại đứng hầu trước mặt. Ta xua tay:
– Ngồi xuống đi, đừng đứng thế. Hôm nay ta tới nói vài chuyện trong nhà với ngươi thôi.
Nàng ngồi xuống, rót cho ta ly rượu, nhẹ nhàng hỏi:
– Tướng quân muốn nói chuyện gì?
Ta uống một ngụm rượu:
– Ngươi nói ngươi tên gì ấy nhỉ?
– Thần tên Sa Hà, năm nay hai mươi ba tuổi, trước kia từng học tập trong Hàn Thư các.
Hàn Thư các từ khi nào nhận học sinh? Đó chẳng phải nơi lập chính sách cai trị, điều động quân đội, viết thánh chỉ sao?
– Ý ngươi là từng làm Thái Tư trong Hàn Thư các sao? Ngươi phụ trách phần gì?
Nàng mỉm cười:
– Thần điều chỉnh thuế vụ cùng gia mẫu.
– Mẫu thân ngươi là Hữu Thừa tướng?
– Là gia mẫu.
Con dòng chính của Hữu Thừa tướng? Phượng Âm thật biết chọn người.
– Đại nhân.
Tỳ nữ bưng một cái khay vào, trên khay là nồi cháo nghi ngút khói.
Sa Hà đứng dậy đón lấy khay mang vào. Nàng múc cho ta một bát, nói:
– Tướng quân, dùng chén cháo cho ấm lòng.
Dùng muỗng khuấy khuấy cho nguội bớt, ta hỏi nàng:
– Ngươi thích Tiểu Trư nhà ta sao?
Thịt mềm, ngòn ngọt vừa miệng, không tồi. Ngày mai bảo Điệp Nhã tới hỏi cách nấu, tốt nhất là mang được đầu bếp về phủ tướng quân.
Sa Hà mỉm cười nhìn ta, nàng nói:
– Quả thực là có thích nhưng hắn nói đã là người của Tướng quân…
Ta xua tay:
– Nói bậy! Ta với hắn không có gì.
Sa Hà mỉm cười, nàng không tiếp lời ta.
– Ngươi cũng lớn tuổi rồi, tại sao không lập phu quân?
– Trước đây ta có đính ước với một người nhưng sắp thành thân hắn lại bội ước, cưới một vị công chúa. Ta cũng không còn cách nào.
Ta chống cằm nhìn nàng:
– Kẻ cùng ngươi đính ước không phải Hạ Chương chứ?
Sa Hà chỉ mỉm cười, không trả lời ta.
Ta đứng dậy, nói với nàng:
– Ta định qua bàn chuyện hôn sự giữa ngươi và Tiểu Trư nhưng xem ra không cần nữa. Người của phủ Tướng quân không cần phải làm thế thân cho bất cứ kẻ nào.
Ta đứng dậy đi thẳng ra cổng, Sa Hà không đuổi theo.
Nhảy lên Huyết Tử, ta cùng Lục Nga trở về.
Kính Thiên vẫn chưa ngủ. Trông thấy ta, hắn nói:
– A Dương, sao về sớm vậy?
– Xong chuyện thì về thôi.
– Nàng ăn tối chưa?
Ta gật đầu, ngồi lên giường dựa vào gối.
Rắc rối lớn rồi!
– Lưu Hoà chuẩn bị thuốc rồi, nàng tắm luôn nhé?
Ta gật đầu, đi vào sau bình phong, Lưu Hoà đã đứng đó sẵn, cạnh nàng là thùng tắm nồng nặc mùi dược liệu.
Ta mệt mỏi chịu đựng Lưu Hoà bấm huyệt, cắn răng không rên một tiếng. Nàng chẳng có sức, để nàng bấm huyệt còn khó chịu hơn là bị kiếm đâm vào người. Đau không đau, nhột không nhột. Không thể bỏ qua cũng không thể chịu đựng.
Mỗi lúc thế này, ta điều nghĩ Phượng Âm cử Lưu Hoà tới đây là để chỉnh ta.