Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 33: Về nhà
Mất hơn một canh giờ mọi chuyện mới có thể êm ắng một chút, mọi người sụt sùi khóc xong liền ai về việc nấy, ở chính phòng chỉ còn ta và Điệp Nhã, quản gia của Tướng quân phủ. Khi ta đi vắng, mọi việc trong phủ đều do nàng giải quyết.
Điệp Nhã ngồi bên cạnh ta, nàng mặc váy lụa màu xanh lam, tay phe phẩy quạt quạt, phấn thơm trên người nàng có mùi thanh mát nên không gây khó chịu. Nàng vốn là phó tướng của ta nhưng trên chiến trường bị thương, không thể cầm kiếm nữa nên giúp ta quản lý chuyện trong phủ tướng quân. Nàng hơn ta mười tuổi, nhập quân cùng lúc với ta, chăm sóc ta khi còn trong quân doanh, nói đơn giản hơn, nàng giống tỷ tỷ của ta hơn là một quản gia.
– Tiểu Dương, lần này là về luôn chứ?
Ta cởi áo ngoài ra, chỉ mặc mỗi áo yếm và váy lót, dựa hẳn và người nàng, nói:
– Không đâu, vài ngày nữa sẽ ra biển.
Điệp Nhã xoay người cho ta dựa vào lòng, phe phẩy quạt cho ta, hỏi:
– Đi đâu nữa? Tuần hành mười ba đảo sao?
Ta nhắm mắt, cố gắng ngửi thật nhiều mùi hương thanh thanh trên người Điệp Nhã. Quả nhiên chỉ ở nhà, trên người toàn mùi điệp phấn.
– Không, sẽ qua Ân quốc tìm Phượng Âm về.
– Cái gì?
Điệp Nhã đột nhiên đứng dậy, đẩy ta ra ngoài, nàng trừng mắt với ta, nói:
– Ngươi qua Ân quốc? Bây giờ làm gì có đường chứ?
Ta nhìn nàng, kéo nệm mềm ra gối đầu, lười biếng nói:
– Có mà.
Điệp Nhã lôi ta dậy, tức giận nói với ta:
– Ngươi định dùng con đường đó sao? Ngươi điên à? Nơi đó toàn thuỷ quái, đi vào đó khác gì nạp mạng đâu? Ngươi còn dám đi?
– Đám thuỷ quái đó sớm hay muộn ta cũng tiêu diệt chúng. Sớm một chút hay muộn một chút thì đã làm sao?
Ta bình tĩnh nhìn Điệp Nhã. Nàng ấy như con nhím bị dẫm trúng chân, tức giận xù lông lên với ta. Uổng cho cái tên Điệp Nhã này.
– Tướng quân!
Linh Lung như một con sóc vàng nhảy vào phòng, ta chuyển tầm mắt từ Điệp Nhã sang nàng. Nụ cười trên môi Linh Lung đột nhiên cứng ngắc, nàng nói:
– Điệp Nhã tỷ, tỷ lại mắng tướng quân sao? Người vừa mới về, có gì từ từ nói.
Điệp Nhã quay qua trừng Linh Lung, mắng:
– Ngươi cái gì cũng từ từ nói, nàng muốn đi qua biển Cấm kìa, ngươi còn ở đó mà từ từ nói?
Linh Lung có chút hốt hoảng nhưng ngay sau đó, nàng tìm ghế ngồi xuống:
– Tướng quân, người muốn đến Ân quốc sao?
Ta hơi mỉm cười nhìn nàng.Quả nhiên là Phó tướng xuất thân từ quân sư, thông minh lắm.
Điệp Nhã bên cạnh hít một hơi thật sâu. Ta biết nàng chuẩn bị mắng ta, giọng Linh Lung lại vang lên:
– Điệp Nhã tỷ, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.
Chờ Điệp Nhã hậm hực ngồi xuống, ta mới uể oải ngồi dậy dựa vào gối mềm. Đón lấy chén trà lạnh từ tay Linh Lung, nhìn nước trà trong ly sóng sánh theo nhịp xoay, ta chậm rãi hỏi nàng:
– Ý ngươi thế nào?
Linh Lung nhìn ta, dè dặt.
– Ta hỏi người vài câu được không?
Ta gật đầu, nàng nói tiếp:
– Thái tử, à không, Hoàng Thượng đang ở Ân quốc sao?
Ta gật đầu, chuyện Phượng Âm ở Ân quốc sớm hay muộn thì họ cũng biết, ta không cần phải giấu làm gì.
– Ngô quân sư đồng ý chuyện này sao?
Linh Lung hỏi tiếp, ta nói với nàng:
– Ta để Ngô Thanh rời khỏi rồi.
Điệp Nhã bên kia hơi nhăn mày nhưng cuối cùng chỉ nhìn ta thở dài. Linh Lung có chút ngạc nhiên nhưng không hỏi sâu vào nữa. Nàng nói:
– Biển Cấm là nơi chúng ta chưa từng đến. Địa thế, dòng nước, đá ngầm, chu kỳ đi lại của thuỷ quái chúng ta đều không biết, lóng ngóng vượt qua thì quá mạo hiểm. Hình như trong mười ba đảo chủ có người biết đường qua Biển Cấm.
Ta nhìn Linh Lung, hơi híp mắt, hỏi:
– Là kẻ nào? Bị giết rồi sao?
Nàng hơi nhìn ta, lắc đầu:
– Chưa bị bắt, hiện hắn đang lẩn trốn trên đảo Chân Mây, nhiều lần thần mang quân đi vây bắt nhưng đều thất bại.
Ta nhìn Linh Lung, tay vô thức xoa xoa môi dưới. Có thể nhiều lần thoát khỏi ma trảo của Linh Lung, hẳn không phải hạng tầm thường. Mười ba đảo chủ, nếu nhớ không lầm thì đã bị ta giết gần hết, chỉ còn chừa lại Vô Hình, là con hồ ly già đó sao?
– Là ai vậy?
Điệp Nhã lên tiếng hỏi, Linh Lung trả lời nàng ấy:
– Hắn tên là Trọng Đình, đảo chủ đảo Chân Mây, đứng thứ bảy trong Mười ba đảo.
Trọng Đình? Một cái tên xa lạ. Ta hỏi:
– Hắn có quan hệ gì với Vô Hình không?
– Nghe nói hắn là kẻ đã giết chết Vô Hình, rồi chiếm lấy vị trí đảo chủ.
Giết chết được con hồ ly Vô Hình, lại nhiều lần thoát khỏi sự truy bắt của Linh Lung, kẻ này tiền đồ cũng rất lớn.
– Ừm… Linh Lung, quân doanh thế nào? Có chuyện gì lớn không?
Linh Lung nhìn ta, có chút do dự, nàng nói:
– Trong quân doanh không xảy ra chuyện gì nhưng trong thành có khá nhiều chuyện.
Ta hơi ngước mắt lên nhìn, Điệp Nhã lại cười khẽ. Gương mặt của hai người đều có vẻ rất gian. Linh Lung hạ giọng nói với ta:
– Tướng quân mới đi xa hẳn không biết. Chuyện là trưởng thành mới tới, là người được điều từ kinh thành về đây, nàng ta như thế nào lại nhìn trúng Tiểu Trư, năm lần bảy lượt mang lễ tới cầu thân nhưng Tiểu Trư nhất quyết cự tuyệt. Nàng ta cứ ép mãi, thậm chí còn dám tới quân doanh tìm người, Tiểu Trư sợ quá mới nói hắn là người của tướng quân, chết là ma của tướng quân…
– Khụ…Khụ…
Ta sặc một ngụm nước trà, chỉ có thể cúi người ho mãi. Linh Lung đưa tay ra vuốt vuốt lưng ta, Điệp Nhã bên kia cười như con hồ ly, nói:
– Tiểu Dương, phải làm sao đây?
– Ta với Tiểu Trư… ta có làm gì hắn đâu… Khụ khụ…
Ta thật sự rất oan uổng, Tiểu Trư ngoài làm tiên phong cho ta thì đã bao giờ ta bắt hắn làm việc gì khác đâu! Thậm chí ta chưa từng buông lời ong bướm lả lơi với hắn, một ánh mắt khác thường cũng không có, như thế nào lại thành người của ta rồi? Hèn gì lúc nãy hắn xúc động như thế, ta…
– Tướng quân, bình tĩnh một chút. Chúng ta hiểu mà, Tiểu Trư này cũng chỉ bí quá hoá liều thôi.
Linh Lung vỗ lưng cho ta, cười nói.
Bí như thế nào cũng không nên lôi ta ra làm bia đỡ chứ. Ta khoát tay để nàng tránh ra, cố gắng hít sâu rồi hỏi:
– Rồi sau đó thì sao?
Điệp Nhã cười nói:
– Sau đó a, Tiểu Trư sợ đến mức không dám đến quân doanh, suốt ngày canh cửa ở phủ tướng quân đấy.
Ta xoa xoa trán. Tại sao hắn có thể sợ một cô nương đến từ kinh thành không biết võ công đến thế? Uổng công ta đào tạo hắn tới hai năm. Không hổ là Tiểu Trư.
– Rồi thế nào?
Điệp Nhã cười:
– Còn thế nào? Theo ý ta dứt khoát mang hắn trói lại ném lên giường của nàng kia cho rồi. Nam tử hán sao có thể nhát gan như vậy? Cũng không phải hùm phải sói, sợ cái gì?
– Lúc nãy ngươi nói là mang lễ tới cầu thân hả? Là cầu về làm phu thị hay phu quân?
Điệp Nhã lại nói thay Linh Lung:
– Đương nhiên là phu quân. Người của Tướng quân phủ như thế nào lại phải làm một phu thị chứ.
Phu quân của Trưởng thành? Không tệ chút nào đâu. Nếu có thể làm trưởng thành của Hoả Hương hẳn phải là người của đại gia tộc, hơn nữa còn phải là dòng chính. Nhưng làm được trưởng thành, e rằng tuổi không còn nhỏ.
– Nàng ta bao nhiêu tuổi? Đã có bao nhiêu phu thị?
Linh Lung ngồi xuống cạnh ta, nói:
– Tuổi không lớn, mới hơn hai mươi, nghe nói vẫn chưa lập phu thị.
Ta ngạc nhiên nhìn Linh Lung, điều kiện như vậy… không lẽ…
– Nàng ta xấu lắm hả?
Ta hỏi, Linh Lung hơi lắc đầu, nói:
– Thướt tha nhẹ nhàng, nhỏ nhắn xinh xắn.
Ta hít một hơi sâu, nói:
– Đi, trói Tiểu Trư lại mang đến nhà của Trưởng Thành, nói hắn không phải phu thị của ta, ta không biết con heo này.
Một người điều kiện tốt như vậy mà không muốn, không lẽ hắn muốn Hằng Nga trên cung trăng?
Linh Lung cười, nắm tay ta lại, nói:
– Tướng quân đừng đùa. Chuyện duyên phận không nên cưỡng cầu, thong thả để Tiểu Trư chấp nhận đã, Trưởng Thành bên kia cũng không hối thúc gì mà.
Ta theo đà kéo của Linh Lung ngồi xuống lại, hỏi nàng:
– Tiểu Trư không thích nàng ấy hay hắn có người trong lòng rồi?
Linh Lung hơi nhìn ra bên ngoài, nói:
– Không giống như là không thích…
Ta không biết nói gì hơn, chỉ có thể phun ra một câu:
– Đồ con heo.
Linh Lung cười với ta, nói:
– Quả là đồ con heo.
– Còn chuyện gì nữa không? Trưởng thành này thế nào?
Linh Lung thu lại nụ cười, nàng nghiêm mặt nói:
– Tính cách nhân hậu, làm việc cẩn thận lại có bài bản, không giống người ngu dốt, thậm chí rất biết cách lấy nhân tâm. Tướng quân, kẻ này nếu không thu phục được thì nhất định phải giết.
– Lý do?
– Hoả Hương là địa bàn của chúng ta nhưng Thái tử lại cử người như vậy đến, về lâu về dài, e rằng Hoả Hương không còn là của riêng ai nữa.
Linh Lung có vẻ tư lự, ta nhắm mắt dựa hẳn về sau. Phượng Âm dùng người quả thật cao tay, một người như vậy đến làm Trưởng Thành của Hoả Hương, một có thể kiềm chế được ta, hai có thể biến Hoả Hương trở thành hậu phương của kinh thành.
– Tướng quân, hay là…
Điệp Nhã lên tiếng, ta khoát tay để nàng dừng lại, uể oải nói:
– Đừng làm gì cả, mặc nàng ta đi. Hoả Hương là một phần của Nghi quốc. Phượng Âm làm Hoàng đế, Hoả Hương cũng là con dân của nàng ấy, để ý kỹ là điều tất nhiên thôi.
Linh Lung cùng Điệp Nhã đều im lặng, trong căn phòng đột nhiên chỉ còn tiếng hít thở, bên ngoài những cơn gió vi vu mang mùi mặn của biển vào phòng.
– Linh Lung, ngày mai ta đến quân doanh, chuẩn bị tập thuỷ trận đi…
– Vâng.
Tướng quân, chỉ có thể giữ gìn an bình của Nghi quốc mà thôi.