Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 26: Kế hoạch
– Tham kiến Tướng quân.
Ta phất tay cho Lãnh Tiếu đứng lên. Nhìn nam nhân trước mặt, ta gần như đã quên mất hắn của ba năm trước: làn da thô ráp vì hứng chịu nắng mưa nay trắng nõn, bàn tay cũng mịn màng thon thả hơn nhiều. Điều duy nhất không khác chính là đôi mắt đầy kiên định, đôi mắt nhìn thẳng vào ta nói muốn trở về Kinh thành trả thù.
– Trong cung thế nào rồi?
– Vẫn như bình thường. Không có canh phòng nghiêm ngặt.
– Tiên An cung thì sao?
– Mọi người đều bị giám sát, Phong Nghị vẫn áng binh bất động, Hạ Chương đã lén ra ngoài cung đi tìm Thái tử.
Nói vậy người của Phượng Âm cũng không biết nàng ở đâu. Mẫu hoàng nhất định đang truy lùng nàng ấy, nếu để Người tìm thấy trước, Phượng Âm khẳng định lành ít dữ nhiều.
– Ngươi mang theo một trăm người cùng tìm đi, nhất định phải tìm ra trước Mẫu hoàng. Thông báo thêm cho Hoả Hương, theo dõi bất cứ kẻ lạ mặt nào lui tới. Kiểm soát toàn bộ tàu thuyền, nhất định không cho kẻ nào ra biển.
Nếu Phượng Âm không bị bắt cóc thì khẳng định là tự bỏ đi. Nếu đã đi, nhất định rời khỏi Nghi quốc. Ta không biết nàng ấy sẽ đi đường nào, chỉ có thể chặn ở Hoả Hương. Nhưng nàng ấy có đi từ đó để đến nước khác không?
– Tướng quân?
Ta nhìn Lãnh Tiếu, hắn đang nhìn ta, hỏi:
– Sao người không làm Hoàng đế?
Ta nhìn hắn, cười:
– Lãnh Tiếu, ta không hỏi kẻ thù của ngươi là ai mà.
Hắn sững sờ một chút rồi hành lễ lui ra. Thực ra ta biết kẻ thù của Lãnh Tiếu là người của Hoàng tộc Nghi quốc, có thể là Mẫu hoàng. Ta để hắn ở trong hậu cung của Phượng Âm: một là điều tra hắn, hai là muốn hắn bảo vệ nàng ấy. Không nghĩ tới, Phượng Âm bây giờ vốn không cần ai bảo vệ nữa.
Ban đêm, ta cùng Bạch Triển lẻn vào Tiên An Cung. Nhìn cung điện nhỏ bé ẩn trong bóng tối, ta đã nghĩ mình trở lại Tĩnh Thần Cung. Tính cách Phượng Âm giống hệt như Tĩnh phu thị, chỉ muốn tồn tại một cách lặng lẽ, không muốn mang tài năng của mình ra ánh sáng. Tiếc rằng Phượng Âm là Công chúa, không phải một bách tính bình thường mà có được cuộc sống tĩnh lặng như thế.
Ta từ cửa sổ nhảy vào phòng của Phong Nghị. Hắn đang đánh đàn, mắt không thèm đưa lên, tay cũng không ngừng, chỉ hỏi ta:
– Đêm khuya Tướng quân tới thăm, không biết có gì chỉ giáo?
Ta nhìn hắn, nói:
– Không có gì chỉ giáo. Ta ngưỡng mộ Phong công tử từ lâu, mãi tới hôm nay mới có dịp tâm sự.
Phong Nghị giật mình nhìn thẳng vào ta, trông gương mặt hoảng hốt của hắn làm ta thấy buồn cười. Hắn nói:
– Tướng quân, xin đừng đùa.
Ta cười đến ngồi trên tháp mềm, không đùa giỡn với hắn nữa:
– Ta nghe nói ngươi từ nhỏ được dạy để trở thành Phượng Quân?
Phong Nghị nhìn ta, nghi ngờ:
– Chỉ là lời đồn, Tướng quân hà tất phải tin.
Ta cười:
– Chắc ngươi biết Mẫu hoàng định để ta làm Thái tử?
– …
– Thế nào? Bây giờ ngươi theo ta thì có thể trở thành Phượng quân đấy! Dù sao ta vẫn chưa lập phu quân.
Phong Nghị tức giận trừng mắt với ta, hắn nói:
– Tướng quân, nếu đã nói hết mời về cho.
– Tức giận? Tại sao?
– Ta là phu quân của muội muội người, xin đừng chọc ghẹo nữa.
– Phượng Âm sao? Nàng ấy không có tung tích, không biết chừng đã mất mạng rồi. Ngươi còn chờ nàng?
– Đời này ta chỉ có một nương tử mà thôi.
– Nương tử sao… Phong Nghị! Ngươi có thể coi Phượng Âm là nương tử của mình sao?
Phong Nghị nhìn ta, ánh mắt tức giận, hắn mím môi không nói. Ta cũng không nói dông dài với hắn, Bạch Triển ngoài kia đã ra ám hiệu, ta phải rời khỏi đây.
Ta nhìn Phong Nghị, nói:
– Khá lắm, hy vọng ngươi có thể giữ được suy nghĩ này. Nếu còn tham vọng làm Phượng quân thì ngươi phải giữ cho được vị trí Thái tử của Phượng Âm. Nếu không, thì đành uỷ khuất làm phu thị của ta thôi. Phu thị, không phải phu quân.
Ta vỗ vỗ gương mặt hắn rồi nhảy ra theo đường cũ, Bạch Triển đang chờ ta dưới gốc cây. Chúng ta cùng ẩn trong bóng tối mà đi, hắn nói:
– Tướng quân, chiêu mộ thì chiêu mộ, chọc ghẹo hắn làm gì?
– Ta chọc ghẹo gì?
– Không lẽ người định lập hắn làm phu thị?
Ta hơi dừng lại nhìn Bạch Triển, nói:
– Bạch Triển, ta có lập thêm mười hay hai mươi phu thị, ngươi cũng không có quyền lên tiếng. Ở Nghi quốc lâu như vậy mà còn giữ tư tưởng của Ân quốc sao?
Hắn không nói gì, lặng lẽ theo sau ta.
Suốt bảy ngày sau ta không vào triều, luôn viện cớ vết thương cũ tái phát, gọi Lưu Hoà tới chẩn bệnh. Nàng ta là người của Phượng Âm, hẳn nhiên có thể biết được điều gì đó nhưng quá kín miệng, không chịu hé răng dù chỉ một câu.
– Tướng quân!
Ngô Thanh ngồi trước mặt ta, hắn nói:
– Hoàng Thượng vừa ban chiếu, sắc lập người là Thái tử nhưng chiếu chỉ bị Phong mẫu và Hữu Tể tướng chặn lại, hơn một nửa bá quan trong triều đang quỳ dưới điện Cần Chính xin Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ. Có kẻ còn dùng cái chết để uy hiếp.
Ta dựa vào gối mềm, Ngô Thanh nhanh tay đút cho ta một miếng cam.
Quả nhiên Phong Nghị có cách, không nghĩ tới thế lực của hắn lại lớn như vậy, có thể huy động cả nửa bá quan. Nhưng đây chỉ là nghi binh, Mẫu hoàng sẽ nhanh chóng giải quyết đám quần thần này, ta phải tranh thủ thời gian.
– Bên tỳ nữ kia thế nào rồi?
Ngô Thanh cười như một con hồ ly, nói:
– Đã xong rồi, giờ Tý ngày mai nàng ta sẽ mở cửa cung cho chúng ta.
– Chuẩn bị xong cả rồi à?
– Vâng, toàn bộ quân của chúng ta đã vào vị trí, chỉ chờ lệnh nữa thôi.
– Quốc sư thế nào? Đã tới chưa?
Ta nhìn Ngô Thanh hỏi. Hắn ngập ngừng:
– Không có tin tức gì truyền về nhưng chúng ta có thể thực hiện dù không có Quốc sư mà.
Ta nhắm mắt không trả lời Ngô Thanh, Quốc sư về hay không đối với ta rất quan trọng.
– Vậy chuẩn bị hết đi, giờ Tý đêm nay hành động.