Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 139: Phiên ngoại: Phong Nghị (10)
Phiên ngoại: Phong Nghị (10)
– Đại nhân, không hay rồi!
Ta đặt bản tấu chương trên tay xuống, hỏi Lữ Ngư đang hốt hoảng.
– Chuyện gì?
– Hạ Chương chết rồi!
Ta giật mình:
– Làm sao mà chết?
– Trúng độc ạ.
– Ai làm?
Hắn lắc đầu.
Không tra ra ai làm thì chỉ có hoàng thượng mà thôi. Tại sao nàng lại giết Hạ Chương?
– Mấy hôm nay có ai đến tìm hoàng thượng không?
– Không có ạ. Chỉ có Định Quốc tướng quân đến kinh thành báo cáo việc của Quốc sư đại nhân.
Tang lễ của Quốc sư Âm nhi không cho ta nhúng tay vào, nàng nói để Kính Thiên giải quyết. Sau này ta mới biết Âm nhi đồng ý cho Quốc sư chôn ở bên ngoài, trái với tổ huấn nên không để ta làm, tránh điều tiếng không hay. Kính Thiên giải quyết chuyện hậu sự, có sai sót gì cũng trách hắn không hiểu lễ nghi, trách Nhật Lương dung túng phu quân chứ không thể trách ta hay hoàng thượng.
Ta chưa kịp vui mừng vì Âm nhi đã biết suy nghĩ cho ta thì nàng lại giết Hạ Chương? Nàng có ý gì?
Hạ Chương chết, người bị tình nghi đầu tiên là ta. Nàng muốn làm gì?
Ta nhanh chóng biết được suy nghĩ của nàng. Mẫu thân bị giam lỏng trong phủ.
Nàng muốn triệt hạ Phong gia?
Không đúng! Nếu nàng muốn vậy nhất định xử trảm ta chứ không phải giam lỏng mẫu thân. Nàng muốn làm gì?
Mẫu thân bị giam lỏng, mặc dù không nguy hiểm nhưng để lâu thì không được.
Âm nhi, nàng muốn gì?
Hạ Chương chết, người có lợi nhất là ta, đương nhiên bị nghi ngờ đầu tiên. Nếu ta không thể đổ tội cho một người khác, mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm.
– Đại nhân, có thư của Kim công tử.
Ta ngạc nhiên nhìn Lữ Ngư. Kim Thuyền gửi thư cho ta?
Mở bức thư ra, bên trong là một trang giấy trắng. Thứ này là Kim Thuyền gửi cho ta?
Ta muốn cười! Hoá ra là vậy.
Âm nhi, nàng quả rất xảo quyệt! Nàng muốn giải thoát cho Kim Thuyền?
Ý chỉ của nàng, đương nhiên ta phải thực hiện. Mất Kim gia còn hơn mất Âm nhi.
– Lữ Ngư!
– Có thuộc hạ.
– Cho người đi tận tình giúp đỡ Tịnh Văn tìm ra sự thật.
Lữ Ngư ngạc nhiên nhìn ta, sau đó khom người:
– Vâng!
Vài ngày sau, Tịnh Văn quả thật tìm ra sự thật. Kim gia hạ độc Hạ Chương, bị mẫu thân ta tống giam vào ngục chờ ngày hành quyết. Hoàng thượng bỏ qua lời can gián của ngự sử, liều lĩnh ra thánh chỉ giữ mạng Kim gia, chỉ tịnh thu gia sản bồi thường cho Hạ gia. Mà người nhận là Hạ Cẩm.
Nàng đi một vòng lớn như vậy cuối cùng cũng vì Kim Thuyền sao?
****
– Đại nhân! Phu nhân muốn gặp người.
Ta gật đầu coi như đã hiểu. Đợi đến đêm muộn mới lặng lẽ xuất cung về nhà.
Mẫu thân trong thư phòng tần ngần nhìn vào ly trà. Ta bước vào, người vẫn không để ý.
– Mẫu thân!
Người nhìn lên, thở dài:
– Ngồi đi.
Ta vừa ngồi xuống, mẫu thân đã nói:
– Hoàng thượng mang thai đúng không?
Ta gật đầu. Vài ngày trước thái y vừa mới chẩn ra nhưng chưa công bố với bên ngoài. Mẫu thân nói tiếp:
– Là con của con sao?
– Vâng!
Âm nhi và ta đã viên phòng, chuyện mang thai cũng là sớm muộn thôi.
Mẫu thân thở dài không nói chuyện. Ta đến quỳ trước mặt người, nắm lấy bàn tay gầy:
– Người làm sao vậy? Có cháu nội mà người không vui ư?
Mẫu thân nhìn ta, ánh mắt buồn bã:
– Vui thì vui nhưng lo cũng lo. Hoàng thượng bây giờ không giống với trước kia. Từng bước tính toán còn chặt chẽ hơn Thái thượng hoàng ngày trước. Chuyện của Hạ Chương có ai ngờ lại xảy đến như thế, nàng không mất chút công sức nào mà thu lợi từ hai phía, một chút tổn hại cũng không có, lại còn chặt đứt hậu hoạn về sau. Đứa trẻ này ra đời, e rằng Phong gia cũng không vẹn toàn…
Ta nắm chặt tay người, không nói chuyện. Giọng mẫu thân bình thản vang lên:
– Trước kia, ta nghĩ Phượng Tâm đã đáng sợ rồi nhưng hoàng thượng bây giờ, còn khiến người ta lạnh lẽo hơn. Ta lăn lộn trên triều cả đời người, những tưởng sóng gió nào cũng đã trải qua, nào ngờ lại thua trong tay một tiểu bối tuổi còn nhỏ hơn cả con trai ta. Nghị nhi, ta sợ mình không bảo hộ được con thêm nữa…
Ta ôm lấy đùi người, nhẹ giọng:
– Mẫu thân, người đừng lo lắng. Hài nhi sẽ bảo vệ người. Chúng ta không xung đột với hoàng thượng, nàng sẽ không hại chúng ta.
Mẫu thân vuốt tóc ta, nàng nói:
– Ta luôn có cảm giác hoàng thượng đang nuôi dê lấy thịt. Cắt đi từng nhát từng nhát rồi lại bồi bổ. Đợi thịt mới lên, người lại cắt đi lần nữa. Cứ thế cho đến khi con dê không thể nào lành lại được. Mà Phong gia… lại chính là con dê hoàng thượng nuôi.
Ta im lặng. Không biết phải nói gì.
– Nghị nhi, con biết không? Ta chỉ hy vọng đứa trẻ này là nam hài, đừng là nữ nhi. Nếu là nữ nhi, ta sợ…
– Mẫu thân! Là nữ nhi cũng không sao cả. Con bảo vệ người!
Ta ngước lên nhìn mẫu thân, ánh mắt nàng ướt đẫm nhìn xuống ta:
– Hài tử ngốc! Nếu là nữ hài, tính mạng con mới đang nguy hiểm.
Ta ngạc nhiên nhìn người. Mẫu thân nói tiếp:
– Các đời vua trước, khi vị công chúa nào được chọn làm người kế vị thì phụ thân đều chỉ có một con đường, là chết! Phong gia bây giờ quyền cao chức trọng, hoàng thượng chỉ cần ban thánh chỉ để công chúa này được dạy dỗ như thái tử, tính mạng con e rằng…
– Mẫu thân, hoàng thượng sẽ không làm vậy đâu! Nhưng Phong gia…
Mẫu thân thở dài:
– Chỉ là vật ngoài thân, mạng sống mới quan trọng. Ta gọi con về cũng là muốn bàn với con. Nếu hài tử này thật sự là nữ nhi, ta sẽ viết tấu xin cáo lão an hưởng tuổi già, cũng không làm chủ mẫu Phong gia nữa, mà để Thịnh nhi, biểu tỷ con thay thế. Đứa cháu này ra đời, Phong gia bắt buộc phải nhún nhường một bước trước hoàng quyền. Thế lực có thể mất nhưng con cháu thì không thể mất, dù chỉ là một người.
Ta nhìn mẫu thân, gật đầu:
– Hài nhi đã hiểu. Con nhất định toàn lực bảo vệ người Phong gia.
Mẫu thân mỉm cười gật đầu. Người nói:
– Thời gian tới, e rằng khó khăn. Ta chỉ sợ các dì của con không hiểu chuyện…
Dù hoàng thượng có muốn nhưng nếu Phong gia biết an phận thủ thường thì cũng chẳng thể xảy ra chuyện gì. Chỉ tiếc, Phong gia toàn những kẻ không có đầu óc, thường tự cho mình là thông minh mà coi hoàng thượng chỉ là một kẻ nhu nhược.
Nếu Âm nhi nhu nhược, không toan tính thì có thể tồn tại trong cung suốt mười năm? Có thể khiến Thái thượng hoàng lưỡng lự ra quyết định phế truất?
Thực sự là một đám phế nhân chỉ biết gây phiền phức.
****
Văn nhi ra đời, Phong đối mặt với nguy cơ lớn nhất.
Đáng tiếc, những người thấy được nguy cơ này lại không nhiều.
– Đại nhân, tam phu nhân đang vận động quần thần…
Ta hít một hơi sâu ngăn cho cơn giận trào ngược. Nhiều khi ta muốn mặc kệ bọn họ, để hoàng thượng giết bớt vài kẻ ăn hại, thay ta chỉnh đốn Phong gia. Nhưng lời hứa với mẫu thân, không thể không thực hiện.
– Báo tin này với hoàng thượng, để nàng quyết định.
Lữ Ngư nhìn ta:
– Đại nhân, vậy tam phu nhân sẽ gặp nguy hiểm.
– Nàng gặp nguy hiểm so với Phong gia gặp nguy hiểm có đáng là gì?
Lữ Ngư nhận lệnh rời đi. Ta nhắm mắt ngăn cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực. Một đám ngu ngốc!
Hoàng thượng điều tra, mẫu thân vì chuyện này mà viết tấu từ quan, tự nguyện giao ra toàn bộ quyền lực. Phong gia mất hơn nửa đất đai và tài sản. Vị trí đại gia tộc đứng đầu cũng nhường lại cho Hạ gia.
Không những vậy, việc kinh doanh buôn bán cũng bị chặn đứng bởi người hoàng thất. Định Quốc tướng quân và Tịnh vương gia liên kết, thế lực hoàng thất quy về một mối, trực tiếp đối đầu Phong gia, gây bất lợi ở khắp mọi nơi.
Mẫu thân vì chuyện này mà sinh bệnh, phải nằm trên giường một tháng. Phong gia qua cơn chấn động, tài sản tiêu hao nhưng người thì nguyên vẹn.