Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 124: Phiên ngoại: Kính Thiên (5)
Phiên ngoại: Kính Thiên (5)
A Dương ra biển mỗi lần quay về đều chỉ còn nửa mạng. Nhìn trên người nàng vết thương chồng chất, ta không biết phải làm sao cho phải. Ta tức giận! Nhưng lại không biết là giận ai? Giận nàng không biết quý trọng bản thân? Giận binh lính của nàng không đủ mạnh mẽ. Giận bản thân ta vô dụng, chỉ có thể ở lại trên đất liền, để nương tử mình mạo hiểm nơi biển cả?
Ta nghĩ nếu nàng mang thai… có thể nào vì hài tử mà ở chú trọng bản thân hơn không?
Nàng thích Đại hoàng tử như vậy, nếu là con của chính nàng, nàng có thể vì nó mà chú ý sức khoẻ chứ? Ta không thể ngăn cản nàng nhưng hài tử có thể chứ?
Ta cố gắng gần gũi nàng nhiều hơn nhưng hài tử vẫn không đến.
Điều này không bình thường chút nào.
– Lưu Hoà, thuốc ngươi cho A Dương uống có phải để nàng ấy mang thai không?
Nhìn Lưu Hoà cúi đầu bên dưới, ta nói ra nghi ngờ của mình.
Vài năm nay, Lưu Hoà cho A Dương uống rất nhiều thuốc. Nàng nói với bên ngoài là thân thể A Dương âm hàn, phải dùng thuốc điều trị mới có thể mang thai. Nhưng, sao ta có cảm giác nó không đơn giản như vậy!
– Hồi đại nhân, các vết thương của tướng quân để lại di chứng, phải điều trị từ từ. Điều trị dứt điểm rồi sẽ có thể mang thai thôi. Nhưng…
– Thế nào?
Lưu Hoà hít một hơi sâu, nàng nói:
– Tướng quân cứ bị thương liên tục, sự hồi phục không là gì so với bị thương.
Ta hít một hơi sâu, để Lưu Hoà đi ra.
A Dương không thể bị thương nữa. Nhưng nàng ra biển nhất định phải mạo hiểm. Lại không có ai ngăn cản nàng. Cứ thế này, thân thể nào có thể chịu nổi?
– Đại nhân, Vịnh Khanh cầu kiến.
Diệp Ba nói, ta gật đầu:
– Để huynh ấy vào đi.
Vịnh Khanh không giống các phó tướng khác. Dù không biết là chuyện gì nhưng ta có cảm giác A Dương rất áy náy với người này. Nàng đối với Vịnh Khanh luôn có một chút e dè, một chút khoảng cách nhưng hắn lại là người nàng tin tưởng tuyệt đối.
Vịnh Khanh hành lễ, ta xua tay:
– Không cần những lễ tiết này đâu. Huynh tìm ta có chuyện gì?
Vịnh Khanh trầm tư một chút rồi nói:
– Ta nghe nói sức khoẻ của Dương nhi không tốt?
Ta trầm ngâm nhìn Vịnh Khanh, gật đầu:
– Lưu Hoà nói với huynh sao?
Vịnh Khanh nói:
– Người đừng trách nàng. Là ta ép buộc nàng nói ra.
Ta cười lắc đầu:
– Không sao! Chuyện của huynh với Lưu Hoà ta có nghe qua. Lưu Hoà là cô nương tốt.
Vịnh Khanh cúi đầu xuống một chút:
– Đừng nói chuyện của ta với Lưu Hoà. Ta đến đây là muốn hỏi đại nhân, chuyện của Dương nhi người định thế nào?
Ta trầm tư. Việc này nếu một mình ta hẳn là không thể nhưng có Vịnh Khanh, mọi chuyện đơn giản hơn. Ta có thể lợi dụng sự áy náy của A Dương đối với Vịnh Khanh mà ép nàng ở lại trên đất liền. Dưới sự giám sát của ta, nàng chắc sẽ ít bị thương hơn.
Ta nói:
– Nàng không thể lại ra biển.
Vịnh Khanh ngạc nhiên, trầm tư một lát rồi gật đầu. Ta nói tiếp:
– Nhưng ngoài biển cũng không thể để trống. Lơ là một chút thì công sức hai năm 6của chúng ta sẽ về biển hết.
Vịnh Khanh nói:
– Ta có thể túc trực ngoài biển.
Ta lắc đầu:
– Huynh không thể điều khiển các doanh còn lại. Chỉ Thiên Nguyệt doanh thì có thể làm gì?
Thiên Nguyệt doanh mặc dù có thuỷ quân nhưng không phải thuỷ quân có thể bám biển dài ngày. Cũng không tinh nhuệ bằng tinh binh của A Dương. Thiên Nguyệt doanh muốn bảo vệ biển Cấm chí ít cần có sự giúp đỡ của Lôi Tử doanh của Tiêu Tường và Thiên Tín doanh của Nghinh sơn đang đóng trên mười ba đảo.
Vịnh Khanh trầm mặc không nói. Ta vuốt cằm.
– Thật ra có một cách nhưng huynh phải chịu ấm ức một chút.
– Đại nhân cứ nói.
– Huynh là người có thể thay thế A Dương trong Thuỷ Tịnh quân…
– Đại nhân xin đừng đùa.
Vịnh Khanh cắt ngang lời ta, hốt hoảng.
– Huynh bình tĩnh nghe ta nói hết. Bây giờ trong Thuỷ Tịnh quân, ngoài A Dương thì huynh là người trong quân lâu nhất, quan hệ với các phó tướng khác cũng không tồi. Ta muốn huynh thay thế A Dương ra biển, nắm quyền lực trong Thuỷ Tịnh quân. Không giấu gì huynh, A Dương sớm hay muộn cũng phải về kinh thành. Chắc huynh có thể nhận ra, Thuỷ Tịnh quân lớn mạnh là bức tường bảo vệ nàng ấy nhưng cũng là uy hiếp lớn nhất của hoàng thượng. A Dương nắm giữ Thuỷ Tịnh quân cũng không khác gì cầm đao kề trên cổ hoàng thượng, uy hiếp ngai vàng. Nếu A Dương trở thành hoàng thượng thì không sao nhưng nàng lại là tướng quân, còn nắm trong tay nhiều binh quyền như thế. Hoàng thượng nhất định không yên tâm. Chuyện trước đây, huynh hẳn cũng nhìn ra A Dương không muốn làm hoàng đế. Vì vậy, nắm giữ Thuỷ Tịnh quân với nàng là nguy hiểm ngập đầu. Sớm muộn gì hoàng thượng cũng sẽ triệu A Dương hồi kinh, giao Thuỷ Tịnh quân cho người khác điều khiển. Huynh có thể nhìn Thuỷ Tịnh quân bị người khác thao túng, phân chia sao?
Vịnh Khanh im lặng không nói. Ta nhấp một ngụm trà, phải thuyết phục cho được Vịnh Khanh.
– Nhưng nếu huynh là người thay thế trong Thuỷ Tịnh quân, quân đội này vẫn sẽ giữ được bản sắc mà nó vốn có, không bị chi phối bởi kinh thành. Tâm huyết của mọi người vẫn được giữ nguyên.
Vịnh Khanh vẫn giữ thái độ trầm mặc. Ta nói tiếp:
– Vịnh Khanh! Ta biết huynh không muốn nắm quyền nhưng hãy nghĩ về những nỗ lực của huynh, của A Dương, của mọi người trước đây, tiếp quản Thuỷ Tịnh quân thay A Dương.
Vịnh Khanh im lặng. Huynh ấy hỏi:
– Ta phải làm thế nào?
Được rồi? Vịnh Khanh đồng ý giúp ta?
Ngăn kích động trong lòng lại. Ta nói:
– Ta muốn huynh thành thân với Lưu Hoà!
Vịnh Khanh ngạc nhiên nhìn lên. Ta gật đầu:
– Hoả Hương cũng là một thành trì thuộc Nghi quốc, nhất định không thể nào đi ngược lại quy củ của đất nước này: nam nhân không thể nắm quyền cao trong triều. Huynh muốn điều hành Thuỷ Tịnh quân thì nương tử phải có gia thế và quyền lực cao, hơn nữa lại không hiểu chuyện dùng binh. Còn ai thích hợp hơn Lưu Hoà? Gia tộc nhiều đời làm Thái y, mẫu thân nàng là Ngự y của Thái Thượng hoàng, bản thân Lưu Hoà từng theo hầu hoàng thượng vài năm. Nói về thân thế, độ tin tưởng của hoàng thượng, ai có thể qua nàng ấy? Hơn nữa, Lưu Hoà ở Hoả Hương vài năm, chỉ chăm chú làm một thầy thuốc của A Dương, không có một chút vọng động hay tìm hiểu về Thuỷ Tịnh quân. Một người an phận, lại có địa vị cao, nàng ấy là người thích hợp nhất.
Vịnh Khanh chau mày cúi đầu. Ta biết có chút làm khó huynh ấy nhưng đây thực sự là cách hay nhất.
Vịnh Khanh trầm tư:
– Nói về cưới xin, không phải là ta cưới Lưu Hoà mà là Lưu Hoà cưới ta. Làm sao để nàng chấp nhận?
Ta thở dài.
Vịnh Khanh chấp nhận rồi!
– Huynh không cần lo lắng. Ta sẽ thuyết phục nàng.
Vịnh Khanh vừa rời đi, Diệp Ba đã hỏi ta:
– Đại nhân, tại sao người lại làm thế?
Ta nhìn sang hắn, mỉm cười:
– A Dương không thể ra biển, cơ thể nàng không thể lại bị thương nữa. Ta không thể ngăn nàng ấy nên chỉ có thể dựa vào Vịnh Khanh. A Dương đối với Vịnh Khanh có áy náy, nàng sẽ không giết hắn hay làm khó. Nếu là Vịnh Khanh, A Dương sẽ buông bỏ quyền lực của mình. Chỉ cần A Dương ở trong tầm mắt, ta có thể bảo vệ nàng. Hiểu không?
Hắn gật đầu. Ta hỏi:
– Có hiểu tại sao ta phải để Vịnh Khanh lấy Lưu Hoà không?
Diệp Ba gật đầu, nói:
– Vì thế lực của Lưu thái y sao?
Ta thở dài:
– Ngươi chỉ thấy được bề nổi thôi. Thế lực nhà Lưu Hoà tuy quan trọng nhưng tính cách nàng mới là điều cốt lõi. Nghi quốc trọng nữ, người nắm quyền lực chỉ có thể là nữ nhân. Nam nhân hoặc ở trong nhà hoặc giúp đỡ thê tử mình, đó là cuộc đời của nam nhân. Lưu Hoà tính cách giản dị, chỉ thích nghiên cứu y thuật, không chú trọng dùng binh hay khiển tướng. Đó là quan trọng! Thế lực gia tộc nàng đủ đảm bảo cho lòng trung thành với triều đình, Vịnh Khanh là phu quân nàng, cũng coi như là người trong tộc. Hiểu không?
Diệp Ba gật đầu. Ta thở dài:
– Ngươi không còn gì thắc mắc sao?
Hắn suy nghĩ một chút, hỏi ta:
– Người làm sao thuyết phục được Lưu Thái y?
Cuối cùng cũng nhìn ra trọng điểm:
– Muốn thuyết phục Lưu Hoà không khó. Nàng ấy rất cố chấp với bệnh tình của A Dương, chỉ cần nói với Lưu Hoà: A Dương có ý định để nàng về lại kinh thành, không tiếp tục chữa trị nữa. Lưu Hoà nhất định tìm cách ở lại. Nàng lại chưa từng yêu nam nhân nào, cuộc hôn nhân với Vịnh Khanh hoàn toàn không tồi. Nàng có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên Phượng Dương, trở thành người của Thuỷ Tịnh quân.
– Nhưng gia tộc của Lưu Thái y đồng ý sao?
Ta cười:
– Sẽ thôi! Chỉ cần là Lưu Hoà, sẽ không ai phản đối đâu.
Dù không nói nhưng ta biết Lưu Hoà là nữ tỳ năm đó được A Dương mang về cung. Chỉ là không ngờ nàng lại là con gái của Lưu Trân, ngự y thân cận của Thái Thượng hoàng. Lưu Trân đối với nàng luôn một mực thấy có lỗi. Chỉ cần là Lưu Hoà muốn, bà ta sao có thể phản đối?
Lưu Hoà thật sự vì ở lại mà đồng ý làm hôn lễ với Vịnh Khanh, còn thay ta viết tấu sớ cho hoàng thượng, xin thánh chỉ ban hôn. A Dương cũng vì Vịnh Khanh mà ở lại đất liền, vừa điều trị vừa xây cảng. Thời gian chúng ta ở bên nhau cũng dài hơn.
A Dương muốn đẩy nhanh thời gian xây cảng, ban bố lệnh chuẩn bị chiến tranh cho toàn thành. Toàn bộ Thuỷ Tịnh quân và người dân Hoả Hương đều phải làm việc, tạo không ít áp lực lương thực. Dù vất vả nhưng ta cảm nhận được rõ ràng con người nàng, cùng nàng trải qua gian khổ. Chí ít cũng không phải suy nghĩ về Ngô Thanh, không phải chỉ có hắn mới cùng nàng trải qua khổ cực, mới có những ký ức chung với nàng.