Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 108: Nợ cũ
Khi ta từ chỗ Phượng Âm trở về, Lục Nga đến nói với ta:
– Tướng quân, Ngô Thanh đang ở Thiên Viên các nói chuyện với đại nhân.
Ta chau mày. Ngô Thanh đến Thiên Viên các làm gì? Tìm Kính Thiên? Hắn có chuyện gì muốn nói với Kính Thiên?
– Bọn họ đang ở đâu?
– Đình nghỉ phía tây.
– Dẫn ta đến đó.
Lục Nga dẫn ta đến một cái đình, Kính Thiên đang ngồi nói chuyện với Ngô Thanh. Gương mặt hắn tái nhợt, tay nắm chặt. Cơn giận dần bốc lên, Ngô Thanh đã nói cái gì mà khiến Kính Thiên như vậy?
Ta bước thẳng vào đình. Ngô Thanh mỉm cười đứng lên hành lễ. Kính Thiên bần thần nhìn ta, hắn nói:
– Ta hơi khó chịu, muốn về nghỉ.
Ta gật đầu, chau mày nhìn Kính Thiên rời đi, trông hắn có vẻ không ổn lắm.
Ngồi xuống đối diện Ngô Thanh, ta nói với Lục Nga đang đứng bên cạnh:
– Vén tất cả rèm lên rồi ngươi đi theo Kính Thiên xem hắn có bị làm sao không?
– Vâng!
Chờ Lục Nga đi xa ta mới nhìn Ngô Thanh:
– Ngươi đến Thiên Viên các làm gì?
Hắn vẫn cười:
– Phải có lý do mới đến Thiên Viên các sao?
Ta dựa ra sau, gác một chân lên ghế:
– Ngươi là sứ thần Ân quốc, tự nhiên chạy đến chỗ ta ở, đúng với lễ nghi sao?
Nụ cười trên môi Ngô Thanh tắt đi:
– Vậy mang sứ thần Kim quốc đến ở trong hậu viện là đúng đắn sao?
– Chuyện của ta ngươi không phải bận tâm.
Ngô Thanh nhìn ta, trong mắt có chút bất nhẫn:
– Nàng có biết hành động này của nàng là sỉ nhục Kim quốc không? Dương Mộc Lan rất coi trọng Hàn Niệm Chi. Nàng bắt hắn đến ở trong hậu viện, Dương Mộc Lan sẽ để yên cho nàng sao? Còn có, Hàn Niệm Chi với Lạc Bình An, hoàng đế Trường Hạp quốc giao tình cũng không cạn. Nếu hai quốc gia đó liên kết với nhau, một bắc một nam đánh Nghi quốc, một mình nàng làm sao chống lại? Hàn Niệm Chi không phải người nàng có thể tuỳ tiện lăng mạ đâu!
Ta chau mày:
– Ta lăng mạ hắn? Đến sống trong Thiên Viên Các là lăng mạ hắn?
Ngô Thanh hít một hơi sâu:
– Ta không có ý như vậy. Ý ta là Hàn Niệm Chi không thể nào sống trong Thiên Viên các, sẽ tạo những tin đồn không hay ảnh hưởng đến cả bốn quốc gia. Nàng nên thận trọng với hắn hơn.
– Ngươi đến đây để nói những điều vô nghĩa này? Nói xong rồi thì đi đi.
Ta phất tay với Ngô Thanh. Hắn hơi sững sờ, sau đó đột nhiên bật cười:
– Phượng Dương à Phượng Dương! Nàng có thể tuyệt tình hơn được không?
Ta không trả lời hắn. Lại phát điên cái gì?
Ngô Thanh nói tiếp:
– Bao năm nay, những tin tức về nàng được truyền tới, ta đã không dám tin nàng là người ta từng biết. Ta đã nghĩ, vị trí phu quân của nàng nhất định là ta. Cuối cùng, nàng mang sính lễ đến đón Kính Thiên trở về. Ta từng nghĩ, nàng không yêu ta cũng không sao, nàng căn bản không biết yêu thương là gì, vậy thì cứ để ta yêu nàng. Bao dung nàng, chờ đợi nàng, cùng đánh trận với nàng, khiến nàng vui vẻ nhưng nàng lại tìm một nam nhân khác, lo lắng cho hắn, giúp đỡ hắn, thậm chí còn vì hắn đi ngược lại tổ huấn Phượng gia. Ta không biết mình thua Kính Thiên ở điểm nào? Vì hắn chờ nàng mười năm trong cung hay do hắn là người Phượng Âm yêu nên nàng nghĩ mình cũng phải có trách nhiệm với hắn?
Ta khó chịu:
– Ngô Thanh! Kính Thiên không liên quan gì đến Phượng Âm. Là ta thích hắn nên mới lập làm phu quân. Tổ huấn Phượng gia là gì ta nắm rõ hơn ngươi, đừng lôi nó ra đây. Lý do ta chọn Kính Thiên mà không phải ngươi vìđơn giản thôi, Kính Thiên không vì bất cứ ai mà chọn ta.
Ngô Thanh hơi sững sờ, hắn nói:
– Ta thừa nhận, ngày nói muốn làm phu thị của nàng ta có ý muốn giúp đỡ Bạch Triển. Nhưng trong suốt năm năm, tình cảm ta giành cho nàng thế nào, nàng thực sự không biết? Ta từng làm nàng tổn thương bao giờ chưa?
– Nhưng đến giây phút quan trọng, ngươi luôn chọn Bạch Triển mà không phải ta.
Ngô Thanh im lặng.
Khi ta nói muốn để hắn đi, Ngô Thanh không do dự mà lựa chọn Bạch Triển. Lúc ở Ân quốc, hắn chọn Bạch Triển mà không phải Thuỷ Tịnh quân. Từ giây phút đó, duyên phận của chúng ta đã kết thúc rồi.
– Thật sự không thể quay lại sao?
Ta chau mày:
– Thân phận ngươi bây giờ đã khác, ngươi có thể từ bỏ Ân quốc sao? Dù ngươi bỏ được, ta cũng không muốn chấp nhận ngươi.
– Vì sao? Vì Kính Thiên sao?
Ta không nói gì. Ngô Thanh quay về nhất định gây ảnh hưởng đến Kính Thiên. Ta không muốn hắn nghĩ linh tinh nên mới không đi sứ Ân quốc, cũng không tiếp xúc với Ngô Thanh ngày trở về, lại không phòng được chuyện Ngô Thanh đến đây.
– Bao năm nay, vị trí phu nhân của ta vẫn để trống, hậu cung Ân quốc cũng không có người chủ trì. Chúng ta đều vì một người, nàng thật sự không thể nghĩ lại sao?
Ta chau mày:
– Ngươi cho rằng ta sẽ bỏ Nghi quốc sao? Còn nữa, Ân quốc các ngươi chẳng phải trọng lễ nghi sao? Lễ nghi nào cho phép quân thần chung vợ chứ?
Gương mặt Ngô Thanh tái nhợt, hắn lặng người thật lâu rồi nhìn ta, trong mắt không giấu nổi thất vọng. Ta lạnh lùng nhìn lại, Ngô Thanh mỉm cười yếu ớt, không nói gì mà quay ra ngoài.
Bầu trời đã nhá nhem tối. Đình lầu phía xa có một bóng người ngồi bên cửa sổ, nhìn về đây. Là Kính Thiên! Hắn ở quá xa nên ta không nhìn rõ nét mặt nhưng cảm giác bi thương nồng đậm khiến ta có chút chán nản.
Thời gian này chúng ta không nói chuyện nhiều, mỗi người đều giữ tâm sự riêng, dù nằm cạnh nhau cũng không còn cảm giác giống ngày xưa nữa.