Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 106: Nhà
Còn cách Hoả Hương ba ngày đường, chúng ta gặp một đội Thuỷ Tịnh quân và ngư dân, họ đang đánh bắt cá trong khu vực nuôi nhốt. Hàn Niệm Chi đến bên ta, hỏi:
– Ngư dân Nghi quốc ra biển đánh cá đều đi với thuỷ quân?
Ta gật đầu:
– Đây là ngư trường đánh bắt xa bờ. Thuyền của ngư dân đi chậm lại không chắc chắn, nếu gặp bão hoặc thuỷ quái sẽ không chạy kịp.
Đây là phương pháp của Kính Thiên. Mở rộng đánh bắt ở những vùng biển xa bờ, tiến hành vây lưới nuôi cá quy mô rộng. Cá đánh về ngư dân trực tiếp bán cho thương nhân Vân Thành hoặc Thuỷ Tịnh quân để đổi lấy lương thực, vải vóc. Thuỷ Tịnh quân sẽ mang đến các thành lân cận bán đổi lấy quân lương. Như vậy sẽ cắt đứt đi một đoạn giữa là đám trung lưu Hoả Hương, không làm gì những vẫn hưởng lợi.
Một tiểu tướng đi lên thuyền, hành lễ với ta. Nhìn hắn, ta có chút ấn tượng, hình như vào Thuỷ Tịnh quân hai năm trước, lúc ta xây cảng có nhìn thấy hắn.
– Tiểu nhân Hoa Hiền ra mắt tướng quân.
Ta phất tay với hắn, hỏi:
– Các ngươi xong chưa?
– Bẩm tướng quân, đã xong. Hai canh giờ nữa có thể quay về.
Ta gật đầu:
– Vậy chúng ta chờ các ngươi cùng về. Lần đánh bắt này thế nào?
Hắn mỉm cười:
– Tốt lắm ạ. Tất cả thuyền đều đầy khoang. Chúng thần theo lệnh Đại nhân thả những con nhỏ vào vùng lưới bị quây, chỉ bắt những con đã lớn mang về thôi.
Ta gật đầu. Kính Thiên ra lệnh này khá tốt, có thể đảm bảo nguồn cá không bao giờ cạn. Biển không phải lúc nào cũng yên bình, có nguồn lương thực ở gần vẫn tốt hơn.
Ta lên cột quan sát, bắn khói lệnh thay đổi đội hình, để đoàn ngư dân đi trước, thuyền sứ thần đi sau, đoàn Bội Sâm bảo bọc bên ngoài.
Những trạm gác của Thuỷ Tịnh quân dần xuất hiện nhiều hơn, vùng quây lưới nuôi nhốt cá cũng bắt đầu trải dài. Ta đứng nhìn những chiếc thuyền ngư dân dừng lại, thả cá nhỏ vào lồng nhốt, phân chia cá theo từng loại, chỉ mang một ít về Hoả Hương. Như vậy cá sẽ không bị chết, có thể nuôi được một vài tháng, đảm bảo nguồn cá tươi cho thành.
Những cột khói hiệu bắt đầu đốt lên. Tường thành sừng sững hiện ra, cổng thành vẫn đóng kín mít tạo thành một bức tường bằng gỗ khổng lồ.
Những tiếng động nối tiếp nhau, cổng thành dần được kéo lên tạo một con kênh rộng lớn. Thuyền ngư dân bắt đầu đi vào, rẽ trái. Bên đó có khu chợ nhỏ, thương nhân đều đang đợi mua cá về. Thuyền sứ thần đi thẳng vào cảng chính, nơi có chỗ để thuyền. Bội Sâm vào sau cùng, chúng đi sang bên phải, vào doanh trướng của Thuỷ Tịnh quân.
Bên dưới Kính Thiên đã dẫn đầu một đoàn người đứng đợi. Hắn mặc thanh y mộc mạc, gương mặt trầm tĩnh. Trông hắn có vẻ gầy hơn.
Thuyền cập bến, ta dẫn đầu đoàn người đi xuống. Kính Thiên tới hành lễ với ta:
– Tướng quân!
Ta gật đầu, mở miệng định nói nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ trầm mặc tránh né ánh mắt hắn. Chúng ta đến Tướng quân phủ nghỉ ngơi. Điệp Nhã đã chuẩn bị cơm và nơi nghỉ ngơi, người hầu hạ cũng đã đầy đủ.
Ăn trưa xong, Hàn Niệm Chi đến tìm ta, hắn nói:
– Ta có thể ở lại một ngày không?
Ta gật đầu:
– Để ta dẫn ngươi đi.
– Đa tạ!
Ta xua tay. Hắn cáo từ rồi đi mất. Kính Thiên đi vào, hắn hỏi ta:
– Nàng để hắn ở lại Hoả Hương sao?
Ta gật đầu:
– Có gì không được?
Hắn ngồi xuống, rót cho ta ly trà:
– Hắn sớm muộn gì cũng về Kim quốc. Để hắn biết quá nhiều không sao chứ?
Ta lắc đầu:
– Địa hình Hoả Hương và Kim quốc khác nhau, hắn không thể bắt chước Hoả Hương được. Hơn nữa, những chỗ trọng yếu như quân doanh đều không để hắn tới, cũng chẳng có gì nguy hiểm.
Ta mệt mỏi cởi áo, đặt lưng lên giường. Năm tháng nay thường ngủ không ngon lắm, cũng không rõ tại sao. Trên giường thoang thoảng mùi hương quen thuộc. Úp mặt vào gối, ta hít một hơi sâu. Kính Thiên đóng cửa rồi lên giường, hắn từ phía sau ôm chặt ta, cùng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy thì đã là trưa ngày hôm sau. Ta ngủ trọn một ngày đêm. Ta chưa từng ngủ nhiều đến thế.
Kính Thiên không có trong phòng, trên bàn còn đĩa điểm tâm đã nguội. Ta xoa cái cổ đau nhức:
– Lục Nga?
– Tướng quân!
Lục Nga đẩy cửa đi vào. Ta hỏi nàng:
– Kính Thiên đâu?
– Đại nhân mang sứ thần Kim quốc đi tham quan Hoả Hương rồi ạ.
– Vậy còn Phượng Ngoã?
– Tịnh Vương gia đang ở sảnh chính. Có cần gọi không?
Ta lắc đầu, hẳn đang dùng cơm với Hải Điền.
Ta đi đến bàn, trải giấy, viết một phong thư.
“Cuộc hẹn ở Lĩnh Trà Sơn hy vọng nàng chưa quên. Ba tháng sau, kinh thành Nghi quốc, ta đợi nàng.”
Chờ mực khô, ta đưa cho Lục Nga, kèm theo cây trâm cài đầu của Hàn Niệm Chi:
– Tìm cách đưa cho Hoàng đế Trường Hạp quốc.
Lục Nga cúi đầu nhận lệnh rời đi. Ngồi trên ghế, ta chống đầu nhìn ra bên ngoài. Ba tháng sau, không biết còn kịp hay không?
Rút lọ thuốc trong ngực uống liền bốn viên mới có thể ngăn được cơn ho trực sẵn trong cổ họng.
Lắc lắc cái bình rỗng ta ngăn không được mà thở dài. Không có thuốc, với thể trạng này sớm muộn gì Kính Thiên cũng biết. Nếu hắn biết được, nhất định sẽ ngăn cản trận đánh của ta với Lạc Bình An.
Không được! Cả thế gian này chỉ có Lạc Bình An xứng đáng là đối thủ của ta, ta sẽ không cho phép ai ngăn cản trận chiến này. Ta đã đợi suốt năm năm chỉ để đánh bại nàng một cách quang minh chính đại, hay ít nhất cũng phải là một trận đấu dùng hết thực lực.
Không thể để Kính Thiên biết ta định dùng Hàn Niệm Chi để dụ Lạc Bình An đến Nghi quốc. Không thể để bất cứ ai biết được.
Trận chiến này nhất định phải diễn ra. Dù trả cái giá nào cũng xứng đáng.