Phượng Hoàng

Chương 10: Tử hương tộc (1)


Đọc truyện Phượng Hoàng – Chương 10: Tử hương tộc (1)

Chúng ta lại tiếp tục chạy đi, đúng như Phượng Dương nói, ngay ngày hôm sau toàn thân ta rã rời, những khớp xương như bị tháo rời, đau đớn mệt mỏi nhưng hành trình không vì ta mà chậm lại, Phượng Dương trong một ngày đã đưa ta đến Tử Hương tộc.

Không giống như ta nghĩ, Tử Hương tộc không sống ở giữa rừng mà thành lập một thị trấn phồn vinh, thậm chí còn có cả quân đội? Một bộ tộc tự trị có quân đội là tự nhiên nhưng quân nhân ở đây hình như hơi nhiều. Thậm chí chúng ta cũng bị kiểm tra khi vào thành, kiểm tra rất nghiêm ngặt, bọn họ không cho mang vũ khí vào. Phượng Dương và người của nàng ấy đành bỏ kiếm ở ngoài.

– Trông có vẻ không giống đang bị nguy hiểm.

Ngô Thanh nói nhỏ khi chúng ta đang kiếm nhà trọ. Ta coi như không nghe thấy nhưng thầm đánh giá xung quanh. Đường phố có vẻ bình thường nhưng thiếu đi chút náo nhiệt? Tại sao? Gương mặt người dân nơi đây cũng có vẻ không được vui lắm, ta vô tình đụng vào một nữ nhân, nàng ấy không thèm quay lại mà tức tối mắng luôn:

– Đi không nhìn à?

Ta ngạc nhiên. Những người Tử Hương tộc trước đây ta tiếp xúc không nóng nảy như vậy. Không! Bọn họ hoàn toàn khác những người ở đây. Giữa tộc nhưng lại có ngoại nhân đến ở?

– Ở đây được không?

Phượng Dương hỏi, ta đánh giá xung quanh một chút, cũng khá ổn.

– Được.

Chúng ta thuê một lầu ba, ta và Phượng Dương ở hai phòng tốt nhất. Phòng ta có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài, hé cửa sổ nhìn ra, bên dưới người đi người tới vẫn nhộn nhịp nhưng không có sự náo nhiệt, vui mừng của kinh thành. Tại sao?

– Khách quan, ta mang nước nóng tới.

– Vào đi.

Ta đóng cửa sổ nhìn tiểu nhị mang nước vào, hắn là nam nhân dáng người nhỏ thó, quần áo có vẻ sạch sẽ nhưng gương mặt lại tái xanh, mắt thâm quầng.

– Khách quan, người muốn dùng loại hương liệu nào?

– Cho loại tốt nhất trong tộc của ngươi đi.

Ta nhớ hương liệu tốt của Tử Hương tộc là Quế hương, từng được tiến cống ba lần, sứ thần Tử Hương tộc cũng từng tặng riêng ta hai bình, hương khá được, trong thuần lại lưu lâu.

– Vâng.

Hắn đổ một lọ hương vào thùng nước tắm sau đó lui ra ngoài, hương thơm nhẹ nhàng lan ra khiến ta không hài lòng. Không phải Hương Quế, là Tử Lan Hương.

Trầm mình vào làn nước ấm, những đau đớn do cưỡi ngựa mấy hôm nay như bộc phát, mọi nơi đều đau nhưng không phải là không chịu đựng được. Theo thói quen ta chờ người đến kỳ cọ cho mình nhưng chờ mãi chẳng có ai, mới nhớ ta không còn ở trong cung nữa.

Ta thở dài, nhắm mắt suy nghĩ.

Tử Hương tộc tại sao lại đổi hương hạng nhất? Sứ thần trước đây có nói trong Tử Hương tộc mỗi một đời tộc trưởng đều có loại Hương hạng nhất riêng, từ khi ta làm Thái tử thì hương tiến cống đều là hương hoa quế. Nhưng bây giờ trong tộc lại dùng Tử Lan hương, không lẽ đã đổi tộc trưởng? Nếu có đổi tại sao không trình báo với Nghi quốc?

Tại sao mọi người trong tộc đều trở nên nóng nảy như vậy? Từ khi nào nữ nhân trong Tử Hương tộc được lớn tiếng mắng người giữa chợ? Không lẽ Tộc trưởng lần này là nữ nhân? Nhưng tộc quy nói rõ người làm tộc trưởng phải là nam nhân cơ mà, tộc quy cũng có thể đổi?

Ta dựa người vào thành thùng, cố nhớ lại quang cảnh của phố chợ, tại sao lại không có không khí náo nhiệt? Thiếu ai sao…?

Người?!

Phải rồi, không có trẻ con. Một tộc lớn như vậy không thể nào không có trẻ con. Chúng ở đâu? Không thể là đi học được, Tử hương tộc không cho con cái đi học mà ở nhà cha mẹ tự dạy dỗ. Nếu ở phố chợ không có, nhà dân cũng không có, những đứa trẻ đi đâu? Chẳng lẽ bị bắt rồi? Ai lại bắt những đứa trẻ không có sức chống cự? Tại sao?

– Âm nhi, dùng cơm.

Giọng Phượng Dương truyền vào, ta hơi giật mình.

– Chờ… ta một chút.

Lật đật lau qua người rồi mặc y phục vào. Bình thường mặc y phục này đều có tỳ nữ giúp ta, trang điểm và chải tóc cũng như vậy, bây giờ không có bọn họ, ta không biết phải làm như thế nào.

Khi ta mở cửa thì ngoài Phượng Dương còn có Ngô Thanh và Kính Thiên. Phượng Dương ngạc nhiên, hai người kia nhanh chóng quay đầu đi không dám nhìn vào ta nữa, Ngô Thanh thậm chí còn phì cười.

Ta ngơ ngác.

Phượng Dương kéo ta vào phòng, đóng cửa lại, nàng nói:

– Âm nhi, ngươi ăn mặc kiểu gì thế? Sao lại mặc nội y ra ngoài?

Ta nhìn vào cái áo ở bên ngoài cùng, nó không phải áo choàng sao?

Phượng Dương đau đầu nhìn ta, nàng nói:

– Ngươi cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi mặc lại.

Ta theo lời nàng cởi y phục ra, nàng ấy giúp ta sắp xếp theo thứ tự mặc lại, hoá ra bộ y phục này lại đẹp như vậy mà ta mặc lung tung vào, cứ như một cái chăn rách vậy. Đến phần làm tóc, ta và Phượng Dương đều không biết làm gì. Ta trước nay đều ngồi im cho tỳ nữ làm, trang điểm cũng vậy, còn Phượng Dương có vẻ nàng cũng không biết làm tóc cho kẻ khác. Ta đang định lấy sợi dây cột lại thì Phượng Dương nói:

– Ngô Thanh, ngươi vào đây.

Ngô Thanh đẩy cửa bước vào, hắn không đóng cửa, ta thấy bên ngoài Kính Thiên cũng đang nhìn về phía bên này.

– Nương tử, nàng gọi ta?

Ngô Thanh lất phất đi lại đây, ta thấy trời không nóng nhưng hắn phe phẩy quạt, ánh mắt không hề dừng ở ta.

– Lại chải đầu cho Âm nhi đi.

Ta thấy Ngô Thanh sửng sốt, Kính Thiên bên ngoài cũng giật mình. Đương nhiên ta cũng bàng hoàng nhưng không thể hiện ra mà thôi. Phượng Dương bảo phu thị của mình chải tóc cho ta, nàng ấy không thấy hành động này là thiếu lễ giáo sao? Ngô Thanh có thể bị khép tội quyến rũ ta, hắn sẽ bị sung quân vì hành động này.

– Nương tử?

Ta cũng nhìn Phượng Dương, đồng tử của nàng ấy vẫn hai màu, không có vẻ gì là bất mãn cả, giọng nàng ấy vẫn đều đều:


– Làm đi. Ở đây chỉ có ngươi biết chải tóc thôi.

Ngô Thanh lầm bầm nói gì đó, Kính Thiên bên ngoài hơi cười cười quay đi, Phượng Dương đưa lược cho Ngô Thanh. Hắn bắt đầu chải đầu cho ta, rất mạnh tay nhưng ta không dám kêu ca, Phượng Dương ra ngoài nói chuyện với Kính Thiên. Ngô Thanh nói bên tai ta:

– Thái tử điện hạ, trong cung êm ấm không ở lại chạy tới đây, làm khổ bọn ta như vậy làm gì?

– Ta làm khổ gì ngươi?

Ta nhìn Ngô Thanh từ trong gương, nhìn ở góc này trông hắn chẳng khác nữ nhân.

– Thái tử, ta học chải tóc là hy vọng có ngày chải tóc cho nương tử nhà mình, không nghĩ lần đầu tiên lại là…

– Lần đầu chải tóc thôi, có phải lần đầu phá thân đâu, ngươi lo lắng cái gì?

Ngô Thanh run tay kéo vài sợi tóc của ta, đau điếng. Ta trừng mắt nhìn hắn, đáp lại hắn cười meo meo với ta:

– Không nghĩ Thái tử người nói chuyện cũng thẳng thắn như vậy.

Ta không để ý hắn nữa, Tử Hương tộc có nhiều điều kỳ quái, lát nữa phải bảo Phượng Dương cho người đi điều tra một chút.

– Xong rồi.

Nhìn mái tóc Ngô Thanh chải, ta không hài lòng chút nào, giống như tổ quạ vậy:

– Ngươi ngủ trong giờ học sao? Chải tóc thôi cũng có thể xấu như vậy?

Ta thấy khoé miệng Ngô Thanh giật giật nhưng cố gắng không nói gì, Phượng Dương nhìn thấy ta, câu đầu tiên nàng ấy nói:

– Kiểu tóc này xấu quá.

Ngô Thanh nghe xong, gương mặt từ hậm hực liền trở thành méo xệch, hắn nói bằng giọng uất ức:

– Nương tử!

Phượng Dương nhìn hắn, nói:

– Xấu thật mà.

Kính Thiên cười, ta giật mình. Lần đầu tiên ta thấy hắn cười, trong suốt mười năm bên ta hắn chưa từng cười, lúc nào cũng là gương mặt băng đá đó, hắn nhưng cũng có thể cười sao?

Chờ Ngô Thanh không còn nói nữa, ta ngồi xuống dùng cơm với Phượng Dương, ta nói:

– A Dương, có thể để người của ngươi đi điều tra một chút không?

– Ngươi muốn điều tra gì?

– Trẻ con trong thành đi đâu? Tộc trưởng mới là ai, còn nữa, nếu tộc trưởng là nam hãy điều tra nương tử và con gái của hắn.

Phượng Dương ngạc nhiên nhìn ta nhưng lại đánh mắt qua Ngô Thanh, hắn gật đầu nói:

– Qua tối nay sẽ có tin tức.

Phượng Dương hỏi:

– Như thế có được không?

Ta gật đầu, thật ra ta nghĩ phải hơn ba ngày nữa mới có tin truyền về, không nghĩ người của Phượng Dương có thể tìm tin nhanh như vậy.

Dùng bữa xong, một mình ta đến đại sảnh ngồi. Có vài chuyện ta muốn xác minh.

– Khách quan, ngài dùng gì?

Tiểu nhị tới hỏi ta, người này cũng có gương mặt tái xanh.

– Cho vài món điểm tâm và một bình rượu nóng.

– Vâng.

Hắn rời đi nhưng người có vẻ lảo đảo. Là triệu chứng của trúng độc sao? Hay là một bệnh mới?

Ta ngồi đó quan sát những người đến, kẻ đi. Những người ngoài thì trông có vẻ khoẻ mạnh, sắc mặt hồng hào nhưng những bản xứ thì có vẻ xanh xao, dáng người đều lảo đảo. Một vài người thì có vẻ là trùng hợp nhưng toàn tộc thì không còn như vậy nữa? Không lẽ nơi đây có dịch bệnh? Những đứa trẻ đã chết sao?

– Sao Người lại ngồi đây?

Kính Thiên tới ngồi bên cạnh ta, hắn đi một mình. Ta ngạc nhiên:

– Phượng Dương đâu?

– Đang cùng Ngô Thanh chọn người đi thu thập tin tức.

Ta nhìn Kính Thiên, hắn vẫn như trước đây nhưng có nét gì đó khác lạ quá, là do gương mặt hắn sáng lên sao? Trông có sức sống hơn nhiều.

– Ngươi vui chứ?

Kính Thiên nhìn ta, hắn cười:

– Chỉ cần ở cạnh nàng ấy, thần mãn nguyện rồi.

Nàng ấy? Với Kính Thiên, Phượng Dương là nương tử hắn mà không phải Định quốc tướng quân của Nghi quốc. Với các phu thị của ta, ta là Thái tử Nghi quốc mà không phải là nương tử của bọn họ.


– Kính Thiên, có thể nói Phượng Dương cho hai người trở về Kinh Thành mang Lưu Hoà tới đây không?

Hắn ngạc nhiên nhìn ta, nhưng rồi nói:

– Vâng.

Nhìn hắn đi xa, ta chợt cảm thấy buồn. Trong Nghi quốc này, ta mãi mãi là Thái tử, sẽ không phải nữ nhân của ai cả.

Ta đứng lên đi dạo một vòng quanh khu chợ, ta phát hiện nơi đây hình như không có tiệm thuốc. Tử Hương tộc chỉ điều chế Hương liệu, không phải toàn tộc đều làm thuốc, như thế nào lại không có tiệm thuốc?

Nếu nhớ không nhầm, những thương nhân của Trường Hạp quốc thường tới đây trao đổi dược liệu để lấy hương liệu về, tại sao hôm nay lại không thấy bất cứ ai? Tử Hương tộc là nơi duy nhất của Nghi quốc trao đổi buôn bán với ba quốc gia kia, nhưng hôm nay lại không thấy bất cứ thương lái người ngoại quốc nào, thậm chí người Nghi quốc cũng khá ít. Tại sao?

Ta đến một đền thờ Phượng Hoàng, nhìn những người đang đi lại thắp hương, có gì đó hơi loé lên. Tử Hương tộc thờ Phượng hoàng hoàn toàn là do Nghi quốc yêu cầu, từ khi nào người trong tộc lại nhiệt tình với Phượng hoàng như thế?

– Thái tử, người đi đâu cũng nên cho cận vệ đi theo chứ?

Ta vừa đặt chân vào nhà trọ thì đã bị Ngô Thanh mắng, một phu thị mà dám nói chuyện với ta như thế?

– Ta không có võ công, cận vệ của ngươi còn để lạc được, không phải nên tự sát tạ tội sao?

Hắn không dám tin nhìn ta, hậm hực im miệng đi chỗ khác, ta không thèm quản. Phượng Dương đi xuống vừa hay nhìn thấy tình cảnh này, ta tưởng nàng ấy sẽ mắng Ngô Thanh nhưng nàng ấy lại coi như không thấy gì, chỉ nói với ta:

– Ngươi về thì tốt rồi.

Ta hơi gật đầu với nàng ấy, nói:

– Tỷ đừng nuông chiều phu thị quá, hắn sẽ quên mất vị trí của mình đấy.

Phượng Dương ngạc nhiên nhìn ta, chắc nàng không tin được ta lại can thiệp vào hậu viện của nàng. Ta cũng không định làm cái việc không có lễ giáo ấy, nhưng ta nhịn Ngô Thanh lâu rồi, chỉ là một phu thị nhưng không hề hiểu một chút quy củ nào.

Không chờ Phượng Dương nói gì, ta đi lên phòng. Chuyện của Tử Hương tộc có vẻ phức tạp hơn ta nghĩ, đằng sau có thể có quý tộc Nghi quốc nhúng tay vào. Điều ta sợ là thế lực đứng sau có khả năng là Mẫu hoàng, cần xác minh lại một chút.

Ta viết nhanh một bức thư gửi cho Hạ Cẩm nhưng không có bồ câu, lại phải để người của Phượng Dương đi làm. Không mang người của mình thật bất tiện.

– Âm nhi, có tin tức rồi.

Trong bữa ăn Phượng Dương nói, ta gật đầu coi như đã hiểu. Theo quy củ thì chỉ có Phượng Dương mới có thể dùng bữa với ta nhưng nàng ấy lại để phu thị của mình ăn chung, ta cũng không có ý kiến, dù sao cũng chẳng có kẻ nào giành thức ăn với ta, hơn nữa đang ở bên ngoài, không được gây chú ý quá.

Khác với mọi lần, Ngô Thanh không ngồi cùng mà lại ngồi bàn bên cạnh. Chỉ là một phu thị nhỏ nhoi nhưng lại tỏ thái độ chống đối ta, nếu hắn không phải phu thị của Phượng Dương, ta nhất định chém hắn làm đôi.

Xong bữa ăn, ta tới phòng Phượng Dương để nghe tình hình, Ngô Thanh đang ở đó trải chăn, thấy ta hắn chỉ hành lễ sơ qua:

– Thái tử điện hạ.

Ta không nhìn hắn mà trực tiếp ngồi vào chủ vị chờ nghe báo cáo. Trong mắt Ngô Thanh loé chút không vui, Phượng Dương có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng mỉm cười ngồi bên cạnh ta.

Một nữ nhân xuất hiện, nàng khom người hành lễ với chúng ta, nói:

– Bẩm Thái tử, Tướng quân, đã điều tra xong.

Ta và Phượng Dương đều im lặng chờ nàng ta nói tiếp:

– Tộc trưởng mới của Tử Hương tộc tên là Hoa Thường, trước kia làm trưởng lão, hắn có một nương tử ngoại tộc đang mang thai. Những đứa trẻ trong tộc được nuôi dưỡng trong nhà tộc trưởng.

Phượng Dương im lặng nhìn qua, ta hơi vuốt cằm hỏi:

– Nương tử của Hoa Thường kia là người Nghi quốc sao?

– Vâng!

– Họ thành thân đã bao lâu rồi?

– Hồi Thái tử, chuyện này không rõ lắm, ba năm trước Hoa Thường quay trở lại tộc thì đã có nương tử.

– Hắn đi đâu?

– Cách đây bốn năm hắn bị tộc trưởng trục xuất.

– Có biết nguyên nhân không?

– Thưa không!

Từng bị trục xuất nhưng chỉ một năm sau đã có thể trở lại, hơn nữa còn trở thành tộc trưởng? Đảo chính?

– Âm nhi?

Giọng Phượng Dương bên cạnh làm ta ngớ người.

– Chuyện gì?

Phượng Dương nhìn ta, trong mắt có gì đó không bình thường:

– Ngươi không sao chứ?


Ta ngạc nhiên:

– Ta làm sao?

– Sao mắt ngươi tự nhiên chảy máu vậy?

Máu? Đưa tay lên chạm mặt, một dòng nước ấm chảy qua kẽ tay.

Nhìn lại, là máu?!

Không đau đớn nhưng tại sao lại chảy máu? Thậm chí ta còn không biết! Là trúng độc sao? Từ bao giờ? Không thể là trong nhà trọ vì chỉ duy nhất có ta bị. Ta đã làm gì mà không có người của Phượng Dương bên cạnh? Là ở ngoài phố sao? Hay trong đền?

– Tử Ân, ngươi lại đây!

Phượng Dương gọi một nữ nhân lên, nàng ấy nhìn vào mắt ta, một tay bắt mạch.

– Thế nào?

Giọng Phượng Dương vẫn bình tĩnh, ta thấy nữ nhân kia nhìn nàng ấy lắc đầu. Hẳn là nàng ta cũng không biết ta bị gì. Chuyện này cũng dễ hiểu, người theo Phượng Dương chủ yếu xuất thân ở Hoả Hương, quen thuộc ám thuật dân gian và ngoài biển, những chuyện trên đất liền và thủ đoạn cung đình không biết cũng là bình thường. Ta định đêm nay sẽ giải quyết đống lộn xộn ở Tử Hương tộc nhưng đột nhiên lại trúng độc. E rằng, chuyện này phải đợi Lưu Hoà đến mới có thể giải quyết. Lưu Hoà là Thái y trong cung, gia tộc của nàng ta đã ba đời làm thái y, những bí thuật thế này có lẽ nàng ấy biết cách giải.

Phượng Dương chau mày ra lệnh:

– Tạm thời băng bó lại đã.

Nữ nhân tên Tử Ân kia theo lệnh băng bó mắt lại cho ta. Khi mắt không nhìn thấy ta mới ngửi được mùi hương thoang thoảng trong không khí, là mùi gì nhỉ? Nghe có vẻ quen quá!

– Thái tử điện hạ, trong người có đau chỗ nào không?

Giọng của Tử Ân có vẻ rất trong, nghe giọng có vẻ xinh xắn nhưng người thì không được như thế.

– Không đau, không ngứa. Có vẻ độc này không chết người đâu, đừng lo lắng.

Ta tốt bụng an ủi nàng ấy nào ngờ nàng ấy không cảm kích ta, chỉ lạnh lùng nói:

– Thái tử, người đừng đi lung tung nữa, lỡ may người gặp thích khách thì bọn thần chỉ có thể tuẫn táng thôi.

Mắt không nhìn thấy còn có thể đi đâu? Tại sao thuộc hạ của Phượng Dương không có người nào hiểu quy củ vậy? Nói năng không biết trên dưới là gì? Trước đây ta nghĩ chỉ có phu thị của nàng ấy mới như thế. Bây giờ xem ra, không phải.

Băng mắt kín lại, ta chỉ có thể ở trong phòng, người hầu hạ ta cũng là người của Phượng Dương, nàng ấy không cho phép bất cứ kẻ lạ nào tiếp cận ta. Dù là vì an toàn nhưng ta không mấy hứng thú, không những không đi điều tra được mà còn giống bị giam lỏng.

Mấy hôm nay Phượng Dương luôn ở bên cạnh ta, nếu nàng ấy có việc, Kính Thiên sẽ ở lại chăm sóc ta. Mắt không nhìn thấy nhưng lạ thay tâm ta lại sáng suốt, những điều trước kia chưa từng thấy đột nhiên bây giờ có thể nhìn rõ ràng.

– Âm nhi, uống nước!

Giọng Phượng Dương ở ngay bên cạnh ta, tay cũng có thứ gì đó bị dúi vào, là một ly nước trà ấm. Trước nay ta luôn nhìn vào đôi con ngươi của nàng ấy mà chưa từng chú ý, hoá ra giọng nói của Phượng Dương lại hay như vậy, so với giọng của ta thì trầm hơn một chút, cũng có nội lực hơn. Khi nàng ấy nói chuyện với Ngô Thanh trong giọng nói có chút dịu dàng, khi nói chuyện với thuộc hạ cũng không có lên giọng, nói chuyện với ta luôn là chất giọng bình tĩnh khiến người khác yên tâm.

– A Dương, ngươi không cần cả ngày ở bên ta đâu.

– Ừ…

Nàng ấy nói thế nhưng sẽ không rời đi, trong các vị tỷ muội, không, trong cả cung đình này, chỉ có Phượng Dương đối với ta thật lòng nhất, dù suy nghĩ của chúng ta không giống nhau nhưng nàng ấy chưa từng làm hại ta, dù chỉ là điều nhỏ nhất.

– A Dương, kể chút chuyện ở Hoả Hương đi!

– Không nhớ nữa.

– Hoả Hương là nơi thế nào?

– … Một nơi nhiều nắng, gió cũng rất to, những con thuyền lớn, sóng thật cao. Mỗi ngày vào giờ Ngọ, thuỷ quái sẽ lên bờ, chỉ cần không chọc chúng, chúng sẽ không quan tâm ngươi nhưng nếu chúng nổi giận, cả một đội quân cũng sẽ bị tiêu diệt. Có những khu rừng rậm rạp, không mọc trên mặt đất mà nửa thân cây ở dưới nước, thường có những con rắn to ẩn núp có thể nuốt trọn một con ngựa. Có loài rêu mọc trong nước, khi bị thương có thể dùng chúng cầm máu. Ở dưới nước cũng có những loài vật to lớn, to hơn cả chiến thuyền, thường xuất hiện vào tháng bảy, mùa trăng sáng nhất.

– A Dương, ngươi có phải chiến đấu không? Chống lại thuỷ quái ấy!

– Mỗi ngày đều đánh, có những ngày đánh từ sáng đến tối mịt vẫn không được nghỉ. Có những con rất thông minh, chúng biết cách ẩn nấp, ngươi phải mất vài canh giờ để tìm ra chúng.

– Hải tặc thì thế nào?

– Còn phải xem ngươi đụng phải kẻ nào, nhưng nói chung thì chúng đều xảo quyệt và thiện chiến.

– Có lời đồn hải tặc ăn tim trẻ con, là thật sao?

– Sao có thể chứ?! Chúng cũng chỉ là người thôi, không phải thuỷ quái, ăn tim cái gì!

– Thuỷ quái có đáng sợ không?

– Những con có gai độc thì đáng sợ.

– A Dương, mười năm qua có ngày nào ngươi không phải ra chiến trường không?

Ta nghe tiếng Phượng Dương cười, nàng nói:

– Có chứ, khi bị thương thì được ở trên giường.

– Ngươi có hối hận không?

– Chuyện gì?

– Vì không ở lại kinh thành…

“Làm một Thái tử” đó là lời mà ta không thể nói…

– Trở thành Định quốc tướng quân với ta là số mệnh, đã là số mệnh thì không có hai chữ hối hận.

– Số mệnh…

– Âm nhi, số mệnh của ngươi là làm Thái tử, rồi trở thành Hoàng đế.

Hoàng đế? Số mệnh của ta sao?

Ta không biết nên trả lời Phượng Dương thế nào, rằng ta không muốn cái số mệnh đó sao? Rằng Thái tử ngay từ đầu là nàng ấy mà không phải ta sao?

Có tiếng mở cửa, giọng của Tử Ân vang lên:


– Bẩm Tướng quân, Bạch Triển đã tới.

– Để hắn vào đi.

Phượng Dương nói, những tiếng bước chân liên tiếp, tiếp là giọng nói trong trẻo của nữ nhân, là Lưu Hoà. Không phải cho Bạch Triển vào sao, tại sao lại là Lưu Hoà?

– Tham kiến Thái tử điện hạ, Tham kiến Tướng quân.

Ta nói:

– Bình thân.

– Ngươi ở đây bắt mạch cho Thái tử.

Tiếng nói của Phượng Dương vang lên, tiếp đến là tiếng đóng cửa. Khi trong phòng chỉ còn tiếng thở của ta và Lưu Hoà, nàng ấy mới tới tháo băng cho ta.

– Cùng ngươi đến có bao nhiêu người?

Ta hỏi, Lưu Hoà đáp:

– Hồi Thái tử, có mười năm người. Còn hai mươi người đang trên đường, khoảng ba ngày sau sẽ đến nơi.

– Bên Phượng Dương có khoảng bao nhiêu người?

– Bẩm, ba mươi năm người, đều là cao thủ hạng nhất.

Với chừng này người nếu xảy ra xung đột, ít nhất cũng cầm cự được đến khi binh lính tới.

– Hạ Cẩm có nhắn gì không?

– Có, Hạ Đại nhân gửi lời “Không phải Phượng”

Không phải là Mẫu hoàng, vậy ta yên tâm. Chỉ cần không phải Mẫu hoàng, với thực lực hiện giờ ta không phải dè chừng bất cứ kẻ nào. Vấn đề là…

– Mắt ta bị làm sao?

– Hồi Thái tử, chỉ là do phấn cây, dùng thuốc bôi lên sẽ khỏi.

– Tại sao lại có màu đỏ?

– Phấn này khi rơi vào mắt sẽ bám lại, khiến cho nước mắt rơi không ngừng. Gặp phải phấn nên chuyển sang màu đỏ giống máu.

– Cây này là trong nội cung Nghi quốc?

– Vâng, được trồng trong lãnh cung.

– Ngươi thấy cây này ngoài đời chưa?

– Dạ rồi!

– Lát nữa đến đền Phượng Hoàng phía Nam thành, nhìn một chút cây giữa đền có phải hay không?

– Vâng!

– Mắt ta khi nào nhìn lại được.

– Hồi Thái tử, băng thuốc khoảng ba ngày sau.

Ba ngày sau? Vậy không cần chờ nhìn lại được.

– Đến con sông đầu nguồn xem đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, chọn hai người trong đám mới đến, lẻn vào nhà tộc trưởng, nhìn xem phu nhân của hắn có phải tỷ tỷ ngươi không.

– … Thần tuân chỉ.

– Chỉ được nhìn, không được lộ diện.

– Vâng!

– Lui xuống đi.

– Thái tử!

– Chuyện gì?

– Kim Thuyền công tử cũng tới đây.

Kim Thuyền cũng tới? Hắn tới làm gì?

– Cho hắn vào đi!

– Vâng.

– Thái tử điện hạ…!

Giọng Kim Thuyền vang lên, giọng hắn còn có nét trẻ con, âm vực hơi cao nhưng không chói tai chút nào.

– Ngươi sao lại tới đây?

– Thần lo lắng cho Người…

Ta hơi bất ngờ, không nghĩ lại có người lo lắng cho ta. Lại còn dũng cảm nói ra. Sống đến mười tám năm, mới có một nam nhân nói với ta một lời tán tỉnh như vậy.

Trong tim giống như có dòng nước ấm chảy qua, rất thoải mái.

– Tới đây ngồi đi!

Ta đưa tay về phía Kim Thuyền, hắn có chút ngập ngừng nhưng vẫn cầm lấy tay ta, rồi ngồi vào bên cạnh. Cảm nhận hơi ấm của hắn, không hiểu sao ta thấy mệt mỏi. Ta hướng hắn dựa vào, hình như trúng vai hắn, ta tìm tư thế thoải mái nhất để ngồi còn Kim Thuyền thì sửng sốt, ta thấy cơ thể hắn cứng lại.

– Thái tử?

– Đừng nhúc nhích…

Thoáng chốc ta lại ngủ quên mất, giấc ngủ này rất ngon không gặp ác mộng như ta thường thấy, rất nồng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.