Đọc truyện Phượng Hoàng Vu Phi – Chương 21: Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ
Kế tiếp sự kiện U Huỳnh Tiên Quân kết hôn sinh con, tam giới lại tiếp tục xảy ra đại sự—-
Lăng Quang Thần Quân độc thân mấy vạn năm cũng muốn lập gia đình!
Tin tức này nổ tung nhanh chóng truyền đi, khiến Nghiêm Phi Trần đang xếp vị trí đầu đề trong các cuộc thảo luận bát quái bị kéo xuống.
Mà không ai dám tin Chu Tước sẽ thành hôn, cũng giống như không thể tin Nghiêm Phi Trần lại có con cháu đời sau vậy.
“Nghe tin gì chưa? Lăng Quang Thần Quân muốn cử hành đại điển đạo lữ đó!”
“Làm sao có thể? Đó là Lăng Quang Thần Quân đấy! Không phải hắn ngay cả thị thiếp cũng không có sao? Còn cự tuyệt lòng cảm mến của Thiển Nhất tiên tử nữa mà. Ngươi phải biết, đó là Thiển Nhất tiên tử đấy, biết bao nhiêu người ái mộ nàng ta đó.”
“Thiển Nhất tiên tử gì chứ? Đã là chuyện bao nhiêu năm rồi không biết.”
“Chẳng lẽ còn có ai khác mới…”
“Suỵt… Ta nghe nói, gần đây Lăng Quang Thần Quân lại cự tuyệt Dao Y tiên tử, nghe nói ả mạo phạm Thần Quân, bị đày xuống đáy sông cả trăm năm.”
“Không đến mức đấy chứ, nghiêm trọng vậy sao?”
“Tại ta chưa nói rõ, chuyện này nghiêm trọng thật, Hoa Thường tiên tử cũng bị liên lụy. Bởi có người kể với ta, người Dao Y tiên tử mạo phạm thực ra là đạo lữ của Lăng Quang Thần Quân, cho nên ngài ấy mới nổi trận lôi đình.”
“Hai ta nói lâu như vậy, thế đạo lữ của Lăng Quang Thần Quân rốt cuộc là ai thế ngươi có biết không?”
“Ta biết sao được, Lăng Quang Thần Quân còn không phát thiệp mời rộng rãi nữa, nhưng mà ngươi có nhớ lần trước ngài ấy đứng trước đông phương thần điện của Mạnh Chương Thần Quân hô to gì đó không? Nói gì mà Phi Phi…”
“Đúng đúng đúng, ta nhớ ra rồi, ngài ta còn cầu Phi Phi tha thứ gì ấy. Ngươi nói xem, liệu có phải nhũ danh của Mạnh Chương Thần Quân là… Phi Phi?”
“…Nào nào nào, lời này không thể nói bậy bạ!”
Mặc kệ bên ngoài ồn ào sớm tối, núi Nam Ngu ngược lại vô cùng yên tĩnh.
Ngày cưới là do Nghiêm Phi Trần và Tự Khuynh trao đổi cùng nhau, cũng đến nhờ Bạch Trạch chọn một ngày lành thuận lợi, tuy nhiên Tiểu Phượng Hoàng và Nghiêm Trường Tễ muốn chuyện đại hôn chỉ diễn ra trong phạm vi nhỏ. Không biết vì lí do gì, thiệp mời vẫn một mực nằm trên tay Tự Khuynh, chậm chạp không phát xuống.
Mắt thấy đã gần đến thời hạn chót, còn không phát nữa, số ít tiên quân xuất môn bên ngoài rất có thể không có cách nào tham dự đại điển đạo lữ.
Tiểu Phượng Hoàng không thấy có vấn đề gì, nhưng Nghiêm Trường Tễ đã gấp muốn chết, lại không dám thúc giục Tự Khuynh, chỉ có thể tùy ý Tự Khuynh sắp đặt.
Bởi vì đứa bé vẫn chỉ là một cục trứng an tĩnh, cho nên lúc Tiểu Phượng Hoàng mặc quần áo lên hoàn toàn không lộ rõ cái gì, chỉ khi nào sờ lên bụng, mới có thể cảm nhận độ cong nhô lên nhè nhẹ.
Khoảng thời gian này Nghiêm Trường Tễ ngoài xử lý công việc hàng ngày, thì hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều lởn vởn qua núi Nam Ngu, dè dặt chăm sóc Tiểu Phượng Hoàng, linh lực ào ào rót vào đan điền đối phương, rất sợ Tiểu Phượng Hoàng lại vì đứa bé hấp thu linh lực mà cơ thể khó chịu.
Mà thái độ Tiểu Phượng Hoàng cũng thoáng hòa hoãn lại, ngầm cho phép hắn tiếp xúc thân thể, Nghiêm Trường Tễ luôn ôm lấy y từ phía sau, vuốt ve cái bụng nhỏ khẽ nhô lên.
Tiểu Phượng Hoàng tò mò hỏi hắn, có phải đang lén trao đổi thứ gì với đứa bé hay không.
Nghiêm Trường Tễ dở khóc dở cười, nói cho y biết đứa bé nhỏ như vậy còn chưa mở linh trí đâu, sao có thể đối thoại cùng cha mẹ được chứ.
“Khụ!” Tự Khuynh vừa vào đã thấy Nghiêm Trường Tễ với thằng con ngốc nhà mình ôm ấp một cục, nặng nề ho khan mấy tiếng.
Tiểu Phượng Hoàng lúng túng tránh tránh, Tự Khuynh trợn mắt nhìn Nghiêm Trường Tễ, nhìn ra sao cũng không vừa mắt.
Nghiêm Trường Tễ bị đối phương nhìn đến không được tự nhiên, tương đối biết phận ngượng ngùng thu tay, chào hỏi Tự Khuynh, đoạn vội vã cáo lui.
Sau khi hắn rời đi, sắc mặt Tự Khuynh mới dễ coi hơn chút.
Tiểu Phượng Hoàng thấy cuộc đối chọi căng thẳng giữa bọn họ luôn có cảm giác buồn cười quỷ dị, lại không dám biểu hiện ra, vội nói: “Mẫu thân, người có chuyện gì thế?”
Tự Khuynh lấy ra một tệp thiệp mời, đáp: “Tới bàn chuyện này với con.”
“Ồ, nên phát thiệp mời rồi sao? Người làm chủ là được, con đều nghe theo người.”
“… Không phải, ý ta là, con quyết định sẽ ở chung một chỗ cùng hắn rồi sao? Thiệp mời phát ra, không thể thay đổi được nữa, con thật sự nghĩ kĩ rồi?”
Mấu chốt của Tự Khuynh chính là ở chỗ này.
“Vâng.” Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một hồi, trịnh trọng gật đầu, “Mẫu thân, con nghĩ kĩ rồi.”
“Được rồi.” Tự Khuynh có loại cảm giác trút được mệt mỏi trong lòng, hắn cũng không cần phải đi khảo nghiệm Nghiêm Trường Tễ thêm nữa, dẫu sau đã dám lập lời nguyền khói bụi, đủ để chứng minh đối phương sẽ không thay lòng, “Con cũng đã trưởng thành, chỉ cần con không hối hận là được.”
“Được, mẫu thân, gần đây người với phụ thân ra sao rồi? Mấy ngày nay không thấy phụ thân tới, chẳng lẽ hai người lại…”
“Này, ta nói con ấy, lá gan ngày càng lớn, còn dám quản cả ta?” Tự Khuynh vừa dứt lời, đột nhiên thấy sai sai, “…Làm sao con biết mấy ngày trước gã tới?”
“Ha ha ha ha…” Tiểu Phượng Hoàng không đợi mẫu thân kịp phản ứng, vội vàng chạy biến.
“Đứng lại, thằng nhóc thối nhà con!”
Sau khi thiệp mời phát đi, mặc kệ bên trong tam giới nổi bao nhiêu sóng to gió lớn, đại lễ thành hôn của Chu Tước cùng Phượng Hoàng vẫn cử hành đúng thời hạn.
Lần đại điển đạo lữ này, gọi là yến hội long trọng nhất trong vòng cả vạn năm qua. Một là bởi vì chưa từng có tiên quân thân phận tôn quý như vậy lập gia đình. Hai là, Nghiêm Trường Tễ quả thực coi trọng đại lễ này, chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Mặc dù Nghiêm Phi Trần đã kết hôn có con, nhưng gã trước giờ vẫn khiêm tốn, không mở tiệc mời ai, chỉ có các tiên quân lẻ tẻ tới thăm cùng chúc phúc.
Ngày diễn ra đại lễ, tất cả Thần Quân nổi danh Thiên giới cơ bản đều tham dự, thậm chí còn có tu sĩ đại năng trong nhân giới, cũng được mời lên. Người đông nghìn nghịt, tiên khí ngợp trời, Đàn Yến không nhịn được dùng pháp bảo của Nghiêm Phi Trần ghi chép lại sự kiện rầm rộ lần này.
Cao đường* của Tiểu Phượng Hoàng có Mạnh Chương cùng Tự Khuynh, Nghiêm Trường Tễ thành khẩn mời Nghiêm Phi Trần thay mặt tham dự.
(*trong “nhị bái cao đường”, để chỉ cha mẹ)
Chuyện Mạnh Chương là phụ thân của Tiểu Phượng Hoàng gây kinh hãi cho khá nhiều người, những kẻ từng có xích mích, hay từng ở sau lưng đàm tiếu về Tự Khuynh đều hoàn toàn ngậm miệng, lời bịa đặt vô căn cứ cũng hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Vốn không ai dám thẳng mặt trêu chọc núi Nam Ngu, huống chi bây giờ còn nhiều thêm một Đông phương thần điện.
Đại điển đạo lữ của tiên nhân cũng không quá khác biệt với tiệc cưới của người phàm, bái thiên địa, lạy cao đường, cùng nhau kết khế, lưu lại trong nguyên thần của đối phương một tia thần niệm của chính mình, đại biểu cho phu thê đồng lòng.
Giờ lành đã điểm, Nghiêm Trường Tễ cưỡi thiên mã xuất hiện, phía sau là đội ngũ rước dâu cuồn cuộn mênh mông.
Chim lành bảy sắc quanh quẩn trên không, Ứng Long đứng bên xe ngựa, dắt Tiểu Phượng Hoàng xuống, hôm nay hắn cột tóc, mặc hôn bào đỏ rực, đạp tường vân chậm rãi đi tới.
Tiếng ồn ào trong đám tân khách khẽ ngừng lại.
Tiểu Phượng Hoàng có chút hồi hộp, dùng ánh mắt hỏi Ứng Long xảy ra chuyện gì.
Ứng Long dùng thần thức truyền lời cho y: “Phi Phi của chúng ta hôm nay thật đẹp, bọn họ nhìn đến ngây người.”
Tiểu Phượng Hoàng lập tức đỏ mặt.
Nghiêm Trường Tễ đứng phía xa nhìn thấy hai người co co kéo kéo, lại trông rõ mồn một Tiểu Phượng Hoàng đỏ bừng lỗ tai, sắc mặt lập tức tối sầm.
Chỉ là rất nhanh đã có một hòn đá nhỏ bay tới, thần không biết quỷ không hay đánh lên bắp chân hắn, ngay sau đó là âm thanh của Mạnh Chương.
“Hôm nay nhi tử ta kết hôn, ngươi sầm mặt cho ai nhìn?”
Nghiêm Trường Tễ: “…”
Sao gã ngồi trong đại điện cũng phải nhìn người khác chòng chọc như vậy… một bụng đầy giấm của Nghiêm Trường Tễ chỉ đành nhịn xuống.
Ứng Long dắt Tiểu Phượng Hoàng đi không nhanh, mỗi bước đều lâu như đợi cả một đời, đến khi Ứng Long đặt tay Tiểu Phượng Hoàng lên tay Nghiêm Trường Tễ, người sau dường như không kịp đợi chờ mà vội vã đoạt mất.
Tiểu Phượng Hoàng thiếu chút nữa bị hành động ấu trĩ của Nghiêm Trường Tễ chọc cho phì cười.
Mặc dù động tác của Nghiêm Trường Tễ không rõ ràng, nhưng tân khách có mặt đều không phải nhân vật dễ gạt, lập tức nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt, mọi người ai cũng bề ngoài thì bất động như núi, thực ra bên trong đều sớm cười nghiêng ngả.
Chu Tước chưa từng động lòng phàm cũng có ngày hôm nay.
Hai vị tân nhân vốn phải bước đi bái đường, nhưng Tiểu Phượng Hoàng vừa mới đi được hai bước, Nghiêm Trường Tễ liền bế phốc y, trực tiếp ôm ngang đi lên nấc thang đến đại điện.
“Ngươi làm gì vậy, điều này không hợp quy củ, mau mau để ta xuống…” Tiểu Phượng Hoàng càng thêm đỏ mặt, đẩy Nghiêm Trường Tễ, y không dám làm ra động tác quá rõ ràng, vậy đương nhiên đều là vô ích.
Nghiêm Trường Tễ không để ý tân khách đang nhìn, hôn Tiểu Phượng Hoàng một ngụm, nhỏ giọng thầm thì bên tai y: “Dài đến vậy, cao đến thế, đi lên mệt mỏi, ta không đành lòng.”
Thang cùng lắm là trăm bậc, mệt mỏi gì chứ? Tiểu Phượng Hoàng quả thực dở khóc dở cười.
Bốn người Tự Khuynh ngồi sâu bên trong đại điện, trên bàn bày trà nóng Nghiêm Trường Tễ vừa mới pha hôm nay.
Nghiêm Trường Tễ cùng Tiểu Phượng Hoàng đứng yên trước mặt bọn họ, xoay người nhất bái đối với đất trời, một tia sáng từ phía chân trời bay tới, rơi lên người họ, chiếu sáng toàn bộ đại điện, tiếp đó ánh sáng chìm vào mi tâm hai người.
Thiên đạo thừa nhận quan hệ của bọn họ.
Nghiêm Trường Tễ kéo Tiểu Phượng Hoàng, chậm rãi hướng về phía bốn vị trưởng bối, dập đầu cái thứ hai.
Đàn Yến ngồi bên cạnh Nghiêm Phi Trần, có chút không được tự nhiên, Nghiêm Phi Trần cầm tay đối phương, im lặng trấn an.
Tự Khuynh vẫn là có chút không vui, chẳng qua đang trong ngày đại hỉ, không thể phát tác, chỉ là luôn cảm thấy Nghiêm Trường Tễ cướp đi con trai ngốc nhà mình, chưa bao giờ trưng cho hắn sắc mặt tốt.
Chuyện gì Mạnh Chương cũng theo Tự Khuynh, thời điểm Nghiêm Trường Tễ quỳ xuống cũng không lên tiếng, đợi Tự Khuynh cùng Nghiêm Phi Trần hai mắt đối diện, mới đồng thời cất lời với Nghiêm Phi Trần: “Đứng lên đi.”
Bọn họ vừa dứt lời, lại có thêm một tia sáng rực rỡ đậu trên người cặp tân nhân, cuối cùng ngưng tụ thành một chấm tròn, chìm vào mi tâm.
Trưởng bối ban lời chúc phúc.
Tiểu Phượng Hoàng có chút kích động, khóe mắt ẩm ướt, Nghiêm Trường Tễ cũng rơi vào trạng thái muôn ngàn cảm xúc đan xen trộn lẫn.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, chậm rãi dập đầu tam bái.
Linh lực màu vàng của Tiểu Phượng Hoàng cùng linh lực đỏ thẫm của Nghiêm Trường Tễ hòa quyện vào nhau, dây dưa da diết, giống như một đôi ái lữ triền miên trải lòng, cuối cùng chìm vào mi tâm đối phương.
Hai vị tân nhân thành công kết khế.
Kết thúc buổi lễ.
Các vị tân khách phát ra tiếng hò reo vui mừng, chỉ trong thoáng chốc Nam phương thần điện đã tràn ngập tiếng người náo nhiệt, tiểu đạo đồng hưng phấn dùng sức, vỗ đến lòng bàn tay đỏ bừng.
Tiểu Phượng Hoàng nói: “Hôm nay kết tóc làm phu thê, chỉ cầu một đời nương tựa, cử án tề mi*.”
(*nâng khăn ngang mày (theo tích cổ)/ tương kính như tân/ vợ chồng tôn trọng nhau)
Nghiêm Trường Tễ nói: “Lòng ta như phỉ thạch, không đổi không rời.”
Từng đoàn thụy điểu bay lượn trên nền trời bên ngoài thần điện, líu lo uyển chuyển, rủ rỉ êm tai.
Phượng hoàng vu phi, kiều kiều kỳ vũ.
(Phượng hoàng cùng bay, phần phật sải cánh. Nghĩa câu này mình đã chú thích bên ngoài truyện từ đầu nha.)
[Hoàn chính văn]
__________________
Chỉ còn 4 chương phiên ngoại thui.