Đọc truyện Phượng Hoàng Vu Phi – Chương 14: Pháo hôi nhất thời sảng quá gạt người
Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn ngây dại, thân phận Nghiêm Trường Tễ đến giờ đã vô cùng sáng tỏ, chiếc vòng bện này chỉ rõ hết thảy, Nghiêm Trường Tễ lừa y.
Hắn chính là Chu Tước, cũng chính là tiểu phượng điểu trọng thương mà y nhặt được.
Chẳng trách chim phượng nhỏ biến mất, hắn cũng theo đó, không còn xuất hiện; Chẳng trách hắn xem vòng đội đầu như vật sở hữu của hắn, nhất định phải lấy đi; chẳng trách hắn sẽ cùng mình… song tu.
Chỉ vì trị thương mà thôi.
Cho nên tất cả những ước nguyện thề nguyền mong kết thành đạo lữ, chỉ có một mình y đơn phương tình nguyện.
Cuộc đối thoại giữa Hoa Thường và Dao Y vẫn còn tiếp tục, Tiểu Phượng Hoàng kìm nước mắt, cắn răng tiếp tục lắng nghe.
Đối mặt với lời chất vấn, Dao Y như không hề đếm xỉa, nói: “Hoa Thường tỷ, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, đây là của Thần Quân tặng cho ta…”
Hoa Thường sợ hãi: “Vật tùy thân cũng tặng cho cô?! Cô với Thần Quân… Ta còn đang nghĩ, vì sao Thần Quân khi trở về lại mang theo một chiếc vòng tay, cho rằng đấy là tín vật đính ước của Thần Quân cùng vị tiên tử nào đó, mới suy đoán sao Hồng Loan đã động trên đầu Thần Quân, thì ra…”
Dao Y kinh hoàng bịt miệng Hoa Thường, nhìn bốn phía, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nhắc nhở: “Cho nên mới nói không thể để kẻ khác biết được.”
Chuyện Dao Y thầm mến Chu Tước không phải điều bí mật gì, thực tế tiên tử trên Nam phương thần điện không có mấy kẻ không yêu thích hắn, Hoa Thường tính là một.
Nhưng Tiểu Phượng Hoàng đứng một bên như bị sét đánh, thần chí mơ hồ.
Những ký ức ở chung bên Nghiêm Trường Tễ lũ lượt ùa về, từng li từng tí, tất cả những hồi tưởng y đã từng cho là ngọt ngào ngày ấy.
Lời Nghiêm Trường Tễ nói ra, rõ ràng sơ hở chất chồng, nhưng lần nào y cũng ngu xuẩn lựa chọn tin tưởng.
Thật ra Nghiêm Trường Tễ chưa từng hứa hẹn hay cam kết bất cứ điều gì, lúc tình dục nồng cháy, cũng chỉ nói một chữ thích nhẹ nhẹ bay bay, thậm chí một từ yêu cũng chưa từng hé miệng.
Thế nhưng y lại ngu dốt giao ra trọn vẹn bản thân mình, mong một ngày có thể cùng hắn cử hành hôn lễ, thậm chí còn toàn tâm toàn ý vì hắn mà yêu, vì hắn mà dựng dục con cháu.
Còn Nghiêm Trường Tễ, nhưng lại có thể đem tín vật duy nhất giữa bọn họ tiện tay trao đi.
Hoặc giả như không phải chỉ là tiện tay… dù sao cũng chẳng quan trọng nữa.
Tóm lại, một tấm chân tình của y trong mắt đối phương, xem ra chỉ là một trò bỡn cợt.
Tiểu Phượng Hoàng cười tự giễu, im lặng lui về phía sau, bóng dáng Dao Y cùng với Hoa Thường dần dần khuất khỏi tầm nhìn. Y dùng sức lau mắt, cắn răng không cho phép bản thân được khóc.
Tạm biệt, Nghiêm Trường Tễ. Không, là vĩnh biệt, Chu Tước Thần Quân.
Ngươi làm Thần Quân trấn thủ phương Nam của ngươi, ta trở lại bên núi Nam Ngu của ta, một đời này không mong gặp lại.
Y đưa tay dịu dàng đặt lên bụng mình, yên lặng nói: “Thật xin lỗi, bảo bối, sau này không còn cha nữa, ta sẽ yêu thương con thật nhiều.”
Hoa Thường không hổ là đã trải qua nhiều mưa to gió lớn, sau phút kinh hãi ngắn ngủi, lập tức hoàn hồn, trịnh trọng nói: “Được, ta hiểu, ta sẽ không nói cho ai.”
Dao Y rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nhưng Hoa Thường vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Cô với Thần Quân là bắt đầu từ bao giờ thế?”
Dao Y chưa kịp trả lời, từ phía sau các nàng bỗng truyền đến giọng nam nhân trầm thấp tựa như tiếng sấm: “Cái gì bắt đầu?”
Đó là thanh âm của Nghiêm Trường Tễ.
“A—-!” Dao Y bị dọa đến bất chấp lễ nghi, sợ hãi hét ầm lên, tiếp hai đầu gối mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỵ trước mặt Nghiêm Trường Tễ.
Nàng không biết Nghiêm Trường Tễ đến đây lúc nào, cũng không biết hắn rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu, nhưng nàng biết, nàng nhất định xong rồi.
“Thần, Thần Quân đại nhân…”
Hoa Thường cũng ý thức được đại họa ập đầu, quỳ xuống theo: “Hoa Thường biết sai, xin Thần Quân đại nhân thứ tội!”
Nghiêm Trường Tễ không thèm nhìn tới nàng, vẫn đứng trước mặt Dao Y, lạnh giọng chất vấn: “Tại sao bổn tọa không nhớ đã từng đưa đồ cho ngươi?”
Quả thật hắn đều nghe được.
Toàn thân Dao Y run bần bật, vừa dập đầu vừa ấp a ấp úng: “Dao Y nhất thời, nhất thời bị ma xui quỷ khiến, xin Thần Quân đại nhân tha mạng!”
Sắc mặt Hoa Thường biến đổi, sửng sốt nhìn về phía Dao Y: “Cô?!”
Nghiêm Trường Tễ xanh mặt, ra lệnh: “Cái tay đeo vòng, nâng lên.”
Khí tràng của hắn quá mạnh, đứng trước mặt hắn, ngay cả dũng khí giãy giụa Dao Y cũng không có, xụi lơ quỳ ngồi dưới đất.
Thấy ả không có phản ứng, Nghiêm Trường Tễ lại nói: “Lời bổn tọa nói ngươi không nghe thấy sao?”
Hắn hơi xoay đầu, ra lệnh cho hai thư đồng phía sau lưng: “Thanh Phong, Thanh Nguyệt.”
“Vâng, Thần Quân.” Hai tên thư đồng chắp tay lĩnh mệnh, lấy ra gương sáng sắc bén âm u.
“Đừng mà, Thần Quân đại nhân, ta biết sai rồi, xin ngài thứ tội!” Dao Y thấy đại sự hỏng bét, lập tức giơ tay phải ra, vòng dây mây treo lủng lẳng trên cổ tay mảnh khảnh của ả, yếu ớt tựa như sẽ đứt lìa bất cứ lúc nào.
Nghiêm Trường Tễ nhìn một hồi, cũng vén ống tay áo bên trái, đưa cổ tay qua so bên cạnh Dao Y.
Hoa Thường nhìn thấy, trên tay Nghiêm Trường Tễ là một chiếc vòng tay giống y đúc đồ trên tay Dao Y!
Nàng kinh hoàng, thầm nghĩ đây rốt cuộc là một đôi, hay là…
“Làm cũng thật giống.” Nghiêm Trường Tễ cười lạnh một cái, thu tay về, chắp tay đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống, không có một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc nào, “Nói, tại sao có chiếc vòng này?”
“Bẩm, là…” Dao Y sợ vỡ mật, nửa ngày cũng không đáp được một câu hoàn chỉnh.
“Bổn tọa không có thời gian lãng phí cùng người.”
Thư đồng Thanh Phong thấy vậy, lúc này tiến lên một bước, Dao Y run rẩy dập dầu trước Nghiêm Trường Tễ, thét to: “Là tự ta bắt chước! Là tự ta! Ta thầm mến đại nhân, xin Thần Quân đại nhân thứ tội, là Dao Y quá phận, Dao Y mộng tưởng hão huyền, mạo phạm đại nhân, đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!”
Hoa Thường bị lời của ả khiến cho cả kinh trợn mắt, khó thể tin nổi: “Dao Y, sao ngươi dám…ưm…”
“Đừng lên tiếng.” Nghiêm Trường Tễ liếc mắt nhìn Hoa Thường một cái, nàng hơi ngừng, bên mép hiện ra hoa văn cấm thanh chú.
Hoa Thường không dám lên tiếng nữa, đàng hoàng quỳ đó.
Nghiêm Trường Tễ không quan tâm Dao Y cầu xin tha thứ, nói: “Ai cho phép ngươi thu tay về?”
Dao Y vội vã đưa tay ra lần nữa, giơ trước mặt Nghiêm Trường Tễ.
Nghiêm Trường Tễ không nói lời nào, bỗng nhiên chiếc vòng trên cổ tay Dao Y bừng lên ngọn lửa xanh lam, nháy mắt biến thành tro bụi.
“A———-” Doa Y hét thảm thiết, cổ tay trắng nõn nhiều thêm một vòng dấu vết cháy khét.
Đó là Nam Minh Ly Hỏa của Chu Tước, dù Dao Y có tiên thể trời sinh, cũng hiển nhiên không thể ngăn nổi tổn thương nó gây ra.
Nghiêm Trường Tễ lại hỏi: “Vì sao nói dối?”
Dao Y đau đến toàn thân run bần bật, mồ hôi nhỏ đầy trên trán, mặt cắt không còn một giọt máu, nhưng vẫn không dám không trả lời Nghiêm Trường Tễ: “Mô phỏng đồ vật của Thần Quân là sai lầm lớn, ta, ta sợ Hoa Thường phát hiện, tố cáo tội trạng, liền nhắm mắt nói dối, là, là đại nhân tặng cho.”
Nghiêm Trường Tễ hờ hững quay đầu nói với thư đồng: “Thanh Nguyệt, tội của Dao Y, xử phạt thế nào?”
Thanh Nguyệt thu kiếm, từ càn khôn trong tay áo, lấy ra thẻ tre luật lệ Thiên giới, cất cao giọng: “Dao Y tiên tử phải nhận hình phạt phong ấn tu vi, lấy thân thể phàm tục giam trong thủy lao dưới đáy sông một trăm năm.”
“Dao Y, ngươi nghe rõ chưa?”
Mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo Dao Y, tay áo nhuốm đầy vết máu, ả dập đầu với Nghiêm Trường Tễ: “Đa tạ Thần Quân.”
Sau khi trị tội Dao Y, tâm tình hỏng bét của Nghiêm Trường Tễ cũng không có lấy nửa điểm khôi phục.
Trở lại đại điện quen thuộc phê duyệt tấu sơ, vẫn có chút không yên lòng.
Bên người hắn thiếu đi bóng người hoạt bát ấy, cái người thiếu niên đơn thuần, luôn dùng ánh mắt sùng bái cùng ái mộ chăm chú dõi theo hắn.
Ban đầu hắn chỉ coi Tiểu Phượng Hoàng như một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, lợi dụng y cùng song tu để trị thương mà thôi, chỉ là chuyện có lẽ đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Hắn không có cách nào quên được Tiểu Phượng Hoàng, giống như hắn rời khỏi núi Nam Ngu, vẫn còn mang theo chiếc vòng tay ấy, Tiểu Phượng Hoàng như một dấu ấn không thể nào xóa nhòa, bị khắc thật sâu trong tim hắn.
Nghiêm Trường Tễ đặt bút xuống, khép tấu sơ lại.
Hắn ngây người chốc lát, gỡ cuộn dây mây xanh biếc xuống, phiến lá vàng rực giống như dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh, giống như bản thân Tiểu Phượng Hoàng, tràn đầy sức sống, lại chói mắt vô cùng.
Cũng không biết Tiểu Phượng Hoàng bây giờ thế nào rồi, lúc rời đi hắn không lưu lại dù chỉ một lười nhắn, bây giờ người ấy hẳn đang đi tìm mình đi? Người ấy liệu sẽ cho rằng mình lại bị thương mà hôn mê hay không?
Tiểu Phượng Hoàng ngốc như vậy, nếu phát hiện bản thân bị lừa, sẽ phản ứng thế nào?
Nghiêm Trường Tễ vuốt ve cây mây mềm mại, ngập trong đáy mắt đều là khuôn mặt rạng rỡ vui vẻ của Tiểu Phượng Hoàng, trái tim bỗng dưng đau xót.
Hắn không thể kiềm được tiếng thở dài, siết chặt chiếc vòng, chần chừ chốc lát, đoạn để lại một tia thần niệm trong đại điện, rồi đứng dậy đi về phía cửa.
“Thanh Phong, Thanh Nguyệt, bổn tọa hạ phàm một chuyến, không cần đi theo.”