Đọc truyện Phượng Hoàng Tại Thượng – Chương 154: Vĩnh viễn không thể quy vị
Gặp phải Phượng Chỉ ở đây thật sự hơi ngoài dự liệu của nàng.
Suốt bảy trăm năm ở trong Bàn Cổ Luân, nàng tất nhiên không cách gì nghĩ tới hắn, nhưng vừa nhảy ra khỏi luân hồi, trong đầu nàng đều là hình bóng của hắn. Vốn cho rằng hắn hẳn cũng giống như nàng, nhưng vào giờ khắc này, rõ ràng là cửu biệt trùng phùng, ánh mắt hắn nhìn nàng lại không hề có gì đặc biệt, thậm chí còn mang theo một ít hời lợt lãnh đạm quen thuộc.
Bảy trăm năm thật sự có thể mài mòn giao tình giữa bọn họ đến mức này sao?
Trong mắt Trầm Chu không khỏi xẹt qua một tia ảm đảm, Bạch Trạch bên cạnh nàng lên tiếng hỏi trước: “Phượng hoàng, ngươi cũng tới lấy Phượng Huyết ngọc sao?”
Nghe vậy nàng liền lập tức ngước lên nhìn Phượng Chỉ, rất có khả năng là vậy.
Không đợi Phượng Chỉ trả lời, nữ tử bên cạnh hắn đã lên tiếng hỏi lại: “Nói như thế, hai vị thượng thần cũng là vì Phượng Huyết ngọc mà đến?”
Trầm Chu bình ổn lại cảm xúc, đáp: “Đúng vậy. Công chúa là người thông minh, bổn thần không cần quanh co nữa, hôm nay bổn thần đến là muốn mượn Phượng Huyết ngọc dùng một thời gian.” Trong giọng nói của nàng tăng thêm một ít mùi vị uy hiếp, “Bổn thần đã trở mặt với Thiên đế và Thiên hậu, không ngại đắc tội thêm một vị công chúa đâu.”
Cẩm Họa thoáng chao đảo trước câu nói này, song vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh ban đầu, “Nói vậy, thượng thần muốn lấy Phượng Huyết ngọc bằng mọi giá?”
Trầm Chu chậm rãi đi về phía nàng ta, “Không sai.”
Cẩm Họa cứng nhắc nói từng chữ một: “Phượng Huyết ngọc mà thượng thần muốn lấy đã sớm dung hòa với xương thịt của bổn cung từ lâu.” Khóe mắt nàng ta hiện lên vẻ lẫm liệt khó tả, “Có Phượng Huyết ngọc hộ thể, chỉ cần lịch kiếp thêm mấy lần nữa, bổn cung liền có thể tấn vị thành thượng thần. Nếu bây giờ cưỡng ép xuất nó ra, vài vạn năm tu vi của bổn cung sẽ bị hủy trong chốc lát…” Giọng nàng ta đầy vẻ trào phúng và đề phòng, “Thượng thần dự định lấy gì ra đổi để bổn cung nguyện ý chắp tay đưa tặng bảo vật quan trọng như vậy?”
Lời này khiến Trầm Chu thoáng hơi khựng người.
Phượng Chỉ thấy rõ sự dao động của Trầm Chu, không khỏi than khẽ trong lòng, hắn biết tính A Chu, tuy thỉnh thoảng nàng lại tùy hứng làm bậy, nhưng nàng không phải là kẻ chỉ biết vì lợi ích riêng của mình. Bây giờ biết được phải nhất định hy sinh một người vô tội để cứu Mặc Hành, nàng đương nhiên sẽ mâu thuẫn.
Sắc mặt Trầm Chu thay đổi liên tục, sau cùng ánh mắt dần tĩnh lặng trở lại, nàng mở miệng nói: “Bổn thần nguyện dùng linh vị thần trao đổi với ngươi.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến tất cả người có mặt chấn động.
Cánh tay ẩn dưới tay áo của Phượng Chỉ run lên bần bật, A Chu, nàng sẵn sàng hy sinh đến nước này vì Mặc Hành sao.
Trầm Chu tiếp tục nói: “Nếu công chúa chịu cho mượn Phượng Huyết ngọc, bổn thần giải quyết xong chuyện của mình sẽ rút long cốt đưa tặng.”
Dạ Lai mang Định Hải châu tìm tới ngay lúc này, nghe vậy liền sợ hãi kêu lên: “Đế quân!”
Nàng vừa nói muốn rút long cốt ra tặng. Không có long cốt, nàng sẽ chẳng còn là thượng thần nữa, vạn năm tu vi cũng sẽ tan biết hoàn toàn ngay khi long cốt ly thể. Bây giờ nàng nhờ phương vị thượng thần mà không bị trói buộc bởi quy tắc của lục giới, nếu mất đi vị trí này…
Hắn không dám nghĩ tiếp.
Bạch Trạch bỗng nhiên tiến lên một bước, “Trầm Chu, không cần cô rút long cốt đổi Phượng Huyết ngọc, vai ác này, cứ để ta đóng cho.”
Dạ Lai cũng nói: “Bạch Trạch thần quân nói rất đúng.” Mắt hắn lóe lên sát khí, “Công chúa Cẩm Họa không chịu hợp tác thì đừng trách chúng ta đắc tội!”
Trầm Chu ngăn bọn họ lại, quát: “Bạch Trạch, Dạ Lai, lui ra! Đây là chuyện của bổn thần, các ngươi không một ai được nhúng tay vào.”
Tất cả tội danh trong chuyện này, nàng muốn một mình gánh vác.
“Nhưng đế quân…”
Cẩm Họa đột ngột nghiêm nghị lên tiếng: “Bổn cung không chỉ là công chúa Thiên tộc mà còn là hậu nhân của Phượng tộc, các vị muốn lấy Phượng Huyết ngọc trong cơ thể bổn cung, có từng hỏi qua đế quân của Phượng tộc ta chưa?”
Trầm Chu thoáng giật mình trước những lời lẽ đanh thép này của Cẩm Họa, luôn cố gắng lờ đi Phượng Chỉ đứng cạnh đó, bây giờ nàng không thể không nhìn thẳng vào hắn.
Trước cái nhìn chăm chú của thiếu nữ, thanh niên áo trắng chỉ hờ hững vuốt tay áo, nhẹ giọng hỏi nàng: “A Chu, nhất định phải lấy được Phượng Huyết ngọc sao?”
Câu này của hắn khiến hô hấp nàng không hỏi nghẹn chặt, giọng nói cũng nặng nề hơn hẳn, “Đương nhiên, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Phượng Huyết ngọc, làm sao có thể tùy tiện nói bỏ là bỏ? Chỉ còn… một bước cuối cùng mà thôi.” Thần lực trên người nàng dần dần khuếch trương, khiến vạt trường bào đen tuyền không gió mà lay động, nàng quay sang Cẩm Họa, “Công chúa yên tâm, chuyện lấy long cốt ra tăng, bổn thần nói được thì làm được. Hôm nay đành phải đắc tội trước.”
Nàng ngưng thần lực trong tay, đánh về phía Cẩm Họa, trong lòng lại lặng lẽ cần nguyện, Phượng Chỉ, xin đừng ngăn cản ta.
Nhưng rồi tay nàng lại bị một bàn tay khắc giữ chặt không thể nhúc nhích. Sức lực của Phượng Chỉ rất lớn, da thịt hắn chạm vào da thịt nàng, nóng hổi.
Nàng lạnh lùng nhìn hắn, “Phượng Chỉ, buông tay.”
Phượng Chỉ cúi xuống ngắm khuôn mặt hơi tái xanh của nàng, hơi thở loạn nhịp của nàng phả vào mặt hắn. Tương tư mấy trăm năm khiến hắn chỉ hận không thể ôm nàng vào lòng, nhưng hắn lại chẳng thể.
Hắn nhìn nàng, cố gắng bình ổn ngữ khí, “A Chu, nếu hôm nay bổn quân nhất định phải che chở cho Cẩm Họa thì sao?”
Tim nàng đập mạnh hơn, trong mắt dần nổi lên vẻ đau xót, nhìn hắn chằm chặp cả buổi mới khó khăn cất tiếng hỏi: “Phượng Chỉ, tại sao?”
“Bảy trăm năm trước bổn quân đã từng nói, nếu nàng vẫn khư khư cố chấp, bổn quân chắc chắn sẽ đứng ra ngăn cản. A Chu, chẳng lẽ nàng đã quên rồi?”
“Mỗi thời mỗi khác. Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Phượng Huyết ngọc là ta có thể đến Minh giới đổi lấy đèn dẫn hồn. Phượng Chỉ, nếu chàng lo lắng lục giới xảy ra đại loạn thì ta có thể thề với chàng, trong lúc luyện hóa lửa chí dương, hễ xuất hiện chút gì dị trạng gì, ta sẽ lập tức dừng tay, không theo đuổi chuyện này nữa.” Ánh mắt nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói chan chứa van lơn, “Phượng Chỉ, để cho ta thử một lần đi, có được không?”
Đáy mắt Phượng Chỉ xẹt qua một tia phức tạp, hắn thu lại cảm xúc đó rồi hỏi nàng: “A Chu, nếu bổn quân nhất định không đồng ý?”
Trầm Chu thoáng thất thần trước câu nói này của hắn, khóe môi nhếch một nụ cười khổ, “Ta đã cầu xin đến mức này mà chàng vẫn không thể vì ta… lùi một bước ư…”
Hắn thả cổ tay nàng ra, trượt xuống nắm chặt cánh tay nàng, “A Chu, bổn quân có nỗi khổ riêng.”
Nàng hất hắn ra, nở một nụ cười giễu, “Nỗi khổ riêng?” Nàng hơi hất cằm, trong mắt nhuộm vẻ mỉa mai, “Là nỗi khổ gì?”
Phượng Chỉ rút tay về, chuyển sang hỏi nàng: “A Chu, nếu phải chọn giữa Mặc Hành và lục giới, nàng sẽ chọn bên nào?”
Trầm Chu đáp không chút do dự: “Đương nhiên ta sẽ chọn Mặc Hành.”
Phượng Chỉ nhỏ giọng hỏi tiếp: “Nếu là giữa Mặc Hành và bổn quân?”
Nàng nhíu mày, “Phượng Chỉ, vì sao ta phải lựa chọn giữa chàng và Mặc Hành?”
Một là người thân nhất với nàng, một là người nàng yêu nhất, nàng làm sao có thể lựa chọn giữa hai người họ chứ, “Nếu bây giờ ta hỏi chàng, giữa Phượng tộc và ta chàng chọn ai, chàng sẽ trả lời thế nào?”
Đối mặt với vấn đề nàng cho rằng sẽ làm khó hắn giống như đã làm khó nàng, ai ngờ hắn lại nhỏ giọng đáp: “Nếu không có biện pháp toàn vẹn cả đôi bên, bổn quân đương nhiên sẽ chọn nàng.”
Đôi mắt thanh lãnh của hắn phản chiếu khuôn mặt sững sờ của nàng. Nàng bình tĩnh nhìn hắn một lúc, lại nghe hắn hỏi: “A Chu, bổn quân hỏi lại một lần nữa, nàng chọn Mặc Hành hay chọn bổn quân?”
Trong mắt Cẩm Họa đứng sau hắn xẹt qua một tia phức tạp, nắm tay trong ống tay áo siết chặt, ánh mắt ghim chặt vào bóng lưng của thanh niên áo trắng đứng trước mặt mình, môi hơi mím.
Dạ Lai thấy Trầm Chu hơi đứng không vững vì những lời này thì cuống quýt xông lên đỡ nàng, “Thượng thần biết rõ đế quân không đáp được, vì sao còn hùng hổ hỏi tới như thế?”
Giọng Phượng Chỉ vẫn không đổi, “A Chu, bổn quân muốn biết đáp án.”
Trầm Chu mím môi, ánh mắt nhìn Phượng Chỉ đăm đăm. Câu hỏi khó của hắn không phải là nguyên nhân nàng do dự chẳng đáp. Nàng do dự là vì trong nháy mắt được hỏi, trong lòng nàng liền có đáp án rõ ràng.
Cuối cùng nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, nói: “Giờ phút này ta chỉ muốn Mặc Hành quay lại.”
Cực kỳ lâu về sau, mỗi lần hồi tưởng lại ngày ấy, nàng đều sẽ tự hỏi chính mình, tại sao lại không nói thật, tại sao lại khiến hắn đau lòng…?
Ngày đó, trong bầu không khí im lìm đến nghẹt thở, Phượng Chỉ mở miệng hỏi lại: “Đây chính là đáp án của nàng dành cho bổn quân sao?” Hắn lui về phía sau một bước, khóe môi chậm rãi cong lên nhưng ý cười từ đầu tới cuối chưa hề hiện ra ở đáy mắt, “A Chu, ra tình cảm nàng dành cho bổn quân đơn giản đến vậy. Sự tồn tại của bổn quân với nàng chỉ như hoa dệt trên gấm, Mặc Hành mới là người không thể thiếu.” Hắn đưa tay đỡ trán, nở nụ cười tịch mịch đến cực cùng, “Mặc Hành, bổn quân thua rồi.”
Vành mắt Trầm Chu hơi ửng đỏ vì câu nói này của hắn, bất giác oán hận vì sao hắn lại phức tạp hóa mọi chuyện như vậy, nàng mới là người nên tức giận chẳng phải sao? Rõ ràng… đã đến bước cuối cùng rồi…
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ chán nản này của hắn, nàng vẫn không nhịn được đưa tay về phía hắn, song nửa chừng lại nhẫn tâm rụt về, lạnh lùng nói: “Phượng Chỉ, mau tránh ra, hôm nay ta nhất định phải lấy được Phượng Huyết ngọc!”
Tay của nam tử dời khỏi trán, để lộ ánh mắt lãnh đạm đến cực cùng.
Nhận thấy trên người đối phương bỗng phát ra sát khí, lòng Trầm Chu nặng trĩu, hóa ra trường đao đánh về phía hắn, “Phượng hoàng, ngươi đã vô tình thì đừng trách bất nghĩa!”
Đây không phải là lần đầu nàng đánh nhau với Phượng Chỉ, nhớ lần trước động tay chân, hắn còn tận lực nhường nhịn, không nỡ mảy may đả thương nàng, còn lần này đúng là hoàn toàn không nể mặt mũi. Nàng vừa dốc sức kiềm chế Phượng Chỉ vừa đưa mắt về phía Bạch Trạch và Dạ Lai. Hai người lập tức hiểu ý, nhân cơ hội này xông về phía Cẩm Họa. Song bọn họ còn chưa thể đến gần, thì từ trên trời bỗng giáng xuống một luồng linh lực khổng lồ bao quanh Cẩm Họa.
Phượng Chỉ lại vì nàng ta mà sử dụng đến lực bổn nguyên…
Chỉ sau một thoáng thất thần, Trầm Chu lập tức bị thần lực đánh thẳng vào ngực, mặc dù kịp thời giăng tiên chướng chống lại nhưng nàng vẫn bị đẩy lui mấy bước.
Ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy Phượng Chỉ đứng ngăn ở trước người Cẩm Họa, ấm giọng trấn an nàng ta: “Chớ sợ.” Khi chuyển về phía nàng, ánh mắt hắn lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Nàng chưa từng thấy một Phương Chỉ vô tình đến vậy bao giờ.
Trước ngực đau nhức dữ dội, gần như không thể điều khiển được thân thể.
Phượng Chỉ vẫn giữ dáng vẻ thư sinh khi sống dưới trần, nhưng tại sao thư sinh của nàng lại bảo hộ một nữ tử khác trước mặt nàng?
Thiên đế dẫn đầu đoàn thiên binh thiên tướng chạy đến, nhìn thấy hai bên giằng co thì trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khó che giấu. Song nhìn thấy Phượng Chỉ bảo hộ ở trước mặt Cẩm Họa thì lập tức ổn định tinh thần, vội vàng nhân cơ hội bẩm báo: “Thượng thần Phượng Chỉ, Trầm Chu Không Động chẳng xứng với thân phận, lén lút trộm bảo vật ô Bích Lạc của Tiên giới, trời đất khó dung! Xin thượng thần nghiêm trị!”
Tiên quan phía sau ông ta cũng trăm miệng một lời: “Xin thượng thần nghiêm trị!”
Thượng thần Mặc Hành không còn, trên đời này chỉ mình thượng thần Phượng Chỉ có thể trị được thiếu nữ trước mặt.
Thiên đế dứt lời thì lạnh lùng nhìn sang thiếu nữ áo đen, song lại bất giác rùng mình vì ánh mắt uy nghiêm rét giá của nàng.
Phượng Chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Lén lút trộm bảo vật ô Bích Lạc của Tiên giới, phạt bỏ phân vị thượng thần, biếm làm thượng tiên; lén xông vào cung Thanh Nhiễm chính là phạm thượng, phạt bỏ phân vị thượng tiên…” Ánh mắt lạnh nhạt của hắn chiếu thẳng vào thiếu nữ áo đen, “Truyền lệnh của bổn quân, thượng thần Trầm Chu của Không Động, từ hôm nay trở đi bị biếm thành hạ quân, không có lệnh của bổn quân thì… vĩnh viễn không thể quy vị.”
Dưới chân thiếu nữ thoáng hơi chao đảo, nhưng sống lưng vẫn chậm rãi đứng thẳng lên, “Hay cho câu… vĩnh viễn không thể quy vị.”