Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 141: Mấy câu sát phong cảnh này, ta không muốn nghe


Đọc truyện Phượng Hoàng Tại Thượng – Chương 141: Mấy câu sát phong cảnh này, ta không muốn nghe

Trầm Chu tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, trạng thái mơ màng này kéo dài mấy ngày nàng mới có sức ngồi dậy.

Nàng vén chăn lên, quay đầu nhìn liền thấy quanh giường được bao bọc bởi một quầng sáng vàng nhạt. Cẩn thận đưa một tay ra thăm dò, cảm giác châm chích khiến nàng lập tức rụt tay về, đáy mắt không khỏi trở nên âm u. Phù Uyên biết rõ nàng bị thương nặng mà vẫn giăng kết giới kiên cố thế này vây khốn nàng.

Không biết nên nói hắn cẩn trọng quá mức hay nên nói hắn phát rồ nữa.

Nàng thật sự… không biết cách đối phó với loại kết giới này.

Nghe nói Phượng Chỉ vô cùng thông thạo việc giải trừ các loại trận pháp tiên ma, từ thời thượng cổ đến nay chưa từng có trận pháp nào khiến chàng bó tay, nếu bây giờ chàng ở đây…

Trầm Chu cố gắng định thần, khống chế thần lực rồi thử lao tới kết giới trước mặt.

Không thể chuyện gì cũng dựa vào Phượng Chỉ, nàng đã mang tới quá nhiều phiền phức cho chàng rồi.

Thế nhưng kết giới trước mặt vô cùng vững chắc, sức mạnh của diễm linh châu trong người nàng đã bị Phù Uyên phong ấn, chỉ dựa vào số thần lực không còn được bao nhiêu thì chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.


Sau khi thử mấy chục lần nàng bắt đầu thấy nhụt chí, bất luận giày vò thế nào lồng sáng sáng trước mặt vẫn không mảy may suy suyển. Nàng cắn môi, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị, nàng không tin chỉ một cái kết giới mà nàng cũng không phá nổi.

Lúc Phù Uyên trở lại phòng, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng thiếu nữ ngã ngồi xuống trên giường.

Nàng cố sức chống người để không ngã nhoài, đưa tay lau máu nơi khóe môi, dáng vẻ tuy chật vật nhưng ánh mắt lại hết sức trầm tĩnh quả quyết.

Trầm Chu đang định thử sức thêm một lần nữa thì một xiềng xích bỗng nhiên bay đến. Đám dây xích kia như có sự sống, tự động trói chặt tay chân nàng vào thành giường. Chỉ hơi cử động dây xích liền siết mạnh hơn, nàng không khỏi tức giận, từ nhỏ đến giờ chưa từng chịu nhục nhã thế này, sự phẫn nộ khiến tròng mắt nàng đỏ bừng.

Rốt cuộc hắn xem nàng là gì, tù nhân ư?

Phù Uyên đứng trên cao nhìn dáng vẻ hiện giờ của nàng, ánh sáng trong mắt tối dần đi.

Thiếu nữ với khuôn mặt tao nhã đoan trang bên dưới hiện đang vô cùng chật vật, quần áo xộc xệch nhưng lại tô thêm vẻ cứng cỏi quật cường của nàng. Nàng ngồi quỳ trên giường, mặt tái nhợt, bốn vòng xích đen vòng qua cổ chân và cổ tay nàng, kéo tay nàng lên cao, dưới vạt váy lộ ra một đoạn bắp chân thon thả. Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước, trên trán dính vào sợi tóc bị tuột ra vì vận động quá mạnh, trong đôi mắt đen kịt tràn đầu ánh sáng kiêu ngạo.

Nhìn nàng như thế, hắn đột nhiên cảm thấy máu huyết trong người nóng lên.

Thân này rõ ràng đã không còn tri giác từ lâu.

Hắn nhấc chân đi về phía nàng, ngồi xuống bên giường, đưa tay giúp nàng sửa sang lại áo bào, tận lực kiềm chế sự nóng nảy trong lòng mà nói: “Kết giới này, ngoài ta ra thì không ai có thể phá bỏ nó. Ngươi ngoan ngoãn một chút đi, chớ uổng phí sức lực nữa.”

Ánh mắt hắn dời xuống nơi cổ chân này thì dừng một chút, sau đó đưa các ngón tay thon dài đến nhẹ nhàng nắm lấy nó.

Động tác của hắn khiến Trầm Chu lập tức co rúm, hắn lại nói: “Đừng nhúc nhích.”


Trần Chu cứng người ngay tại chỗ.

Hắn chạm tay vào xiềng xích quấn quanh cổ chân này, sau một tiếng *keng*, dây xích bị cắt thành hai đoạn, tương tự, hắn cũng cởi bỏ xích buộc ở chân còn lại và hai tay nàng. Thừa dịp nàng vẫn còn ngẩn tò te, hắn dò xét thần lực trên người nàng, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Tuy có thần lực của hắn phụ trợ, nhưng khả năng hồi phục của nha đầu này cũng nhanh quá mức dị thường rồi, chỉ mấy ngày mà đã khôi phục đến cỡ này rồi?

Hắn đưa mắt nhìn nàng một lúc rồi đột nhiên ôm lấy nàng đứng dậy.

Động tác của hắn lại khiến Trầm Chu hoảng loạn, “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Hắn thản nhiên nói: “Chẳng phải ngươi không muốn ở trong đây sao, chúng ta ra ngoài hít thở không khí.”

Trên không trung của núi Vụ Ẩn, nam tử ngự rồng mà bay, thiếu nữ được hắn vững vàng ôm trong lòng, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng trên môi đã lấy lại được chút màu sắc.

Qua vai hắn, nàng thăm dò nhìn xuống dãy núi bên dưới.

Nam tử cười cười, chất giọng trong trẻo hòa tan cùng gió, “Bám chặt, chớ để rơi xuống.”


Trầm Chu bắt lấy vạt áo bào của hắn, “Đây là… nơi phụ quân được sinh ra…”

“Phụ quân?” Hắn cười giễu, “Phụ quân trong miệng ngươi rốt cuộc là Tà thần Cô Hà hay là thượng thần Tu Ly?”

“Có khác biệt sao? Đều là phụ quân của chúng ta cả.” Bị gió tạt khiến nàng ngứa mũi, hắt hơi một cái, sờ sờ mũi rồi nói: “Đây là nơi phụ quân sinh ra, cũng là nơi ông ấy qua đời, chính tại đây, mẫu hoàng đã tự tay ‘giết’ ông ấy…”

Tố Ngọc giết chết Cô Hà ở đây rồi phong ấn hồn phách tại vực Bất Quy, cho nên lúc đó Cô Hà đã chết rồi.

Trầm Chu nói nhỏ: “Đại ca, ngươi không nên hận bọn họ, trước đây phụ quân không còn cách nào khác mới phải…”

Phù Uyên vừa giăng ra một tiên chướng chắn gió cho nàng, nghe vậy lập tức quát khẽ: “Im ngay. Mấy câu sát phong cảnh này, ta không muốn nghe.”

Trầm Chu biết muốn giải khúc mắc trong lòng hắn không phải chuyện một ngày hai ngày, bây giờ hắn không chịu nghe thì ngày khác nàng lại tìm cơ hội nói cho hắn biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.