Đọc truyện Phượng Hoàng Nam – Chương 51
Sau này anh mới biết, thì ra lúc Cao Hiểu Bảo chơi bóng với bạn, không cận thẩn bị đụng phải xương sườn, đồng nghiệp đưa cậu ta tới trạm xá, bác sĩ bắt cậu ta kiểm tra toàn diện mới phát hiện ra vấn đề.
Bác sĩ phụ trách liền báo cáo chuyện này với cấp trên. Lãnh đạo xem lại hồ sơ của cậu ta thấy thiếu tờ khám sức khỏe. Tram trưởng lập tức gọi Cao Hiểu Bảo lên đối chất, hai ba câu liền tra ra Cái Chí Huy.
Hậu quả vụ việc này rất nghiêm trọng.
Tất cả binh sĩ và sĩ quan đều bị bắt làm xét nghiệm máu. Thực tế thì viêm gan B cũng không dễ lây như thế, nhưng nếu không làm xét nghiệm, ai ai cũng thấy bất an, lòng người dao động. Chuyện lấy máu xét nhiệm khó trách có người phàn nàn, đứng mũi chịu sào tất nhiên là Cái Chí Huy.
Cái Chí Huy giả bộ mắt mù tai điếc, anh cũng bị thử máu, lúc lấy máu, anh nhìn chằm chằm ống tiêm cắm vào cơ thể mình, máu đỏ thẫm rút ra theo thân ống, cảm giác như có cái gì đó cũng bị rút ra khỏi cơ thể anh…
Mấy ngày nay anh không ngừng nhớ lại chuyện tuyển binh ở Tứ Xuyên. Việc kiểm tra sức khỏe là anh và Phó Suất cùng làm. Có thể nói phần lớn chuyện tuyển binh là do anh phụ trách, nhưng bệnh viêm gan B rõ ràng như thế anh không thể bỏ qua được.
Hơn nữa vì chuyện biệt thự trên núi, ấn tượng của anh với Cao Hiểu Bảo rất sâu sắc, đêm ông Cao tới nài nỉ anh, anh còn cầm hồ sơ của Cao Hiểu Bảo phân vân mãi. Sao anh lại có thể bỏ sót tờ giấy quan trọng như vậy được?
Vậy vấn đề xảy ra trước khi khám sức khỏe hay sau khi cậu ta nhập ngũ, họ Cao không cẩn thận nhiễm bệnh thế nào lại đổ hết lên đầu anh.
Nhưng giờ Cao Hiểu Bảo khăng khăng là anh bao che khâu kiểm tra sức khỏe cho cậu ta, Cái Chí Huy chạy đâu cũng không hết tội.
Quyết định xử phạt đưa xuống rất nhanh, Cao Hiểu Bảo bị trả về địa phương.
Nhưng không phải vì bệnh viêm gan B mà vì hành vi đút lót. Cấp trên xử lý chuyện này rất nhân đạo. Hiện giờ xã hội rất kỳ thị chủ đề bệnh truyền nhiễm nên không nói bệnh cậu ta ra. Nhưng chuyện hối lộ thì sờ sờ ra đấy, không xử phạt thì làm sao thể hiện được công chính liêm minh của các vị lãnh đạo.
Mà chuyện hối lộ này không thể không liên quan tới một người. Cái Chí Huy bị xử lý cũng là lẽ tất nhiên,
Một cán bộ kỹ thuật không quyền không thế, trong quân khu này khua tay một cái là được cả tá người, lãnh đạo mừng rỡ diệt trừ được một kẻ như thế để răn đe quần chúng.
Lúc nghe thấy quyết định khai trừ quân tịch trong hội nghị, Cái Chí Huy không còn tâm trạng như xưa nữa.
Được rời khỏi trốn gò bó này vốn dĩ là nguyện vọng bao lâu nay của anh. Giờ đây nguyện vọng đạt được rồi, anh còn có gì mà khó chịu nữa. Từ khi còn là sinh viên tới khi ra trường đi làm anh cũng dành dụm được ít tiền cộng thêm 50 vạn Phó Suất đưa. Đầu tiên có thể mua nhà, sau đó lấy ít tiền làm ăn. Chuyện xuất ngũ tạm thời anh chưa muốn nói cho cha mẹ, chờ tới khi kiếm đủ tiền, áo gấm về quê, thành con phượng hoàng vàng, anh có thể khiến cha mẹ nở mày nở mặt.
Ảo tưởng về tương lai hoàn toàn xua đi cảm giác mất danh sự khi bị ép xuất ngũ.
Còn con chó điên Cao Hiểu Bảo kia thì sao? Cắn người bừa bãi rồi bị ném về quê. Đáng thương nhất là ông Cao, không biết khi nghe tin con mình bị khai trừ quân tịch sẽ có cảm giác thế nào?
Nghĩ thôi cũng đủ làm sự căm phẫn của anh với cậu ta vơi bớt, chuyển dần thành chút thương hại.
Lấy tình cảnh bi thương của người khác so sánh với mình làm tâm tình của anh bình phục đôi chút.
Nhưng xảy ra chuyện lớn thế sao chưa từng thấy Phó Suất ló mặt nhỉ, điều này nằm ngoài dự đoán của anh. Thực ra lúc xảy ra chuyện, anh cũng nghĩ tới việc đi tìm Phó Suất xin giúp đỡ.
Song lại nhớ tới nguyên nhân hắn bị đẩy về Xích Phong này, sao anh có thể kéo hắn vào chuyện rắc rối thêm nữa. Giờ nghĩ lại mật báo trước kia có thể là do thằng nhãi Cao Hiểu Bảo gửi. Vì thế ngón tay đang định bấm bàn phím của anh liền thu về.
Cái Chí Huy không muốn liên lụy Phó Suất, thì ra hắn đã lường trước việc này nên mấy hôm trước mới hy vọng anh ký vào đơn xin chuyển công tác. Suy đi nghĩ lại, nếu anh đã không muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn thì một trong hai người cũng nên xuất ngũ để bảo toàn danh dự cho cả hai.
Hiện giờ anh rời đi, tuy không phải tự nguyện nhưng cũng tính là hy sinh cao cả.
Cái suy nghĩ sến súa này nảy lên đè chết cảm giác xót xa trong anh.
Đáng tiếc lúc chia ly không thấy cảnh Phó Suất lau nước mắt ngóng chờ anh.
Cái Chí Huy giả bộ lơ đãng hỏi đồng nghiệp thì được biết hóa ra Phó Suất nhận mệnh lệnh của tổng bộ đi công tác tỉnh khác.
Nghe vậy, khủng hoảng trong lòng anh tan thành mây khói, Cái Chí Huy lại muốn chơi đùa với Phó Suất
Phó Suất đi công tác về không thấy anh chắc chắn sẽ lo sốt vó, đến lúc ấy anh tắt điện thoại mấy ngày. Tới khi gặp mặt không biết hắn sẽ phản ứng ra sao.
Càng nghĩ càng thấy sung sướng, Cái Chí Huy không còn thấy cô độc nữa.
Rời xa cuộc sống bộ đội đã gắn bó bao năm vậy mà anh đây vẫn có thể ăn ngon ngủ kỹ. Điều này nằm ngoài dự đoán của anh.
Thuê phòng mất 30 tệ, đây chính là nơi anh sẽ làm nên sự nghiệp, vừa dệt mộng tương lại Cái Chí Huy cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, anh phấn chấn rời giường, ở mãi trong nhà trọ cũng không phải biện pháp hay. Anh muốn đi xem mấy chỗ, tìm căn phòng đơn gần khu trung tâm, thuê theo quý, dù hơi đắt nhưng giao thông thuận lợi.
Xem phòng xong, Cái Chí Huy ra ngân hàng kiểm tra tài khoản.
Chỉ thấy trên màn tình hiện lên 5 chữ số rất quen thuộc, đây chính là số tiền anh tích lũy được bao năm qua, nhưng còn 50 vạn kia đâu?
Cái Chí Huy hoảng hốt, anh rút thẻ ra lại đút thẻ vào, cứ rút ra rồi lại đút vào không biết bao lần nhưng dãy số trên đó vẫn sống chết không đổi.
Cái Chí Huy co chân chạy vào ngân hàng.
Lúc này ngân hàng đang giờ cao điểm,quầy nào cũng xếp một hàng dài. Đẩy người đàn ông đang đứng trước mặt ra, Cái Chí Huy lắp bắp “ Cô ơi… cô kiểm tra hộ tôi xem tại sao trong thẻ của lại không có 50 vạn”
Những người bị đẩy ra phía sau gắt gỏng “ Sao anh không xếp hàng, đúng là bất lịch sự”
“Tôi không thấy 50 vạn nè” Cái Chí Huy cũng tức giận, phẫn nộ hô lớn, gào muốn rách cả họng.
Khuôn mặt xúc động, phẫn nộ vặn vẹo thành công dọa nạt quần chúng nhân dân.
Lúc sau có hai bảo vệ tới mời Cái Chí Huy sang phòng quản lý.
Cái Chí Huy cố găng bình tĩnh, lấy CMND với thẻ ngành ra cho họ kiểm tra
Lúc chờ đợi, Cái Chí Huy không ngừng hỏi nhân viên giao dịch liệu có phải tiền trong thẻ của bị ai đó ăn cắp không, mà ăn cắp sao lại chừa ra số lẻ 5 vạn.
Một lúc sau, quản lý đi ra, vậy mà lại nhìn Cái Chí Huy với anh mắt bất thường.
“Ngài Cái, chúng tôi đã kiểm tra rồi, chi phiếu gần đây nhất của ngài chính xác có 50 vạn, nhưng không ai lấy cắp….”
“Vậy tại sao lại mất? Hay là tại hệ thống của các anh?’ Nghe tin không có người lấy trộm, Cái Chí Huy cũng thả lỏng, vội vàng hỏi dồn.
“Ngài Cái, xin hỏi 50 vạn đó là tiền tiết kiệm của ngài sao?”
“Tất nhiên, anh hỏi vậy là có ý gì?”
Quản lý cười cười, nụ cười lộ rõ sự khinh miệt “ Xin lỗi ngài Cái, chúng tôi đã đối chiếu tài khoản, chuyển 50 vạn vào tài khoản của ngài là sai sót từ phía ngân hàng tôi, cho nên lúc kiểm duyết cuối tháng chúng tôi đã rút lại, nếu tạo sự phiền hà cho ngài, kính mong ngài tha lỗi”
Anh ta nói tiếng Trung mà sao anh không nghe nổi chữ nào vậy.
“50 vạn đó rõ ràng là bạn tôi cho tôi vay mà, sao lại thành tiền ngân hàng các anh được? Các anh có quyền gì mà lấy tiền từ tài khoản của khách hàng hả. Các anh không phải ngân hàng, rõ rành rành là quân trộm cướp”
Người quản lý thấy nói chuyện đàng hoàng không được, bèn cứng rắn nói “Thưa ngài, ngài nên cảm thấy may mắn vì chưa động tới 50 vạn đó, dù là lỗi của chúng tối nhưng nếu ngài sử dụng số tiền này, ngân hàng chúng tôi có thể đưa ngài ra pháp luật.”
Cái Chí Huy cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài gọi điện cho Phó Suất.
Chỉ cần tìm Phó Suất tới làm chứng thì chuyện 50 vạn này có thể rõ ràng rồi.
Nhưng gọi mãi mà Phó Suất không bắt máy, điện thoại chỉ có tiếng thông báo số thuê bao đã ngừng hoạt động.
Cái Chí Huy mờ mịt ngẩng đầu hỏi quản lý “Sao điện thoại của cậu ta lại ngừng hoạt động?”
Nhưng quản lý chẳng buồn đáp lại, thầm nghĩ anh còn không biêt sao tôi biết được.
Sau đó, Cái Chí Huy gọi điện cho mấy đồng nghiệp thậm chí còn gọi cho cả trạm trưởng, nhưng không một ai trong số họ biết tin tức gì về Phó Suất.
Lúc Cái Chí Huy bước ra khỏi ngân hàng đã là 4 h chiều.
Trên đương tấp nập nhưng một chút cũng không tác động gì tới Cái Chí Huy. Trong lòng anh hiện giờ chỉ còn sợ hãi.
Tiểu Cái luôn lạc quan rốt cuộc cũng mơ hồ ý thức được sai lầm gì đó.