Phượng Hoàng Huyết Lệ

Chương 116: Hận thù che mờ lý trí, điên cuồng trả thù 3


Đọc truyện Phượng Hoàng Huyết Lệ – Chương 116: Hận thù che mờ lý trí, điên cuồng trả thù 3

Vệ Thanh Thanh khóc lóc “Vương gia không thể làm thế. Thiếp nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ vương gia, xin đừng hại người của Vệ gia.”

“Có phần giống Dư nhi nên bản vương còn định tha mạng cho ngươi nhưng không ngờ chỉ như vậy đã khóc lóc van xin. Ngươi giống Dư nhi như thế, tại sao kẻ chết không phải là ngươi mà là Dư nhi? Ông trời không có mắt.” Kim Thiên Từ nâng Vệ Thanh Thanh lên đẩy ngã trên giường “Ngươi chết đi.” Kim Thiên Từ bóp cổ Vệ Thanh Thanh mặc cho nữ nhân yếu đuối chống cự, hơi sức tàn dần, Vệ Thanh Thanh đã tắt thở từ lâu nhưng Kim Thiên Từ mãi sau mới dừng tay.

Hỷ nhi không thể tin được Kim Thiên Từ lại giết chế Vệ tiểu thư, trở thành một con người bị thù hận che mờ lí trí.

Nhìn thân ảnh huyền y rời đi, Hỷ nhi lại gần Vệ Thanh Thanh, nàng ta đã tắc thở nên vội vàng rời khỏi hoa phòng.

Vương gia lại giết người, mình phải làm sao để ngăn cản những chuyện xấu của vương gia?

Tin tức được dấu kín, bên ngoài Khang vương phủ chẳng ai biết chuyện Vệ tiểu thư đã chết, Kim Thiên Từ vẫn thản nhiên tới phủ chuyện trò với Vệ thái uý.

Thừa Chính điện – Đại Nội – Hoàng cung Bắc Định quốc

Nửa tháng trôi qua, quan hệ giữa Khang vương Kim Thiên Từ và Vệ thái uý thân thiết hơn hẳn, điều này quan lại trong triều đều đoán được nhưng hôm nay Khang vương ở trước Thừa Chính điện lại dâng tấu kể tội của Vệ thái uý câu kết Lâm quốc trượng mua quan bán tước cùng thượng thư bộ lại, tham ô hối lộ. Còn xét về Lâm quốc cữu, ăn bớt số tiền cứu đói cho dân chúng Kim châu để xây đài các, bản tính trăng hoa, thường xuyên mang kỹ nữ về phủ vui vẻ, cưỡng ép dân nữ, trong phủ nuôi tới hàng trăm tiểu thiếp hơn cả hậu cung của hoàng đế. Cuộc sống xa hoa truỵ lạc trong khi dân chúng đói khổ cơ cực, không xứng là quốc cữu Bắc Định quốc. Bằng chứng này Kim Thiên Từ đã cho người điều tra nhiều năm, hiện tại kết thân với Vệ thái uý mới được tin tưởng lấy được bằng chứng chủ chốt chính là nơi cất giữ lượng vàng lớn trong phủ Vệ thái uý.

Khâm Định hoàng đế liền cho bắt thượng thư bộ lại vào bộ hình tra khảo, vốn là kẻ hèn nhát nên dễ dàng khai tất cả, Lâm quốc trượng cùng Lâm quốc cữu nhanh chóng tới Phượng cung cầu xin Thành Nguyên hoàng hậu nhưng đã bị người của Khang vương Kim Thiên Từ chặn ở Đông Môn. Khâm Định hoàng đế ra lệnh nhốt Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu vào đại lao hình bộ, nghiêm khắc thẩm tra. Kim Vãng Tích bây giờ mới biết thật ra Thượng thư bộ hình bấy lâu mình coi thường chính là người của hoàng đế. Mọi chuyện từ đầu tới cuối, hoàng đế đã dự liệu trước.

Vệ thái uý sợ hãi bỏ trốn khỏi kinh thành, hiện đang bị triều đình truy nã khắp nơi, vài ngày sau thì bị quân triều đình bắt được ở một bến thuyền khi chuẩn bị trốn sang Bảo Triều quốc. Khâm Định hoàng đế lập tức hạ lệnh chém đầu Vệ thái uý, trai tráng trong Vệ phủ đi đầy tại Kim châu, nữ nhân trong nhà bị sung làm nô tỳ, toàn bộ gia sản, đất đai bị sung công.

Thành Nguyên hoàng hậu mang trà hoa quế đích thân khấu lạy từ Phượng cung tới Tiền Minh điện mong hoàng đế giảm nhẹ tội trạng cho phụ thân và đệ đệ. Khâm Định hoàng đế khoác áo choàng bước ra, ngồi xuống nhìn Thành Nguyên hoàng hậu trầm ngâm “Trẫm không muốn xử tội Lâm quốc trượng nhưng mua quan bán tước là chuyện lớn, liên quan đến 19 quan lại trong triều, trẫm không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Vệ thái uý đã nhận tội. Như phong, nàng hãy khuyên phụ thân và đệ đệ mau nhận tội, không cần tiếp tục chịu sự tra tấn của bộ hình.”


Khâm Định hoàng đế nhắc đến hai chữ “Như Phong” như gợi lại quá khứ của hai người. Thành Nguyên hoàng hậu ném bi thương, cầu xin hoàng đế đến gặp phụ thân và đệ đệ một lần, hoàng đế chấp thuận.

Loan giá của Thành Nguyên hoàng hậu dừng lại trước đại lao hình bộ, hoàng hậu một thân thường phục bước vào, phía sau chính là Thuỵ Miên, thượng thư bộ hình đã đợi sẵn cung nghiên ngay bên ngoài nhưng hoàng hậu không thèm nhìn lấy một cái. Đến cửa đại lao, Thành Nguyên hoàng hậu ra hiệu mở cửa nhưng Thượng thư bộ hình vẫn đứng yên, tức giận nói “Lời của bản cung, đại nhân cũng không nghe hay sao?” Thành Nguyên hoàng hậu không tin một quan lại nhị phẩm lại dám chống lại ý chỉ của hoàng thượng.

Lâm quốc trượng cùng Lâm quốc cữu nhiều năm đã quen sống sung sướng đâu chịu được những tháng ngày khổ cực. Nhìn bàn tay đầy máu của đệ đệ, Thành Nguyên hoàng hậu không thể nhịn được ra hiệu cho Thuỵ Miên chĩa kiếm thẳng vào thượng thư bộ hình, đe doạ “Hoàng thượng đã đồng ý để bản cung tới đây, nếu như hôm nay đại nhân không chịu mở cửa tức là chống lại ý chỉ của hoàng thượng, không cần đợi tới lúc hoàng thượng trị tội, bản cung cũng có thể một lệnh giết chết đại nhân.”

Lâm quốc cữu sợ hãi nhìn tỷ tỷ “Đại tỷ, đệ sai rồi, đại tỷ phải cứu đệ. Chẳng phải đại tỷ là hoàng hậu hay sao? Cứu đệ, đệ không muốn chết, đệ không muốn chết, đại tỷ.”

Thành Nguyên hoàng hậu nhìn sang Lâm quốc trượng tuổi cao sức yếu, sao có thể ở trong đại lao chịu khổ “Phụ thân, con sẽ tìm mọi cách khiến hoàng thượng tha tội cho hai người, cùng lắm là lưu đầy đến biêng cương.”

Cánh cửa phòng giam mở, Thành Nguyên hoàng hậu vội vã ôm lấy phụ thân và đệ đệ, ba người nhìn nhau. Trong lòng Thành Nguyên hoàng hậu như đã có một dự tính từ trước.

Đại lao Hình bộ – Bắc Định quốc

Ban đêm đại lao Hình bộ được canh giữ cẩn mật, Thuỵ Miên đóng giả làm cai ngục của đại lao lén bỏ thuốc mê vào thức ăn khiến ba trăm quân trong đại lao ngủ gục. Thuỵ Miên nhanh nhẹn tiến tới nơi giam giữ của Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu, lấy chìa khoá mở cửa phòng ngục.

Đúng lúc này một người áo đen từ đâu xuất hiện đập đập ngã Thuỵ Miên, Thuỵ Miên bất ngờ quay trở lại, hai người giao chiến với một người. Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu chạy trốn ra bên ngoài, nhảy lên chiếc xe ngựa đậu sẵn tiến ra ngoài cổng thành.

Khi Kim Vãng Tích chạy tới đại lao Hình bộ nhìn thấy cảnh tượng ba người giao chiến thì hét lên “Thuỵ Miên tỷ tỷ, Hương Ly, hai người dừng tay lại.”


Hương Lysợ hãi, công chúa đã biết mình là người của hoàng hậu rồi sao?

Thuỵ Miên cởi khăn che mặt ra “Công chúa từ đâu biết được đêm nay hoàng hậu có dự định?”

Thuỵ Miên bây giờ mới để ý rằng đêm nay bọn họ tiến hành mọi chuyện quá thuận lợi, lúc đó thượng thư bộ hình đi vào, đằng sau còn có một vài quân lính “Hoàng thượng đã bảo thần đợi sẵn ở đây, không ngờ hoàng hậu lại làm chuyện dại dột như thế. Đại lao hình bộ còn có thể giam giữ được cả thân vương huống chi chỉ là hoàng thân quốc thích bình thường.”

Kim Vãng Tích trước đây đã quá coi thường thượng thư bộ hình, hắn leo lên được chức vị này quả cũng là người có mưu mô, đứng dưới trướng của hoàng đế. Kim Vãng Tích đột nhiên lo lắng cho mẫu hậu, nếu như thượng thư bộ Hình là người của hoàng đế thì mọi chuyện còn có cách cứu vãn nhưng nếu một thế lực khác trong triều phát hiện ra thì hậu quả không thể dám chắc “Thuỵ Miên tỷ tỷ, Hương Ly hai người mau đuổi theo ngăn cản mẫu hậu lại.”

Thuỵ Miên, Hương Ly nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo chiếc xe ngựa đang lăn bánh kia.

Kim Thiên Phúc bây giờ mới cởi khăn che mặt, quay sang nhìn Kim Vãng Tích “Hoàng muội cũng biết được động tĩnh bên ngoài?” Kim Thiên Phúc cho rằng bản thân có thể ngăn cản mọi chuyện nhưng không ngờ hoàng thượng đã sớm hạ lệnh cho thượng thư bộ hình giăng một cái bẫy chờ sẵn.

“Muội cũng giống như huynh, không muốn mẫu hậu tiếp tục sai lầm. Cướp đại lao Hình bộ chính là tội lớn.” Kim Vãng Tích sau khi đoán ra Hương Ly thường xuyên tới Phượng cung liền nghi ngờ Hương Ly là người của mẫu hậu, sau đó hôm nay không thấy Hương Ly ở Tư Phong cung, dự cảm chẳng lành liền tới Cảnh Minh vương phủ những không thấy Kim Thiên Phúc nên vội vàng cưỡi ngựa tới đây, y phục còn chưa kịp thay, trên trán vẫn là dải băng màu vàng.

Kim Vãng Tích và Kim Thiên Phúc vội vàng leo lên con ngựa bên ngoài đại lao hướng về phía cổng thành bắc. Kinh thành có mấy cổng, biết chiễ xe ngựa kia sẽ đi cổng nào. Mải tìm kiếm, hai người vẫn không thấy tung tích chiếc xe ngựa.

Chiếc xe ngựa vẫn tiếp tục lăn bánh ra hướng cổng thành phía đông, đám người phía trước chặn lại khiến xe ngựa không thể di chuyển. Lâm quốc trượng cùng Lâm quốc cữu sợ hãi.

Đinh tướng quân ở bên ngoài ra lệnh cho quân lính lục soát xe ngựa, Thành Nguyên hoàng hậu mặc thường phục bước ra, nhìn xung quanh “Đinh tướng quân không nhận ra bản cung? Xe ngựa của bản cung cũng muốn lục soát? Ai cho Đinh tướng quân lá gan đó? Hoàng thượng sao?” Tuy nói như vậy nhưng Thành Nguyên hoàng hậu cũng hiểu rằng Đinh tướng quân ở đây có nghĩa hoàng thượng đã sớm biết được mọi chuyện.


“Mạt tướng không dám lục soát xe ngựa của hoàng hậu, chỉ là Lâm quốc trượng và Lâm quốc cữu đã trốn khỏi đại lao, nếu hoàng hậu gặp được hai người xin hãy giao lại cho mạt tướng.” Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa hết sức cung kính nói.

Nhìn thấy hoàng hậu, đám quân lính cũng không dám tiến lại gần xe ngựa.

Thành Nguyên hoàng hậu cười “Đinh tướng quân, à không, nghĩa huynh, bản cung đã quá lâu không gọi như vậy. Tuy nhiên bản cung xin nghĩa huynh hãy coi như không nhìn mọi chuyện, cũng không gặp bản cung. Xong chuyện, bản cung sẽ ở trước mặt hoàng thượng chịu tất cả tội lỗi.”

Nghĩa huynh, Đinh tướng quân hồi tưởng lại năm ấy trên chiến trận, thiếu gia có cứu sống một nữ tử, lúc đó Đinh tướng quân liền nhung nhớ dung mạo người đó cho tới khi nữ tử đó được lập làm An Đức trắc vương phi, người luôn gọi Đinh tướng quân hai chữ “nghĩa huynh”, bây giờ đang đứng ngay trước mặt.

Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa ra hiệu cho đám lính kia tránh sang một bên, nhảy xuống ngựa, quỳ xuống “Mạt tướng có tội, dám chặn xe ngựa của hoàng hậu, mong hoàng hậu tha tội.”

Thành Nguyên hoàng hậu không ngờ Đinh tướng quân vì hai chữ nghĩa huynh lại có thể vờ như không nhìn thấy “Bản cung phải lên chùa lễ phật cầu phúc cho phụ thân và đệ đệ, Đinh tướng quân đã làm chậm chễ, tội này khó có thể dung thứ.”

Ngồi vào bên trong xe ngựa, Thành Nguyên hoàng hậu ra lệnh cho phu xe đánh xe rời đi.

Đinh tướng quân vẫn quỳ nguyên tại chỗ, nói to “Cung tiễn hoàng hậu.”

Cổng đông kinh thành, Thành Nguyên hoàng hậu từ lâu đã mua chuộc quan binh canh giữ cổng thành nhưng lúc này cổng thành lại được đóng chặt khi xe ngựa tới gần. Dự cảm không tốt, Thành Nguyên hoàng hậu lén nhìn ra bên ngoài thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Kim Thiên Từ.

Hiểu ra mọi chuyện nằm trong kế hoạch của Kim Thiên Từ, Thành Nguyên hoàng hậu bước xuống xe ngựa, phu xe rút kiếm ra chĩa vào những người ở đằng trước.

“Vệ uý canh giữ thành đã sớm bị bản vương bắt giữ. Hắn khai rằng hoàng hậu sai hắn mở cửa thành. Đêm đã khuya như vậy, hoàng hậu tại sao xuất cung?” Thành giờ này đã đóng từ lâu, Kim Thiên Từ sớm đã đoán được hoàng hậu sẽ liều mạng cướp ngục.

“Khang vương cũng ở đây? Thật là trùng hợp. Bản cung lo lắng cho phụ thân và đệ đệ nên vội vã xuất cung tới chùa cầu phật. Bản cung đã xin ý chỉ của hoàng thượng, không muốn kinh động trong kinh thành nên bí mật xuất cung thường phục tới đó.” Thành Nguyên hoàng hậu trong lòng lo sợ nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười của bậc mẫu nghi thiên hạ.


Kim Thiên Từ đứng yên chỗ cũ, chưa từng bước lên một bước, lạnh lùng nói “Xin hoàng hậu hồi cung. Đêm khuya rời thành chỉ mang theo một thái giám rất nguy hiểm.”

“Người nên trở về vương phủ phải là Khang vương. Bản cung là chính cung hoàng hậu Bắc Định, không cần phải nghe lệnh của một vương gia.” Thành Nguyên hoàng hậu nhìn Kim Thiên Từ. Đứa trẻ này càng lớn càng khiến hoàng hậu lo ngại, lần này thập tử nhất sinh quay về kinh thành, lộ rõ âm mưu hãm hại Lâm gia. Đáng lẽ từ khi còn nhỏ, Thành Nguyên hoàng hậu phải tìm mọi cách giết chết.

“Hoàng hậu nói như vậy là đang thách thức bản vương? Lâm gia các người làm nhiều điều kinh thiên hại lý nhưng vẫn sống tốt tới tận hôm nay, bản vương chỉ góp một chút công sức đã khiến hoàng hậu liều mạng cướp người.” Kim Thiên Từ cũng chẳng cần phải dấu diếm chuyện mình ra tay hại Lâm gia.

“Bản cung không hiểu những lời Khang vương đang nói. Cướp người ư? Cướp ai? Khang vương hãy cho bản cung một câu trả lời thích đáng.” Thành Nguyên hoàng hậu cười lạnh, cố gắng trấn tĩnh trong lòng.

Kim Thiên Từ bước lên phía trước một bước, lạnh lùng ra lệnh “Mau mời hoàng hậu xuống đây. Bản vương sẽ trực tiếp hộ tống hoàng hậu hồi Phượng cung.” Đám quân lính canh cổng đều sợ thế lực của Khang vương, bây giờ Lâm gia của hoàng hậu đang thất thế, chẳng có lý gì bọn họ phải nghe lệnh của hoàng hậu.

Thành Nguyên hoàng hậu nhìn đám quân lính hung hăng kia, quát lớn “Phượng thể của bản cung mà các ngươi cũng dám động vào? Các ngươi đều không muốn sống? Khang vương, bản cung tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Đám quân lính kia xuống tới túm lấy Thành Nguyên hoàng hậu thì một tiếng quát vang tới “Trẫm bảo các người dừng tay”.

Thành Nguyên hoàng hậu nhìn ra hướng đó, Khâm Định hoàng đế mặc bộ thường phục giản dị cưỡi ngựa, đằng sau chính là thống lĩnh Cấm vệ quân và một toán binh, Đinh tướng quân lúc này cưỡi ngựa phi tới tham kiến hoàng đế. Khâm Định hoàng đế nhìn sang Đinh tướng quân. Theo lý mà nói Đinh tướng quân chắc chắn đã gặp Thành Nguyên hoàng hậu nhưng bâu giờ lại đi một mình, chẳng lẽ Đinh tướng quân đã tự tay giết chết những binh lính đi cùng để không ai trong số bọn họ khai ra đã từng nhìn thấy hoàng hậu.

“Tham kiến hoàng thượng.” Kim Thiên Từ và Thành Nguyên hoàng hậu vội vã hành lễ.

“Từ nhi, đã khuya như vậy, con còn dẫn quân ra cổng thành vì lý do gì? Trẫm đã cho phép con đóng quân trong kinh thành không có nghĩa con tự do điều động quân lính.” Khâm Định hoàng đế nhìn thấy Thành Nguyên hoàng hậu, tra hỏi Kim Thiên Từ.

“Phụ hoàng bớt giận, nhi thần đêm nay nhận được tin báo có kẻ cướp đại lao Hình bộ cho nên mới tự ý điều động quân lính, làm kinh động tới thánh giá đều do nhi thần quản thuộc hạ không nghiêm. Xe ngựa của hoàng hậu nửa đêm muốn qua cổng thành, nhi thần vì lo cho an nguy của hoàng hậu nên mới cho thủ hạ bên cạnh đi theo bảo vệ nhưng hoàng hậu nhất mực từ chối.” Kim Thiên Từ nói, ánh mắt sắc bén kia nhìn sang Thành Nguyên hoàng hậu “Bây giờ phụ hoàng cũng tới đây, nhi thần mong phụ hoàng khuyên hoàng hậu hồi cung.”

“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện gấp phải ra khỏi thành. Khang vương lại dám tự tiện chặn xe ngựa của thần thiếp. Trong mắt Khang vương còn có chính cung hoàng hậu này không?” Thành Nguyên nhìn hoàng đế thiết tha nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.