Phượng Hoàng Huyết Lệ

Chương 101: Những ký ức bị phong kín đằng sau lớp bụi thời gian 2


Đọc truyện Phượng Hoàng Huyết Lệ – Chương 101: Những ký ức bị phong kín đằng sau lớp bụi thời gian 2

“Ngày thái tử được sắc phong, thống lĩnh Túc vệ quân vừa bị sát thủ giết chết, Phó thống lĩnh chính là thân tín cũ của con việc cho sát thủ Tàng Nhân đường trà trộn vào Túc vệ quân dễ dàng làm được.”

Kim Thiên Từ biết hoàng đế đa nghi nhưng bản thân mình cũng không thể lý giải những chuyện này. Kim Thiên Từ đã vì Dư nhi mà từ bỏ những tranh đấu bẩn thỉu kia, cái mà trước đây Kim Thiên Từ đã tốn công xây dựng “Phụ hoàng, sát thủ Tàng Nhân đường ẩn hiện có thể cải trang thành Túc vệ quân. Phó thống lĩnh mới được nhậm chức không thể đề phòng được sát thủ Tàng Nhân đường, chẳng phải lúc đó người tạm thời thống lĩnh Túc vệ quân là Tiêu Chỉ huy sứ, Phó thống lĩnh không thể toàn quyền dàn xếp. Nhi thần cho rằng có kẻ đã đổ tội cho nhi thần. Trong triều thiếu gì thế lực muốn nhi thần, Cảnh Minh vương và thái tử chết để được lợi? Xin phụ hoàng minh xét. Nhi thần sẽ cho thuộc hạ đều tra, tuyệt đối sẽ có kết quả.”

“Thống lĩnh Túc vệ quân đã bị giết chết từ đêm qua. Con còn có thể chứng minh được gì?” Khâm Định hoàng đế cười lớn.

Khuôn mặt lạnh lùng của Kim Thiên Từ lúc này có thể làm cho những người xung quanh cảm thấy lạnh “Phụ hoàng xin tin tưởng nhi thần. Nhi thần không có lý do để hành thích phụ hoàng.” Kim Thiên Từ không nghĩ đã có kẻ đứng đằng sau dàn xếp tất cả mọi chuyện hòng đổ tội cho mình, Thống lĩnh Túc vệ quân đã bị giết để bịt đầu mối. Kim Thiên Từ trước giờ đều không được hoàng đế tin tưởng, nghi ngờ Kim Thiên Từ đứng sau tất cả cũng là điều có thể dự đoán trước.

“Con sớm biết mẫu hậu của con là do trẫm gián tiếp giết chết. Hoàng đệ mới ra đời của con trẫm cũng không thể bảo vệ. Trẫm còn giết chết An Huy vương Kim Duyệt Phong làm nữ nhi con yêu không còn người thân. Những lý do này đã đủ để con giết trẫm chưa?” Khâm Định hoàng đế không muốn nhắc lại những sai lầm trong quá khứ nhưng khi đứng trước mặt Kim Thiên Từ, hoàng đế dường như đang đối diện với chính mình của nhiều năm trước.


“Phụ hoàng nhi thần đã sớm không màng đến ngai vàng, nhi thần cũng không muốn nhớ lại những ân oán năm xưa. Nhi thần chỉ muốn sống bên cạnh Uyển Hoà quận chúa.”

“Uyển Hoà quận chúa nếu biết trẫm giết chết An Huy vương, nó sẽ sống bên cạnh con cả đời sao?”

Kim Thiên Từ cười khổ, tính như thế nào cũng không tính đến chuyện này, Dư nhi không thể chấp nhận được. Kim Thiên Từ chỉ nghĩ cả đời sẽ dấu diếm Dư nhi nhưng sống trong lừa gạt, Dư nhi sẽ không thể hạnh phúc. “Nhi thần sẽ dẫn Dư nhi đi thật xa, mãi mãi Dư nhi sẽ không thể biết chuyện năm xưa. Nhi thần không còn muốn tranh giành ngai vàng.”

“Vậy tại sao con còn giữ đội kỵ binh, bên ngoài kinh thành còn nuôi dưỡng tư binh, trong phủ nuôi hàng trăm thủ hạ? Trẫm cho dù muốn tin con không liên quan đến cái chết của thái tử cũng không được, chứng cứ đã bày ra trước mắt. Con là nhị hoàng tử là hoàng huynh nhưng người trẫm chọn lại là tam hoàng đệ của con, con rất hận trâm?” Khâm Định hoàng thật sự không tin những lời Kim Thiên Từ nói.

“Phụ hoàng có thể không tin nhưng nhi thần bây giờ tuyệt đối không có ý định nào khác. Nếu phụ hoàng nhất quyết bắt nhi thần chứng minh nhi thần chỉ còn cách từ bỏ mọi binh quyền, rời khỏi kinh thành cùng Dư nhi. Xin phụ hoáng ân chuẩn.”


Khâm Định hoàng đế chiếu ánh mắt hoài nghi nhìn Kim Thiên Từ. Đây là Khang Nhân vương nổi tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn mưu kế thủ đoạn trên chiến trường đây sao? Nhưng Khâm Định hoàng đế lại thở dài “Trẫm không cần con từ bỏ quyền lực rời khỏi kinh thành. Điều trẫm muốn chính là con hãy lấy tính mạng Kim Uyển Dư ra để thề với trẫm.”

“Nhi thần sẽ giúp phụ hoàng xoá bỏ mọi nghi ngờ.” Kim Thiên Từ tay cầm cung tên giơ lên trước mặt, Đinh tướng quân rút kiếm ra chắn trước hoàng đế đề phòng nhìn Kim Thiên Từ.

Khâm Định hoàng đế chăm chú nhìn hành động Kim Thiên Từ.

Kim Thiên Từ nắm chặt tên đâm thẳng thật mạnh vào ngực mình. Bàn tay không chút do dự, dứt khoát càng ngày càng cắm tên sâu hơn vào ngực phải, đôi mặt phượng dài và hẹp ngước mắt lên nhìn Khâm Định hoàng đế, giọng lạnh lùng “Nhi thần đã khiến phụ hoàng tin tưởng?”

Đinh tướng quân nhìn vẻ mặt của Khâm Định hoàng đế vội vàng đi tới trước mặt Kim Thiên Từ rút mũi tên ra khỏi ngực.


Kim Thiên Từ cố gắng chịu đau đớn, ngực đã rỉ máu tuy nhiên lớp áo màu đen đã che bớt màu máu, khuôn mặt lạnh lùng vẫn từ từ nói tiếp “Phụ hoàng…?”

Đúng lúc này, một hộp gỗ từ trong người Kim Thiên Từ rơi ra, Đinh tướng quân nhặt nó lên, đưa lên trước hoàng thượng, Khâm Định hoàng đế nhìn thoáng qua cũng nhận ra được đây là vật Lâm Như Phong năm xưa tặng cho An Huy vương. Tại sao Kim Thiên Từ có nó?

Ngày Kim Khang Dụ băng hà có để lại hai thánh chỉ, đều nói lập An Huy vương làm thái tử, Khâm Định hoàng đế lấy được thánh chỉ Ôn thái sư lập tức sửa lại rồi lập tức đốt đi, còn một thánh chỉ nữa đã lập tức lật tung cả hoàng cung nhưng không tìm được. Khâm Định hoàng đế cho người khám xét An Huy vương phủ không tìm được thánh chỉ còn lại. Nếu có thánh chỉ trong tay An Huy vương Kim Duyệt Phong sẽ ngồi im nhìn hoàng huynh của mình cướp ngôi sao? Thánh chỉ còn lại đang ở trong tay ai? Năm An Huy vương tử trận ở Định Thiên quốc Kim Thiên Từ còn nhỏ tuổi, từ đâu có được hộp gỗ giấu bút tích này? Là có kẻ khác đã đưa hộp gỗ này cho Kim Thiên Từ, hắn cũng là kẻ giữ thánh chỉ còn lại? Tại sao hắn lại chờ đợi lâu như vậy? “Là ai đã đưa cho con?”

“Nhi thần không thể nói.” Kim Thiên Từ không muốn lại có một người khác bị liên luỵ.

Khâm Định hoàng đế cười lớn “Con tưởng làm vậy trẫm sẽ tin tưởng con vô tội?” Tính mạng của một người rất mong manh, Khâm Định hoàng đế vừa nhìn Kim Thiên Hải qua đời không thể nhẫn tâm đến mức nhìn Kim Thiên Từ tự sát trước mặt mình, đối với Kim Thiên Từ tiếp tục hỏi đều không đạt được kết quả “…Nhưng trẫm muốn dùng tính mạng của con ở trên chiến trường.”


Kim Thiên Từ bất ngờ nhìn “Phụ hoàng có ý gì?”

Khâm Định hoàng đế tiếp tục cười lớn, chẳng phải Kim Thiên Từ là một Khang Nhân vương uy mãnh trên chiến trường điều khiển đội kỵ binh bách chiến bách thắng hay sao? “Đại Triều sớm muộn sẽ xuất quân xâm chiếm Bắc Định. Trẫm đã lệnh cho Vũ thượng tướng quân quay về Hoà châu nhưng thực ra là bí mật quay về biên cương. mười nghìn quân ở Hoà châu trẫm giao cho con để dùng trên chiến trường. Trẫm đã sắp xếp gian tế trong triều đình Đại Triều, mọi thông tin được báo về trẫm sẽ giao cho con. Lần này Bắc Định quốc sẽ không để Đại Triều coi thường nữa. Tây Vệ quốc đồng ý liên minh với Bắc Định quốc. Về phía Tây An đang loạn lạc trẫm đã giao cho Tiêu Vệ uý đến đó thu phục lòng dân lấy lại vùng đất Tây An, cắt đứt quân cờ quan trọng của Đại Triều.”

Khâm Định hoàng đế sớm đã có chuẩn bị từ trước chỉ là không ngờ rằng Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm lại không kiềm chế được dùng Long Phương kiếm làm tổn hại đến vương tử Đại Triều và Ninh Kỳ Phiêu nhưng sớm muộn hai nước không thể tránh được một trận chiến. Hoàng đế Đại Triều nhất định sẽ tìm cách gây chiến lại trùng hợp vừa lợi dụng để giết được Ninh Kỳ Phiêu vừa nhân cớ xâm chiếm Bắc Định.

Về phần đất Tây An năm xưa chính là đất đai của Bắc Định tuy nhiên bộ tộc nơi này lại được Đại Triều dung túng phong người đứng đầu bộ tộc thành vương nên họ chống đối với triều đình, tự nhận là một quốc gia riêng biệt, nhiều năm nay Đại Triều cho người tới đây xây dựng thành luỹ để dân Bắc Định tự giết dân Bắc Định. Giao việc thu phụ Tây An cho Tiêu Chính Quân, Khâm Định hoàng đế cũng do dự nhưng với bản lĩnh giết hổ trắng năm trước ngay cả Đinh tướng quân cũng tán đồng. Việc giáng chức Tiêu Chính Quân xuống thất phẩm đẩy đến Hoà châu chỉ là cái cớ, trong triều đình chỉ có hoàng đế, Lý thiệu Văn và Khang Nhân vương biết.

“Nhi thần nguyện ra trận dốc sức vì phụ hoàng.” Kim Thiên Từ quả quyết.

“Vũ thượng tướng quân tuổi đã cao, có con và Triệu Tây vương ra trận, trẫm có thể nắm chắc được phần nào chiến thắng. Khôi phục uy thế năm xưa của Bắc Định quốc.” Kim Thiên Từ mưu kế cao sâu, Khâm Định hoàng đế vô cùng tin tưởng. Chỉ là cái chết của thái tử vẫn là nghi vấn của Khâm Định hoàng đế tuy nhiên hiện tại chống giặc Đại Triều vô cùng quan trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.