Đọc truyện Phượng Hoàng Đồ Đằng – Chương 56: Tuyệt mệnh truy đào
(Cuộc truy đuổi tới cùng)
Trong xe ngựa, một cuộn gấm được dùng trong cung xuất hiện từ bao giờ, bên trong là Minh Đức đang say ngủ, giống như bị đánh thuốc mê, ngay cả khi người hầu của Cừu Đa xốc mạnh tấm gấm lên cũng không thấy y tỉnh dậy.
Mỹ nhân da trắng môi đỏ, ý nghĩ ẩn sau hành động này không nói cũng biết, đúng là một lễ vật quá lớn rồi.
Người hầu hoảng hốt nói:
– Điện hạ, trước kia sứ đoàn khởi hành, có mấy cung nhân lén lút tiếp cận xe ngựa, chắc chắn đã mua chuộc bọn hạ nhân để đưa người này vào trong xe. Tiểu nhân không kiểm soát chặt chẽ, thỉnh điện hạ trách tội!
Bàn tay Cừu Đa nắm chặt lấy tấm gấm đỏ thẫm kia đến mức phát run, chỉ là hắn không để ý thấy:
– …… Cung nhân đó ở cung của ai?
– Bẩm điện hạ, là người trong cung Hiền phi. Điện hạ, người này không thể giữ lại được! Người này ngày trước mưu phản nhưng lại được thánh sủng, chuyện hậu cung Thiên triều tranh đoạt, chúng ta không nên tham gia gây chuyện xấu!
Cừu Đa giật mình sửng sốt, trước mắt chỉ nhìn thấy Minh Đức đang cuộn mình trong tấm gấm đỏ, hai má hồng hào cọ vào mép gấm, tựa như giấc mộng phồn hoa phủ rộng ba nghìn lý.
Người hầu quỳ rạp xuống đất.
– Điện hạ thỉnh nghĩ kỹ, thánh sủng của người này đã khiến nhiều người phẫn nộ, Hiền phi Thường thị sắp được phong làm Hoàng hậu, vì thế mới coi y như cái đinh trong mắt. Mượn tay chúng ta mang người này đi, thứ nhất là có thể loại bỏ đối thủ, thứ hai cũng khiến cho Hoàng đế Thiên triều tức giận, nhất định sẽ giá họa lên đầu chúng ta. Mưu kế này chính là một mũi tên trúng hai đích, điện hạ không thể trúng kế ả được!
Cừu Đa quay đầu lại:
– Vậy ngươi nói chúng ta phải làm gì?
– Lập tức khởi hành quay trở lại, mang người này trả lại cho Hoàng đế Thiên triều!
Con người một khi đã nổi lên dục niệm sẽ trở nên yếu đuối. Cừu Đa nhíu mày. Rõ ràng đây là chuyện dễ dàng quyết định, nhưng tại sao vẫn khiến hắn do dự không thôi.
Lời nói gã tiểu tư hôm đó vẫn văng vẳng bên tai Minh Đức công tử bị giam lỏng bởi vì Hoàng hậu bị giết, âm mưu làm phản của y cũng bị phát giác, vì vậy thánh sủng hiện tại cũng chỉ là nhất thời, không thể kéo dài cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ được ban cho một chén rượu độc mà đi theo Hoàng hậu mà thôi.
Thật sao? Sau này, ở Trung Nguyên xa xôi, qua chín lớp cửa cung, sâu tận thâm cung, một ly rượu độc dễ dàng cướp đi mạng sống của người đó, chính bản thân mình thậm chí còn không thể cảm nhận được thời khắc người đó đi xa sao?
Khi đó, hắn sẽ hối hận chứ?
Một chút dục niệm ngày đó, giờ như đang đâm chồi nảy lộc trong hắn, thúc giục y không ngừng.
Cừu Đa quay ngoắt đầu nhìn người hầu đang quỳ gối:
– Chuyện này có bao nhiêu người biết?
Người hầu hoảng sợ:
– Ngoại… ngoại trừ những người trong cung Hiền phi cùng những người thân tín bên người điện hạ, những người khác đều không biết.
Cừu Đa đứng dậy, đóng cửa xe lại:
– Lấy bản đồ đường tắt kia ra, dùng tốc độ nhanh nhất vượt biên cương!
Tên người hầu cơ hồ sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất:
– Điện hạ… điện hạ, không được! Mỹ nhân trên thiên hạ nhiều như cây cỏ, Nguyệt Thị tộc không thể vì một người này mà chiến tranh với Thiên triều được. Điện hạ, điện hạ nghĩ kỹ đi!
– Ta đã quyết rồi, – Cừu Đa trầm giọng nói. – Truyền lệnh ta, tất cả đi lối tắt, đêm nay cũng không dừng chân, dùng hết tốc lực vượt qua biên giới trong đêm nay!
Tên người hầu nhìn Cừu Đa, rùng mình. Tộc người du mục bọn họ rất bảo thủ, một khi đã quyết chuyện gì thì đừng hòng thay đổi, dù hậu quả có đáng sợ đến mức nào, cũng nhất định không chịu chùn bước. Vương tử Cừu Đa tuổi còn trẻ, tính tình còn nông nổi với cứng rắn, khuôn mặt hắn cũng toát ra một loại khí thế bức người vô cùng.
Tên người hầu ngã lên ngã xuống rồi chạy đi, lớn tiếng truyền lệnh:
– Đi! Vương tử hạ lệnh đêm nay không cắm trại nghỉ chân, chạy hết tốc lực vượt qua biên giới!
Xuân Mãn cung tràn ngập tiếng nhạc, thị nữ duyên dáng lả lướt dâng trái cây lên, Đinh Chiêu Dung an vị trên ghế dựa, bưng chén trà Bích Loa Xuân (một loại trà nổi tiếng TQ) lên, nhấp môi rồi cười lạnh. Một lát sau, cung nữ tâm phúc vội vàng tiến tời, chỉ liếc mắt một cái, mọi người xung quanh vô thanh vô tức lui xuống.
– Nương nương, đại kế đã thành, Hiền phi quả nhiên mang cuộn gấm kia lên mã xa của Nguyệt Thị tộc!
– Bản đồ đã tặng chưa?
– Rồi ạ, huynh trưởng của nương nương đã ra lệnh mở rộng cổng thành để mã xa xuất kinh dễ dàng, Hiền phi đang ở trong cung mừng thầm.
– Thật đúng là làm khó Hiền phi rồi, chỉ được cái mặt đẹp, đầu óc vẫn còn ngu muội lắm. – Đinh Chiêu Dung đứng lên, đi ra ngoài. – bản cung nói gì cũng làm theo, tưởng rằng chỉ cần loại bỏ tên tiểu tử trong Thanh Trinh điện kia thì có thể đường đường chính chính ngồi lên vị trí Hoàng hậu! Người đâu!
Hai thị vệ Đinh gia đáp lại từ ngoài cửa:
– Có nô tài!
– Chuẩn bị ngựa, bản cung muốn đích thân xuất thành đến quý phủ My lão quân!
Bóng tối phủ lên giường bệnh hỗn độn, ánh mặt trời vẫn chói chang bên ngoài phủ đệ, chiếu rọi bức tượng đá sư tử đứng gác cổng. Không hiểu vì sao Kiền Vạn Đế cảm thấy có chút choáng váng, trong lòng rộ lên nỗi bất an mơ hồ, dường như có điềm xấu đã xảy ra. Hắn nhìn quả cầu lửa đang khuất dần nơi chân trời, chợt người hơi lảo đảo. Trương Khoát lập tức đỡ hắn dậy:
– Hoàng thượng cẩn thận.
Ngoài My lão quân đang nằm liệt giường, không thể tiễn được, còn lại tất cả mọi người lớn nhỏ già trẻ trong phủ đều quỳ rạp xuống, không ai dám ngẩng đầu lên:
– Chúng thần cung kính tiễn Hoàng thượng!
Kiền Vạn Đế khoát tay, bước xuống bậc thềm. Ngay sau đó, đại môn đột nhiên bị bao phủ bởi bụi mù, một đội thị vệ hoàng cung chạy vội đến. Ngự lâm quân hộ giá phía trước định tiến đến ngăn lại, chỉ huy đội thị vệ liền hô lớn:
– Hoàng thượng! Khởi bẩm Hoàng thượng! Chuyện lớn rồi!
Kiền Vạn Đế phất tay, Ngự lâm quân tự động lùi về, nhưng vẫn đề phòng nghiêm ngặt. Đội thị vệ lập tức phóng ngựa lại gần, rồi vội vàng đỡ Đinh Chiêu Dung xuống ngựa.
Nữ nhân luôn chăm chút dung nhan này trông có vẻ chật vật, lệ ướt đẫm khuôn mặt, dập đầu xuống đất, giọng nghẹn ngào:
– Hoàng thượng, thần thiếp thực có lỗi với Hoàng thượng!
Kiền Vạn Đế cả kinh:
– Có chuyện gì?
– Hoàng thượng muốn phong Hoàng hậu cho Hiền phi tỷ tỷ, nhưng vẫn sủng ái Minh Đức công tử, vì vậy Hiền phi tỷ tỷ trong lòng bất bình, vài ngày trước có đến tìm thần thiếp nói chuyện. Thần thiếp không lường được dụng tâm hiểm ác, thế nên cũng không ngăn cản, mà còn an ủi khuyên bảo, vì vậy tỷ tỷ liền tưởng rằng thần thiếp ngầm đồng ý…… hành vi vô đạo đức đó!
Kiền Vạn Đế thất kinh, cả người lạnh đi:
– Hành vi vô đạo đức gì?
– Hoàng thượng, Hiền phi tỷ tỷ đã trộm giao tiểu quý nhân cho Vương tử Cừu Đa!
Dường như sét đánh ngang tai, một lúc sau Kiền Vạn Đế vẫn không hiểu Đinh Chiêu Dung đang nói gì, những ngôn từ ấy hắn không hiểu, thế nhưng lại mang cho hắn một cảm giác khó tin, không tưởng.
– Ngươi nói cái gì? …… Minh Đức…… Minh Đức đang ở đâu?
Đinh Chiêu Dung khóc lớn:
– Đã bị sứ đoàn Nguyệt Thị mang đi rồi! Thần thiếp muốn ngăn cản, thế nhưng Hiền phi tỷ tỷ được sủng ái tới tận trời, quyền lực vĩ đại, thần thiếp khó mà ngăn được!
Kiền Vạn Đế từng bước tiến đến, nắm chặt lấy cổ tay ả, vô tình dùng lực cơ hồ như muốn bóp nát:
– Sứ đoàn Nguyệt Thị đang ở đâu? Đã rời kinh chưa?!
Dưới sức mạnh của hắn, Đinh Chiêu Dung thậm chí nghe thấy tiếng xương cốt mình kêu răng rắc. Thế nhưng ả găng gượng vượt qua cơn đau, rưng rưng nói:
– Đã rời kinh, hiện giờ có lẽ sắp vượt qua biên giới!
Kiền Vạn Đế hất ả sang một bên, bước xuống thềm, thuận tay cướp lấy dây cương từ một tên thị vệ. Đám Ngự lâm quân đằng sau định tiến lên khuyên can, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Kiền Vạn Đế giống như chỉ cần ai dám cản đường hắn liền chém không tha, lại không dám tiến đến.
Trương Khoát vội vàng khúm núm đến gần Kiền Vạn Đế:
– Hoàng thượng… Hoàng thượng, giờ phải làm sao?
Hoàng đế gầm lên:
– Còn đứng đó làm gì? Đuổi theo!
Cừu Đa ngổn ngang trăm mối đang ngồi trong mã xa, cảm thấy chiếc xe rung lắc dữ dội, chắc chắn đã dùng hết tốc lực mà di chuyển rồi. Bọn họ đã qua được cổng thành, kế tiếp là Kim Lăng (Nam Kinh, Trung Quốc).
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng rên rỉ khe khẽ, Cừu Đa quay lại nhìn thì thấy Minh Đức đã tỉnh, đang dụi mắt rồi ngáp dài.
Miền Nam Trung Nguyên, non xanh nước biếc, con người cũng thực xinh đẹp, tựa như thần tiên, người phàm không thể chạm vào. Cừu Đa sững sờ ngắm nhìn, một cỗ nhiệt tỏa ra khắp người, nhưng một chữ không dám nói, một chút cũng không dám động. Minh Đức dụi dụi mắt, nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
– Đây là đâu?
Cừu Đa chưa kịp đáp lại, y đã làm ầm lên:
– Lý Ký…… Lý Ký ở đâu? Lý Ký đâu? Hắn đâu rồi?
Cừu Đa đầu tiên không biết Lý Ký là ai, một khắc mới sực nhớ ra đó là tên húy của Hoàng đế Thiên triều. Minh Đức thấy hắn lạ mắt, lập tức náo loạn gấp bội lần, nhào người về phía cửa xe gào thét:
– Muốn về! Thả ta ra! Thả ta ra!
Cừu Đa liền kéo y vào lòng mình:
– Đừng… Đừng kêu, ngươi muốn ra ngoài chơi đúng không? Ta dẫn ngươi đi chơi được không? Không trở về hoàng cung nữa, đi cùng ta, cùng đi về phương bắc, đi ngắm núi Thiên Sơn được không?
Minh Đức sợ hãi tột độ, sống chết đẩy hắn ra, dùng móng tay sắc nhọn cào cấu lên cánh tay Cừu Đa, lưu lại vô số vết máu:
– Buông ra! Muốn về! Muốn về! Buông ra! Buông ra!
Cừu Đa kéo mạnh y lại:
– Đừng đi! Ở lại đây!
Thế nhưng Minh Đức không chịu nghe lời, y đã quen sống trong Thanh Trinh điện, dù ánh sáng chỉ chói hơn một chút thôi y đã không thoải mái rồi, huống chi lại rơi vào một không gian hoàn toàn lạ lẫm thế này. Minh Đức náo loạn một hồi rồi bắt đầu khóc toáng lên, rồi lại khóc thút thít, rồi lại không kiềm chế được mà khóc toáng. Cừu Đa một bên vừa dỗ dành y, một bên lại phải theo dõi tình hình bên ngoài. Ngay lúc đó, tiếng người hầu thất thanh ở bên ngoài truyền vào:
– Điện hạ, không hay rồi! Quân đội Thiên triều đuổi theo!
Cừu Đa đứng phắt dậy:
– Ở đâu?
Từ cửa xe nhìn ra sau, hắn nhìn thấy đằng sau một đám bụi mù cuồn cuộn tiến đến, nhìn kỹ thì thấy quân số không hề nhỏ. Mặc dù khoảng cách vẫn còn khá xa nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Ngự lâm quân, đây chắc chắn là lực lượng kỵ binh tinh nhuệ nhất Thiên triều.
– Đừng để ý đến bọn chúng! – Cừu Đa lạnh lùng nói. – Lệnh toàn đoàn thúc ngựa chạy nhanh!
Lúc này, Minh Đức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lò mò ra phía cửa xe, ló đầu nhìn về phía sau. Cừu Đa thấy vậy liền giữ y lại, Minh Đức vừa giãy ra vừa khóc:
– Buông ra, muốn về, muốn về cơ……
– Ngoan nào, đừng khóc, đừng khóc!
Cừu Đa một tay kéo y về, một tay đóng cửa xe lại, bên ngoài tiếng gió gào thét, tựa như dao nhọn cứa thẳng vào màng nhĩ. Minh Đức chẳng chịu an phận, lại bị kéo trở về, trong lòng thập phần không cam lòng, ngồi khóc lóc, lẩm bẩm:
– Lý Ký…… Lý Ký ở đâu…… Lý Ký……
Cừu Đa giữ chặt lấy vai y:
– Ngươi thích Lý Ký sao?
Minh Đức nín khóc, nghi hoặc nhìn hắn. Cừu Đa nhấn mạnh:
– Ngươi thích Lý Ký?
Dường như đó là một câu hỏi quá khó, Minh Đức cắn móng tay suy nghĩ nửa ngày, rồi lưỡng lự lắc đầu.
– Vậy tại sao ngươi phải trở về? Đi với ta, đi thăm thú thảo nguyên mênh mông, tự do tự tại, cùng săn hươu nai, sống với thiên nhiên, được không?
Đừng nói là Minh Đức hiện tại, cho dù đầu óc y có thanh tỉnh, khái niệm thảo nguyên cũng không có chút thú vị gì với y. Trong mắt người dân Thiên triều, đó là lối sống hoang dã, vô gia cư, chỉ có những quan viên bị lưu đày, mãi mãi không được phép hồi kinh mới phải trải qua.
Dường như Cừu Đa hơi mạnh tay, Minh Đức nhìn hắn, nhíu nhíu mày, rồi lắc đầu kịch liệt:
– Không muốn! Thả ta ra! Muốn về!
Tay chân y lại hướng về phía cửa xe, Cừu Đa lại kéo y về. Giằng co một hồi, cửa xe bị đạp tung, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh nên cát bụi tung mù, thộc thẳng vào trong xe, khiến Cừu Đa ho khù khụ.
Một lát sau, hai người lại giằng co ở ngay trước cửa xe, Cừu Đa nhất thời tức giận tung một quyền không nặng không nhẹ về phía trước, rồi chợt thấy tay mình trống không, ngẩng đầu nhìn nơi Minh Đức một khắc trước vừa đứng giờ chẳng thấy bóng người.
Cừu Đa kinh hãi, tay chân nhũn ra, ngã về phía trong xe, quay đầu nhìn lại liền thấy Minh Đức bị đẩy từ trên mã xa xuống!
– Dừng lại! Dừng lại!
Tiếng gầm của Cừu Đa dường như xé gan xé phổi:
– Dừng lại! Tất cả mau dừng lại!
Người hầu thúc ngựa tiến đến, liều mạng ngăn hắn lại:
– Điện hạ bình tĩnh! Vạn nhất bị Ngự lâm quân bắt được, mạng của bọn nô tài chẳng đáng gì, nhưng mạng sống của điện hạ rất quan trọng với Nguyệt Thị tộc!
Cừu Đa nóng lòng hất văng những người này đi, nhưng bọn họ nhất quyết cản hắn lại, có người ra lệnh cho xa phu tăng tốc, có người chắn trước mặt hắn, khiến cho hắn không biết được chuyện gì đang xảy ra. Hắn chỉ cảm thấy càng lúc Minh Đức càng xa dần, ngay cả hơi ấm cùng sống chết của y, tất cả mọi thứ của y… hắn không thể cảm nhận được nữa rồi.
Rốt cuộc hắn nhận ra rằng hắn cùng y chỉ là những người gặp nhau thoáng qua, vĩnh viễn không thể chung đường. Mã xa vẫn lao về phía trước, cát bụi cuồn cuộn che mất ánh sáng mặt trời, và cũng che mất hình bóng người kia.
Kiền Vạn Đế ghìm mạnh cương, lảo đảo bước xuống ngựa, tiến về phía trước, rồi quỳ phục xuống đất, ôm lấy Minh Đức.
Minh Đức vẫn chưa hoàn hồn, vừa nhìn thấy hắn, lập tức khóc toáng lên, rồi kể khổ:
– Đau quá!…… Sợ quá!…… Các ngươi là người xấu, tại sao không đến cứu ta!…… Đau quá đau quá!
Kiền Vạn Đế ôm chặt y vào lòng, không ngừng hôn lên trán y, tóc y:
– Ta biết, là ta không tốt, là ta không bảo vệ ngươi tốt…… Ngoan, chúng ta về nhà thôi. Ngoan, chúng ta đi thôi, chúng ta không bao giờ chia cách nữa. Là ta sai, là ta sai……
Không ngờ rằng đấng thiên tử đã từng Nam chinh Bắc chiến thời niên thiếu lại có thời điểm rơi lệ. Cái ôm của hắn rất chặt, khiến Minh Đức nhịn không được liền đẩy ra.
Thế nhưng chút khí lực cỏn con này thấm tháp gì với Kiền Vạn Đế, huống chi Minh Đức vừa bị ngã từ trên mã xa xuống, xương cốt đau nhừ, sức lực lại càng yếu hơn, giống như mèo con đọ sức cùng một Hoàng đế trung niên cường tráng vậy. Lúc Minh Đức tưởng như mình sắp chết ngạt trong ***g ngực nam nhân này, thì Trương Khoát chạy tới, quỳ xuống kinh hô:
– Hoàng thượng thỉnh buông tay! Tiểu quý nhân đang bị thương! Nên truyền ngự y trước!
Kiền Vạn Đế hôn lên môi Minh Đức, rồi cẩn thận đỡ lấy cẳng chân loang lổ máu của y, nhẹ giọng hỏi:
– Chúng ta cùng trở về nhé?
Minh Đức ngơ ngác nhìn hắn, dường như chẳng hiểu hắn đang nói gì.
– Ngươi có nguyện ý cùng ta trở về không? Ngươi có nguyện ý không?
Minh Đức lại cắn móng tay suy nghĩ cả nửa ngày, lắc đầu, rồi lại gật đầu, rồi khóc toáng lên:
– Đau quá! Ngươi nhẹ tay một chút! Ngươi nhẹ tay một chút!
Kiền Vạn Đế đỡ y dựa vào người mình rồi ngồi lên ngựa. Trương Khoát tiến đến gần, thấp giọng hỏi:
– Hoàng thượng, có tiếp tục đuổi theo không?
Kiền Vạn Đế quay đầu nhìn đám bụi mù khuất dần cuối con đường, nếu hắn chậm một bước, có lẽ đã không còn có thể gặp lại người đang nằm trong lòng hắn bây giờ nữa rồi. Ý nghĩ đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi vô cùng, thậm chí còn không bao giờ dám nghĩ đến lần nữa.
– …… Đuổi theo, – Kiền Vạn Đế chậm rãi nói. – Giết ngay tại chỗ.
Trương Khoát cúi đầu lui xuống:
– Nô tài lĩnh chỉ.
Minh Đức tò mò nhìn về phía sau, Kiền Vạn Đế liền xoay đầu y lại, nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu vô cùng, rồi thúc ngựa rời đi.
– Đừng nhìn, ngoan nào, giết người là điều xấu, ngươi không nên nhìn……