Đọc truyện Phượng Hoàng Đồ Đằng – Chương 42: Thanh long khai ấn
(Dấu xăm thanh long lan rộng)
Sắc mặt Minh Đức với Lâm Băng nhất thời trở nên khó coi.
Nếu bọn họ thực sự vùi thân nơi đây, Đông Dương vương Tấn Nguyên sẽ lập tức quay trở về đại doanh Hán Bắc, lấy thân phận cùng danh nghĩa nhằm tiếp nhận đại quân hai mươi vạn, sau đó sẽ đầu hàng quy phục đại quân Tây Uyển quốc. Tiếp đó, bọn chúng sẽ có thể nghênh ngang đi qua biên giới phía bắc, thẳng một đường đến uy hiếp kinh thành.
Hơn thế nữa, sau khi sự an nguy của kinh thành bị đe dọa, đại môn biên giới phía Bắc từ nay về sau sẽ rộng mở đối với những nước khác đang nhăm nhe xâm lược!
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, đám khói dày đặc che khuất mục tiêu của cung thủ, tất cả bọn chúng đều là quân đội của Đông Dương vương Tấn Nguyên hành quân đến đại doanh Hán Bắc. Lâm Băng chạy về phía trước mấy bước, cảm thấy trước mắt từng lớp núi đá trùng trùng điệp điệp, ẩn hiện trong làn khói đặc đến cay xè mắt mũi. Trận địa cự thạch đã từng chôn thây vô số đại quân giờ đây đang bao vây đám người của Minh Đức bên trong!
– Lâm tướng quân, cách đó không dùng được! – Minh Đức một phen giữ hắn lại. – Ngươi sẽ bị lạc trong mê cung này mất!
Lâm Băng nôn nóng liếc nhìn y, nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của y, hơi kinh ngạc bởi vẻ trấn tĩnh của thiếu niên tính tình quái gở này, sau đó hỏi:
– Vậy ngươi có cách gì?
Minh Đức nhìn lướt về phía trước:
– Để ta thử đột phá phía trên xem……
Mỗi cột đá nhô lên trong trận cự thạch ít nhất cũng phải cao đến mấy trượng. Nghĩ vậy, Lâm Băng thất thanh hỏi:
– Ngươi nhảy lên được ư?
Minh Đức nói:
– Để ta thử xem.
Tất cả mọi người đều tuyệt vọng nhìn về phía y. Minh Đức thối lui nửa bước, vốn đã có tài nhảy cao, y chỉ cần hít một hơi sâu rồi nhảy vọt lên, giữa không trung mơ hồ vang lên một tiếng vút, tư thế thập phần điêu luyện. Nếu không phải do khói đen đã che khuất mặt trời, có lẽ lúc này mọi người xung quanh đã phải hết lời khen ngợi công phu của y.
Thế nhưng lúc này phía trên vang lên vài tiếng vèo vèo, Lâm Băng thất kinh nói:
– Không tốt rồi!
Minh Đức rơi thẳng từ trên cao xuống, lúc chạm đất còn vang lên một tiếng bụp rõ to, làm bắn lên một đám bụi đất. Mấy mũi tên chỉ bắn sượt qua người y vài li, ở khoảng cách gần như vậy, nếu thân thủ chỉ chậm một giây thì y đã bị biến thành nhím mất rồi.
Lâm Băng tiến tới vài bước kéo Minh Đức dậy, lúc nhìn xuống thì bị giật mình bởi khuôn mặt cực kỳ dữ tợn của y.
Lâm Băng lại một phen giữ chặt lấy y:
– Thượng Quan đại nhân không nên miễn cưỡng! Giờ chúng ta thử tìm đường ra xem!
Kỳ thật chuyện đó còn bất khả thi hơn, lúc vào là do Đông Dương vương Tấn Nguyên cầm theo cổ trận đồ nên việc tiến vào mới dễ dàng như vậy. Giờ thì cổ trận đồ không có trong tay, thế trận xung quanh lại như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện, mọi người không nhớ là mình đã chạy trốn giữa chốn cự thạch này bao lâu rồi, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng nóng, người càng đi càng trở nên khó thở, nhưng cuối cùng đập vào mắt lại chỉ là đường cụt bị đá tảng lấp kín.
Thể trạng Trác Ngọc vốn đã không được khỏe, giờ lại còn phải cõng theo muội muội, dần dần không chống đỡ nổi, chỉ chực ngã xuống. Lộ Cửu Thần vừa lúc đi đến gần, liền đưa tay ra đỡ hắn, nói:
– Trác Ngọc cẩn thận!
Trác Ngọc gạt tay hắn ra, cười lạnh một tiếng hỏi:
– Năm đó, Lộ tổng quản được xưng là thiên hạ vô thuật bất năng phá (cả thiên hạ không có môn võ nào có thể địch lại được). Vậy mà giờ lại bị một trận cự thạch vây khốn sao?
Lộ Cửu Thần ôn hòa nói:
– Từ xưa đến nay số người bị vây khốn ở đây không chỉ có mình ta.
– Thế nhưng những người bị vây khốn đó, đâu có ai có uy danh hiển hách cho Lộ tổng quản đâu?
Lộ Cửu Thần nhìn chằm chằm vào Trác Ngọc một lúc lâu, sau đó thản nhiên dời mắt đi:
– Bao năm trôi qua, người cũ thì đã không còn, nhưng ngươi vẫn giữ nguyên cái tính tình đó mãi không chịu sửa. Chỉ cần ngươi cảm thấy hoang mang, nhất định sẽ giận cá chém thớt lên những người khác……
Trác Ngọc khựng lại một chút, thần sắc trong phút chốc giống như vừa bị thứ gì đó xuyên thấu vào trong tận đáy lòng, nhưng sau đó lập tức hồi phục lại sắc mặt lãnh cảm.
– Kỳ thật hiện giờ cũng không tệ lắm. – Lộ Cửu Thần ngồi xuống, không quan tâm đến sức nóng hầm hập phả lên từ mặt đất. – Ngươi với ta đấu đá nhau cả đời, giờ lại có thể chết cùng một chỗ, bụi về với bụi, đất về với đất, tro cốt có thể hòa lẫn vào nhau, không uổng công vài thập niên nay cứ lục đục với nhau mãi.
Trác Ngọc buông A Trân xuống, sau đó đứng lên nhìn về phía ngọn lửa trước mặt:
– Nhưng ta không muốn chết cùng ngươi.
– Nga?
Trác Ngọc cười lạnh một tiếng:
– Bao năm trôi qua, thời khắc ngươi mong chờ nhất chẳng phải là lúc ngươi đoạt được mạng của ta sao? Đúng, ta là kẻ giết cha, hành thích vua, là kẻ trái với đạo làm người, là kẻ độc tài hại nước, là kẻ có thể đổi trắng thay đen…… Nhưng Lộ Cửu Thần, ngươi cũng chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì.
Lộ Cửu Thần nói:
– Ta cũng tự nhận thức được mình không phải là người tốt.
– Nếu đã muốn không dây dưa gì với ta. – Trác Ngọc từng bước từng bước tiến về phía trước, đón nhận lấy ngọn lửa cao ngút trời. Ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt trắng như ngọc của hắn, còn in rõ bóng hình muội muội của hắn ở phía sau. – Lộ Cửu Thần, ta không thể cùng ngươi đi tiếp trên con đường đời được nữa rồi…… Cuộc đời còn dài, một mình ngươi, hãy cố mà hoàn thành.
Hắn dừng khựng lại, hai tay giơ lên không trung, cúi đầu nhắm mắt lại. Trong phút chốc, cả người hắn như phát ra vô số luồng khí lực vô hình, tựa như vô số lưỡi dao mạnh mẽ quấn vào nhau bay lên trên cao. Tất cả mọi người xung quanh đều bị một lực đạo vô hình đẩy lui mấy bước. Bọn họ còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên Lộ Cửu Thần đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
– Trác Ngọc! Dừng lại!
Thế nhưng đã quá muộn.
Hắc bào rộng thùng thình tuột khỏi người, bay vút lên không trung. Trong ánh lửa, chín móng vuốt thanh long ấn trên lưng Trác Ngọc lan ra với một tốc độ kinh hồn, tiếng rồng gầm rít vang vọng khắp vòm trời, luồng nội lực vô cùng lớn khiến cho những người khác vô pháp tiến gần.
Không ai hình dung được cảnh tượng trước mặt lại có thể trở nên diễm lệ đến như vậy. Ở giữa ngọn lửa đang liếm trọn lấy mọi thứ, ánh sáng bập bùng cùng một vẻ mỹ lệ khó mà tưởng tượng được bắt đầu xoay tròn cùng một chỗ. Trong làn gió núi lạnh thấu xương, thân ảnh Trác Ngọc tựa như một hòn đá lớn sừng sững bất động, thanh long ấn mỹ lệ kinh người nhanh chóng từ trên ngực hắn quấn xuống thắt lưng, sau đó trườn dọc theo đùi đến tận mắt cá chân. Trong phút chốc, cảnh tượng trước mặt hiện ra như mãnh long ẩn trong cơ thể bắt đầu sống dậy, rít gào rồi bay vút lên bầu trời.
Dấu ấn!
Giữa tình cảnh chỉ mành treo chuông, Trác Ngọc lập tức cưỡng ép chính mình bắt đầu giải thoát dấu ấn đã bị khống chế một nửa kia. Không một cơ thể nào có thể chịu đựng được sức mạnh đột ngột này, gân cốt hắn sẽ dần dần nứt ra từng tấc từng tấc một, rồi khi khoảnh khắc mỹ lệ ngắn ngủi kia qua đi, thân xác hắn cũng theo đó mà biến mất.
Không thứ gì có thể ngăn nổi sức mạnh kinh người này, cho dù là núi đá hay lửa cháy cũng không kham nổi mà bị đẩy dạt sang hai bên. Một khoảng thời gian tựa như hàng thế kỷ đã trôi qua, người duy nhất của thiên nhân di tộc, rốt cục một lần nữa lại qua đời bởi dấu ấn.
Một giây tựa như mãi mãi.
Từng mảnh vụn nhỏ ký ức về ánh lửa chói lòa nhảy múa trước mắt bắt đầu ùa về trong trí óc, trong phút chốc tựa như một cuốn nhật ký ghi lại cả đời người từ khi sinh đến tận khi nhắm mắt. Những mẩu ký ức ngắn ngủi tưởng chừng như đã quên, hóa ra lại đều vô tình được cất giấu trong tận nơi sâu thẳm nhất của đáy lòng, ở giây phút tồn tại trong chớp mắt này, lại ùa ra vây kín lấy tâm trí.
Tựa như vài thập niên đã trôi qua.
Kỳ thật chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Núi đá vang một tiếng rung trời rồi nổ tung, thân ảnh Trác Ngọc bị vùi lấp trong ánh lửa. Lộ Cửu Thần bị một dòng khí lực mạnh mẽ đẩy lùi về sau, thời điểm này một Lộ tổng quản danh chấn thiên hạ luôn lý trí, sáng suốt, một người được vang danh khắp thiên hạ là kẻ duy nhất có thể đánh bại đệ nhất cao thủ Trác Ngọc, giờ đây dường như đang tự ngăn cách mình trong một không gian vô thực, mơ mơ hồ hồ, không ai có thể cảm nhận được chút cảm xúc nào của hắn.
…… Trác Ngọc…… đã chết rồi ư?
Vừa rồi còn cùng ta trò chuyện, thanh âm lãnh đạm mà lãnh khốc, mỗi âm tiết hắn phát ra tựa như tiếng ngọc chạm vào thật tinh tế……
Còn lúc đêm khuya trên ngọn núi kia, trong gian miếu đổ nát, ánh lửa tí tách khẽ rung động, bóng hình phản chiếu của hai người quấn quít lấy nhau in lên vách tường, tiếng thở dốc cùng rên rỉ phát ra đứt quãng, không ngừng nghỉ. Chưa từng có khoái cảm nào có thể khiến cả hai trở nên mê đắm như vậy, giống như một đại dương bao la, sâu thẳm, vô thanh vô tức làm cháy lên cảm xúc của họ cả đời dành cho nhau.
Bàn tay hắn dường như còn lưu lại hơi ấm da thịt của người kia, vậy mà giờ đây nguồn hơi ấm ấy đã biến thành một đám tro cốt, phiêu tán trong gió sương.
Người kia… đã không thể trở về nữa rồi.
Lộ Cửu Thần chỉ cảm thấy ***g ngực mình trở nên nặng trĩu, chẳng phải là nỗi đau dữ dội, mà như một viên đá to nặng trịch, đè lên tim hắn như muốn vỡ ra.
Người ta hay nói phiền muộn thì mau già, còn nỗi buồn này của hắn tựa như muốn giết người a……
Thời thiếu niên nông nổi, sau đó là vài thập niên chìm nổi trong nhân gian, tưởng như đã có thể thoát ly hồng trần, có thể bình thản đứng từ trên cao mà nhìn xuống cuộc sống tầm thường của chúng sinh…… Thế nhưng đến thời điểm này, hắn dường như bị một nhát dao đâm thẳng vào nơi sâu kín nhất, nháy mắt liền trở lại thành một người bình thường như bao người khác.
Thì ra ta cũng có lúc biết đau.
Thì ra ta cũng chưa bao giờ có thể chân chính siêu thoát……
Thì ra…… ta còn…… vướng bận mối tình ái nơi hồng trần……
Lộ Cửu Thần gào lên một tiếng vang vọng không gian rồi lại quay trở về đập vào tai hắn, tình cảm dồn nén bao nhiêu năm nay của hắn trong phút chốc liền bạo phát. Hắn đã học tà thuật là để cùng Trác Ngọc tương sinh tương khắc, Trác Ngọc từ nhỏ võ công đã có thể tự xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế nhưng về sau hắn lại mê đắm quyền lực, võ công cũng vì thế mà không bì lại được Lộ Cửu Thần. Bao nhiêu năm trôi qua, Trác Ngọc vẫn có chút sợ hắn, thậm chí khi bức vua đoạt quyền, đến mặt mũi cũng không dám gặp, một câu cũng không dám hỏi, chỉ trực tiếp giam hắn lại rồi cẩn thận trông coi, ngông cuồng muốn giam hắn cả đời…… Bao nhiêu năm như vậy, hai bên cũng dần quên đi sự tồn tại của đối phương, ngẫu nhiên cùng ngồi ẩm trà cũng yên lặng không nói, cho đến khi chén trà dâng đầy ánh chiều tà…… Không ngờ rằng, vốn tưởng rằng cả đời có thể an an ổn ổn ở bên nhau như vậy, mà nay vì chậm mất một bước mà đành mất nhau……
Từ nay về sau chỉ gặp nhau trong mộng tưởng……
Từ nay về sau…… mãi mãi không thể gặp lại……
Một trận đại hỏa cơ hồ cứ cháy mãi về phía chân trời.
Cả không gian như chao đảo, mặt đất rung lên rồi nứt toác, khói đặc phủ kín bầu trời, tiếng gào thét cùng tiếng khóc dường như đã biến mất, bên tai chỉ vang lên âm thanh ầm ầm đổ nát, tựa như ngày tận thế đang ồ ạt kéo đến.
Trận địa cự thạch sụp đổ.
Chốn cổ thạch ngàn năm rốt cục cũng lộ ra dáng vẻ thật sự của nó. Cửa vào trận địa tại tít nơi chân trời kia vẫn còn le lói ánh lửa. Minh Đức chỉ biết mình đang chạy thục mạng, y không nhớ mình đã té ngã bao nhiêu lần, mỗi lần đứng dậy lại chạy bán sống bán chết về phía trước, tựa như chỉ một tích tắc y dừng lại thôi, tất cả lối thoát sẽ đóng lại trước mắt y.
Y đột nhiên nhớ đến ngày y xuất thành, y nhất quyết không thèm nhìn tới nam nhân đứng trên tường thành, ghim chặt ánh mắt mình nơi y kia. Kỳ thật y biết chắc rằng chỉ cần quay đầu lại, nam nhân kia sẽ vẫn ở nơi đó đợi chờ y. Thế nhưng y đã không làm vậy, giờ chỉ hối hận có thể từ nay về sau sẽ không được gặp lại nhau nữa.
Chẳng ai chắc rằng kiếp này ngoái đầu nhìn nhau một nghìn lần mới đổi lại được một lần gặp mặt ở kiếp sau, thế nhưng cũng chẳng ai biết kiếp sau liệu chỉ nhìn thoáng nhau một khắc, khắc sau liền rơi vào luân hồi hay không.
Nếu…… cho y một cơ hội nữa, y có quay đầu lại nhìn hắn một lần hay không?
Minh Đức không biết phải trả lời sao.
Y chỉ biết rằng mình phải dốc hết sức để chạy về phía trước, địa ngục đang ở ngay sau y, còn phía trước kia cũng có thể sẽ là tương lai rộng mở.
Một trận đại hỏa thiêu sạch sơn cốc, binh lính của Đông Dương vương phủ lui hết ra ngoài, chuẩn bị cung tiễn, chỉ cần có bóng người đi ra lập tức bắn chết. Tiếng gào thảm thiết cùng tiếng kinh hô vang lên không ngớt, trong phút chốc nơi đây liền biến thành địa ngục biển máu. Đám cung thủ giết người đã đỏ cả mắt, rồi chợt thấy từ trong đám lửa có một thân ảnh vận hôi y tiến lại, vừa giơ cung lên định bắn, đột nhiên trước mắt trở nên tối sầm, bị đối phương cách đó một trượng tung chưởng chém đứt cổ.
Hàng cung thủ đằng sau phát giác có điều gì khác thường, vội vàng giơ cung chuẩn bị bắn, nhưng chỉ cần hơi động tay, liền bị một chưởng đánh thẳng vào giữa ngực. Mấy hàng người liên tiếp bị hạ gục như chẻ tre, đại quân phía sau rốt cục cũng phát hiện ra điểm dị thường. Đông Dương vương Tấn Nguyên sau khi phát hiện ra liền xông đến, xa xả mắng chửi binh sĩ:
– Sao lại thế này! Còn không mau bắn chết hắn cho ta, không được bỏ sót tên nào!
Tên lính vội vàng chạy ra phía trước truyền lại lệnh của Vương gia, đi được nửa đường đột nhiên nhìn thấy trong màn khói đặc trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh đang bay tới. Hắn nheo mắt nhìn cho rõ, hình như đó chính là kẻ trung niên có tướng mạo bất phục vừa nãy bị nhốt trong trận địa, giờ đang mang theo một thân huyết khí thẳng hướng Đông Dương vương Tấn Nguyên mà phi tới.
Binh lính vừa định kinh hô, đột nhiên chỉ thấy nam tử vận hôi y trầm mặc kia giữa không trung hít mạnh một hơi, rồi nhảy vọt một cú dài ba trượng. Một chiêu thức điểu tung hoàn hảo đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mấy tên cung thủ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thét lên một tiếng rồi đứng như trời trồng, đến cung tên cũng quên không lắp.
Mãi đến một lúc lâu sau, tất cả binh lính mới bắt đầu hoàn hồn, mọi chi tiết của sự việc xảy ra vừa rồi mới chậm rãi hiện lên trong đầu. Bọn họ chỉ cần nhắm mắt lại là có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, đệ nhất cao thủ kia tựa như một mãnh điểu tung cánh vô thanh vô tức bay vút trong không trung, sau đó vụt đến bên cạnh Đông Dương vương Tấn Nguyên, kháp chặt lấy yết hầu hắn. Lý Tấn Nguyên còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, một tiếng răng rắc vang lên, mang theo một dòng máu đỏ tươi chảy xuống. Đầu hắn đã bị bẻ gãy!
Khoảng thời gian Lộ Cửu Thần xuống tay với Lý Tấn Nguyên chỉ kéo dài trong nháy mắt. Lúc ấy, hắn cũng không thèm để ý đến cái xác không đầu đang từ từ ngã vật xuống đất kia, ánh mắt hắn chỉ chăm chăm nhìn về một phía xa xăm, miệng mấp máy nói câu gì đó.
Về sau có người nói, hắn đã nói rằng cùng một ngày, cùng một giờ.
Có người lại nói rằng hắn đã mắng chửi Lý Tấn Nguyên.
Có người thậm chí còn kể lại sinh động như thật, tạo ra rất nhiều phiên bản của câu chuyện này, nhưng tất cả đều nói về hắn là một người ngang tàng bất khuất, khí phách vĩ đại, vì những điều đó đều đặc biệt phù hợp với thân phận cùng địa vị của hắn. Những lời đồn đại này được lưu truyền khắp Trung Nguyên đến tận từng ngõ ngách nhỏ của Bắc cương, vô số người đã vì thế mà rung động, vô số người vì thế mà đều tưởng rằng những gì họ được nghe là chính xác, là phù hợp nhất với hình tượng Lộ Cửu Thần – một kẻ mang khí phách anh hùng khó giấu.
…… Kỳ thật tất cả bọn họ đều lầm rồi.
Chỉ duy nhất có một tên lính quèn lúc đó tình cờ đứng gần Lý Tấn Nguyên mới nghe thấy được câu nói của kẻ sát thần đang đứng hướng tầm mắt về phương xa kia, thanh âm của hắn rất nhỏ, rất nhỏ:
– …… Ta sẽ không bao giờ quên ngày mùng bốn tháng ba, sẽ không bao giờ quên ngôi miếu đổ nát trong núi Thúy Hà.
Mãi thật lâu về sau, Thúy Hà Sơn đã thay tên, ngôi miếu cũ kỹ lẻ loi trên núi cũng đã hóa thành bụi đất, cỏ hoang mọc đầy, đường núi gập ghềnh. Không ai biết rằng trong đêm khuya ánh trăng u ám ngày trước, tại chính nơi miếu nhỏ hoang tàn này đã phát sinh một cảnh tượng kiều diễm đến nhường nào.
Thế rồi tất cả bị cuốn vào vòng lửa hung ác kia, thiêu đốt sạch sẽ, không còn một dấu vết.
Tựa như một vết thương được giấu kín trong một góc tối sâu tận trong lòng, không muốn ai biết đến. Nỗi đau âm ỉ này sẽ mãi làm bạn với hắn cho đến khi hắn vĩnh viễn rời xa trần thế.
Đại hỏa vẫn cháy rừng rực đến tận hoàng hôn, Đông Dương vương bị giết, binh lính của hắn chạy trốn, trên đường tháo chạy không biết đã giẫm đạp lên xác của bao nhiêu người đã ngã xuống. Đến khi màu mây cũng nhuốm màu máu, cảnh tượng khắp núi đồi đã trở nên xơ xác tiêu điều, sự tĩnh lặng chết chóc bao phủ lấy những người còn sống, họ quỳ rạp xuống đất, một khắc giờ đây dường như kéo dài ra thành hàng thế kỷ.
Lộ Cửu Thần đứng lên. Hai bàn tay hắn dính đầy máu, chảy dọc theo những ngón tay, rơi xuống mặt đất theo từng bước đi của hắn. Lâm Băng gọi tên hắn, hỏi:
– Ngài muốn đi đâu?
Lộ Cửu Thần không trả lời.
Đi đâu? Chính hắn cũng không biết.
Năm đó Trác Ngọc giết thầy xuất môn, hắn đi theo y xuống núi Trác Ngọc diệt tộc báo thù, hắn đi truy lùng y Trác Ngọc thu nạp thế lực, hắn đi vào triều ngăn cản Trác Ngọc dẫn binh bức vua thoái vị, hắn vẫn ở trong Mộc điện đảm nhiệm cái chức vụ trên danh nghĩa kia, đồng thời cũng quan sát nhất cử nhất động của y. Hắn tận mắt nhìn thấy y trở thành một kẻ lạm quyền hung ác, nhìn thấy y quyền khuynh một phương, nhìn thấy y hàng đêm trằn trọc không ngủ, nhìn thấy y cười to như kẻ điên dại……
Giờ thì Trác Ngọc đã chết.
Hắn biết đi đâu?
Hắn biết…… làm gì đây?
Trời chiều dần dần buông xuống, ánh chiều tà đỏ rực như máu chỉ còn lại những tia mỏng manh trên vòm trời. Những người ở lại nhìn theo thân ảnh Lộ Cửu Thần dần đi xa, vạt áo hắn bay bay trong gió, rồi dần dần biến mất phía tận cùng thâm sơn.
Không ai có thời gian để ngăn cản Lộ Cửu Thần, tình trạng của A Trân đã không thể cầm cự được lâu, bọn họ phải đưa nàng đến đại doanh Tây Uyển cho bằng được. Đám quân còn sống của Đông Dương vương Tấn Nguyên vừa nghe tin có biến, liền biến thành đám thổ phỉ làm loạn ở Sơn Đông, triều đình phải phái binh đi trấn áp.
Kiền Vạn Đế biết được tình thế, lập tức hạ một thánh chỉ thần tốc truyền đến Bắc cương, thăng cho Lâm Băng chức Hán Bắc đô thống, Thượng Quan Minh Đức làm tướng quân, khởi binh đi dọc theo Bắc cương đuổi giết đến tận Hán Trung, lợi dụng địa hình sông rộng ngăn trở, liền dồn đám loạn quân vào đường cùng rồi giết sạch.
Trong vài ngày ngắn ngủi, thiên hạ trở nên đại loạn. Sự thanh bình giả tạo nhằm che giấu đủ loại vấn đề trong thời gian này liền bị lôi hết ra ngoài ánh sáng, mọi người dân cũng đều nhận được điều này: Thời loạn lạc đã đến.
Có người vùng vẫy muốn sống, có người thừa cơ đục nước béo cò, có người chỉ bo bo giữ của, có người lại thăng quan tiến chức.
Mọi người đều có công việc riêng mà bận rộn, không ai chú ý tới một gốc cây cổ thụ giữa trận địa cự thạch, có một bóng người đang cố sức bám lấy đống thi cốt bên cạnh mà đứng dậy, khổ sở chật vật một lúc mới chống tay vào thân cây đứng lên thì lại vô lực ngã xuống tiếp.
Trác Ngọc nhắm nghiền hai mắt lại trong chốc lát, dần dần một chút khí lực cũng quay trở về với y, lúc này y mới có thể đứng dậy. Toàn thân y nhiễm một màu máu, nhưng xương cốt thì vẫn đủ cả, không thiếu cái nào, cảm giác thiêu đốt trên lưng cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cảm giác tê tê.
Dấu xăm kia đã không còn. Cho dù không cần quay đầu lại, nhưng y cũng có thể tưởng tượng ra tấm lưng bóng loáng của mình, ngoại trừ vết thương cùng máu ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Đây chẳng lẽ là dấu hiệu của việc mọi tội nghiệt cùng máu tươi mà y gây ra trong dĩ vãng đã được xóa bỏ sao?
Trác Ngọc có chút kinh ngạc khi biết mình còn chưa chết. Tuy rằng y hiện tại còn rất yếu, nhưng y lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, dường như thế gian này trong mắt y bây giờ thật yên tĩnh. Cơn cuồng loạn cùng làn khói dày đặc đã biến mất tựa như bầu trời trở nên quang đãng sau cơn mưa, chỉ để lại một thứ ánh sáng thuần khiết, mọi thứ dường như được hồi sinh.
Màn đêm buông xuống rồi mặt trời lại nhô lên phía phương đông, trăng sao sáng tỏ rồi lại được thay thế bằng vài cơn mưa khiến bầu trời như được gột sạch. Y cứ ngồi đó, dường như muốn cùng với cây cổ thủ kia hòa làm một. Thần trí có lúc hôn mê, có lúc thanh tỉnh, nhưng thời gian thanh tỉnh của y càng lúc càng ngắn lại, cơ hồ như y đã quên đi dòng thời gian đang lặng lẽ trôi đi kia.
Một ngày, y mở mắt ra, lờ mờ nhìn thấy có bóng người đứng trước mặt mình, người đó từ trên cao nhìn y chăm chú.
Trác Ngọc ngẩng đầu lên, dựa vào thân cây đằng sau, lười biếng liếc mắt nhìn người kia, thanh âm khàn khàn như dao cắt:
– …… Lộ tổng quản, có chuyện gì sao?
Lộ Cửu Thần một câu cũng không nói nên lời.
Trác Ngọc lảo đảo một chút rồi đứng thẳng dậy, vịn vào thân cây, quan sát người kia một lượt. Tuy rằng sức lực vẫn còn yếu, nhưng thanh âm của y vẫn mang vẻ tao nhã khó giấu:
– …… Nếu Lộ tổng quản thích ở đây phơi nắng, thì ta cũng không dám quấy rầy ngài……
Y quay người rời đi được hai bước, Lộ Cửu Thần liền bắt lấy tay áo y, nhìn về một nơi xa xăm nào đó, nói:
– Tây Uyển quốc đã lui binh.
Trác Ngọc cũng không quay đầu lại:
– Liên quan gì đến ta?
– Quốc vương điện hạ đã hạ lệnh toàn dân để tang ngươi ba tháng.
– Liên quan gì đến ta?
Đột nhiên Trác Ngọc thấy trước mặt mình mọi vật đảo lộn, lúc có phản ứng lại thì đã bị người kia vác lên vai. Y cũng không nặng, Lộ Cửu Thần có thể dễ dàng vác y nhảy xuống sườn núi, trượt xuống dưới cái cây hắn đã buộc con ngựa Ô Trĩ của mình ở đấy.
– Ngươi không liên quan đến chuyện đấy, nhưng có liên quan đến ta.
Lộ Cửu Thần quẳng y lên lưng ngựa, chẳng thèm để ý Trác Ngọc vì đau mà suýt nữa ói ra máu, sau đó hắn cũng nhảy lên ngựa, vung roi quất mông ngựa, Ô Trĩ hí dài một tiếng, sau đó phá gió phi nhanh như chớp về phía đường chân trời.
Thanh âm mơ hồ không rõ rơi rụng trong làn gió, phiêu phiêu tán tán, không biết trôi về phương nào. Một vài chữ dường như đã xuyên thẳng vào lòng người, kiên định như núi đá sừng sững, luôn luôn đứng một nơi, vĩnh viễn không thay đổi.
– …… Chúng ta…… có thể về nhà rồi.
Không ai biết rằng hai cái tên vang chấn thiên hạ này, trước kia chỉ là hai hài tử cùng nhau luyện võ, cùng nhau tập viết, cùng nhau nô đùa đến tận tối mịt mới về nhà ăn cơm. Hoàng hôn buông xuống, khói bếp từ các nhà bắt đầu bay lên, sư phó ngồi bên bàn ăn chờ hai đệ tử ham chơi của mình về ăn tối, mỗi khi phải đợi như vậy bụng mọi người lại bắt đầu sôi lên. Cuối cùng chỉ có đại đệ tử chín chắn, đáng tin cậy là đứng dậy đi ra cửa, đứng trên sườn núi, hô to về phía thâm sơn:
– Sư đệ! Mau về nhà ăn cơm!
Một chữ nối tiếp một chữ, một tháng lại một tháng, một năm lại một năm.
Trong phút chốc, thời gian như đang quay ngược về quá khứ, cảnh phồn hoa của mười mấy năm trước giờ đã trở thành tro tàn. Rồi có một ngày quay đầu nhìn lại, ký ức chỉ trôi qua nháy mắt, thế nhưng đó mới là mãi mãi.