Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 40: Sơn gian dạ miếu


Đọc truyện Phượng Hoàng Đồ Đằng – Chương 40: Sơn gian dạ miếu

(Miếu thờ giữa đêm khuya nơi núi rừng)

Trác Ngọc chỉ cảm thấy một ngọn lửa cháy dọc theo xương tủy hắn, ngẩn người một lúc mới phát hiện ra đằng trước là Lộ Cửu Thần. Cho dù y có đoan chính nghiêm túc đến mức nào, hắn vẫn không nhịn được mà nhếch môi cười lạnh, nghĩ ra mấy câu mỉa mai, nhưng nghĩ nghĩ một lúc rồi lại thôi.

Từ đầu chí cuối hắn đều chẳng có chuyện gì để mà nói với nam nhân kia. Ngày xưa khi phải ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn, hai người bất quá ngồi tự thưởng hai chén trà lạnh, một câu cũng không nói.

Phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, Trác Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ lên thân chiến mã:

– Đi đi. Dù gì ngươi cũng chỉ là một con ngựa, không ai dám làm khó dễ ngươi đâu.

Con ngựa hí lên một tiếng, giống như hiểu được những lời hắn nói, mang theo hắn chạy hướng đường tối. Con đường này cực kỳ khó đi, chỉ mới xóc nảy mấy cái thôi mà Trác Ngọc đã thấy đau thấu xương. Rốt cuộc hắn cũng không thể chịu đựng được nữa, cúi người chống tay lên đầu ngựa, sau đó đạp chân lên lưng ngựa nhảy mạnh lên. Trong bóng đêm một thoáng tay áo của hắn phất lên rồi mất tăm trong bóng đêm mờ mịt.

Lâm Băng dẫn đầu đội quân tiến vào tà đạo, chạy được mấy bước, đột nhiên thấy hắc mã trước mặt đã không còn bóng người. Hắn kinh hãi ghìm mạnh cương lại, đám người phía sau cũng dừng lại, kinh ngạc nhìn.

– Tà thuật. – Lộ Cửu Thần từ lúc nào đã đến bên cạnh hắn, nhìn nhìn xung quanh. – Hắn vẫn ở quanh đây.

Những mánh tà thuật kỳ quái của Tây Uyển nhiều vô số, thậm chí còn lan truyền đến những đảo quốc xa xôi, có một thời gian còn là vấn đề nan giải của võ lâm Trung Nguyên. Bản thân Trác Ngọc lại là một cao thủ ta thuật, một mánh khóe để thoát thân như vậy cũng bình thường mà thôi.

Lâm Băng cắn chặt răng, phất tay nói:

– Tản ra lục soát!

Trác Ngọc không biết tốc độ của mình nhanh hay chậm, hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa đang thiêu đốt xương tủy hắn càng ngày càng mạnh thêm, cơn đau như ngàn vạn kim châm trên lưng làm cho người ta khó mà chống đỡ nổi, hắn thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình.

Hắn dừng chân ở một căn miếu đổ trên núi, song rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể mà sụp xuống, sau đó ngã gục trên mặt đất phủ đầy tro bụi.

Tiếng chân truy binh từ một nơi xa xăm nào đó truyền đến, rồi lại mất hút. Trác Ngọc miễn cưỡng mỉm cười, công nhận là vị trí của căn miếu này rất bí mật, hắn cơ hồ phải thừa nhận rằng ông trời vẫn còn thương hắn.

Thần trí ngày càng trở nên mơ hồ, hắn nhìn xuống nhìn cánh tay mình lộ ra từ ống tay áo rộng thùng thình. Trên làn da ở cánh tay, hoa văn hình vảy rồng dần dần lan rộng, tựa như một con mãng xà to lớn, lạnh lẽo cuốn lấy cánh tay hắn, khiến hắn cảm thấy ngộp thở.

Trác Ngọc gượng mình đứng dậy. Hắn không thể chết ở nơi này được. Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, trách nhiệm cùng kỳ vọng, cừu hận cùng lưu luyến, tất cả đều ràng buộc hắn, ép hắn phải tiếp tục bước đi.

Đột nhiên lạnh gáy, một thanh âm khàn khàn của thiếu niên vang lên:

– Trác quốc sư.

Trác Ngọc dừng lại một chút rồi quay lại nhìn. Dưới ánh nến mỏng manh, khuôn mặt thiếu niên hiện ra tái nhợt mà tĩnh lặng, hắn chợt ra y chính là nam hài tử có tốc độ nhanh khủng khiếp ở khe núi lần trước, và cũng chính là người mang phượng hoàng ấn – lá bùa cứu mạng của Hoàng đế Thiên triều.

– Muốn giết ta? – Hắn mỉm cười. – Sao, không hạ thủ được à?

Ánh mắt Minh Đức trở nên kinh hãi khôn kể.

Y chỉ nhìn thấy phía sau lưng Trác Ngọc. Tấm hắc bào rộng thùng thình của hắn gần như tuột hẳn xuống, lộ ra phân nửa tấm lưng bóng loáng. Trên tấm lưng xương gầy đẹp đẽ kia, một dấu ấn rồng xanh chín vuốt phủ dọc từ vai xuống tới tận thắt lưng đang chậm rãi mà vững chắc lan tỏa trên từng tấc da hắn!

– Đây là cái gì? – Minh Đức lùi lại nửa bước, thanh âm hơi run run. – Đây là cái gì?

– Là dấu ấn. – Trác Ngọc chậm rãi nói. – Nếu ngươi không khai ấn, thì nó cũng sẽ không phát tiết ra.

Minh Đức không biết phải phản ứng thế nào. Suốt mười tám năm tồn tại trên cõi đời này của y, y chỉ biết mình là người duy nhất mang ấn ký này, phụ thân y đã bị Kiền Vạn Đế tru di cửu tộc, chắc chắn không thể có thêm người thứ hai.

Thế nhưng hôm nay chính mắt y đã trông thấy long ấn sau lưng Trác Ngọc, một loại cảm giác được gặp lại người thân từ từ dâng lên trong lòng y, khiến y cảm thấy lúng túng.

Trác Ngọc thấy y không có phản ứng, cũng im lặng chẳng nói gì, chỉ cười lạnh một tiếng rồi trượt theo vách tường ngồi xuống, hai bàn tay cào chắc lên mặt đất xung quanh, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên rõ mồn một, nhìn qua cũng biết hắn đang phải trải qua nỗi đau đớn đến xương tủy. Minh Đức do dự trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng đi đến đá đá chân hắn:

– Ngươi còn tỉnh không?


Thanh âm Trác Ngọc bởi vì đau đớn mà có điểm khàn khàn:

– Trong vòng ba ngày sau cũng sẽ không chết.

– Sau ba ngày?

– Chắc cầm cự được nửa ngày nữa.

Minh Đức nửa quỳ trước mặt hắn:

– …… Ngươi…… Ngươi là ai?

Trác Ngọc ngẩng đầu lên nhìn y, đáy mắt hằn lên tia đỏ sọng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nét hung ác dị thường.

– Hài tử đáng thương…… – Hắn nhẹ nhàng vừa cười vừa thở dốc. – Ngay cả họ hàng nhà ngươi, huyết thống nhà ngươi, sức mạnh mà ngươi có thể có được…… Ngươi chẳng biết gì cả……

Lời còn chưa dứt, trước mắt hắn trở nên tối sầm, sau đó cả người hắn đổ ầm xuống đất, xương sườn bị giẫm lên không thương tiếc, thanh âm của Minh Đức vì cố đè nén mà phát run.

– Ngươi nói gì? Ngươi biết những gì? Mau nói cho ta biết ngươi là ai! Bọn họ…… những người khác…… những người khác đang ở đâu?

Tuy rằng dấu ấn lan tỏa không đau lắm, nhưng một cú đá của thiếu niên cũng làm nỗi đau đớn của hắn tăng lên gấp bội, làm đầu óc hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng Trác Ngọc vẫn muốn cười. Hắn thật sự đã bật cười, mặc kệ khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của Minh Đức.

– Những người khác không còn nữa…… chết rồi…… Chỉ còn bọn ta với ngươi, ngươi với bọn ta, tất cả ba người, còn lại đều không còn……

Minh Đức túm lấy áo hắn:

– Một người kia ở đâu?

– …… Ta không tìm thấy. – Trác Ngọc nhìn y, ánh mắt gần như thương hại. – Ta đến đây để tìm nàng, nhưng bị các ngươi chặn đường.

Câu nói của Lâm Băng bỗng xẹt ngang qua đầu Minh Đức: Trác Ngọc muốn đi tìm một nữ nhân, ai can ngăn cũng không nghe……

– Một người cả đời chỉ khai ấn một lần, nếu bên cạnh có một người cùng huyết thống hộ tống thì mới có thể sống sót, nếu không thể phong ấn lại được thì người kia cũng không sống nổi. Nếu ngươi mang long ấn thì tốt…… – Trác Ngọc thở dài, nhưng thanh âm lại chẳng có vẻ gì là đáng tiếc. – …… Đúng là tự làm tự chịu, ta đoán chắc rằng ba ngày sau, Lộ Cửu Thần sẽ đến đây nhặt xác ta.

Thâm tâm Minh Đức đang có một trận hỗn loạn, không biết phải làm sao, y túm lấy Trác Ngọc:

– Ta có thể giúp ngươi sống sót được không?

Trác Ngọc lạnh lùng nhìn y:

– Phụ thân của ngươi, tộc nhân nhà ngươi, tính mạng cả nhà ngươi đều chấm dứt dưới tay ta, giờ ngươi lại còn muốn giúp ta sao? Thượng Quan Minh Đức, ngươi điên rồi sao?

Đầu óc Minh Đức bị một cú trời giáng làm cho ong lên:

– Không phải Lý Ký…… Không phải Lý Ký là người……

Không phải Lý Ký là người giết họ sao?

Vào một buổi đêm mùa đông mấy năm trước, Kiền Vạn Đế nghĩ y còn đang ngủ, vì thế mới đứng dậy đi ra ngoài, Dung Thập Bát đứng bên ngoài báo cáo chuyện gì đó liên quan đến hình xăm trên người y, thanh âm nhỏ xíu, không thể nào nghe rõ được. Minh Đức cố gắng nén đau đớn cùng vô lực, lén đi tới bên cửa, liền nghe thấy tiếng thở dài của Kiền Vạn Đế:

– …… Một trăm nhân mang phượng hoàng ấn…… không còn một người sống sót…… Thật là tàn nhẫn……

Dung Thập Bát cũng gật gật đầu:


– Đúng vậy, cửu tộc đều bị diệt, thần chỉ có thể hạ lệnh cho thủ hạ thiêu hủy sạch sẽ.

Kiền Vạn Đế yên lặng một hồi lâu, cuối cùng thản nhiên nói:

– …… Đối với đám người các ngươi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần ta còn sống thì chuyện này không được phát tán ra ngoài, nếu không……

Dung Thập Bát cúi người thật sâu:

– Thần tiếp chỉ.

Lúc ấy, Kiền Vạn Đế không biết rằng người mà hắn muốn giấu biệt vào hoàng cung đang đứng sau cánh cửa, toàn thân lạnh như băng, run rẩy không ngừng.

Đến máu tươi của Minh Duệ Hoàng hậu y còn chưa thấy, giờ ngay cả phụ thân ở ngàn dặm xa xôi, chưa từng biết mặt nhưng vẫn có khát vọng được đoàn tụ kia, chỉ trong nháy mắt đã bị giết chết.

Y không nhớ nổi mình đã quay trở về giường như thế nào, không nhớ nổi mình đã run rẩy, mở to mắt, nằm trong ngực nam nhân kia, nhìn chằm chằm ra bầu trời đêm đẹp đẽ trong tẩm cung cho đến tận hừng đông như thế nào. Y chỉ nhớ thời điểm Kiền Vạn Đế thức dậy lúc sáng sớm hôm sau, chính tay ôn nhu thắt vạt áo lại cho y, nhìn qua chỉ có thể thấy một thâm tình hoàn mỹ, không chút xấu xa, nhưng trên thực tế lại để lại trong lòng Minh Đức một nỗi sợ hãi khó lóng xóa nhòa, giống như một con quỷ dữ tợn, vô cùng hung ác.

Lúc ấy, đầu óc chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm, làm cho y đứng ngồi không yên, tuyệt vọng khôn kể.

…… Nếu dám chống lại nam nhân này, lập tức sẽ bị giết chết……

Hắn là…… một ác ma tuyệt đối không hạ thủ lưu tình……

Y không nói cho bất cứ kẻ nào khác, cũng chưa từng tìm đến ai để chứng thực điều đó. Ý niệm này đã ăn sâu bén rễ trong tâm trí y, tựa như một cái bóng đè to lớn, khiến y nửa đêm phải giật mình tỉnh giấc, trằn trọc liên miên.

Trác Ngọc lấy sức chống tay ngồi dậy, thản nhiên nói:

– Ngươi tưởng là do tên Hoàng đế Thiên triều kia làm? Hắn tuy hận gia tộc phụ thân nhà ngươi đến tận xương tủy, nhưng vẫn không nỡ làm ngươi thương tâm đau lòng, cho nên đã phái binh đến cứu viện. Bất quá chờ đến lúc Dung Thập Bát cùng binh lính đuổi đến nơi thì ta đã giải quyết gọn ghẽ rồi, ta nhanh một bước, bọn chúng chậm một bước, thế là dẫn đến kết cục như vậy. Nói đi cũng phải nói lại, hắn đã phái người đến cứu tên gian phu của ả đã đội mũ xanh cho hắn, đúng là khiến ta cảm thấy khâm phục.

Minh Đức lui nửa bước:

– Không thể nào……

…… Một trăm nhân mạng, không còn một ai sống sót, thực tàn nhẫn……

…… Thần chỉ có thể hạ lệnh thiêu hủy sạch sẽ……

Những ký ức từ xưa bỗng ùa về trong trí óc như một đoạn phim ngắn, giống như cái bóng đè nằm phủ bụi tận đáy trí óc y, giờ đã điên cuồng hiện lên, cơ hồ muốn cuốn phăng y đi.

Chẳng lẽ sự thật lại trái ngược?

Chẳng lẽ nỗi sợ hãi bao phủ lấy cả người y suốt bao nhiêu năm qua, cuối cùng lại không phải sự thật?

Minh Đức lấy tay ôm chặt lấy đầu mình. Trác Ngọc thở hổn hển, cười hắt ra:

– Tính ra thì chúng ta cũng có chút quan hệ thông gia, phụ thân ta, nam nhân đã truyền cho ta long ấn này, vì muốn chiếm được muội muội của phụ thân ngươi – cũng chính là cô cô của ngươi, phụ thân ta đã chính tay sát hại toàn bộ long tộc nhà chúng ta, thậm chí ngay cả thê tử của hắn cũng không chừa…… Hắn thậm chí có thể vì nữ nhân kia mà vất bỏ hai hài tử vừa mới chào đời của mình, hắn còn đem chúng ta vất bỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc, may thay có một đàn sói đã nuôi dưỡng chúng ta……

Đầu óc Minh Đức bây giờ đang ong ong lên, cơ hồ không hiểu hắn đang nói gì.

– Ta sẽ chết. – Trác Ngọc nói. – Nếu ta không tìm thấy muội muội sinh đôi mang long ấn kia, thì không ai có thể giúp ta sống sót. Vì cô cô của ngươi, ả nữ nhân xinh đẹp mang trên mình phượng hoàng ấn kia, mà cha ta trở nên mất hết nhân tính, có thể một tay giết sạch cả họ hàng người thân…… Ha ha, nếu lúc đó dù chỉ lưu lại một người thuộc họ long ấn, thì ta đã không rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này…… Ngươi có biết tại sao tộc nhân ta hàng loạt như vậy không? Rất đơn giản, chỉ cần uống máu của chính tộc nhân mình, chỉ cần một ngụm máu thôi thì đã có thể sống sót rồi…… Nhiều năm trôi qua, bởi vì cái nguyên nhân đáng cười là chỉ uống máu tộc nhân khi khai ấn mới có thể sống đã khiến tộc nhân ta giết hại lẫn nhau, giờ chỉ còn lại mình ta……

Dấu ấn trên người lan ra khiến hắn đau đớn khôn cùng, dấu xăm thanh long chậm rãi trườn trên da hắn, từng tấc mang đến một nỗi đau thấu xương tủy.


Tiếng cười của Trác Ngọc gần như là tiếng khóc, nhưng một giọt nước mắt cũng không có.

– Mẫu thân của ta, tộc nhân của ta, hơn một ngàn người mang long ấn, có thể nói là đã chết trong tay cô cô của ngươi. Ả ta quả thực là một mỹ nhân, mê hoặc tâm trí mọi nam nhân, câu dẫn người khác vì ả mà chém giết lẫn nhau…… Sau đó ngươi có biết ta đã giết chết ả ta như thế nào không? Ngươi sẽ không muốn biết đâu, để ta nối cho ngươi nghe Thượng Quan Minh Đức, nếu ngươi được chứng kiến khoảnh khắc cuối đời của ả ta, ngươi sẽ hối hận vì mình đã sinh ra trên cõi đời này!

Minh Đức đứng bật dậy, đá mạnh vào bụng hắn, khiến hắn ngã lăn trên mặt đất, sau đó nhào đến túm lấy cổ áo hắn, rít lên:

– Chuyện đó thì liên quan gì đến ta? Dựa vào cái gì mà đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ta? Dựa vào cái gì!

– Bởi vì ngươi đáng được như thế! – Trác Ngọc hất tay y ra, còn tặng cho y một bạt tai.

– Đây chính là số mệnh của ngươi! Ngươi đáng được như thế! Đừng có ở đây mà già mồm kêu khổ với ta, nếu không vì tộc nhân nhà ngươi, ta sẽ không phạm tội diệt cả tộc! Ta sẽ không phải sống nhờ đàn sói hoang mà lớn lên! Muội muội sinh đôi của ta cũng sẽ không phải lưu lạc đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chịu khổ, cả đời này ngay cả một người thân cũng không được gặp!

Một nam nhân long ấn đã có thê tử, lại đi yêu một ả nữ nhân phượng hoàng ấn. Ả nữ nhân kia còn nói, nếu hắn muốn cưới ả về, thì phải tự tay diệt sạch tộc nhân nhà hắn, ngay cả thê tử cùng hài tử của hắn cũng không tha.

Nam nhân kia thật sự làm theo lời ả ta nói. Nhưng hắn không đành lòng giết chết đôi hài tử long phượng mới sinh, vì thế sau khi giết sạch toàn tộc, hắn đã đem hai đứa trẻ bỏ nơi thâm sơn.

Nữ hài tử kia về sau bị lạc mất, còn nam hài tử thì uống sữa sói mà lớn lên. Về sau có một người tình cờ đi ngang qua đã cứu hắn, dạy hắn võ công, nuôi hắn nên người.

Nhiều năm sau, cổng chính của gia tộc phượng hoàng ấn bị đá cho mở toang, một nam tử trẻ tuổi mặc hắc y bước vào, hắn có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú cùng ánh mắt vô cùng lãnh khốc, trong tay chỉ cầm một thanh trường kiếm, quay trở về nơi này đòi lại nợ máu hai mươi năm trước.

Không ai nghĩ rằng hắn còn sống, nhưng không những hắn còn sống, mà còn quay trở về báo thù. Chính tay hắn đã chặt đứt đầu phụ thân mình, sau đó hành hạ ả nữ nhân đã câu dẫn phụ thân mình sống không bằng chết. Sau đó giết sạch những người khác, trong đó có phụ thân của Thượng Quan Minh Đức.

Đám người của Kiền Vạn Đế đến đúng lúc để sắm vai kẻ xấu, lúc bọn họ tới nơi thì bóng dáng tên sát thần đã đi xa. Cái tên Trác Ngọc này, từ đó về sau mang theo cái danh là kẻ sát hại hai thiên tộc danh giá.

Không ai biết rằng hai thiên tộc này lâm vào cảnh hủy diệt chỉ vì một mối tình. Yêu cùng hận tương sinh tương bạn, lúc giao nhau thì phát ra ánh sáng chói lòa, lúc rời xa thì cùng đi về hướng diệt vong.

Thanh long ấn dần dần lan tỏa, vảy rồng đã phủ kín cả lưng lẫn cánh tay. Minh Đức đột nhiên đứng dậy tiến về phía Trác Ngọc, sau đó xé toạc vạt áo trước của hắn ra, móng rồng đã tiến gần đến tim hắn.

– Muội muội của ngươi đang ở đâu? – Sắc mặt Minh Đức tái nhợt, hai tay bấu mạnh lên bả vai Trác Ngọc, – Nói mau! Ta sẽ tìm nàng đến cứu ngươi!

Trác Ngọc liền vung tay tát y một cái khiến y ngã trên mặt đất:

– Cút! Đồ phế vật! Giờ ngươi đáng lẽ ra phải giết ta! Phải giết ta biết chưa!

Minh Đức ngồi xổm xuống.

– Cô cô ngươi giết cả tộc nhà ta, ta giết cả tộc nhà ngươi! Ngươi có biết tay ta đã dính bao nhiêu máu tươi của người nhà ngươi không? Ngu xuẩn!

Minh Đức lau đi vết máu bên khóe miệng, lảo đảo đứng dậy, tiến đến bên người hắn rồi quỳ xuống:

– Ngươi có thể uống máu của ta được không? Nói mau!

Trác Ngọc liền hung hăng đá y văng xa xa:

– Cút! Máu phượng hoàng ấn nhà ngươi, ta uống một giọt lập tức xong đời!

– Vậy ngươi mau nói muội muội của ngươi ở đâu?

– Thượng Quan Minh Đức, ngươi điên rồi phải không?

– Ta không điên. – Minh Đức nói, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, thanh âm từng chữ từng chữ như phát ra từ tâm của khối băng lạnh ngắt. – Ta chỉ không muốn…… là ngươi duy nhất còn lại……

Ta chỉ không muốn là người duy nhất còn sống trên thế gian này thôi.

Ta đã không còn người thân, không còn ai…… giống ta trên cõi đời này……

Trác Ngọc lảo đảo rồi ngã sụp xuống đất. Một đệ nhất cao thủ không ai sánh nổi, luôn uy nghiêm hùng dũng, giờ phút này lại giống như nam hài tử lạc lõng giữa đàn sói trước kia, tuy bề ngoài có vẻ mạnh mẽ hung ác, nhưng thực chất bên trong lại yếu ớt đến nỗi không chịu nổi một đấm.

– Minh Đức. – Hắn thở dốc, một lúc sau mới lấy lại được hơi thở nói tiếp. – Hiện giờ ta đang vô cùng đau đớn, ngươi giết ta, chính là giải thoát cho ta, ngươi biết chưa?

– Ân.


– Ngươi thực may mắn, ngươi có thể sống sót, thậm chí có thể duy trì nòi giống, ngươi có biết không.

– Ân.

Trác Ngọc cơ hồ như nghẹn lời:

– Ta đã giết vô số người như vậy…… Hiện giờ chỉ muốn nhìn thấy một người giống mình có thể sống sót…… Ta không còn biết trông cậy vào ai, ngươi có biết không?

Minh Đức thấy khóe mắt mình cay cay, cổ họng cũng như có gì chặn lại:

– Nhưng ta cũng không muốn một mình cô đơn trên thế gian này, ngươi hiểu không?

Trác Ngọc quay đầu lại nhìn y:

– Ngươi sẽ không như vậy…… Hoàng đế Thiên triều kia, đối với ngươi rất tốt. Ngươi hãy hảo hảo mà sống…… quên mối cừu hận này đi…… quên nhân sự của thế hệ trước đi…… quên huyết mạch của gia tộc nhà ngươi đi. Đừng sống như ta…… như vậy ta mới yên lòng…… ngươi có hiểu ý ta không?……

Minh Đức cảm thấy mặt mình ươn ướt, y không biết rằng mình đã rơi lệ. Kỳ quái là y đã cảm thấy bi thương, tuy không biết chân tướng của nỗi khiếp sợ cùng cừu hận ngày trước, đối với nợ máu này cũng không thực sự quan tâm, chỉ cảm thấy thực sự bi thương.

Giống như cả trái tim như co rút lại đau đớn vô cùng.

Y thất tha thất thểu đứng dậy, lảo đảo một chút rồi tiến ra ngoài.

– Trác Ngọc. – Minh Đức nói. – Nếu ngươi không chịu nói cho ta, thì ta sẽ tự đi tìm…… Nhân khẩu trong thôn trang kia không đông, ta nhất định sẽ tìm được…… Ba ngày sau ta sẽ quay về đây, ta mặc kệ ngươi có phát động chiến tranh hay không, nhưng hiện giờ ngươi không thể chết được, ngươi không thể chết…… Nghe rõ chưa!

Trác Ngọc muốn nói gì đó, nhưng cơn đau kịch liệt khiến hắn không tài nào mở miệng được. Hắn nằm ẩn thân giữa đám cỏ dại trong ngôi miếu đổ nát, trơ mắt nhìn thiếu niên kia chạy ra khỏi cửa.

…… Chẳng lẽ nợ máu này, đến lượt bản thân mình vẫn không thể kết thúc sao?

Chẳng lẽ còn muốn ta đeo trên lưng tội nghiệt sống sót hay sao?

Hắn đưa tay ôm chặt lấy bả vai mình. Lạnh quá, từng dòng máu trong quá khứ chợt ồ ạt kéo về như từng đợt thủy triều lạnh băng đập tới, bao phủ lấy cả người hắn.

Hắn run rẩy cuộn mình lại, ngọn lửa trên mặt đất trong ngôi miếu khẽ rung động, chiếu lên một thân ảnh mờ ảo trên tường.

Bóng người kia chậm rãi tiến vào. Trác Ngọc cũng không quay đầu lại. Hắn biết đó là ai.

Lộ Cửu Thần đi đến trước mặt hắn, nửa quỳ nửa ngồi, chăm chăm dõi theo ánh mắt hắn.

– Sao? – Trác Ngọc hỏi, tuy thần sắc thống khổ nhưng ánh mắt lại rất lãnh đạm. – Có chuyện gì?

Lộ Cửu Thần quan sát hắn:

– Còn cách nào khác để giải ấn không?

Trác Ngọc im lặng một chốc, rồi cười lạnh:

– Người ngoài như ngươi thì hiểu gì!

Thanh âm Lộ Cửu Thần vẫn vô cùng bình tĩnh:

– Kỳ thật trong gia tộc nhà các ngươi, có người có dấu ấn, cũng sẽ có người không. Phân biệt rất đơn giản, phương pháp giải ấn cũng rất đơn giản, nhưng do ngươi cố chấp, không muốn làm thế, đúng không?

…… Tuy rằng người này trước sau chỉ biết đến mấy chuyện cấm thuật linh tinh…… nhưng ngay cả bí mật của một gia tộc, làm sao hắn có thể biết được?

Trác Ngọc im lặng không nói.

Lộ Cửu Thần tiến gần hơn một chút, hiện giờ hắn gần như mặt đối mặt với Trác Ngọc. Cách nhau một khoảng gần như vậy, ngay cả hơi thở của đối phương cũng có thể cảm nhận được.

– Trác Ngọc. – Hắn nói. – Không phải ngươi đã nói, để lôi kéo ta, cho dù có phải giao ra thân thể này cũng chỉ là việc nhỏ thôi sao

Tiếng lửa bập bùng yếu ớt trở nên rõ ràng hơn giữa không gian im lặng, hương đêm tựa như một con sông băng giá, giữa khung cảnh núi rừng phương Bắc, trong một ngôi miếu đổ nát nho nhỏ, chậm rãi thổi tới.

Bỗng nhiên một tiếng chim từ một nơi thăm thẳm giữa sơn cốc vọng đến, mù mịt phiêu tán giữa không gian.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.