Đọc truyện Phượng Hoàng Đồ Đằng – Chương 23: Cửu trọng miếu đường
(Chín lớp cửa trong chính điện)
Quan viên thượng triều thì phải mặc quan phục do Thượng Y cục may, nhưng bởi vì eo Minh Đức nhỏ, nên Kiền Vạn Đế không lấy quần áo từ Thượng Y cục, mà gọi thợ cả chuyên cắt quần áo trong cung đến may cho y một bộ. Nguyên liệu cũng là loại vải bậc nhất từ Giang Nam, đai lưng thắt bạch ngọc, trường bào rộng màu thiên thanh, tuy vậy nhưng vẫn toát lên một vẻ ngỗ ngược từ phương Nam.
Sáng sớm hôm thượng triều đầu tiên, trong cung đặc biệt đưa đến một tiểu kiệu đến Thượng Quan gia đón người. Bút mặc thái giám tổng quản ngự thư phòng tự mình tiến vào giúp Minh Đức thay triều phục, sau một hồi lại chỉ thấy tiểu quý nhân nhìn chằm chằm vào bộ triều phục, không nhúc nhích.
Tổng quản cười xòa nói:
– Đại nhân có gì sai bảo không?
Trước khi đến đây, Trương công công cũng có nói qua với bút mặc tổng quản thái giám, nói chuyện với Minh Đức về vấn đề quần áo với ẩm thực đúng là một cơn ác mộng, nếu hợp mắt y, thì quần áo cũ cũng chẳng sao còn không hợp mắt, thì cho dù là tơ lụa quý cũng trở thành xấu xí. Thế nhưng tổng quản nghĩ thầm rằng bộ triều phục này quả thực rất đẹp, thợ may chuyên cắt đồ cho Hoàng đế cùng một trăm cung nữ làm trong ba ngày ba đêm mới xong, chất liệu cũng đáng giá với quần áo Hoàng đế trong nửa năm, một bộ triều phục như vậy, làm sao có thể có một chút sai sót được?
Tổng quản nhìn Minh Đức cứ đứng bất động cả nửa ngày như vậy, không khỏi sốt ruột nói:
– Đại nhân nếu còn chần chừ, thì sẽ lâm triều muộn mất. Đại nhân có cần ta kêu tiểu cung nữ đến giúp ngài không?
– …… – Minh Đức nói. – Bộ quần áo này có vấn đề.
Lục phủ ngũ tạng của tổng quản đều như trên đống lửa:
– Đại nhân, đây chính là loại vải đẹp bậc nhất Giang Nam, thợ may giỏi nhất phải mất ba ngày ba đêm……
Minh Đức nói:
– …… Màu sắc……
Y giơ bộ quần áo lên, hướng ra chỗ sáng, nheo mắt cẩn thận đánh giá:
– …… Đậm hơn một chút nữa, một chút nữa……
Tổng quản thái giám phịch một tiếng quỳ xuống đất:
– Đại nhân! Cầu ngài đừng kén chọn nữa, mau mau mặc vào đi! Khi về nhà, nô tài sẽ lập cho ngài một bài vị cầu ngài trường sinh trong từ đường tổ tông a!
Minh Đức vì thế mới phá lệ khai ân, chấp nhận mặc bộ triều phục cần đậm hơn một chút kia mà lâm triều. Một sáng sớm đầu xuân, ngoài đường vẫn còn se lạnh, tia nắng mặt trời lưa thưa ánh lên sắc thanh bạch. Tổng quản đi cạnh tiểu kiệu chốc chốc lại xoa tay cho ấm, rồi quay sang hỏi người trong kiệu:
– Đại nhân, có cần sưởi ấm không ạ?
Thanh âm từ trong kiệu truyền ra rõ rạc:
– Không cần.
Tổng quản thái giám sụt sịt vài cái rồi rụt cổ lại cho ấm. Tuy rằng dẫn người mới lần đầu tiên lâm triều không phải là một công việc béo bở, nhưng về sau có thể có được mối quan hệ tốt với những quan viên được sủng ái, không chừng có lúc còn nhờ vả. Hơn nữa người trong kiệu này được thánh sủng còn là chuyện phải bàn tới sao? Chưa đủ tuổi mà đã được phong quan, ý tứ sủng ái của Hoàng đế đã vô cùng rõ ràng rồi. Giờ đã biết mặt nhau rồi, sau này có gì cần nhờ vả, chẳng lẽ lại không được?
Tổng quản thái giám nói cho cùng cũng đã ở trong cung được một thời gian dài, nên cũng thông thạo việc này, vừa nhìn thấy mấy tiểu thái giám vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, liền thấp giọng mắng:
– Còn không mau tươi tỉnh lên! Đây là việc tối quan trọng Hoàng thượng giao cho! Ai cho các ngươi ăn bơ làm biếng!
Mấy tên tiểu thái giám liền khúm núm lùi về. Lúc này cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, kiệu phu phía trước quay đầu lại, thấp giọng nói:
– Công công, kiệu của Đinh đại nhân đang tiến về phía này.
Tổng quản thái giám chạy nhanh về phía trước, thấy kiệu của Hộ bộ thượng thư Đinh Hoảng vừa đi ra từ một lối rẽ trong cung. Đằng trước kiệu là một gia đinh đi trước mở đường, tay cầm đuốc tay cầm gậy uy vũ phi phàm, theo sau là cỗ kiệu nhẹ nhàng lướt đến. Đinh gia mấy đời làm quan trong triều, lại sinh ra được hai sủng phi, ngay cả gia đinh cũng cao hơn người khác một bậc, thấy đằng trước có kiệu của quan khác, cũng không thèm tránh sang một bên, ngược lại còn lớn giọng:
– phụng chỉ vào triều người không có phận sự mau tránh đường!
Minh Đức trong kiệu thấy có động, thò đầu ra hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Tổng quản thái giám vội vàng ghé sát lại nói:
– Bẩm đại nhân, chúng ta đụng đầu với kiệu của Hộ bộ thượng thư Đinh đại nhân. Ngài ấy đang kêu ngài nhường đường cho bọn họ.
Sương sớm mù mịt làm mờ đi vẻ mặt của Minh Đức, chút ánh sáng mờ ảo từ cung đăng chỉ làm lộ ra chút ý cười trên môi y rồi bay mất, kiều diễm nhưng có phần quỷ dị.
Y thản nhiên nói:
– Cho bọn họ đi.
Tổng quản cả kinh, vừa định mở miệng lý sự lại thì Minh Đức đã bình thản ngồi trở lại trong kiệu, vẻ mặt không chút sợ hãi.
Tổng quản thái giám lòng rối như mớ bòng bong, buộc lòng phải lệnh cho kiệu phu tránh sang một bên, trơ mắt nhìn cỗ kiệu của Đinh Hoảng giương giương tự đắc đi qua.
Lúc đến nơi thì cũng không còn sớm nữa. Quần thần trước lúc lâm triều sẽ chờ ở ngoài ngự thư phòng, khi nào thái giám tuyên chỉ vào triều thì mới dập đầu tiếp chỉ, rồi nối đuôi nhau đi vào. Hạ thừa tướng bởi vì mới có nữ nhân được phong làm Thái tử phi mà bị một đống quan viên vây quanh nịnh nọt, vừa nhìn thấy Minh Đức, lập tức rời khỏi đám nịnh thần mà tiến lại, tươi cười hỏi:
– Hiền chất (cháu trai) khỏe chứ?
Minh Đức kính cẩn cúi người chào:
– Mong thừa tướng tha tội. Thái tử phi vào cung là chuyện mừng, nhưng hạ quan lại chưa đến thỉnh an, đúng là sơ suất.
Hạ thừa tướng định đưa tay đỡ y đứng lên, nhưng không ngờ Minh Đức hơi lùi về một chút, cung kính hành lễ, rồi mới đứng dậy.
Mấy quan viên đứng ngoài cửa ngự thư phòng trông thấy vậy, khe khẽ cười rồi thì thầm với nhau:
– Trông cái bộ dáng kìa……
– Đúng là đồ chỉ giỏi vuốt mông ngựa……
– Định bấu víu vào Hạ gia sao?……
Hạ Trưng kia, nhất thời cũng không có phản ứng gì, chỉ xấu hổ đứng gãi mũi, cười nói:
– Hiền chất đột nhiên lại hành lễ như vậy, bảo lão phu……
…… Tiểu tử này đã từng hưởng thụ cảm giác được cả Hoàng đế lẫn Thái tử phi quỳ xuống chân mình, giờ lại mang bộ dạng trang nghiêm, khiêm tốn thế này, giống như y đã phải chịu oan ức nhiều lắm vậy……
Minh Đức nghiêm mặt nói:
– Khi đó là do hạ quan không hiểu chuyện, mong Hạ thừa tướng bỏ quá cho.
Hạ Trưng đang định nói gì, thì đã thấy Minh Đức phủi đi những hạt bụi vô hình trên tay áo, ngẩng đầu mà bước tiêu sái về phía hàng ngũ quan viên.
Lát sau thái giám đến truyền các quan vào cung, hai bên đại thần liền xếp thành hai hàng, bước lên những bậc thang bằng ngọc mà chậm rãi tiến vào. Hạ Trưng cùng Đinh Hoảng mỗi người đứng đầu một bên tả một bên hữu, dẫn theo sau một hàng các quan văn, quan võ tiến vào cửa để các thị vệ khám người, rồi đi qua chín cửa, cuối cùng mới vào được chính đường. Từ chính đường nhìn lại đằng sau, qua chín lần cửa nhìn ra phía ngoài, tường thành dài liên miên, nguy nga diễm lệ, dưới ánh mặt trời ban mai lại hiện ra như một dãy núi sừng sững, tựa hồ đem cả thiên hạ thâu lại trong lòng bàn tay.
Đây là lần đầu tiên Minh Đức được nhìn hoàng thành cổ kính từ vị trí này, không khỏi ngây ngẩn cả người, mãi tận đến khi Trương Khoát cao giọng nói các quần thần dâng tấu thì mới sực tỉnh, lập tức tập trung vào mọi việc xung quanh.
Đinh Hoảng đứng đầu hàng, đợi cho đến khi thanh âm của Trương Khoát dứt hẳn, mới tiến lên mấy bước nói:
– Thần có bản thượng tấu.
Kiền Vạn Đế thoáng chút cười lạnh:
– Ái khanh lại muốn trẫm cứu trợ dân ở Giang Bắc đang gặp lũ lụt đúng không?
Đinh Hoảng lập tức quỳ xuống:
– Hoàng thượng! Tình hình lũ lụt vô cùng nghiêm trọng, quan cấp dưới rất muốn mở kho thóc cứu dân, nhưng số nạn dân quá đông, thật sự là không thể cứu giúp hết được…… Tuy rằng đã có trích ngân lượng từ quốc khố, nhưng căn cứ theo quan cấp dưới báo cáo thì số ngân lượng đó cũng chỉ như muối bỏ biển!
– Ý của ái khanh là… trẫm chi quá ít?
– Hoàng thượng, chi tiền để cứu tế nạn dân gặp thiên tai, tuy nhiều, nhưng cũng sẽ không làm tổn hại đến tiếng tăm nhìn xa trông rộng, thương dân như con của Hoàng thượng đâu ạ!
Đột nhiên một thanh âm từ tốn cắt lời:
– Đinh đại nhân!
Đinh Hoảng cảm thấy thanh âm này hơi lạ tai, liền nhìn lại, thấy ấu tử của Thượng Quan gia là Minh Đức, người mới được phong quan, đang lên tiếng.
Đinh Hoảng nhất thời tức giận:
– Ta đang bàn tấu chương với Hoàng thượng, ngươi……
Minh Đức lại cắt lời hắn:
– Đinh đại nhân, vì quốc kế dân sinh, giang sơn xã tắc với tổ tông đại sự, bề tôi phải có trách nhiệm gánh vác một phần giúp Hoàng thượng. Cả ngài lẫn ta đều là quan chức ăn công lương, lấy hoàng bổng, cùng nhau thảo luận, trao đổi ý kiến là điều phải làm, đại nhân không cần khách khí với hạ quan.
Đinh Hoảng trừng mắt há mồm:
– Tiểu tử……
– Hạ quan mạo muội xin hỏi đại nhân một câu. – Minh Đức thản nhiên nói. – tháng trước, quốc khố đã chi ra tám mươi vạn lượng bạc trắng, tháng này cũng mới chi thêm năm mươi vạn lượng nữa, giờ ngài lại xin bổ sung thêm một trăm tám mươi vạn lượng nữa, tổng cộng là ba trăm mười một vạn, tương đương với một phần năm tiền thuế cả năm của nước ta. Vậy ngài nói Hoàng thượng bỏ ra bấy nhiêu tiền chỉ để giữ một cái danh ‘nhìn xa trông rộng, thương dân như con’?
Đinh Hoảng phẫn nộ nói:
– Bản quan nhất thời nói sai, bạc kia tất nhiên là để đem cứu trợ nạn dân thiên tai rồi!
Minh Đức nhẹ nhàng che miệng cười nói:
– Hạ quan không tin.
Tiếng cười của y rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng khuôn mặt tỏ vẻ khiêm tốn kia lại toát ra một làn khí lạnh, làm cho người ta không thể nào nói tiếp được.
Đinh Hoảng trong lòng cảm thấy sợ hãi cả kinh, linh cảm không nên cùng y dây dưa, vội vàng quay đầu đi:
– Hoàng thượng, việc chi ngân lượng để cứu nạn thần có thể gấp rút soạn tấu chương để nộp Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng có hoài nghi với sự thanh liêm của thần cùng quan cấp dưới, thì thỉnh Hoàng thượng cứ xem tấu chương của thần rồi hãy quyết định……
Kiền Vạn Đế nhắm mắt lại, khuôn mặt không chút biểu cảm.
Đinh Hoảng quỳ xuống, thanh âm khẩn thiết:
– Hoàng thượng! Thỉnh Hoảng thượng ngàn vạn lần đừng để nạn dân phải chờ đợi!
Hắn nói xong một lúc, cả chính thái điện uy nghiêm lộng lẫy không vang lên một tiếng người, yên tĩnh giống như chớp mắt một cái một thế kỷ đã trôi qua.
Đột nhiên một tiếng vỗ tay từ đâu truyền đến, Đinh Hoảng quay đầu lại nhìn, liền thấy Thượng Quan Minh Đức đang vỗ tay tán thưởng hắn.
– …… Thật đúng là vì nước vì dân, không sợ đàm tiếu…… Đinh đại nhân nhỉ.
Không biết vì sao, nhưng câu nói tốt lành kia, theo đôi môi cong mỏng hoàn mỹ của Minh Đức kia nói ra, lại làm người khác mù mờ không hiểu, còn mang tới một cảm giác rất không thoải mái.
Đinh Hoảng tay đặt trên mặt đất tái xanh lại, đột nhiên cảm thấy mặt đất kia có một trận hàn khí xuyên qua người hắn, ngấm vào tận xương tủy.
– Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì?
Minh Đức nhẹ nhàng lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, giống như đang cảm động đến rơi lệ bởi hành động oanh liệt của Đinh Hoảng vậy. Động tác của y rất nhẹ, giống như chính y cũng biết rằng, chỉ cần động mạnh một chút là sẽ bị tổn hại, vỡ tan.
– Đinh đại nhân. – Minh Đức nhẹ nhàng hỏi. – Hạ quan mạo muội hỏi một câu. Có bao nhiêu địa phương ở Giang Bắc chịu thiên tai?
Đinh Hoảng trầm giọng nói:
– Lấy bờ bắc Hoàng Hà làm chuẩn, đổ về phía trên sông Hoài.
– Nơi nào chịu thiệt hại nhiều nhất?
– Khu vực ven hai bờ sông.
– Có bao nhiêu quận huyện bị ảnh hưởng?
– …… Mười… mười ba.
– Có bao nhiêu ruộng đất bị hao tổn?
Đinh Hoảng ngừng một chút. Không đợi hắn trả lời, Minh Đức lại tiếp tục hỏi:
– Có bao nhiêu nhà cửa bị nhấn chìm?
– Có bao nhiêu người bị thương, bao nhiêu gia súc bị tổn thất?
– Có bao nhiêu hộ gia đình bị thiệt hại?
– Sản lượng lúa bị thiệt hại bao nhiêu? Đất hoang bị hao tổn bao nhiêu? Khu vực sơ tán nạn dân ở đâu, hay nhân dân vẫn bị cô lập với bên ngoài?
Minh Đức nhìn chằm chằm Đinh Hoảng, từ xa có thể thấy trên khuôn mặt y có chút ý cười đau khổ.
– Có bao nhiêu khu vực thực sự cần đến cứu trợ từ quốc khố? Có bao nhiêu khu vực thực ra không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng quan viên vẫn cứ mở kho cấp lương tùy tiện?
– ……
– Đinh đại nhân. – Minh Đức nhẹ nhàng nói. – quốc kế dân sinh, mọi số liệu không được làm qua loa, sơ sài. Một chút qua loa rất có thể bị quan viên địa phương phóng đại lên thành thiệt hại do thiên tai…… mà tham ô.
Đinh Hoảng cứng người tại chỗ một lúc lâu, sau lưng thoáng nóng thoáng lạnh, thì ra là do mồ hôi chảy ra, ướt hết cả lưng áo.
– Bản… bản quan tạm thời chưa biết… chưa biết kỹ càng, nhưng mai bản quan sẽ đem ngay số liệu đến cho Hoàng thượng xem xét!
– Không cần Đinh đại nhân phải lao khổ. – Minh Đức cắt lời hắn. – Đinh đại nhân vì nước mà ngày đêm hết lòng làm việc, thức khuya dậy sớm, hay là để hạ quan thay người bẩm báo vậy. Có mười ba quận huyện gặp thiên tai, trong đó có năm nơi tình hình thực sự nghiêm trọng. Có tám trăm hộ gia đình bị tổn hại, gia súc cũng không thiệt hại đáng kể. Đã chi tổng cộng một trăm ba mươi vạn lượng, ba mươi vạn lượng vừa mới chuyển tới, còn năm mươi vạn lượng đang trên đường tới, còn một trăm vạn lượng kia……
Minh Đức giơ ống tay áo rộng thùng thình lên che miệng, ho vài tiếng.
– …… Một trăm vạn lượng kia, đại nhân dùng để đốc thúc quan viên địa phương, hảo hảo cho vào mục những chi phí phát sinh thêm a……