Đọc truyện Phượng Hoàng Đồ Đằng – Chương 16: Thu quá điêu lương
(Mùa thu khắc cốt ghi tâm)
Kiền Vạn Đế không có trong hậu cung, lúc này hắn đang ở ngự thư phòng cùng đại thần nghị sự. Sứ thần Tây Uyển quốc sẽ đến cầu kiến, trình quốc thư, ngoài ra còn hàng đống việc chồng chéo chưa xử lý xong.
Thật lòng mà nói Kiền Vạn Đế không phải là loại Hoàng đế hồ đồ hoang ***, mặc dù Thượng Quan Minh Đức lúc giận dữ mới mắng hắn là hôn quân, nhưng thực ra hắn không phải là loại người đó. Triều đại trước quy định một tháng lâm triều bốn lần, nhưng đến thời Kiền Vạn Đế chuyển thành ngày nào cũng lâm triều, thường xuyên kiểm tra công việc quan lại, thưởng phạt phân minh, giáo lý trong triều đình luôn rành mạch. Có thể nói xét về mặt nam nhân thì hắn quả thực có điểm xấu xa, nhưng xét về phương diện của một Hoàng đế, thì hắn quả là một Hoàng đế anh minh quyết đoán.
Tể tướng Hạ Trưng vừa báo cáo công tác chuẩn bị đón tiếp Tây Uyển quốc sứ thần đã xon xuôi, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Kiền Vạn Đế đang ngây người, yên lặng ngồi sau án thư án, vội vàng cúi đầu, ho nhẹ một tiếng.
Kiền Vạn Đế mau chóng phục hồi tinh thần nói:
– Tể tướng.
– Có thần.
– Kỳ thi mùa xuân đã kết thúc chưa?
Hạ Trưng ngẩn người:
– …… Vừa nãy có nghe tiếng chuông, thần nghĩ là đã kết thúc rồi.
Kiền Vạn Đế gật gật đầu, rồi thình lình nói một câu chẳng liên quan:
– Là thế này, Thái tử tuổi cũng không còn nhỏ, đến nay vẫn chưa kết hôn, Hoàng hậu nói tiểu nữ nhân nhà ngươi thanh tú lại lễ phép, trẫm muốn rước về làm dâu. Tể tướng nghĩ sao?
Hạ Tể tướng run lên, lập tức quỳ xuống dập đầu:
– Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ!
Hôm nay là Thái tử phi, chẳng cần dự đoán, sau này chính là Hoàng hậu.
‘Dự đoán’ kiểu này kỳ thật cũng không hiếm gặp ở trong cung. Một thay đổi trong bữa ăn, vài câu nói mập mờ hai nghĩa, thậm chí ngay cả một ý nghĩ nhất thời của bậc đế vương…… đều có thể sinh chuyện ngoài ý muốn. Nhiều sai lầm có thể khiến con đường tới ngôi Hoàng hậu hoàn toàn bị hủy diệt, cho nên việc cần làm bây giờ, chính là đảm bảo Thái tử được phong vương.
Minh Đức vẫn tâm niệm tính toán để con gái út Hạ tể tướng lên làm Thái tử phi, vì thế mới không ngại ngần giết Hạ Chiêu Nghi. Tỷ tỷ làm thiếp thiên tử, muội muội vô luận thế nào cũng không thể trở thành chính phi của Thái tử.
Về phần y, y thuận tay vu oan cho nhà Đinh quý phi, nhưng thực chất đều do cái tên tiểu nhân thâm độc Thượng Quan Minh Đức đây làm.
Kiền Vạn Đế nhất thời có chút xem thường hành động mờ ám này của Minh Đức, thế nhưng muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, hắn chung quy không thể trách tội Minh Đức. Hắn có khả năng làm tất cả, nhưng biết rằng Minh Đức mỗi ngày đều ngóng trông hắn hạ chỉ Thái tử phong phi, nên cố tình kéo dài thời gian. Từ mùa đông đến mùa xuân, hắn mỗi ngày đều thấy Minh Đức đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng định đề cập đến vấn đề này rồi lại thôi, hắn cố tình thong thả từ từ vì không muốn y đạt được mục đích.
Ngươi không phải đang chơi trò mèo vờn chuột với ta sao? Ta cố tình cho ngươi vờn cho thỏa thích thì thôi.
Kiền Vạn Đế vốn định kéo dài thêm một hai năm nữa. Thêm một hai năm, có thể từ từ điều tra ra sai lầm của Thượng Quan gia, rồi giáng tội vào một hài tử vô quan vô chức, thật dễ như trở bàn tay. Nhưng đột nhiên lúc này lại có chuyện, hắn lại tính muốn tung một đòn khiến Minh Đức không dậy nổi, có thể sẽ làm y dựng lông thậm chí giương nanh…… Cho nên hắn không thể không ban phát trước cho y một chút quà an ủi.
Kiền Vạn Đế ho một tiếng, nói:
– Ái khanh mau bình thân. Trẫm thấy Thái tử vừa đến tuổi cập kê, mau tìm ngày hoàng đạo rồi tổ chức đại điển đi.
Hạ Trưng vừa định mở miệng tạ ơn, đột nhiên Trương Khoát từ sau tấm mành thủy tinh vén rèm bước tới, ghé sát tai Kiền Vạn Đế nói vài câu. Kiền Vạn Đế nghe nói liền biến sắc, vội đứng dậy, không nói câu nào, liền thẳng hướng nội đường mà tiến.
Tất cả thần tử trong sảnh đường đều sửng sốt, Trương Khoát lập tức đứng lên, vung phất trần, nghiêm nghị nói:
– Chư vị thần công nghe chỉ: hữu sự thì để ngày mai tái nghị, hôm nay bãi triều
‘Ngày mai tái nghị’ là do Trương Khoát tự mình nói ra, kỳ thật nếu có việc gấp, thì buổi chiều cũng có thể gọi người vào cung. Thế nhưng theo như Trương Khoát dự đoán, Hoàng thượng đã gặp Minh Đức thì nhất định sẽ khó rời đi, chiều nay nếu để một Hoàng thượng bận mối tâm tư lâm triều, sợ là không thể.
Cung nhân trong phòng đang dâng dược cho Minh Đức, đột nhiên Kiền Vạn Đế đá tung cửa xông vào.
Cung nhân vội vàng nhất tề quỳ xuống:
– Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Kiền Vạn Đế sốt ruột liền phất tay miễn lễ cho bọn họ. Vạn tuế gì chứ, trông ta vui vẻ nhỉ, vạn mới chả tuế!
Tùy thân A Túy của Thái tử đi tới nơi tìm hiểu tình hình, vừa thấy Kiền Vạn Đế bên trong, nhất thời ngừng bước. Ai ngờ quần áo của nàng quá bắt mắt liền bị Kiền Vạn Đế nhìn thấy, nàng vừa định tránh đi, chợt nghe tiếng Hoàng thượng nói:
– Thượng cung mau lại đây!
A Túy vội đi vào cúi chào:
– Nô tỳ tham kiến bệ hạ……
Kiền Vạn Đế liền chặn lời nàng:
– Thái y đâu? Đầu óc các người để đâu mà lại đắp chăn như vậy, muốn y ngộp thở sao? Thân làm nữ quan trong cung, ngay cả điều này cũng không biết sao?”
Không cho A Túy ta vào, giờ lại mắng ta chuyện gì? Nàng lập tức quỳ xuống nói:
– Là nô tỳ không hiểu chuyện, nô tỳ tự ý đến chiếu cố Minh Đức công tử. Hoàng thượng công việc bộn bề, vẫn là……
Kiền Vạn Đế lại ngắt lời nàng:
– Trẫm không thể đến thăm hắn sao?
A Túy lập tức nói:
– Nô tỳ không dám!
Nàng ở trong cung được cho là một quản gia gương mẫu, Hoàng hậu cũng đối xử với nàng như nữ nhân với nhau, Hoàng đế thấy nàng thường ngày chăm sóc Thái tử rất mực trung thành, cũng không có lớn tiếng mắng nàng. A Túy tới thay áo ngủ gấm bằng áo lông tuyết, kết quả là Kiền Vạn Đế vừa thấy, bực mình nói:
– Không còn cái gì khác mỏng nhẹ hơn sao?
A Túy vội nói:
– Để nô tỳ đi lấy áo lông hỏa hồ đến.
Thái giám tổng quản đứng bên Kiền Vạn Đế cả kinh, còn chưa kịp nhắc nhở việc này không hợp phép tắc, liền bị A Túy túm lấy cổ tay, lôi ra ngoài.
Lát sau áo lông hỏa hồ được mang đến, A Túy đang định mang đến thay cho Minh Đức, liền nghe Kiền Vạn Đế hừ một tiếng nói:
– Để ta tự làm.
Hoàng đế chưa từng chăm sóc ai, vì thế hành động thật cẩn thận để không làm kinh động đến Minh Đức đang ngủ, từng chút từng chút vén chăn ra để mặc áo lông hỏa hồ cho y. A Túy vội vàng liếc nhìn, chỉ thấy trên vai Minh Đức một vết thâm tím loang lổ, còn rướm máu, không khỏi thở hắt ra một hơi.
Cái gì mà hầu hạ giấc ngủ, chính là rắp tâm đem người này ra hành hạ thì có.
Kiền Vạn Đế sau khi mặc xong áo lông hỏa hồ, liền đem người kia ôm vào lòng, đứng lên đi nhanh ra ngoài. Thái giám tổng quản vội theo sau hỏi:
– Hoàng thượng muốn đi đâu?
Kiền Vạn Đế vừa đi vừa thản nhiên nói:
– Từ nay về sau y sẽ ở tại tẩm cung của trẫm.
Thái giám tổng quản muốn thốt lên điều này là tổn hại phép tắc, ngay sau đó bị lời nói của Kiền Vạn Đế làm cứng họng. Hoàng đế dừng bước trước kiệu rồng, quay đầu lại thấp giọng nói với hắn:
– …… Đối đãi như bậc phượng tiên
Thái giám tổng quản chấn động.
Đối đãi như bậc phượng tiên…… Đó là đãi ngộ của đương triều hoàng hậu mà.
Đinh Hoảng vừa xoay người định tiến vào điện, thoáng nhìn thấy Hoàng thượng đang ôm một hài tử trong lòng, nhưng không nhìn rõ mặt liền chạy tới cúi đầu.
– Thần Đinh Hoảng tham kiến Hoàng thượng! Chúc Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn……
Kiền Vạn Đế chặn họng hắn bằng một cái nhìn sắc lẻm, sau đó đè thấp thanh âm, chỉ vào chiếc bàn trước mặt:
– Để đó.
Đinh Hoảng khom người chạy đến dâng bài thi lên. Lúc tới gần, hắn nhìn lên thân người trong lòng Kiền Vạn Đế, một thiếu niên thân chỉ khoác áo lông hỏa hồ, chỉ lộ ra chóp mũi, sắc mặt tái xanh trông rất đáng sợ, so với người chết cũng không khác mấy.
Kiền Vạn Đế hình như rất sợ làm kinh động hài tử kia, cố gắng hết mức không gây ra tiếng động mà mở bài thi ra. Đinh Hoảng thấp giọng nói:
– Bẩm bệ hạ, Thái học quan Tạ Hoành Giai đại nhân xem qua bài này, muốn chấm cho thí sinh này điểm Thám hoa. Nhưng thần vừa xem qua ngôn luận của thí sinh này, liền thấy vô cùng sợ hãi……
Kiền Vạn Đế vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào bút tích trên giấy, nét chữ gầy gầy xương xương này, cho dù bài thi không có tên, hắn cũng có thể đoán thí sinh này là ai.
– Hoang ***, phung phí, kém cỏi, bảo thủ, ngu ngốc, tàn bạo, trái với đạo lý, không xứng làm gương cho thiên hạ…… – Kiền Vạn Đế đọc từng chữ từng chữ, cười lạnh một tiếng. – tổng cộng lại là có tám tội danh a.
Đinh Hoảng càng cúi đầu thấp hơn.
Kiền Vạn Đế đóng bài thi lại. Ngày trước cũng là chiếc bàn học này, cũng là ôm người này trong lòng ngực, tay hắn cầm tay y, từng nét từng nét dạy y thư pháp. Cũng là tiết trời đầu xuân, nhưng không khí lại lạnh lẽo giống như cuối thu, ngoài điện bầu trời thanh cao, nhưng tuyệt nhiên không có một cánh chim bay lượn nơi cuối trời.
Lúc đó hài tử này mấy tuổi nhỉ? Bàn tay gầy gầy nhưng non mịn còn nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, cả bàn tay đều bị nắm chặt, giống như muốn đem thân hình kia bóp nát rồi hòa vào thân thể của mình vậy.
Văn hay như thế, chữ tốt như thế, giờ đây ngay tại chiếc bàn này từng nét từng chữ lên án hắn: hoang ***, phung phí, kém cỏi, bảo thủ, ngu ngốc, tàn bạo, trái với đạo lý, không xứng làm gương cho thiên hạ……
Minh Đức ngây ngô ngủ, vùi đầu vào ngực Kiền Vạn Đế, khẽ hít thở, nhẹ nhàng phả vào ngực Hoàng đế.
Kiền Vạn Đế buông bài thi, thản nhiên nói:
– Thí sinh này hành văn tốt.
Đinh Hoảng trong lòng run rẩy.
– Rất xứng với danh Thám hoa.
Đinh Hoảng ngẩng đầu lên nhìn Kiền Vạn Đế, biểu tình của bậc thiên tử hết mực nghiêm túc trang trọng, nhìn một chút cũng không ra ẩn tình bên trong.
Đinh Hoảng thi hành đại lễ rồi rời khỏi:
– Thần lĩnh chỉ!
Có lẽ thanh âm của hắn hơi lớn một chút, thiếu niên trong lòng Kiền Vạn Đế chợt ho khan vài tiếng. Kiền Vạn Đế liền ôm chặt cổ y, quay sang Đinh Hoảng nói:
– Ngươi đi đi.
Đinh Hoảng bước ra ngoài. Trước khi ra cửa, hắn còn liếc mắt nhìn một cái, liền thấy Kiền Vạn Đế một tay ôm chặt người kia vào lòng, một tay thì vuốt ve khuôn mặt, thì thào nói:
– Làm sao mà lại ho vậy…… Ngoan…… Có khát không? Có muốn uống nước không……
Buổi tối ngày mười bảy đầu xuân, Thái y viện đột nhiên bị một đội thị vệ tay cầm thánh chỉ đến phá cửa xông vào. Thái y trưởng Vương Quân Nghĩa run rẩy khoác thêm quần áo, lập tức quỳ xuống.
– Thái y viện tiếp chỉ: tức khắc tiến cung!
Nhóm thái y đang trực ban bị đuổi lên xe chối chết. Thời gian một tuần trà trôi nhanh như chớp, xe vừa dừng lại, cả bọn đều thấy xương cốt ê ẩm. Vương Quân Nghĩa run run xuống xe thì thấy trước mặt là tẩm cung của Kiền Vạn Đế, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người huyên náo.
Cung nữ đều chỉ nhỏ nhẹ nói thầm: đó là có một vị nương nương bị bệnh cấp tính, quả thật là bệnh trọng…… chốc chốc lại thổ ra huyết, mồ hôi thấm ướt mấy lớp khăn trải giường……
Nhưng là nương nương nào, chẳng ai chịu nói. Vương Quân Nghĩa chống gậy, dẫn đầu một nhóm thái y vẫn chưa hoàn hồn tiến cung. Kiền Vạn Đế đang ngồi ở bên long sàng, một tay vén màn đứng dậy, thần sắc có vẻ lo lắng, thậm chí có chút bối rối.
Vương Quân Nghĩa dẫn cả đám quỳ xuống:
– Chúng thần tham kiến……
– Được rồi được rồi, Vương ái khanh mau tới đây xem y ra sao!
Vương Quân Nghĩa chống gậy bước tới trước. Tấm mành lụa dát vàng trong suốt buông trước long sàng khiến người ngoài không nhìn rõ được người bên trong, chỉ nhìn thấy một bàn tay buông thõng ra ngoài, mảnh dẻ mà nhỏ bé yếu ớt, xương cốt đều trơ hết ra.
Vương Quân Nghĩa lên tiếng ‘Đắc tội’, rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay kia đặt lên mặt bàn dát ngọc lưu ly, hai đầu ngón tay đặt tại mạch một lúc. Kiền Vạn Đế vẫn chăm chú nhìn hắn, cuối cùng hỏi:
– Hắn làm sao vậy?
Vương Quân Nghĩa do dự chốc lát, nói chầm chậm:
– Bẩm Hoàng thượng, vị quý nhân này mạch yếu, không thuận, không thể chẩn được bệnh……
Kiền Vạn Đế thiếu chút nữa thì đá văng hắn ra ngoài:
– Ai cần ngươi nói điều đó! Thay người!
Đám thái y nối đuôi nhau tiến lên, đều bắt mạch một lúc, sau đó toàn lấy lý do ‘không chẩn được bệnh’, ‘khí huyết đều hư’ cho có lệ, Vương Quân Nghĩa vất vả viết đơn thuốc, cũng toàn là dược bổ huyết với an dưỡng vốn chẳng liên quan. Kiền Vạn Đế biết bọn họ đều là bang lão thái y chỉ biết hưởng an nhàn, không muốn không có việc làm nhưng cũng không muốn nhiều việc quá, vừa cầm lấy đơn thuốc liền tức giận túm lấy hắn quẳng ngã.
– Trẫm tốn công nuôi dưỡng mấy lão già các ngươi chỉ để nghe mấy câu khí huyết đều hư sao! Khí huyết hư mà lại thổ huyết nhiều như vậy sao? Các ngươi là lũ phế vật!
Người trên giường đột nhiên ho dồn dập, càng lúc càng hăng, ho đến nỗi cả người nâng hẳn dậy. Kiền Vạn Đế vội vàng đem y ôm vào lòng, lau qua môi người kia ra một tay đầy máu.
– Các ngươi đúng là bọn thái y ăn không ngồi rồi! Ngay cả thổ ra huyết thế này mà còn nói là không rõ ràng? Nói cái gì mà tình hình có khởi sắc hay khí huyết đều hư, toàn lời nhảm nhỉ, các ngươi muốn bị đuổi về quê hết phải không?
– Hoàng thượng, – một người đứng cuối đám thái y đột nhiên quỳ xuống, – Thần cả gan thỉnh Hoàng thượng cho phép thần nhìn qua sắc mặt của vị quý nhân này, có được không?
Vương Quân Nghĩa xoay ngoắt người lại, run run chỉ gậy vào mặt hắn:
– Hồ Chí Thành! Gan của ngươi to lắm, dám làm trái phép tắc!
Người tên Hồ Chí Thành kia là một thái y tuổi trung niên bị mọi người xa lánh, lăng nhục, nhưng vẫn điềm tĩnh quỳ xuống nói:
– Thần đáng tội chết, mong Hoàng thượng phân xử.
Bình thường thì nhất định Kiền Vạn Đế sẽ đồng tình với ý kiến của Vương Quân Nghĩa: người này thật to gan. Nhưng vì người nằm trên giường kia, hắn liền vung tay lên nói:
– Mau lại đây xem, chỉ cần có thể trị được bệnh thì xem mặt cũng không sao! Ngươi mau lên đây.
Hồ Chí Thành cảm tạ ân, tiến đến cẩn thận vén rèm lên.
Kiền Vạn Đế ngồi bên giường, một tay ôm Minh Đức, đặt y ngồi lên đùi mình. Hắn ôm chặt như vậy, cho nên Hồ Chí Thành phải mất mấy giây mới nhìn rõ sắc mặt của Minh Đức trong đám quần áo chăn đệm hỗn độn kia. Người kia chính xác không phải là một phi tử, mà là một nam hài tử mười mấy tuổi.
Hài tử kia quả thực rất đẹp, có thể nói, so với hậu cung phi tần còn muôn phần đẹp hơn. Thiếu niên này nhìn sáng sủa, kết hợp giữa vẻ kỳ quái với ôn nhu, giữa vẻ tiên diễm hồng hào giống như một làn nước tinh khiết.
Hồ Chí Thành cúi đầu nói:
– Thần ngàn vạn lần đáng chết.
Thanh âm Kiền Vạn Đế có điểm bất ổn:
– Có biết là bệnh gì không?
– Thần ngàn vạn lần đáng chết, – Hồ Chí Thành nói, – Ban đêm đổ mồ hôi trộm, thổ huyết, sau giờ ngọ thì sốt nhẹ, sắc mặt như cánh đào…… Thần nghĩ, vị tiểu quý nhân này bị thi chú.
[1: ]
thi chú: bệnh có biểu hiện chủ yếu là thân thể nóng lạnh không ngừng, đau bụng trướng, thở dốc, đau cạnh sườn, co thắt vùng thắt lưng, khó hoạt động chân tay, tinh thần bất ổn, ngủ không an giấc, phát tác vào rằm hàng tháng, đến khi hết phát tác thì dẫn đến tử vong