Đọc truyện Phượng Hoàng Đồ Đằng – Chương 14: Diễm sắc thù chúng [sắc đẹp hơn hẳn chúng nhân]
Nghi trượng vàng chói khẩn trương dừng trước cửa Xuân Mãn Cung của Đinh Chiêu dung. Thủ lĩnh thái giám vốn không dám chắc Hoàng đế muốn bãi giá nơi nao, nhưng được tin đêm nay đến phiên Đinh Chiêu dung thị tẩm, Hoàng đế cũng chẳng buồn mở mồm cải chính, nên cả bọn cứ nhất nhất đưa xa giá đến chỗ của nàng ta.
Kiền Vạn Đế đang thịnh nộ ngập tràn nên càng không thèm chú ý, một bước nhảy khỏi xe, lôi tuồn tuột Thượng Quan Minh Đức vào nội thất cung điện.
Đinh Chiêu dung nãy giờ vẫn lếch thếch bám theo, có ngờ đâu Kiền Vạn Đế vừa vào phòng đã thẳng tay sập mạnh cửa, suýt chút nữa làm nàng ta tiêu luôn cái mũi.
Đinh Chiêu dung khuỵu xuống trước cửa, tuyệt vọng kêu khẽ: “Bệ hạ, mở cửa đi mà!”
Kiền Vạn Đế vờ như mắt điếc tai ngơ, thản nhiên quẳng Minh Đức lên chiếc giường cực lớn lòa xòa màn che trướng phủ màu thiên thanh ở giữa phòng.
Minh Đức ngã sấp lên giường, một mực yên lặng.
“Ngươi định giáo dục Đinh Chiêu dung rằng ai là chính chủ hậu cung này chứ gì?” Kiền Vạn Đế thì thầm vào tai y bằng ngữ điệu ám muội, “ —— Để trẫm giáo dục nàng ta hộ ngươi!”
Minh Đức giãy giụa cật lực hòng thoát khỏi, nhưng vẫn bị hắn ghìm chặt xuống, một tay bóp cổ một tay xé toạc vạt áo trước của y. Lần tiết y cũ kỹ cũng chịu chung số phận, khiến một khoảng ngực trần của thiếu niên bị cam chịu phơi ra. Làn da mềm mịn ấm áp, thân thể khêu ngợi gầy yếu, càng khiến người muốn chạm vào…
Y vẫn chẳng nói chẳng rằng, bất thần tung một chưởng vào ngực kẻ đối diện. Thiếu niên luyện võ, lực tay không nhỏ, nhưng hắn vẫn chả suy suyển mảy may, còn thuận đà tát trả một cú cực mạnh.
Y chưa kịp kêu lên tiếng nào đã lần thứ hai đập mặt xuống chiếc gối lông ngỗng mềm mại trên giường. Liền đó, đã thấy bàn tay hắn bất thần tấn công, tha hồ vuốt ve từ thắt lưng y trở xuống, mang theo ý đồ xâm phạm quá ư rõ rệt.
“Bệ hạ!”
Kiền Vạn Đế nhéo mông y một cái thật đau như để trả đũa: “Gì?”
“Buông ta ra!”
Kiền Vạn Đế nghe vậy bèn vật ngửa y ra, một tay giữ lấy cái eo mảnh khảnh của y, tay kia sỗ sàng tùy tiện sờ mó nắn vuốt dọc theo chiếc cổ xinh đẹp, để lại biết bao vết tích phũ phàng hoặc xanh bầm hoặc đỏ tấy. Khoái cảm làm người ta phải cuồng bạo sôi sục trong ký ức của hắn từng chút từng chút một dần dà hiển hiện, đói khát đã lâu ngày chưa được thỏa mãn khiến cho vị đế vương đang lúc sung sức khẩn cấp tựa như đứa bé tới cơn thèm muốn món đồ chơi thân thiết của nó.
Kiền Vạn Đế cắn mạnh vào tai Minh Đức, trả lời bằng giọng trầm đục: “Mơ đi.”
Minh Đức vẫn gắng gượng tránh né gã đàn ông chết tiệt đang áp sát vào mình: “…Ngày mai xuân vi sẽ khai khảo! Buông ta ra! Buông ra! Cút! Cút ngay…!”
Thanh âm của y vì quá hoảng loạn mà trở nên run rẩy pha lẫn khàn khàn giọng nói của thiếu niên vẫn chưa biến thanh xong, sắc nhọn có, khản đặc có, cổ họng đã bắt đầu tươm máu, nhưng chỉ gợi lên trong óc nam nhân đang phấn khích đến tột độ duy nhất ý niệm… phá hủy.
Kiền Vạn Đế một tay thô lỗ xé bỏ phần còn lại của chiếc áo y đang mặc, tay còn lại mạnh bạo chụp lấy hai cổ tay của y, thành thạo cột chặt vào đầu giường. Minh Đức liều mạng vùng vẫy, thậm chí đạp cho hắn một cú, giọng nói hầu như đã hoàn toàn biến đổi, chẳng chút tương ứng với vẻ bình thản châm chọc hàng ngày của y: “ —— Mẹ kiếp ngươi đừng động dục với ta ở cái chỗ chết toi này chứ! Lý Ký ngươi là đồ hôn quân! Đồ khốn nạn! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ngươi cứ chờ đó cho ta…!”
“Đợi đến lúc ngươi có thể giết ta,” Kiền Vạn Đế chậm rãi hôn lên trán y, “…Ta nhất định sẽ để mặc ngươi chém giết.”
Đây là chỗ nào? Là nơi ở của bọn nữ nhân mà y ghét cay ghét đắng, là nơi Kiền Vạn Đế Lý Ký từng sủng hạnh phi tần của hắn, là nơi để thị tẩm!
Cảm giác nhục nhã sâu sắc quen thuộc này khiến Minh Đức run lên vì phẫn nộ, chẳng thể nào kiềm nén. Y đang trong tình trạng không mảnh vải che thân, mặc tình hắn xâm phạm. Tên khốn đó, ỷ thế lộng hành làm xằng làm bậy suốt bấy lâu nay, nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản, không một ai dám đưa tay kéo y lên khỏi vũng sâu nhơ nhớp vô tận mịt mùng này…
Không hề có bất kỳ ai, bởi vì không có ai trong thiên hạ này dám chống lại đương kim Hoàng đế.
Đây quả là chuyện hết sức kỳ quái. Gã đàn ông đó, đứng trước triều đình nói được làm được, coi thường chính trị nhưng vẫn đồng thời biết yên ủi dân chúng, chinh chiến tứ phương nhưng cũng đồng thời biết nghỉ ngơi lấy sức. Tuy hắn tàn nhẫn hung hăng cường bạo ác nghiệt, nhưng trong con mắt của đại đa số thần tử, hắn vẫn là bậc đế vương quả cảm, anh dũng, quyết đoán và khôn khéo.
Một vị minh quân hiếm có như vậy, một bậc đế vương mạnh mẽ hoàn mỹ đến vậy, được hết thảy chúng nhân tán tụng, sử sách ngợi ca công trạng cùng đế nghiệp của hắn không tiếc lời, cả thiên hạ đều ngưỡng mộ quỳ rạp dưới chân hắn… ấy thế mà, cũng chính hắn là kẻ thản nhiên sử dụng những thủ đoạn vô cùng lạnh lùng tàn bạo đê tiện đốn mạt, chỉ để chiếm đoạt và tra tấn một đứa trẻ không cách chi phản kháng.
Minh Đức có cảm giác Kiền Vạn Đế muốn dùng y để phát tiết hết thảy âu lo cùng tàn ác trong tâm tư của hắn. Y đau đớn khôn xiết, nhưng thậm chí không thể hét lên. Nam hài tử đang trong giai đoạn biến thanh, yết hầu và thanh quản vốn rất dễ bị tổn thương. Y cảm thấy cổ họng mình đã ngập ngụa mùi tanh của máu, khô khốc và rát bỏng đến tột cùng.
Ước gì được uống một ngụm nước…
Nực cười. Một khi Kiền Vạn Đế Lý Ký đã hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng cùng cơn say sưa cưỡng bức, hắn đời nào sẽ ngừng lại — dù chỉ dăm ba phút — để y uống một ngụm nước?
Đinh Chiêu dung vẫn quỳ im như tượng trước cửa nãy giờ. Bọn cung nhân theo hầu Hoàng đế đều đứng xa lơ xa lắc ngoài đại điện, tuy rằng ai cũng biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả cứ hành xử như thể không nghe không thấy không biết gì sất.
Nói thế có nghĩa Đinh Chiêu dung là người đang ở gần Hoàng đế nhất. Hết thảy tiếng động bên trong tẩm cung đều lọt thẳng vào tai nàng, không sót tí ti. Thoạt tiên là tiếng thở hồng hộc cùng thanh âm độc ác của Kiền Vạn Đế, nối tiếp là tiếng kêu rên thảm thiết của thiếu niên nọ, giằng co lẫn lộn lâu thật là lâu, lâu đến mức nàng bắt đầu nảy sinh cảm giác, y sẽ bị tra tấn đến chết.
Đêm khuya sương lạnh, không một ai lại gần thỉnh nàng đứng dậy.
Tiếng la hét trong phòng dần dần trở nên đứt quãng, chỉ còn tiếng rên rỉ khiến người phải mặt đỏ tai hồng, nhưng sau đó lại chuyển thành tiếng cầu xin tha thứ khàn khàn ram ráp. Tiếng cầu xin tha thứ kia cho thấy thần trí y đã bắt đầu thiếu sáng suốt, lại xen lẫn đủ loại thanh âm *** mỹ, tựa như một con thú nhỏ lần đầu sa vào cạm bẫy, không màng đến bất kỳ thứ gì ngoài việc nức nở van nài…
Đó là một đêm ngập tràn thống khổ dằn vặt triền miên, thiếu niên nọ thanh âm càng lúc càng mơ hồ, làm người nghe liên tưởng đến một con mèo nhỏ bị giữ trong tay mà tha hồ đùa bỡn, đầy ắp hoảng sợ cùng bi thương, khiến kẻ khác chỉ muốn thỏa sức giày vò nó, biến nó thành thứ thuộc quyền sở hữu của chính mình, hoàn toàn phó mặc cho mình xử trí.
Đinh Chiêu dung chưa bao giờ ‘được’ Kiền Vạn Đế đối đãi như vậy, hậu cung cũng chưa từng có tiền lệ ‘được’ Hoàng đế đối đãi như vậy. Hết thảy phi tần chỉ yên ổn nhàn nhã sống qua ngày, không một chút sóng to gió lớn, cũng như không một ai dám nghĩ đến việc động chạm vào địa vị của Hoàng hậu.
Hóa ra mớ tra tấn cùng xâm phạm kia không phải vì hận thù hay chán ghét, bởi đó chính là biểu hiện của sự yêu thích đến tột cùng mà bậc đế vương đã kiềm nén trong tim hằng bấy lâu nay…
Đinh Chiêu dung không nhớ nổi mình đã trải qua trọn đêm hôm đó bằng cách nào, chỉ biết rằng đến tang tảng sáng, khi những tiếng rên rỉ nghẹn ngào vẳng ra từ bên trong đã hoàn toàn tan biến và nàng vừa mới thiếp đi đôi chút (vẫn) trong tư thế quỳ, thì bất thình lình bị đánh thức bởi thanh âm lảnh lót của Trương Khoát.
Sắc trời đằng Đông đã hửng. Trương Khoát quỳ rạp xuống sàn nhà, bạo gan đập cửa: “Bệ hạ! Bệ hạ! Hoàng hậu thay mặt tổ tiên [1] khăng khăng quỳ trước cửa Chính Thái Điện, thỉnh cầu người lâm triều!”
Hoàng hậu?
Ả đàn bà yếu đuối vô dụng, bị khinh khi phụ bạc thì chỉ biết cắn răng chịu đựng, đã mấy lần suýt bị đày vào lãnh cung, mang danh ‘Hoàng hậu’??
Trương Khoát đập cửa xong vẫn quỳ rạp trên mặt đất mà dập đầu bôm bốp: “Bệ hạ! Vạn nhất các đại thần trông thấy hành động này của Hoàng hậu, há chẳng phải thể thống quốc gia sẽ mất sạch hay sao??” [2]
Đinh Chiêu dung đờ đẫn ngây ngốc nhìn lão tiếp tục the thé kêu lên: “Bệ hạ nếu không sợ miệng đời dị nghị thì cũng nên cho tiểu quý nhân một con đường sống chứ ạ!”
Kiền Vạn Đế kỳ thực vốn chẳng chút để tâm đến điều tiếng của quần thần. Năm đó, việc đầu tiên hắn làm khi lên ngôi chính là quét sạch bọn quan lại già nua cổ hủ ra khỏi triều đình. Nhưng dù không mảy may sợ hãi, hắn vẫn phải ép mình nghĩ ngợi đắn đo đôi chút cho Minh Đức. Lỡ như chuyện này truyền ra, y nhất định sẽ biến thành một tên yêu nghiệt hại nước hại dân, mị quân hoặc thượng…
Tiền triều đâu phải chưa từng xảy ra cớ sự thế này. Tiên hoàng ngày xưa vốn rất mực sủng ái Vương Quý phi – mẫu thân của Đông Dương Vương Tấn Nguyên, thậm chí liên tiếp nửa tháng không thèm lâm triều. Đó mới thật sự là‘thường đắc giai nhân tiếu như hoa, tùng thử quân vương bãi tảo triêu’ [3], mãi đến khi toàn thể đại thần trong triều đồng lòng họp lại, dâng sớ thỉnh cầu ‘thanh quân trắc’ [4], Tiên hoàng trong nhất thời giận dữ, bèn thị uy bằng cách lập tức phong Hậu cho Vương Quý phi. Đoạn đời bão táp kia tuy đã trôi vào dĩ vãng, nhưng hiển nhiên Đông Dương Vương cũng bị ảnh hưởng rất lớn, chuyện sắc phong Thái tử cho hắn đành phải tạm hoãn lại, hoãn mãi… mãi đến khi ngôi vị Hoàng đế vĩnh viễn vuột khỏi tay hắn…
Bên trong trầm mặc lâu thật là lâu, không rõ Hoàng đế đang toan tính điều gì. Đinh Chiêu dung vừa nghĩ thầm có lẽ hắn còn chưa tỉnh dậy, chợt đôi cánh cửa trước mặt nàng ‘két’ một tiếng đã bị đẩy bật ra.
Trương Khoát một lần nữa dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà. Đinh Chiêu dung thì thê thảm hơn, cứ ngờ nghệch giương mắt nhìn như bị thôi miên về phía trước.
Trong ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh, Kiền Vạn Đế khoác một chiếc trường bào đen thẫm viền vàng bước vội ra, trên tay hắn là Minh Đức đã hoàn toàn bất tỉnh, được che phủ tạm bằng một tấm lụa trắng như tuyết. Khuôn mặt thiếu niên vùi hờ hững vào lòng nam nhân, cũng trắng bợt như tuyết như băng.
Đang thất thần nhìn Kiền Vạn Đế thản nhiên đi ngang qua, Đinh Chiêu dung bỗng thoáng thấy một cánh tay của Minh Đức buông thõng xuống – những ngón tay mảnh dẻ không còn chút huyết sắc, nhỏ nhoi yếu ớt đến mức khiến tim bỗng đập nhanh – tựa như bức tượng bé bỏng đặt trong lòng bàn tay, chỉ cần siết mạnh một chút thì sẽ vỡ tan…
Trương Khoát vội vàng đứng dậy bám theo chủ tử. Kiền Vạn Đế vẫn đều bước, không thèm quay đầu mà cất tiếng hỏi: “Hoàng hậu đang giở trò gì?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu đang thay mặt tổ tiên quỳ bên ngoài nghị sự đại điện [5], bảo rằng chưa thấy tiểu quý nhân thì chưa đứng dậy.”
“Thay mặt tổ tiên chuyện gì?”
“Vi quân giả dĩ phồn diễn long tự vi nhâm nhi bất tham mĩ sắc vi hoạn…” [6]
Kiền Vạn Đế cười lạnh một tiếng: “Giỏi thay cho một vị Hoàng hậu hiền thục!”
Trương Khoát vội vã hạ giọng thẽ thọt: “Xin bệ hạ suy xét đôi chút… Các đại thần đã tề tựu đông đủ, xuân vi… xuân vi sẽ khai khảo lúc gà gáy ba tiếng…”
Kiền Vạn Đế dừng phắt lại, quay đầu gắt gỏng: “Hắn thế này mà vẫn định tham dự xuân vi??”
Trương Khoát quỳ phịch xuống đất: “Bệ hạ, thi dù không đậu cũng chẳng thể khiến nhân tâm tuyệt vọng bằng việc không được dự thi đâu ạ…”
Kiền Vạn Đế chăm chú ngắm tiểu mỹ nhân đang thiêm thiếp trong lòng mình. Sắc mặt y nhợt nhạt xanh tái, mi mắt thi thoảng lại khẽ rúng động, nhưng vẫn không cách chi mở ra, tựa như đang chìm đắm trong một cơn ác mộng dài đằng đẵng, thần sắc lộ rõ vẻ hoảng sợ tột cùng, như thể đang bị truy sát nhưng không cách nào tìm ra nơi trốn tránh…
Tâm bỗng trở nên lắng dịu hẳn. Cúi đầu, Hoàng đế khẽ hôn lên thái dương của ái nhân, chợt nhận ra vầng trán y đang rướm mồ hôi, lạnh lẽo đến mức tựa hồ không còn chút sinh khí.
Ngươi sợ gì chứ? Hắn tự hỏi. Ngươi vĩnh viễn cẩn trọng cảnh giác cao độ với ta, như con thú non run rẩy sợ sệt quan sát quái vật cực đại trước mặt nó, nhưng vẫn bất thình lình giơ vuốt nhe nanh định cào ta, định khiêu khích ta… Kỳ thực ngươi căn bản chẳng thể làm ta đau đớn, nhưng vẫn khiến ác tâm của ta trỗi dậy mãnh liệt…
Ấy vậy mà mỗi lần ta phản ứng lại, ngươi sẽ ngay lập tức xù lông lên tìm đường tháo chạy, thậm chí chẳng ngại tổn thương đến chính mình.
Thật ra nếu đổi lại là bất kỳ kẻ nào khác, nếu được ta sủng ái đến vậy thì đã sớm vênh váo ngang ngược đến tận trời xanh. Chỉ có vật nhỏ ngốc nghếch như ngươi, thấp thỏm không yên tâm sự trĩu nặng, cứ nhất quyết cố thủ trong một góc, ước gì ta vĩnh viễn không chú ý đến ngươi nữa…
Cánh tay Kiền Vạn Đế siết chặt hơn một chút, khiến Minh Đức nhíu mày, khẽ giãy giụa trong vô thức, rồi rùng mình co rúm lại. Kiền Vạn Đế có cảm giác y đang hâm hấp sốt – trực giác mách bảo hắn tuyệt đối không được để y tham dự xuân vi kỳ này.
Nhưng nếu không cho y đi, khi tỉnh lại y sẽ thế nào?
Sẽ khóc lóc, sẽ náo loạn? Chuyện này cũng không mấy quan trọng. Chỉ e rằng y chưa thể tiếp nhận sự thật phũ phàng kia, trước giờ cùng lắm cũng chỉ làm ầm ĩ đôi chút rồi ngã ra ngất xỉu, lần này sẽ không ngần ngại cầm dao đâm chết chính mình…
Ánh ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua mấy chấn song chạm khắc tinh xảo uốn lượn, dát một lớp bụi vàng mỏng mảnh lên thảm trải trên sàn Xuân Mãn Cung. Tiết trời đầu xuân se se lạnh, không khí ướt đẫm sương lững lờ bốc lên đằng xa, bao phủ từng dãy từng dãy cung vàng điện ngọc trong một màu lam u uất, như muốn đông cứng hết thảy thế nhân nó giam trong đó.
Kiền Vạn Đế đứng bên ngoài hành lang tranh tối tranh sáng dài dằng dặc, chậm rãi quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt người trong lòng mình vào tấm nệm bằng lông ngân thử [7] êm ái giữa nhuyễn kiệu. [8]
Trương Khoát dè dặt cất tiếng hỏi: “Bệ hạ…?”
“Đưa hắn đến chỗ Hoàng hậu,” Hoàng đế giả tảng không nghe, thản nhiên ra lệnh, “Ả sẽ tự biết đường săn sóc hắn, cũng như tìm cách đưa hắn đến trường thi.”
“Nhưng thưa bệ hạ —— ”
“Nếu ả có hỏi, cứ bảo trẫm không biết.”
Kiền Vạn Đế vẫn đứng đó, lặng ngắm chiếc nhuyễn kiệu chậm rãi biến khỏi tầm mắt của mình. Trước đó, đã có người ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Hoàng hậu, cầu xin nàng đứng dậy.
Thay mặt tổ tiên, quỳ mãi không dậy…
Khóe môi hắn khẽ nhếch, vẽ nên ý cười băng lãnh.
Đã trót đóng vai ác nhân, sao còn định giả làm người vô tội?
CHÚ THÍCH:
[1] nguyên văn “đầu đính tổ huấn”, tạm hiểu là “bái lạy trước miếu thờ tổ tiên”
[2] nguyên văn “quốc tương bất quốc” [nước không ra nước], thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ cục diện quốc gia rất xấu, thậm chí có thể mất nước…
[3] tạm dịch “chiều theo nụ cười như hoa của giai nhân, từ đấy quân vương bỏ lâm triều”
(Câu thứ hai trích từ bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị tiên sinh, chi tiết xin mời các bạn vào link sau đây để tìm hiểu:
http://vnthuquan.net/truyen/truyentext.aspx?tid=2qtqv3m3237nmnvnvnmn31n343tq83a3q3m3237n2nvn)
[4] “thanh quân trắc” xin được tạm dịch là “thanh trừng những kẻ xấu bên cạnh quân vương”
[5] “nghị sự đại điện” là cung điện lớn, dùng để bàn bạc, thảo luận các vấn đề mang tính quốc gia của vua và triều thần
[6] tạm dịch: “Kẻ làm vua thì phải biết gánh vác đảm đương việc nối dõi giống rồng, còn phải biết xa lánh tiết chế sắc dục các loại…”
[7] ngân thử là loài động vật khá giống con “khôi thử”, có điều lông khôi thử màu vàng sáng, còn lông ngân thử màu trắng bạc
[8] nhuyễn kiệu là loại kiệu nhỏ & nhẹ, thông dụng, ít người khiêng (tầm 2-5 người)