Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 97: Chữa Trị Vết Thương
“Không phải ngươi thích ngắm cảnh đêm sao?” Hắn trả lời làm Diệp Tống hơi sửng sốt, hắn đặt Diệp Tống xuống gốc liễu bên cạnh con hào bảo vệ thành, sau đó tự mình dựa vào cây liễu nghỉ ngơi, mặt mày lại rất hớn hở, hoạt động một chút thân mình, “Người già rồi, xương cốt cũng không linh hoạt.
Sáng mai có khả năng eo lại đau.”
Diệp Tống nhướng mày, cũng nở nụ cười thật lòng.
Lông mi dài cong vút, khóe môi khẽ cong lên, vô cùng xinh đẹp.
Tô Tĩnh chăm chú nhìn nàng, bỗng dưng cả người đều an tĩnh lại, giống như bị nụ cười kia lây nhiễm, nhìn đến xuất thần.
Diệp Tống hôn nhiên không biết, một bên kéo tay áo lên, mặt trên có hai vết chém, đuôi lông mày nhẹ nâng nói: “Nói thật là ta không nghĩ ngươi có thể đánh nhau như vậy, vừa rồi ngươi rất tuấn tú.
Chỉ tiếc mấy năm trước ta không có cơ hội nhìn thấy, chiến thần năm đó oai phong lẫm liệt ra sao.”
Ánh mắt Tô Tĩnh dừng trên cánh tay Diệp Tống, da thịt trắng nõn lại gầy ốm, hắn nâng cánh tay nàng lên, nhíu mày hỏi: “Ngươi bị thương?”
Diệp Tống thấy máu đã đông lại, vô vị nói: “Không sao, nó sẽ nhanh khỏi thôi.”
Tô Tĩnh không nói một lời kéo Diệp Tống đứng dậy đi.
Đêm hôm khuya khoắt thế này làm gì có hiệu thuốc nào còn mở cửa thăm khám.
Mặc kệ Diệp Tống phản đối, hắn vẫn kéo nàng đi, cuối cùng hắn tìm tới một hiệu thuốc gần nhất gõ cửa mạnh mẽ, khiến đại phu muốn ngủ cũng không được liền bị lôi dậy chuẩn bị kim sang dược cho Diệp Tống.
Nhưng đại phu không thể băng bó cho Diệp Tống, việc này Tô Tĩnh tự mình làm.
Diệp Tống liền nói: “Sao không để đại phu làm, ta không yên tâm về ngươi.”
Tô Tĩnh cẩn thận giúp nàng rửa sạch vết thương, rải thuốc bột, toàn bộ quá trình Diệp Tống mày cũng không thèm nhăn một chút, càng đừng nói đến kêu đau.
Hắn lấy băng vải, vòng từng vòng quanh cánh tay nàng nói: “Ngươi không tin cũng được, khả năng ta so với hắn còn thuần thục hơn.”
Tô Tĩnh rất nhanh liền giúp nàng băng bó xong, băng rất đẹp, điều này làm cho nàng nhớ tới lúc trước ở Bích Hoa uyển hắn cũng cẩn thận giúp nàng xử lý miệng vết thương như này, nàng hỏi: “Trước kia ngươi thường xuyên bị thương sao?”
“A”, Tô Tĩnh đứng dậy cười tủm tỉm thanh toán tiền thuốc cho đại phu, kéo Diệp Tống ra khỏi tiệm thuốc, vân đạm phong kinh nói: “Lúc đi đánh giặc.”
“Không phải là chuyện đã nhiều năm sao, hiện tại vẫn còn băng bó thuận tay như vậy?”
Tô Tĩnh quay đầu nhìn Diêp Tống chớp mắt cười: “Có vài thói quen lâu ngày sẽ biến thành bản năng của cơ thể.
Đi, ta đưa ngươi trở về.”
Diệp Tống trầm mặc đi theo bên người hắn, thật lâu sau hắn lại nói: “Đêm nay ta có việc đột xuất, không thể tới đúng hẹn.”
Diệp Tống cười như không cười: “Mỹ nhân quấn thân?”
“Không phải”, Tô Tĩnh khụ một tiếng, có chút không được tự nhiên nói, “Hoàng Thượng triệu ta vào cung.”
Diệp Tống híp mắt hỏi: “Hắn triệu ngươi vào cung làm gì?”
“Muốn nạp phi cho ta, để ta không ra bên ngoài quậy nữa.” Tô Tĩnh mím môi, “Ta không đáp ứng.”
Diệp Tống cũng hiểu, nhớ tới Tô Nhược Thanh, cười nhẹ rồi cũng khụ một tiếng nói: “Vì sao ngươi không đáp ứng? Ta cảm thấy Hoàng Thượng đối xử với ngươi rất tốt.”
Tô Tĩnh nhấc mày nói: “Đều không phải mẫu người ta thích.”
“Chẳng lẽ ngươi vẫn còn muốn thủ tiết vì Vương phi đã mất kia?”
Trước kia không ai dám ở trước mặt Tô Tĩnh nhắc tới vong thê của hắn, đó là cấm kỵ.
Nhưng Diệp Tống không sợ, nhắc đến vong thê của hắn giống như nhắc đến việc nhà, lại không khiến cho Tô Tĩnh cảm thấy khó chịu.
Có đôi khi vào ban đêm, hắn mông lung suy nghĩ, trời cao đã lấy đi người hắn yêu, tiếp theo liệu sẽ phái một người như thế nào tới cứu rỗi hắn?
Có lẽ hắn sẽ gặp được, nhưng hẳn là sẽ vô cùng phức tạp.
Tô Tĩnh cười cười nói: “Ngươi khi nào thấy ta vì vong thê mà thủ thân như ngọc? Đặt ở trong lòng là được rồi.”
“Đặt ở trong lòng còn chưa đủ a”, Diệp Tống nhìn phía trước, nhẹ nhàng than.
“Chuyện gì nên quên thì quên đi, rốt cuộc con người cũng phải hướng về phía trước mà sống.
Nàng vẫn luôn ở trong lòng ngươi, ngươi không thấy điều đó rất đáng sợ sao.”
Tô Tĩnh có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi chưa từng đặt ai ở trong lòng, ngươi sẽ không hiểu được loại cảm giác này.”
Diệp Tống cũng không quay đầu lại: “Sao ngươi lại nghĩ trong lòng ta không có ai.”
Tô Tĩnh kinh ngạc: “Nếu một ngày kia hắn chết thì sao?”
Diệp Tống dừng chân: “Ta không nghĩ tới vấn đề này.” Nàng ngoái đầu lại nhìn Tô Tĩnh cười, “Ngươi nhìn ngươi xem, có phải thích tự tìm phiền não không.”
Trong phút chốc, Tô Tĩnh có chút bừng tỉnh.
Chờ phục hồi lại tinh thần, Diệp Tống vẫn đang chờ hắn nói: “Ngươi không phải muốn đưa ta về sao, thất thần làm gì?”
Tô Tĩnh sờ sờ cái mũi, cười thoải ái, hắn nâng bước đuổi kịp nói: “Có lẽ ngươi nói đúng, lần sau Hoàng Thượng muốn nạp phi cho ta, nếu là kiểu ta thích, ta sẽ suy xét.”
“Rốt cuộc ngươi thích kiểu nào?”
“Giống tam tẩu là được rồi.”
Diệp Tống đã quen với thói cà lơ phất phơ của hắn, bước chân cũng không dừng lại, không khiêm tốn nói: “Quả thật, ta cũng cảm thấy bản thân rất ưu tú.
Như vậy, lần sau ta sẽ lưu ý giúp ngươi.”
“Cảm ơn tẩu tẩu.”
“Ta cảm thấy thanh lâu lần trước ở thành nam kia, cái mỹ nhân lãnh đạm ngươi ôm kia cũng không tồi, rất có khí chất.”
“…Ta không cần nữ tử thanh lâu.”
“Ngươi không thấy tam ca ngươi cưới nữ tử thanh lâu sao, có gì đâu mà mất mặt.”
“Tẩu tẩu,.
ngươi đang cố ý nói móc ta phải không…mà thôi, không nói cái này nữa”, Tô Tĩnh hỏi nàng, “người Nam Thiến quốc vì sao muốn giết ngươi?” Không sai, hắc y nhân bị Tô Tĩnh làm rớt khăn che mặt kia, gương mặt có điểm đặc thù của người Nam Thiến quốc.
Diệp Tống thần sắc nghiêm túc lại, trầm ngâm nhgĩ, cũng có chút nghĩ không ra nói: “Không biết, có lẽ bọn họ thấy ta chướng mắt?”
Tô Tĩnh nói: “Ám sát Vương phi Bắc Hạ ta, việc này không phải chuyện nhỏ.”
Diệp Tống giữ chặt tay áo hắn, khẩn trương hề hề nói: “Việc này ngươi đừng để lộ ra a, đặc biệt không được để Hoàng Thượng biết, tránh rút dây động rừng.
Lần này ta không chết, bọn họ nhất định sẽ tìm cơ hội lần sau, nếu ta đối với bọn họ là không thể không chết.” Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Tô Tĩnh, “Bọn họ có lý do gì muốn ta không thể không chết?”
“Không biết”, Tô Tĩnh liếc nàng, cười nói, “Vậy phải xem ngươi đã làm gì.”
Diệp Tống phân tích: “Ta tự cho rằng kẻ thù duy nhất của mình chính là nữ nhân thanh lâu trong vương phủ kia, mới đầu còn tưởng nàng ta phái sát thủ tới.
Ta không cùng Nam Thiến kết thù, khả năng không lớn sẽ đưa tới họa sát thân, có khả năng…Nam Xu là người Nam Thiến quốc?”
Tô Tĩnh cười nhạo: “Nàng ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy?”
Diệp Tống lại cười hì hì phân tích: “Hẳn là Nam Thiến quốc muốn giết ta để khiến cho Bắc Hạ đại loạn, sau đó nhân cơ hội tấn công Bắc Hạ.”
Tô Tĩnh cười ha ha: “Cái này khả năng còn cao hơn một chút.” Hắn đưa Diệp Tống tới đầu ngõ Ninh Vương phủ, bỗng nhiên vươn tay cầm bàn tay lạnh lẽo của Diệp Tống, nắm thật chặt, nghiêm túc nói, “Về sau ta sẽ phái người bảo họ ngươi.
Lúc ta không ở đây, ngươi cố gắng hạn chế ra cửa.”
Diệp Tống xua tay, vào vương phủ.
Ngày hôm sau, việc Diệp Tống ban đêm bị truy sát vẫn truyền tới tai Tô Thần.
Chắc Tô Tĩnh phái người ngầm nói cho hắn.
Lúc ấy Diệp Tống còn đang ở trong phòng nằm ngủ, Xuân Xuân vào phòng nhẹ giọng noi: “Vương phi nương nương, Vương gia cùng Nam phu nhân tới thăm người.”
Sau một lúc lâu Diệp Tống mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng.
Đợi qua hai tuần trà, Diệp Tống mới từ trên giường bò dậy, tùy ý mặc bừa một cái áo bông, tóc xõa trên vai, nhập nhèm ra cửa.
Nam Xu bụng nhô lên không lớn lắm, dường như cố hết sức để đi đường.
Nàng ta đi đứng đều cần Tô Thần nâng đỡ, thấy Diệp Tống đi ra liền ôn nhu cười nói: “Có phải đã quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi hay không?” Ánh mắt nàng ta dừng trên cánh tay bị băng bó của Diệp Tống, “Nghe nói tối hôm qua tỷ tỷ gặp thích khách, không sao chứ?”
Diệp Tống dựa lên cột, cả giận nói: ” Ta không chết, chắc ngươi không vui nhỉ?”
Nam Xu xấu hổ nói: “Tỷ tỷ nói đùa, chỉ cần tỷ tỷ không có việc gì là ta yên tâm rồi.”
Diệp Tống câu môi cười nói: “Ta đang nghĩ ngoại trừ muội muội lúc nào cũng đối đầu với ta thì không có kẻ thù nào khác, sao lại có thể bị người đuổi giết.
Bất quá nghĩ lại, muội muội là một nữ tử nhu nhược như vậy, lại mang thai, sẽ không có khả năng không vì hài tử trong bụng tích đức mà nhẫn tâm muốn hại ta đâu a.”
Tô Thần trầm xuống.
Thấy Nam Xu không biết theo ai, Diệp Tống xoay người trở về phòng nói: “Muội muội yên tâm đi, ta không có việc gì.
Cũng có khả năng là người khác chướng mắt Ninh Vương phi như ta, không phải muội muội sai.
Chẳng qua thích khách kia thất thủ một lần, muốn hạ thủ lần thứ hai cũng sợ không dễ dàng như vậy.”
Phía sau Nam Xu thanh âm mang theo ý khóc nói: “Chuyện tới lúc này, tỷ tỷ vẫn còn không muốn tiếp nhận ta sao?”
Diệp Tống tùy tay đóng cửa nói: “A, thế bất lưỡng cập.” Nếu là lúc trước, nàng sẽ nghĩ nước giếng không phạm nước sông, nhưng lần này không phải Diệp Tống nàng chủ động quấy đục dòng nước a.
Tô Thần hừ lạnh một tiếng, đỡ Nam Xu nói: “Trở về thôi, không cần nói với nàng ta, chú ý thân thể.”
“Thiếp chỉ muốn đến nhìn xem tỷ tỷ có ổn hay không thôi.” Nam Xu nhu nhược đáng thương.
Tô Thẫn đỡ bả vai nàng nắm tay nàng, trầm thấp giọng nói: “Ta biết.”
Diệp Tống về phòng lại tiếp tục lăn ra ngủ, đến buổi chiều mới tỉnh lại, hiển nhiên tinh thần không tốt lắm, ngồi ở trong viện gió thổi một lát, chờ đợi trời tối.
Xuân Xuân mang lò sưởi đến cho nàng, Diệp Tống nghiêng đầu nhận, thuận miệng gọi một tiếng “Phái Thanh”,thấy Xuân Xuân ngẩn người, Diệp Tống mới nhớ tới giờ đã không giống lúc trước.
“Vương phi nương nương, có một chuyện không biết nô tỳ có nên nói hay không.” Xuân Xuân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là lấy hết can đảm nói.
“Ừm”, Diệp Tống không chút để ý lên tiếng, “Ngươi nói xem.”
“Hạ Hạ đi ra ngoài cửa từ sáng nay, đến bây giờ cũng chưa thấy trở về.”
Diệp Tống không có chút gì ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ mới nói: “Cửa sau không phải có thị vệ canh giữ sao, nàng ta ra ngoài như thế nào?”
Xuân Xuân nói: “Thị vệ trong vương phủ đều rất phóng khoáng đối với nha hoàn Bích Hoa uyển chúng ta, có lẽ do Vương gia âm thầm sắp đặt, để nương nương tùy ý ra vào.
Hạ Hạ liền nói ra ngoài mua đồ cho nương nương, thị vệ cũng không hỏi nhiều liền cho đi, nô tỳ lo lắng…Trời tối rồi mà nàng chưa về liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Lúc này Đông Đông từ nhà bếp bưng đồ ăn vào phòng nói: “Nương nương, đến giờ dùng bữa tối rồi.”
Diệp Tống chậm rãi đứng dậy, đi lên bậc thang vào phòng, thần sắc an tĩnh mà thuận miệng nói: “Yên tâm, nàng sẽ trở về.”
Diệp Tống nói đúng, Hạ Hạ quả nhiên trở về.
Gần sáng sớm đã thấy trở lại, lúc đó Diệp Tống còn đang ngủ, nàng không nói hai lời hốc mắt đỏ bừng quỳ trước cửa phòng Diệp Tống, một quỳ đó liền quỳ quá giờ ngọ, mặc cho mọi người khuyên nhủ cũng không động, mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hết chương 97
Nay chỉ up được 2 chương, mai bù cho mọi người nhé.
Muộn rồi, chúc mọi người ngủ ngon nạ..