Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 91: Tính Mạng Bị Đe Dọa
Nha hoàn và gia đinh trong viện đều rối loạn, nhưng cũng không dám tiến lên khuyên can.
Tô Thần bị đánh thật sự rất đau, hắn không nghĩ tới bên trong cơ thể gầy yếu của Diệp Tống lại ẩn chứa sức lực tàn nhẫn như vậy.
Hắn đẩy Diệp Tống ra lại bị Diệp Tống hung hăng cắn một miếng lên cánh tay, máu tươi chảy ướt xiêm y.
“Đủ rồi!” Tô Thần trở tay tát lên mặtnàng, đánh nàng ngã xuống đất.
Dây buộc tóc bị bung ra, tóc xõa tán loạn trên vai, cả người chật vật.
Nãng bỗng dưng bất động.
Tô Thần từ trên cao nhĩn uống, tức giận ngút trời nói: “Còn chưa có ai dám đánh như thế với bổn vương, ngươi là người đầu tiên.
Bổn vương tha cho ngươi một lần, tuyệt đối sẽ không tha lần thứ hai! Mang theo chó của ngươi, cút!”
“Chó của ta, cũng là ngươi la hoảng?” Lúc Tô Thần chuẩn bị xoay người vào phòng Nam Xu, Diệp Tống thình lình nhẹ nhàng mà nói ra một câu, từng chữ từng chữ gằn thật nhẹ.
Nàng an tĩnh nhổ máu dính ở khỏe miệng nói, “Tô Thần, ngươi sẽ hối hận.”
Tô Thần bước chân trầm xuống, vẫn là đi vào phòng.
Linh Nguyệt không tiện vào quấy rầy, ỷ vào trong viện có nhiều người, nàng ta lại cả gan tiến tới trước mặt Diệp Tống, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn nàng chê cười nói: “Vương phi hà tất phải không biết tự lượng sức mình.
Ở trong lòng Vương gia, chỉ có phu nhân mới là quan trọng nhất.”
Diệp Tống vùi đầu trên mặt đất hỏi: “Chân Phái Thanh là ai đánh gãy?”
Trong viện không có ai dám trả lời lại, tầm mắt đều như có như không dừng trên người Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt thoải mái thừa nhận: “Nô tỳ là theo phân phó của Vương gia mà làm việc, Vương phi nương nương cũng không nên trách móc.”
“Rất tốt.” Diệp Tống chậm rãi bò dậy, lau khóe miệng, nàng đứng lên đi ra góc sân.
Nơi đó có bụi gai hàng năm sinh trưởng, tới mùa đông liền rụng hết lá, chỉ còn trơ lại dây mây.
Diệp Tống nắm lấy một cây, gai nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay nàng nhưng nàng cũng không cảm nhận được, nàng dùng sức kéo ra một cái.
Linh Nguyệt tự trấn định hỏi: “Xin hỏi Vương phi muốn làm gì?”
Vừa nói xong Linh Nguyệt lập tức hét chói tai, dây mây kia không chút lưu tình mà quất lên người nàng ta.
Mọi người sợ tới mức không dám ho một tiếng, vừa lúc mấy nha hoàn Bích Hoa uyển nghe tin chạy tới, thấy tình huống như vậy phản ứng vô cùng nhanh, Linh Nguyệt vừa chuẩn bị há mồm hô lên lần nữa đã bị người bịt kín miệng, chế trụ khiến thân thể vặn vẹo.
Diệp Tống cầm bụi dây gai, trên tay máu đã chảy đầm đìa.
Nàng lạnh như băng chỉ một cột hành lang, ra mệnh lệnh: “Đêm tiện nhận này trối lên cột cho ta.”
Phái Thanh phải chịu thương tổn cùng thống khổ như thế nào, nàng sẽ khiến Linh Nguyệt phải chậm rãi mà nhấm nháp như thế ấy.
Linh Nguyệt bị bịt miệng muốn kêu cũng kêu không được, đôi tay bị trói ra sau cột.
Diệp Tống lại đi rút thêm một dây gai nữa quấn nàng ta vào cột.
Linh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ khiến nước mắt tuôn rơi không ngớt.
Diệp Tống nhẹ nhàng thổi một hơi lên cổ nàng ta, lạnh lẽo không thôi, nàng đột nhiên cười, sờ mặt Linh Nguyệt, âm lãnh nói: “Hiện tại hối hận đã không còn kịp rồi, đừng lộn xộn, trong chốt lát bị đánh chết hoặc bị gai đâm chết, ta cũng không phụ trách được.”
Dứt lời lại đánh xuống.
Linh Nguyệt thống khổ, ngũ quan đều vặn vẹo nhưng cũng không giám giật thân mình nhiều.
Nàng ta cố gắng nắm chặt nắm tay, Diệp Tống dùng sức quất đánh, khóe miệng tràn ra ý cười băng lãnh, càng ngày càng mở rộng.
Mấy nha hoàn Bích Hoa uyển nhìn một màn này cũng thấy run sợ.
Không ai biết Diệp Tống tàn nhẫn rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, trừ khi đụng vào giới hạn của nàng.
Chỉ chốc lát sau, trên người Linh Nguyệt đã toàn máu là máu.
Trên dây gai không chỉ có máu của Diệp Tống, từng dây quất lên lại mang theo máu của Linh Nguyệt bắn ra đầy đất.
Diệp Tống không mang theo cảm tình nói:”Từ ngày đầu tiên ngươi vào vương phủ đến bây giờ, cái ta cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, rõ ràng có nhiều cơ hội giết ngươi như vậy nhưng đều lưu tình mà không giết.” Môi mỏng câu lên, trên mặt bị bắn lên vài vết máu, “Hiện tại, ta lại thật sự luyến tiếc không muốn giết ngươi.
Ta muốn cho ngươi cả đời đều chỉ có thể tồn tại như một con kiến, lúc nào cũng có thể bị bóp chết.”
Linh Nguyệt không có cơ hội cầu cứu, rơi vào hôn mê, nhưng thanh âm và lời nói của Diệp Tống không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể xuyên thấu cửa phòng truyền đến tai Tô Thần và Nam Xu bên trong.
Nam Xu sắc mặt tái nhợt, vết thương bên hông vừa mới được băng bó xong, nàng ta không yên tâm, kiên trì muốn đi ra ngoài xem một cái.
Tô Thần đành phải bồi nàng ta đi.
Vừa mở cửa phòng ra, Nam Xu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thiếu chút nữa ngất xỉu.
Diệp Tống như vậy, Tô Thần cảm thấy xa lạ cực kì.
Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào tàn nhẫn như thế, chỉ là hắn không tự ý thức được, cảm xúc đầu tiên của hắn không phải là tức giận, mà là nơi lồng ngực như bị nắm tay của ai đó nặng nề đấm một phát.
Tô Thần lặng yên không một tiếng động đứng ở cửa hồi lâu.
Hắn bình tĩnh nhìn bóng dáng cứng cỏi kia, cứ đứng nhìn tựa như mình là người qua đường đang xem sự việc của nhà người khác, hắn cũng không bước lên khuyên can nàng.
Không cần khuyên để nàng tận tình mà phát tiết, mấy ngày nay đều đã chịu nhiều khổ sở cùng ủy khuất.
Chỉ là Tô Thần không biết, nàng cũng sẽ cảm thấy ủy khuất.
Trong mắt Tô Thần, nàng quá kiên cường.
Diệp Tống nắm dây mây, dừng động tác, bỗng nhiên nhìn về phía Nam Xu và Tô Thần, ý cười nơi khóe miệng còn chưa tán hết, tầm mắt lạnh băng dừng trên người Nam Xu nói: “Ai, chó của ngươi sắp bị ta đánh chết trước khi ta có thể dừng tay rồi.”
Nam Xu chưa lên tiếng nhưng nước mắt đã rơi xuống trước.
Chuyện này coi như tính toán như vậy.
Phái Thanh hai chân bị đánh gãy, Linh Nguyệt cũng bị Diệp Tống tra tấn thành như vậy, đều là tiện tì mà thôi, Tô Thần có thể không truy cứu.
Nhưng không có nghĩa Diệp Tống không truy cứu.
Tô Thần vừa định nói chuyện, không khí đột nhiên ngưng lại, tiếng roi mây xé gió đi tới.
Chỉ thấy Diệp Tống dùng sức, quất roi mây về phía Nam Xu.
Tô Thần luống cuống tay chân ra đỡ, roi mây kia lại vô cùng linh hoạt, cọ qua mu bàn tay hắn, đánh vào trước ngực Nam Xu tạo nên một vết dài từ cổ kéo ra sau tai.
Tức khắc cả người dính đầy vết máu.
Tô Thần bị lửa giận xông thẳng lên não quát lớn: “Diệp Tống!”
Nam Xu muốn ngã được Tô Thần kịp thời ôm vào trong ngực Diệp Tống cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục quất thêm roi thứ hai xuống.
Lúc này Tô Thần đã sớm phòng bị, giơ tay tiếp được, lòng bàn tay bị gai đâm vào.
Tô Thần một tay ôm Nam Xu, một tay bắt lấy roi mây.
Một khắc kia, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, giống như có cái gì đó nổ tung trong lòng, sau đó lại tiếp tục bị dày xéo lên.
Hắn nhìn thấy Nam Xu bất tỉnh liền phát điên.
Nhưng lại thấy đau.
Không phải đau đớn trong lòng bàn tay mà là đau lòng.
Dứt lời dùng sức kéo mạnh dây mây, một chưởng đánh tới khiến dây mây đứt thành hai đoạn.
Diệp Tống bị lực đẩy lảo đảo về phía sau, Tô Tĩnh kịp thời xuấn hiện sau lưng nàng để nàng dựa vào lồng ngực mình.
Một khắc kia, Tô Tĩnh nhìn ra được, Tô Thần là thật sự muốn giết Diệp Tống.
Quanh thân lộ ra sát ý không thể bỏ qua.
Tô Tĩnh thân thể hơi banh, ngữ khí ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Đây là gia sự của tam ca, ta không nên quản, chỉ là vạn nhất tam ca không cẩn thận sẩy tay giết tam tẩu thì phải làm sao bây giờ? Nói không chừng đến lúc đó sẽ thật sự hối hận.”
Lúc hắn nhìn rõ Tô Tĩnh mới sửng sốt, sát ý quanh người lập tức biến mất, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tống vô cùng lo lắng.
Tô Thần nhắm mắt hít sâu nhiều lần mới đem cảm giác đang dày vò ruột gan ép xuống, khóe môi tràn ra một chữ lạnh băng: “Cút!”
Diệp Tống giằng co một chút.
Tô Tĩnh ở bên tai nàng thấp giọng nói: “đi về trước đã, Phái Thanh hiện tại cần gặp đại phu.”
Diệp Tống lúc này mới giật mình, chậm rãi quay đầu lại nhìn Phái Thanh, Tô Thần ôm Nam Xu vào nhà, nàng cúi đầu nhìn dây mây trong tay, bĩu môi ném đi.
Mặt trên tựa hồ còn dính huyết nhục của nàng, Tô Tĩnh nhìn thấy liền nhíu mày.
Nàng nói: “Không sao, còn có lần sau.”
Đại phu chưa kịp rời đi lại bị Tô Thần gọi vào phòng.
Đại phu chân trước vừa bước vào cửa phòng, liền ngửi thấy mùi máu tanh, phía sau Diệp Tống bò lên trên hành lang gấp khúc, tay bắt được vạt áo của hắn kéo hắn ra bên ngoài.
Diệp Tống đi vào phòng.
Tô Thần vừa an bài Nam Xu nằm lên giường, quay đầu lại thấy Diệp Tống cũng tiến vào, hai mắt ẩn chứa tức giận.
Diệp Tống đi qua mấy cái bàn cầm lên một con dao gọt hoa quả.
“Ngươi còn muốn làm gì?”
Nam Xu mơ hồ tỉnh lại, vô cùng sợ hãi, trốn sau người Tô Thần.
Diệp Tống muốn vượt qua Tô Thần rõ ràng là không thể.
Nàng an tĩnh cười, ngược lại chậm rãi ngồi lên mép giường Nam Xu, ngửa đầu nhìn thẳng Tô Thần nói: “Ta có phải từng nói qua, nếu ngươi còn dám đụng đến ta, ta sẽ làm thịt nàng ta.
Có lẽ lúc ấy ta chưa nói đủ rõ ràng, Phái Thanh cũng tính ở trong đó.”
“Ngươi dám!”
Diệp Tống không chạm được vào nửa người trên Nam Xu, nhưng nửa người dưới của nàng ta, nàng chạm được.
Nàng lập tức vạch chăn gấm lên, Nam Xu tựa như dự đoán được nàng muốn làm gì, theo bản năng muốn chạy trốn, lại chậm một ước, bị Diệp Tống nắm lấy cẳng chân mảnh khảnh, lột vớ nàng ta lộ ra chân nhỏ trắng nõn.
Dạo gọt hoa quả lạnh lẽo dừng ở mắt cá chân.
Diệp Tống nhướng mày: “Nếu ngươi lộn xộn, bị thương ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Nam Xu sắc mặt trắng bệch, sao dám lộn xộn.
Ngay cả Tô Thần cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Tống nhìn Tô Thần cười, nói: “Ta không cần ngươi khách khí với ta, dù sao ta cũng sẽ không khách khí với ngươi.
Ta không biết gân chân nam Xu muội muội ở chỗ nào, cứ tùy tiện cắt có lẽ cả đời nàng ta cũng không thể khiêu vũ được nữa.
Tô Thần, ngươi muốn thử chút không.”
Nàng là nghiêm túc, hơn nữa là điên cuồng.
Loại chuyện này, Tô Thần biết nàng có thể.
Tô Thần nhịn rồi lại nhịn: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì.”
“Ngươi lại đây, lại đây ta liền nói cho ngươi.”
Nam Xu gắt gao lôi kéo ống tay áo Tô Thần, sợ hãi lắc đầu rơi lệ, nói: “Vương gia…Đừng qua…Nàng là kẻ điên…”
Tô Thần nhìn con dao vẫn dừng trên mắt cá chân Nam Xu, lưỡi dao sắc bén có thể lập tức cắt qua da.
Hắn buông Nam Xu ra đi đến bên người Diệp Tống, nói: “Ngươi buông tha nàng, nàng cái gì cũng chưa làm.”
Diệp Tống ngoắc ngón tay, Tô Thần chậm rãi khom người.
Ngay sau đó, Diệp Tống học theo động tác trở tay vừa rồi của Tô Thần, lưu loát quăng cho hắn một bạt tai, âm thanh vang dội, Tô Thần tóc tai hơi loạn, hai mắt trừng trừng không thể tin tưởng.
Hết chương 91
– ——————————————————————————————–
Mới có một cái thôi, không biết chị nhà đã phải dùng bao nhiêu lần cái gọi là “hai mắt không thể tin tưởng” nhìn một người đàn ông ra tay đánh phụ nữ không chỉ một lần mà hết lần này đến lần khác.
Diệp Tống đánh con Linh Nguyệt kia còn nhẹ nhàng chán, phải cho đánh gãy chân nàng ta, để nàng ta phải chịu nỗi đau như Phái Thanh, chứ chỉ đánh vậy sau nàng ta lại nhởn nhơ tiếp tục gây chuyện.
Còn Tô Thần thì chắc mọi người cũng cảm nhận được một chút, lúc này hắn bị Nam Xu thao túng, chắc chắn luôn.
Cái chi tiết trong truyện tranh làm mình cứ thắc mắc mãi.
Nên tự nhiên khi thấy Nam Xu bị ngất máu dồn lên não, không nghĩ được gì nữa mà muốn giết Diệp Tống.
Cảm xúc ấy chính Tô Thần cũng không hiểu tại sao lại dữ dội như vậy mà.
Nhưng kể cả thế đi chăng nữa, Tô Thần cũng quay vào ô mất lượt rồi..