Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 81: Lạt Mềm Buộc Chặt
Tô Nhược Thanh vuốt ve thân thể nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Vậy nàng có muốn thử lại hay không, xem cái gì mới là chân thật.” Tức khắc Diệp Tống không dám cử động nữa, Tô Nhược Thanh đặt tay lên eo nàng, tựa hồ rất hài lòng với phản ứng vừa rồi, bên môi hiện lên nụ cười: “Ta rất sẵn lòng đưa nàng lên thiên đường.”
Tô Nhược Thanh không trêu nàng nữa, đắp chăn lại cho nàng rồi đừng dậy.
Tóc hắn xõa lung tung trên vai, đứng trước giường chậm rãi mặc quần áo.
Diệp Tống mở to hai mắt nhìn thân thể hắn, từng đường cong trên cơ thể đều vô cùng hoàn mỹ, dáng người đĩnh bạt, nàng không nhịn được liền giơ ngón cái lên: “Dáng người rất đẹp!”
Tô Nhược Thanh cầm lấy áo bông và một kiện dày áo khoác nỉ của Diệp Tống, quay đầu lại nói với nàng: “Nàng ngủ thêm một lát đi.
Ta sang nhóm bếp lò.”
Diệp Tống trùm chăn gật gật đầu.
Tô Nhược Thanh mở cửa phòng hiện ra khung cảnh bên ngoài là một mảnh tuyết trắng xóa.
Một vài bông tuyết bay vào phòng, rơi trên mặt đất nhanh chóng tan ra.
Hắn nhìn bên ngoài, quay đầu cười với Diệp Tống: “A Tống, tuyết rơi.”
Đây là trận tuyết đầu mùa đông.
Tô Nhược Thanh chân trước vừa đi ra, chân sau Diệp Tống cũng sột soạt bò dậy.
Nàng thực cũng không muốn rời ổ chăn ấm áp nhưng là nàng chưa nhìn thấy tuyết ở cổ đại bao giờ đâu.
Khi còn ở hiện đại, nàng ở khu vực quanh năm ấm áp, rất ít khi được nhìn thấy tuyết.
Tô Nhược Thanh chuẩn bị quần áo cho nàng, bọc nàng thành một cục tựa như cục bông, nàng nhảy ra cửa, mặt đón gió lạnh vẫn khiến nàng nhịn không được mà run rẩy, một bông hoa tuyết vô ý bay đến cổ nàng, nàng một mặt lau cổ một mặt giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mặt hồ rộng lớn, bông tuyết bay đầy trời, tất cả xung quanh đều được phủ lên một tầng tuyết mỏng, khung cảnh trắng tinh không lẫn một chút tạp chất nào.
Tô Nhược Thanh nhóm bếp lò, Diệp Tống cười tủm tỉm đi tới, duỗi tay sưởi ấm, khóe miệng không che giấu được ý cười sung sướng: “Tuyết thật sự rơi a.”
Chờ nhóm bếp lò xong, Tô Nhược Thanh mang mấy cái vào trong phòng, đem canh gà tối hôm qua ra hầm lại, chỉ chốc lát sau cả phòng tràn ngập hương thơm.
Diệp Tống cùng Tô Nhược thanh ngồi trên ghế dài dưới mái hiên, Tô Nhược Thanh nắm tay nàng giúp nàng sưởi ấm, nàng hớn hở chế nhạo nói: “Huynh là Hoàng Thượng, chắc hẳn sẽ không ăn đồ còn dư lại đâu ha.”
Tô Nhược Thanh không tỏ ý kiến mà nhướng mày: “Ở đây không phải hoàng cung.”
Mỗi người uống một bát canh gà, coi như là ăn sáng.
Đợi tuyết ngừng trên mặt hồ đã tích một tầng băng mỏng, thoạt nhìn như một tấm gương.
Diệp Tống bọc áo dày đi thu thập tuyết còn đọng lại trên lá cây cho vào trong chum, đợi tuyết tan ra lấy nước dùng để pha trà rất ngon.
Ngồi xổm có chút mệt mỏi, chum cũng đã đầy, nàng đứng dậy xoay người liền có thể thấy Tô Nhược Thanh đang ngồi bên hồ, trong tay cầm cần câu, an tĩnh câu cá.
Càng là người được sinh ra trong hoàng thất quý tộc, thì càng khát khao hạnh phúc bình thường.
Nếu có thể cả đời làm một đôi phu thê ân ái như vậy, người khác hẳn sẽ rất ghen tị.
Diệp Tống mang chum tuyết vào phòng, sau đó quay ra ngồi bên cạnh Tô Nhược Thanh, nhìn cần câu của hắn nửa ngày cũng chưa có động tĩnh, cười như không cười nói: “Trời lạnh như thế này chắc cá đã đi ngủ hết rồi?”
Tô Nhược Thanh tâm tình hình như cũng không tồi, trong mắt nhàn nhạt ý cười đáp: “Thi thoảng sẽ phải ra ngoài hít thở không khí.”
Ánh mắt trời nhàn nhạt đột phá tầng mây, chiếu rọi không gian xung quanh.
Ánh sáng phản xạ lên mặt nước có chút lóa mắt.
Không thể không nói Tô Nhược Thanh là một người cực kì kiễn nhẫn, vì câu một con cá mà hắn có thể lẳng lặng ngồi bên hồ hai canh giờ liền.
Rốt cuộc cần câu cũng có chút động, Tô Nhược Thanh nhìn chuẩn thời cơ, bàn tay trắng tu mỹ, đốt ngón tay hữu lực kéo nhanh cần câu lên.
Một con cá đang mắc vào lưỡi câu, Diệp Tống vội mang chậu nước tới, phối hợp với Tô Nhược Thanh gỡ cá cho vào chậu nước.
Câu được lần đầu tiên, lần thứ hai liền dễ dàng hơn nhiều.
Tới gần giữa trưa, Tô Nhược Thanh câu tổng cộng được ba con cá.
Cá câu được hắn cho vào nấu canh, nước canh thơm ngọt thả thêm rau cải vào, thực hấp dẫn.
Thân mình Diệp Tống quá gầy, hắn luôn đa dạng thức ăn để bồi bổ cho nàng.
Diệp Tống thích nhìn hắn làm, ăn cũng nhiều thêm một bát.
Diệp Tống muốn hồi báo món canh cá của Tô Nhược Thanh nên lúc hắn ở trong phòng đọc sách, nàng dùng nước tuyết trong chum lấy được lúc sáng vì hắn pha trà.
Ở phương diện pha trà, Diệp Tống là một cao thủ, trà ở Bích Hoa uyển đều là một tay nàng nấu, hiện nay nàng cũng tự mình động thử nhưng không hiểu sao lại không thể được một hai phần tinh túy, trà nấu ra màu không đẹp, uống không khác nước lọc là bao.
Nàng nghĩ thầm, Tô Nhược Thanh ở trong cung kiểu gì cũng được thử đủ loại trà ngon trên đời rồi, cái này nhất định không thể vào nổi miệng hắn, đang tính đổ đi, Tô Nhược Thanh bỗng lên tiếng: “A Tống, nàng mang qua đây ta nếm thử xem.”
Diệp Tống: “Trà không được như ý, để ta làm lại một lần nữa rồi đưa huynh nếm thử được không?”
“Không sao, cứ đưa ta cái này đi.” Vì thế Diệp Tống liền bưng qua cho hắn nếm, hắn uống hai ngụm, nhàn nhạt cười: “Cũng không tệ.”
Tô Nhược Thanh đọc sách, trong phòng ấm áp Diệp Tống liền gối lên chân hắn ngủ một giấc.
Lúc tỉnh dậy tuyết lại tiếp tục rơi, trên mặt hồ băng kết càng dày.
Diệp Tống chơi cờ cùng Tô Nhược Thanh đến tối hầu như đều bại.
Mười trận thì thua đến chín trận, Tô Nhược Thanh cho cá lên nướng.
Hắn rất hiểu Diệp Tống, ăn hai bữa thanh đạm sẽ thèm ăn mặn.
Diệp Tống chán đến chết liền đến kệ sách của Tô Nhược Thanh tìm kiếm xem liệu có quyển thoại bản nào không, tuy rằng khả năng này rất nhỏ.
Kết quả không tìm được thoại bản, một nửa trong số đó đều là bình thư, không biết phải làm gì nên nàng cầm một quyển xem đại.
Không nghĩ tới vừa đọc liền mê, thi thoảng còn nhờ Tô Nhược Thanh giảng giải mấy chỗ không hiểu.
Lúc cá nướng chín cũng không để ý.
Tô Nhược Thanh lọc xương cá cho nàng, nàng chỉ việc há mồm ăn, mắt vẫn nhìn sách.
Nàng cảm thấy rất hứng thú, nhất định là do gien di truyền của thân thể này.
“Nên đi ngủ thôi.” Đây là lần thứ ba Tô Nhược Thanh nhắc nhở Diệp Tống.
Diệp Tống liếm liếm ngón tay chuẩn bị lật sang trang mới, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tô Nhược Thanh một cái hỏi: “Huynh vừa nói gì?”
Tô Nhược Thanh không nói, khom người bế nàng đi tới giường, tịch thu binh thư trong tay nàng.
Diệp Tống không thuận theo: “Từ từ, chỉ còn vài trang nữa là hết rồi!”
“Ngày mai lại xem.”
Tô Nhược Thanh tắt đèn, tức thì cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Hắn ôm nàng chui vào ổ chăn, không vội vã mà cởi áo ngoài, chờ đến khi ổ chăn đủ ấm, hắn mới chậm rãi giúp Diệp Tống cởi áo, Diệp Tống cũng không nhàn nhã giúp hắn cởi áo, mãi cho đến khi cả hai chỉ mặc độc một áo trong.
Áo trong của Diệp Tống cũng là áo của Tô Nhược Thanh nên rất rộng, vai ngọc hơi lộ ra, bên trong là yếm của nàng.
Tô Nhược Thanh vuốt ve eo nàng, thấp giọng nói: “A Tống, ta muốn…”
Diệp Tống: “Huynh muốn ta?”
Tô Nhược Thanh: “…Ừm.”
Diệp Tống vặn vẹo một chút, nghênh ngang nói: “Vậy huynh tới đi.”
Tô Nhược Thanh cạn lời, giúp nàng dịch lại góc chăn, cố gắng nhịn xuống: “…Quên đi.”
Nàng nói như vậy, thật chẳng đúng bầu không khí gì cả.
Tô Nhược Thanh nhớ tới cảm xúc trên eo Diệp Tống tối hôm qua, đêm này liền cẩn thận chậm rãi luồn vào áo trong nàng, mơn trớn da thịt mịn màng trên eo.
Sau eo nàng có một vài vết sẹo, bị lòng bàn tay hắn động vào Diệp Tống liền run một chút.
Nàng hỏi: “Nam nhân của ta sẽ không ghét bỏ ta vì trên người có vết sẹo chứ?”
“Ừm, không chê.”
Tuyết rơi mãi không ngừng.
Hôm sau, Quy Dĩ mang ít quần áo và đồ ăn tới sơn trang, không bao lâu liền chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua đi được vài bước lại quay đầu nhìn Tô Nhược Thanh và Diệp Tống, ở hai người toát ra nồng đầm tình ý sao hắn có thể không nhìn ra, do dự một chút vẫn nói: “Công tử, Ninh Vương phi mất tích, Ninh Vương cùng tướng quân phủ đều đang cho người tìm kiếm khắp kinh thành.”
Diệp Tống híp mắt, nhìn mặt hồ đóng băng nói: “Phiền Đại thống lĩnh âm thầm nói cho đại ca ta một tiếng, hiện tại ta rất tốt.”
Quy Dĩ đáp rồi rời khỏi sơn trang.
Diệp Tống đi đôi giày tuyết Quy Dĩ đưa tới, đội mũ và áo choàng, Tô Nhược Thanh đi vào trong phòng lấy ra hai cung tên cùng Diệp Tống vào sau núi.
So sánh với Diệp Tống, Tô Nhược Thanh lại ăn mặc hết sức đơn giản, hắc y dán thân thể, chậm rãi đi ở phía trước.
Diệp TỐng kéo tay áo hắn hỏi: “Huynh mặc ít như vậy không lạnh sao?”
Tô Nhược Thanh rũ mắt nhìn nàng: “Nàng không biết người luyện võ thân thể thường rất cường tráng sao.”
“Vậy mùa đông huynh tắm nước đá có chịu nổi không?”
Tô Nhược Thanh đáp: “Chắc không thành vấn đề.”
Vừa nói xong, Diệp Tống đã cầm sẵn quả cầu tuyết trong tay nhét vào sau cổ áo hắn.
Thân thể Tô Nhược Thanh cứng đờ, Diệp Tống vội vàng chạy xa, đứng cách mười bước cười ha ha.
Tô Nhược Thanh nhàn nhạt cười, sau đó duỗi tay lấy nửa quả cầu tuyết còn sót lại sau cổ ra, Diệp Tống lập tức xua tay, thu hồi lại vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, tươi cười nói: “Nhược Thanh, chúng ta đi săn thỏ, giờ mà gây ra động tĩnh lớn thì sao có thể săn được.”
Tô Nhược Thanh ném nửa quả cầu tuyết xuống nền tuyết, nhìn nàng thật sâu nói: “Cũng được.”
Hai người đeo cung tên đi trên nền tuyết.
Sau núi là một mảnh rừng thông, tuyết đọng trên lá thông thi thoảng bị lay động lại rào rào rơi xuống.
Sau núi có rất nhiều thỏ hoang chẳng qua mùa đông sẽ hơi khó tìm chút, thông thường muốn tìm được thỏ thì phải tìm được hang của nó rồi bức nó ra ngoài.
Nhưng thỏ trắng chạy trên nền tuyết trắng rất khó phát hiện lại chạy trốn rất nhanh.
Nếu nó mà đứng yên một chỗ thì chẳng khác gì một cục tuyết cả.
Hai người vất vả đợi sau cây thông nửa ngày mới thấy một con thỏ trắng sột soạt chạy ra, cảnh giác kiếm ăn.
Tô Nhược Thanh lắp tên, Diệp Tống ngăn hắn nói: “Để ta thử xem.” Nàng kéo cung tên, “Nhược Thanh, con thỏ này nấu gì thì ngon, kho tàu hay nướng?”
Tô Nhược Thanh nhìn sườn mặt trắng nõn của nàng ôn nhu nói: “Chỉ cần nàng thích là được.”
Đuôi mắt Diệp Tống nhíu lại, một bên khóe miệng gợi lên vô cùng xinh đẹp, tràn đầy tự tin nói: “Ta muốn một con kho tàu, một con nướng.” Dứt lời buông lỏng ngón tay, mũi tên nhọn bay thẳng tới trước.
Thính giác của thỏ trắng rất nhạy bén, lập tức bỏ chạy.
Mũi tên kia vừa vặn sượt qua đuôi nó.
Lúc này Diệp Tống đã lắp xong mũi tên thứ hai lại bắn thêm một phát nữa, con thỏ liền bị mũi tên bắn hạ nằm trên mặt đất.
Tô Nhược Thanh mang theo áp lực nhàn nhạt nói: “Nàng bắn tên thật sao? Ta tưởng nàng chỉ nói chơi chơi mà thôi.”
Diệp Tống nhướng mày cười: “Lạt mềm buộc chặt.
Tiếp theo tới huynh.”
Hết chương 81
– ————————————————————
Hoàng Thượng lại suýt thịt được nàng.
Nhưng suýt vẫn chỉ là suýt mà thôi.
Diệp tỉ nhà chúng ta chẳng lẽ không có tí sức quyến rũ nào hay sao mà chỉ vì một câu nói rất bình thường đã làm Hoàng Thượng mất hứng rồi.
Hay là….=))))).