Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 78: Ngươi Không Hiểu Nàng


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 78: Ngươi Không Hiểu Nàng


Trước sau như một bị thị vệ ngăn cản.

Phái Thanh mất hết kiên nhẫn đá mạnh vào chân thị vệ, lôi ra ngọc bội quát: “Ngươi trợn to mắt chó mà nhìn cho rõ ràng.

Ta phụng mệnh Vương gia tới đưa đồ cho Vương phi, ngươi vẫn còn dám ngăn cản sao?”
Thị vệ kia chăm chú nhìn lên, thấy ngọc bội như thấy Vương gia, nhanh chóng tránh sang một bên.

Đúng lúc Nam Xu và Linh Nguyệt vừa đi, cho nên khi nàng vào phòng liền thấy Diệp Tống đang ăn những đồ ăn kia.

Phái Thanh đứng ở cửa rốt cuộc nhịn không được, quần áo rơi đầy xuống đất, nước mắt tuôn như mưa.

Diệp Tống dừng đũa, buông xuống, ngẩng đầu lên thấy Phái Thanh.

Phái Thanh ôm thân hình gầy ốm của nàng, gào khóc.

Ngón tay lạnh lẽo của Diệp Tống chậm rãi nhéo búi tóc nàng, hồi lâu cũng không nói lời nào, tựa như đã lâu không nói nên thanh âm có chút khô rát: “Muội khóc cái gì, ta còn chưa chết.”.

ngôn tình ngược
Phái Thanh bò dậy, một chân đá bay đống đồ ăn trước mặt Diệp Tống.

Cưỡng chế hai thị vệ tiến vào dọn dẹp sạch sẽ một lần.

Phái Thanh nhìn Diệp Tống bị trật khớp cằm, nước mắt vẫn không kìm được vừa muốn nói lại thôi, run run duỗi tay sờ lên.

Diệp Tống nhàn nhạt nghiêng đầu né tránh, tóc tai xõa tung trên vai.

Nàng tự mình giơ tay nắm lấy cằm, yên lặng vặn “rắc” một cái, đem cằm trở về vị trí cũ.

Tiếng xương cốt dịch chuyển vang lên, sắc mặt nàng càng thêm tái nhớt, nhưng chỉ cau mày không kêu lên tiếng nào.

Tựa như cằm kia không phải của mình, đau đớn cũng là của người khác.

Nàng không phải đại phu, không dùng đúng lực sẽ chỉ khiến nàng càng đau thêm.


Cũng may cằm của nàng đã trở về vị trí cũ, nhưng vẫn còn sưng đỏ, nàng giật giật miệng lại nói: “Như vậy không phải tốt rồi sao.”
Phái Thanh cắn chặt răng nén khóc, từ hộp đồ ăn lấy ra thức ăn nóng hổi, đem lò sưởi tay đặt vào trong ngực nàng, phủ áo bông lên ngời nàng, một lần nữa đưa đũa cho nàng nói: “Tiểu thư, mau ăn cơm đi.”
Diệp Tống cúi đầu nhìn đồ ăn đầy đủ hương vị, gắp lên cho vào miệng nói: “Vẫn là Hạ Hạ xào đồ ăn a, ta biết nàng xào đồ ăn là ngon nhất.”
Phái Thanh nhìn nàng ăn liền hỏi: “Tiểu thư, người nói cho nô tỳ, hiện tại nô tỳ nên làm thế nào?”
Diệp Tống nói: “Nghe nói qua hai ngày nữa hắn sẽ hưu ta, đưa Nam thị lên làm Vương phi?”
Phái Thanh lắc đầu: “Nô tỳ không biết việc này.

Vương gia mấy ngày nay đều ở đông uyển, cũng chưa thấy đưa ra mệnh lệnh này.”
Mãi cho đến khi ăn sạch đồ ăn, Diệp Tống mới nhẹ giọng, có chút bất lực nói: “Nói cho Tô Nhược Thanh bảo hắn cứu ta.

Ta cất giấu ngọc bội của Tô Thần trên giường, muội lấy rồi đi ra ngoài.”
Phái Thanh móc ngọc bội ra, nghẹn ngào: “Nô tỳ may mắn tìm được nó, bằng không tiểu thư vẫn còn phải ở nơi này chịu khổ.” Nàng tay chân lanh lẹ thu dọn lại hộp đồ ăn, xoay người đi, “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ làm tốt chuyện này.”
Đi được nửa đường, Phái Thanh liền ném hộp đồ ăn đi, chạy thẳng về phía đại môn vương phủ.

Đông uyển vô cùng lạnh lẽo, Tô Thần nhiều ngày nay đều ở đông uyển, không đi bất kì đâu.

Không ai dám tới gần hắn, hắn hỉ nộ vô thường vô cùng táo bạo.

Trên bàn sách, đã viết xong một phong hưu thư, bên trên ghi rõ người hưu là Tô Thần, người bị hưu là Diệp Tống.

Cho đến hôm nay, trong đầu hắn vẫn không ngừng hiện ra quang cảnh Diệp Tống cùng thị vệ ở trên giường đêm đó, mỗi lần nhớ tới lại tức giận, mất hết lý trí, căn bản không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.

Khuôn mặt hắn trầm lại, ánh mắt như hàn băng nhìn chằm chằm mặt bàn.

Thật lâu sau, hắn lại cầm phong hưu thư xé nát, nghiến răng nói từng câu từng chữ: “Diệp Tống, ngươi ước gì bổn vương hưu ngươi phải không, nhưng bổn vương cố tình không theo ý ngươi, muốn vĩnh viễn khóa chặt ngươi tại đây, khiến ngươi không được tự do, hối hận cả đời.”
Bên ngoài đông uyển có tiếng động rất nhỏ, lão quản gia run run gõ cửa, thanh âm già nua mang theo cẩn thận nói: “Vương gia, Nam phu nhân vừa rồi té xỉu trong hoa viên…”
Tô Thần mạnh mẽ mở cửa phòng, lạnh lùng bước qua người quản gia.

Lão quản gia thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Phương Phi uyển, Nam Xu nằm trên giường, đại phu đang bắt mạch cho nàng ta.


Tô Thần lạnh mặt đi vào, thấy Nam Xu suy yếu, biểu tình cuối cùng cũng nhu hòa hai phần hỏi đại phu: “Nàng thế nào?”
Đại phu chẩn đoán một lúc liền đứng dậy hướng Tô Thần ôm quyền: “Chúc mừng Vương gia, phu nhân có hỉ mạch.”
Tô Thần ngẩn người, nhìn về phía Nam Xu, Nam Xu nghe thấy tin tức này cũng có chút giật mình, sau đó đối diện với tầm mắt Tô Thần liền đỏ mặt.

“Thật sao? Ngươi không nhầm chứ?”
Đại phu nói: “Đã xác nhận quá ba lần.

Chỉ là thân thể phu nhân suy nhược, cần phải điều dưỡng thật tốt.”
Đại phu đi rồi, Tô Thần ngồi ở mép giường ôn nhu kéo nàng ôm vào ngực.

Coi như đây là tin tức tốt nhất mà hắn nghe được trong mấy ngày nay.

Hắn xoa bụng Nam Xu nói: “Sao lại sơ ý như vậy, có thai còn chạy linh tinh.” Hắn phân phó Linh Nguyệt đang đứng bên cạnh, “Gọi tất cả quản sự trong vương phủ tới đây.”
Chỉ chốc lát sau, quản sự trong vương phủ đều tề tịu đầy đủ ở Bích Hoa uyển, Tô Thần hạ lệnh nói: “Từ hôm nay, chi phí ăn mặc của phu nhân đều dựa theo lễ chế dành cho Vương phi.”
Vì Diệp Tống gây ra chuyện lớn như vậy, Tô Thần hưu Diệp Tống cũng là chuyện bình thường, hiện giờ Tô Thần muốn tiến cung xin một đạo thánh chỉ phế truất Diệp Tống xuống thành thiếp thất, phong Nam Xu lên chính thất Vương phi, cũng là hợp tình hợp lý.

Nam Xu muốn xuống giường tạ ơn, Tô Thần đè nàng lại nói: “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ta tiến cung một chuyến sẽ nhanh chóng trở về.”
Nam Xu thẹn thùng gật đầu: “Vâng, Vương gia đi đường cẩn thận.”
Khi Tô Thần vào cung, Tô Nhược Thanh đang ở ngự thư phòng, trên bàn đặt một tờ giấy tuyên thành trắng tinh, hắn một thân hắc y an tĩnh hờ hững, hơi cong thân thể, bàn tay trắng chấp bút, ở trên giấy sinh tuyên phác họa, đối với việc Tô Thần đến cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa như đang đợi hắn.

“Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Bình thân.”
Hai người lại lâm vào trầm mặc.

Mãi cho đến khi Tô Nhược Thanh phác xong nét bút cuối cùng, hắn hạ bút lông xuống, lấy ngọc tỉ trong kim hộp Bàn Long bát bảo ở một góc án thư ra, đóng lên bức họa.

Tô Nhược Thanh giơ tờ giấy lên, hong khô nét mực.

Mặt trên vẽ một bóng dáng cao gầy thon nhỏ, tóc đen như mực.

Nàng trong tay nắm một con tuấn mã cao lớn, tuấn mã không kiên nhẫn dậm chân rất là kiệt ngạo khó thuần, nhưng dây cương kia dừng ở tay nàng lại rất hài hòa, phảng phất như con ngựa kia cũng muốn thần phục dưới váy nàng.


Khiến người nhìn thấy nhịn không được mà tưởng tượng, nếu nàng quay đầu lại không biết sẽ là quang cảnh như thế nào.

Tô Thần nhìn đến sửng sốt.

Hắn biết, đó là Diệp Tống.

Bút mực đậm nhạt hài hòa, thế gian cũng chỉ có khí khái của Diệp Tống mới lọt được vào mắt của ngôi vị cửu ngũ chí tôn.

Tô Nhược Thanh nhàn nhạt giương mắt nhìn Tô Thần hỏi: “Hoàng đệ vào cung là vì chuyện gì?”
Tô Thần thu liễm ánh mắt nói: “Ninh Vương phi Diệp thị cùng thị vệ thông dâm, thần thỉnh cầu Hoàng Thượng phế truất vị trí Ninh Vương phi của Diệp thị.”
“Ngươi muốn hưu nàng?” Tô Nhược Thanh cất cao âm cuối, nhưng nghe vẫn không rõ cảm xúc thế nào.

Tô Thần dừng một chút nói: “Thần lo cho mặt mũi của đại tướng quân, muốn biếm nàng thành thiếp thất, lưu tại vương phủ.”
“Cùng thị vệ thông dâm,” Tô Nhược Thanh nhàn nhạt câu khóe miệng, tựa như cười một chút, nhưng nghiêm túc nhìn lên lại lương bạc như lúc ban đầu, “Hoàng đệ đã điều tra rõ ràng?”
Tô Thần bỗng chốc chấn động: “Thần, tận mắt nhìn thấy.”
“Tận mắt nhìn thấy chưa chắc là thật”, Tô Nhược Thanh đi xuống án thư, dường như không có việc gì mà đưa lưng về phía Tô Thần, nhìn nét mực trên giấy tuyên thành đã khô một chút, hắn vươn ngón tay vuốt ve sợi tóc của nàng, nói tiếp, “Hoàng đệ có nghe qua lời nói của nàng, có nghe qua lời nói của thị vệ thông dâm, có xác nhận trước đó giữa hai người phát sinh việc gì chưa?”
Tô Thần trầm mặc, trong lòng trầm xuống.

Hắn bỗng nhiên phát hiện những lời Tô Nhược Thanh nói, hắn chưa từng làm, hắn chỉ một mặt tin tưởng vào hai mắt của mình.

Nhưng tin tưởng hai mắt của mình là sai sao?
Tô Nhược Thanh xoay người, ánh mắt như sương thanh đạm lại sâu như đầm nước, nói: “Thân là Đại Lý Tự Khanh, chưa điều tra cái gì đã sốt ruột xử án.

Ngươi cảm thấy như thế trẫm sẽ đồng ý để ngươi phế truất Vương phi làm Diệp Đại tướng quân mất mặt sao?”
Tô Thần trầm mặc trong chốc lát, nhấp môi nói: “Diệp thị không thích thần, nàng nghĩ muốn cùng thần hòa li, thần không muốn.

Nàng vì muốn rời vị trí Vương phi mà hạ màn xiếc này cũng không có gì là không thể.”
“Ngươi cảm thấy nàng là người như vậy?” Tô Nhược Thanh hỏi lại, hỏi đến Tô Thần á khẩu không trả lời được.

“Lúc ngọc tỉ bị mất trộm nàng cam nguyện vào nhà lao, trầm liền đáp ứng một thỉnh cầu của nàng.

Chỉ cần nàng mở miệng, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ khiến các ngươi hòa li, mặc dù là Diệp Tống nàng hưu Ninh Vương, trẫm cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của nàng.

Ngươi cảm thấy, nàng sẽ còn làm ra sự tình như vậy sao?”
Tô Thần cứng đờ đứng ở ngự thư phòng.

“Ngươi chưa từng thử đi tìm hiểu nàng.” Tô Nhược Thanh nhàn nhã đem tranh cố định treo lên trên tường, trong miệng nhàn nhạt nói: “Trở về điều tra xong lại đến xin chỉ của trẫm.”

“Thần cáo lui.”
Thị vệ thông dâm, đêm đó đã sớm bị loạn côn đánh chết, chết vô đối chứng.

Hiện tại muốn tra, phải bắt đầu từ đâu?
Hôm nay đặc biệt lãnh, lúc Tô Thần đi ra, ánh mặt trời rõ ràng sáng ngời như vậy lại không cảm nhận được một chút ấm áp.

Hắn chưa từng thử đi tìm hiểu nàng.

Những lời này từ trong miệng Tô Nhược Thanh nói ra, làm Tô Thần cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Hắn không hiểu biết nàng, vì cái gì Tô Nhược Thanh có thể hiểu nàng.

Tô Nhược Thanh có thể đi vào lòng nàng, rõ ràng Tô Nhược Thanh và nàng cách nhau rất xa, giờ lại như rất gần.

Tô Nhược Thanh vậy mà lại đóng quốc ấn lên bức vẽ kia.

Nam Xu ở Phương Phi uyển đợi Tô Thần cả buổi chiều, Linh Nguyệt thi thoảng lại ra cửa xem Tô Thần đã trở lại hay chưa, kết quả vẫn không thấy Tô Thần đâu.

Linh Nguyệt liền an ủi Nam Xu nói: “Phu nhân đừng nóng vội, chăm sóc thân thể mới quan trọng.

Vương gia đều đã để phu nhân hưởng theo lễ chế của Vương phi, phu nhân trở thành Vương phi đó là chuyện sớm hay muộn.”
Nam Xu giận nàng liếc mắt một cái, nói: “Bát tự còn chưa xem qua đâu, ngươi đừng nói bừa.”
Linh Nguyệt trêu đùa: “Vương gia thương nhất là phu nhân, rất nhanh sẽ có tin tốt.” Nói xong nàng ta hướng Nam Xu phúc lễ, “Nô tỳ tham kiến Vương phi nương nương.”
Nam Xu mặt mày cũng lây ý cười: “Đừng gọi bừa bãi.”
Hết chương 78
– ————————————————————————-
“Chúc mừng” Tô tiện nhân có hỉ sự nhé.

Giờ tha cho chị nhà ta phát.

Có biết làm việc ác thì sau này con cái sẽ chịu báo ứng thay không.

Ta thiết nghĩ muốn nguyền rủa ngươi cả đời không có con cơ mà lại thấy thương cho đứa bé chưa thành hình kia.

Đợi đến lúc ngươi phát hiện ra bộ mặt thật của Nam Xu.

Há há, lúc đấy chắc sẽ vui lắm..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.