Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 60: Vương Phi Và Đạo Tặc


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 60: Vương Phi Và Đạo Tặc


Không phải cường đạo ban đêm mà là thị vệ từ trong cung chạy tới.

Cầm đầu đám thị vệ kia là người hầu bên người Tô Nhược Thanh, Quy Dĩ.
Quy Dĩ bên ngoài cất cao giọng nói: “Xin hỏi bên trong xe là Ninh Vương phải không?”
Diệp Tống đang đè lên người Tô Thần, nghe tiếng vó ngựa.

Còn chưa đợi nàng đứng lên, Tô Thần đã nhận ra thanh âm người tới, cũng không kiêng dè, liền giữ nguyên tư thế kia vén mành xe lên, tức khắc bên ngoài nhìn tình hình trong xe không sót chút gì…!
Quy Dĩ sửng sốt.

Thị vệ đại nội hóa đá.

Ninh Vương gia cùng Ninh Vương phi vậy mà lại đang…!
Chẳng qua đối với Quy Dĩ mà nói, hắn đương nhiên đứng về phía chủ tử nhà mình, thấy Diệp Tống cùng Tô Thần như vậy, khuôn mặt rõ ràng trầm xuống.

Diệp Tống cắn răng âm thầm đá vào chân Tô Thần, sau đó mới không cam lòng mà bò dậy, quần áo hai người đều có chút lộn xộn, không khí vô cùng ái muội.

Tô Thần chậm rãi ngồi dậy, nghiêng người dựa vào cửa sổ, hỏi: “Không biết Đại thống lĩnh đêm khuya vội vàng đuổi theo là có chuyện gì?”
Quy Dĩ lập tức ôm quyền, đi thẳng vào vấn đề nói: “Truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng, thỉnh Ninh Vương tức tốc vào cung yết kiến.”
Tô Thần nhăn mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Quy Dĩ ngưng mày kiếm, đối Tô Thần nhàn nhạt gật đầu.

Tô Thần thu hồi bộ dáng lười nhác, sửa sang lại xiêm y liền chuẩn bị xuống xe ngựa nói: “Mang tới cho bổn vương một con ngựa.”
Quy Dĩ đã có chuẩn bị, bảo thị vệ dắt một con ngựa tới.

Tô Thần phân phó hai phu xe: “Đưa Vương phi trở về trước.”

Còn không đợi phu xe đáp ứng, Quy Dĩ đã nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng có chỉ, truyền Ninh Vương phi cùng vào cung.”
Tô Thần không vui nói: “Chuyện gì mà cần đến Vương phi phải theo cùng?”
Quy Dĩ nói: “Sự tình trọng đại, thuộc hạ không dám xen vào, Vương gia cùng Vương phi vào cung liền biết.”
Tô Thần không nói thêm gì nữa, như này vừa đúng theo ý nguyện Diệp Tống, nàng nhanh chóng sửa sang lại y phục chui ra xe ngựa, Tô Thần đã lên ngựa, đưa tay cho nàng nói: “Lên đi.”
Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, so với ngồi ngựa của Tô Thần, Diệp Tống càng muốn tự mình cưỡi ngựa hơn, nhưng theo biểu tình nghiêm túc của thị vệ đại nội hẳn là sự tình khẩn cấp, vì tránh cho phiền toái không cần thiết cùng lãng phí thời gian, nàng đành phải tạm chấp nhận, nắm lấy tay Tô Thần, Tô Thần dùng lực kéo nàng ngồi lên trên ngựa, Tô Thần ôm eo nàng để nàng dựa vào lòng mình, sau đó thúc ngựa chạy đi.

Lúc này ngồi ngựa đón gió thổi, trên lưng ngựa lại xóc nảy, Diệp Tống nhanh chóng thanh tỉnh lại, nhưng do uống nhiều rượu nên dạ dày có chút khó chịu, chỉ muốn phun ra.

Nàng túm ống tay áo Tô Thần, gian nan nói: “Muốn ói…”
Tô Thần cởi áo ngoài khoác lên đầu Diệp Tống chắn gió cho nàng, nói: “Kiên nhẫn một chút.”
Rốt cuộc, lúc Diệp Tống tưởng như đã đến cực hạn, ngựa của Tô Thần đã chạy tới cửa cung, hí vang một tiếng.

Không đợi Tô Thần xuống trước, Diệp Tống liền trượt xuống, suýt nữa đứng không vững, nghiêng người lảo đảo chạy sang một bên, đỡ tường nôn hết ra…!
Nôn mửa ở cửa cung là đại bất kính a.

Thị vệ canh cửa không thấy Đại thống lĩnh nói gì, nên cũng coi như không nhìn thấy.

Diệp Tống nôn xong rồi, nhẹ nhàng dùng áo Tô Thần lau miệng, sau đó vứt trả lại Tô Thần, Tô Thần sắc mặt rất kém, không duỗi tay ra tiếp, Diệp Tống thống khoái mà đi qua, làm chuyện mà một hiền lương thê mẫu nên làm, đem áo ngoài tri kỷ mà khoác lên vai Tô Thần, lại tri kỷ mà vỗ vỗ vai hắn nói: “Trời thu lạnh, cẩn thận cảm.”
Tô Thần ghét bỏ kéo áo xuống, hung hăng ném lên mặt Diệp Tống, phất tay áo bỏ đi, nói: “Biết điều thì giặt sạch sẽ trả lại cho bổn vương.”
Quy Dĩ giật giật khóe miệng nhìn Diệp Tống cầm áo từ trên mặt xuống, sau đó không chút ghét bỏ mà mặc vào…còn nói: “Nếu ngươi không muốn mặc, vừa lúc ta cảm thấy lạnh, ta mặc.”
Quy Dĩ thỉnh nói: “Vương phi, mời đi.”
Diệp Tống hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi đi vào cửa cung.

Quy Dĩ cùng thị vệ đi theo sau.

Đoàn người lập tức liền đi ngự thư phòng.


Lúc này cung yến sớm đã tan, trong hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, thị vệ tuần tra tăng mạnh số lần tuần tra, một đội binh sĩ mặc áo giáp đi qua, tựa hồ có điểm trông gà hóa cuốc.

Diệp Tống hỏi: “Bình thường trong hoàng cung đều như vậy sao?” Chỉ đi đường thôi mà phát ra tiếng động như vậy, không tính cho người khác ngủ à.

Tô Thần chính sắc ngưng tụ lại mi mắt, nói: “Không phải.”
Vậy hẳn là có đại sự xảy ra.

Ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng, bên trên có treo đèn lưu li cung đình hình bát giác, thập phần xinh đẹp, lại có điểm cô quạnh.

Bên ngoài ngự thư phòng có thị vệ canh giữ nghiêm mật, còn có một vài người thoạt nhìn là thái giám.

Thái giám thấy Tô Thần liền bước nhanh tới hành lễ, nhỏ giọng nói: “Vương gia đã đến, Hoàng Thượng đã đợi một lúc rồi, mời Ninh Vương cùng Ninh Vương phi mau vào.”
Tô Thần cũng không hỏi ý kiến Diệp Tống đã dắt tay nàng đi vào, Diệp Tống vô cùng bực bội, cố gắng dùng sức giật tay ra nhưng không được, Tô Thần đẩy cửa đi vào, Diệp Tống không để ý liền đập vào lưng hắn.

Diệp Tống giận: “Tiện nhân!”
Tô Nhược Thanh đang đứng ở án thư quay lưng lại, thân ảnh thanh lãnh phản chiếu bóng dáng nhàn nhạt trên mặt đất.

Đêm đã khuya, hắn vẫn đang mặc long bào, kim quan vấn tóc, tôn quý vô song.

Bên cạnh là Hiền Vương Tô Tĩnh, vẻ mặt trầm tĩnh không giống bộ dáng không đứng đắn ngày thường.

Tô Nhược Thanh nghe tiếng, nhàn nhạt xoay người lại, ánh mắt dừng ở hai người vừa tiến vào, thoáng dời xuống dưới, lập tức dừng ở bàn tay Tô Thần đang nắm tay Diệp Tống.


Tô Thần thấy rất rõ ràng, liếc mắt một cái tức khắc nhìn thấy kim hộp Bàn Long bát bảo trên bàn đang nửa mở ra, cung kính hành lễ nói: “Thần tham kiếm Hoàng Thượng.”
Diệp Tống đứng một bên, trong lòng nàng như đang bị một cục đá đè nặng, nghẹn muốn chết, nửa cúi đầu, biểu tình trên mặt không nhìn thấy rõ ràng, nàng chần chừ một chút cuối cùng vẫn quỳ xuống hành lễ với Tô Nhược Thanh.

Còn chưa kịp quỳ xuống, Tô Nhược Thanh liền nói: “Nơi này không có người ngoài, Tứ đệ không cần đa lễ.”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Diệp Tống cũng liền không cần quỳ nữa.

Tô Nhược Thanh một tay đùa nghịch kim hộp Bàn Long bát bảo trên bàn, ánh mắt Tô Thần theo tay hắn nhìn vào bên trong, sắc mặt liền thay đổi.

Kim hộp trống không, cái gì cũng đều không có.

Nghe Tô Nhược Thanh nói: “Nửa đêm tìm đệ tới, trầm có một số việc muốn hỏi cho rõ ràng.”
Tô Thần trầm giọng nói: “Hoàng Thượng cứ nói.”
“Qua giờ Tuất, giờ Hợi một khắc đệ ở đâu?” Tô Nhược Thanh hỏi.

Tô Thần dừng một chút, đáp: “Nam thị thân mình mệt mỏi, thần đưa nàng đến cửa cung.”
“Vương phi thì sao?” Tô Nhược Thanh nhìn Diệp Tống.

Trực giác Diệp Tống cho biết chuyện này không đơn giản, không cùng Tô Thần có quan hệ liền cùng chính mình có quan hệ, cũng không dám hàm hồ, nói: “Thần ở Ngự Hoa viên, có Hiền Vương làm chứng.”
Tô Tĩnh gật đầu, nói: “Ninh Vương phi xác thật ở cùng thần đệ, chẳng qua sau đó thần đệ hồ đồ, cùng cung nữ nhiều lời một hai câu, không chiếu cố đến Ninh Vương phi.”
Diệp Tống nhún vai, tiếp lời Tô Tĩnh nói: “Ta buồn chán quá, đứng dậy đi một chút, thuận tiện tỉnh rượu.”
Tô Nhược Thanh vẫn luôn nhìn nàng, thanh âm phóng nhẹ chút, nói: “Lúc trẫm nhìn thấy Ninh Vương phi đã gần cuối giờ Hợi, giờ Hợi nhị khắc, giờ Hợi ba khắc, Ninh Vương phi đi đến chỗ nào để tỉnh rượu?”
Ba đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm nàng.

Nàng thực sự không thích cảm giác này, giống như đang thẩm vấn phạm nhân vậy.

Nàng xoa xoa ấn đường, cười hai tiếng, thở dài: “Đây là làm sao vậy? Ta đã làm chuyện gì thương thiên hại lí sao? Hại hậu cung phi tử của Hoàng Thượng?”
Tô Nhược Thanh cầm kim hộp Bàn Long bát bảo lên, đặt ở trước mặt Diệp Tống, Diệp Tống rũ mắt vừa thấy, bên trong ngoại trừ một tầng lụa tơ tằm kim sắc, cái gì cũng đều không có.

Tô Nhược Thanh nói: “Ninh Vương phi biết đây là cái gì không?” Diệp Tống nghi hoặc đối mắt với hắn, nghe hắn nói, “Ngọc tỷ của Bắc Hạ ta, không thấy nữa.”

Ngọc tỷ bị trộm.

Trong đầu Diệp Tống oanh một tiếng phảng phất như sấm sét nổ tung, trong nháy mắt trống rỗng, lúng ta lúng túng nói: “Giờ hợi nhị khắc cùng ba khắc, ta cũng không nhớ rõ chính mình đang làm gì, chỉ biết là cứ đi thôi, có thể là lạc đường.”
“Vào đi.” Tô Nhượng Thanh nói vọng ra ngoài cửa.

Quy Dĩ cùng mấy thái giám tiến vào, quỳ xuống.

Tô Nhược Thanh lại nói, “Kẻ trộm chạy ra bị bọn họ phát hiện, cùng đầu gỗ so chiêu, đầu gỗ kéo khăn che mặt của đối phương xuống, bọn họ đều nhìn rõ bộ dáng của kẻ trộm.

Đầu gỗ nhận ra ngươi.”
Diệp Tống nhìn về phía Quy Dĩ, Quy Dĩ hẳn sẽ không nói dối, hắn gằn từng chữ: “Bộ dáng của người nọ, cùng Ninh Vương phi giống nhau như đúc.”
Diệp Tống không thể tin tưởng, có chút hỗn loạn, nàng có thể bị hoài nghi, nhưng người duy nhất trên thế giới sẽ không hoài nghi nàng là hắn, vậy mà hắn lại hoài nghi nàng.

Nàng nói: “Giống ta như đúc sao, chi bằng ngươi nói rõ ràng thêm một chút.

Đạo tặc mặc y phục gì?” nàng lại chỉ chỉ một thân phục sức phức tạp trên người, “Ta đây đã mất cả chiều để trang điểm thay y phục như thế này, ý của ngươi là ta thay đồ đi trộm ngọc tỷ sau đó lại thay trở lại như cũ, rồi ngẫu nhiên gặp được Hoàng Thượng?” Quy Dĩ nhìn mái tóc dài của nàng, nàng sờ mái tóc đã bị rũ xuống của mình, “Ngươi đang hoài nghi tóc ta, tóc không tính, lúc trên đường trở về mới tháo xuống.” Nàng hà hơi đề phía Quy Dĩ, trong miệng đầy mùi rượu, “Đạo tặc sẽ uống rượu sao? Ngươi đoán được không?”
Quy Dĩ bị hỏi dồn dập nhíu mày, vẫn kiên trì nói: “Đạo tặc thật sự giống Vương phi như đúc, thuộc hạ cũng không có nhìn lầm.”
Mấy thái giám cũng tỏ vẻ đã thấy bộ dáng đạo tặc, lại to gan nhìn thoáng qua Diệp Tống, đều nhận định đạo tặc cùng Diệp Tống giống nhau như đúc.

Thái giám lui ra, Quy Dĩ mới lại nói: “Có người giả trang Vương phi ăn trộm quốc tỷ, muốn vu oan giá họa.

Thuộc hạ phái người giám thị hành cung, đặc sứ Nam Thiến cũng không di chuyển.

Nhưng kẻ trộm võ công không thấp, sợ thuộc hạ phát hiện nên dùng chiêu thức vô cùng lộn xộn, thuộc hạ làm bị thương phần eo của nàng.”
Diệp Tống tức giận đá cho hắn mấy cái, nếu không phải Tô Thần kéo nàng, nàng còn muốn đá mạnh thêm mấy cái nữa: “Ngươi mẹ nó bây giờ mới nói điểm mấu chốt! Lão tử đánh chết tên bất tử ngươi! Muốn lão tử cởi quần áo cho ngươi xem không a!”
Hết chương 60
– ————————————————————————————-
Khổ thân chị nhà, nằm không cũng trúng đạn….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.