Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 47: Tâm Ý Của Nhau


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 47: Tâm Ý Của Nhau


Trong hoàng cung, quần thần sau khi bồi Hoàng Thượng trở về còn phải bồi lão bà hài tử của mình.

Trong Ngự Hoa Viên ngọn đèn dầu mông lung, Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn trên long ý, thanh quý vô phương, ít ỏi quạnh quẽ.

Giơ tay là có thể với tới bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, nhưng vị cửu ngũ chí tôn này hình như lại không có hứng thú lắm, nhiều lần thất thần.
Bên ngoài hoàng thành, đợt pháo hoa đầu tiên bắt đầu chuẩn bị bắn.

Pháo hoa bị đốt cháy bay thẳng lên bầu trời, sau khi lên điểm cao nhất nổ mạnh, bắn ra muôn vàn tia sáng xanh đỏ tím vàng, vô cùng rực rỡ.

Ánh sáng từ pháo hoa phản chiếu lên khuôn mặt của mỗi người, sau đó tắt lịm, tàn pháo rơi lả tả xuống đất tựa như sao trời rơi xuống.

Hoàng Thượng nhấp chén rượu, thật lâu sau trong mắt mơ hồ có thần thái, mở miệng lại nói “Đều lui đi.” Không đợi quần thần phản ứng, hắn phất tay áo đứng dậy, đạm nhiên rời đi.

Trên mặt quần thân còn lưu lại nửa là kinh nửa là hỉ.

Hoàng Thượng âm tình bất định bọn họ không hiểu được, nhưng nếu yến hội tan liền có thể về nhà cùng thân nhân đoàn tụ, sau đó nhanh chóng tốp năm tốp ba ra khỏi hoàng cung.

Tối nay không có bốn nha hoàng làm ầm ĩ, Bích Hoa uyển cũng trở nên quạnh quẽ hơn.

Lúc pháo hoa nở rộ, Diệp Tống đang ngồi trên xích đu, chậm rãi phiêu đãng.

Ánh sáng từ pháo hoa làm sáng rực cả chân trời cùng với tiếng nổ vang lớn, Diệp Tống an tĩnh ngửa đầu thưởng thức.

Phái Thanh đứng trên hành lang, thấy quang cảnh mỹ lệ như vậy không khỏi tán thưởng nói: “Pháo hoa thật đẹp a.”
Không biết sao, trong lòng Diệp Tống đột nhiên nảy sinh ra một ý niệm điên cuồng.


Nàng không biết Tô Nhược Thanh hiện đang ở phương nào, có thể đang ở nhà, cũng có thể đang ở cờ quán, cũng có khi lại ở sơn trang vùng ngoại ô.

Chính là mặc kệ ở nơi nào, đều đang cùng nhìn một bầu trời, ngắm cùng một tràng pháo hoa.

Phái Thanh lại đây bỗng nhiên cả kinh nói: “Tiểu thư người muốn làm gì?”
Chỉ thấy Diệp Tống cúi đầu, nhanh chóng cởi bỏ cái nẹp và băng vải đang cố định bàn chân mập mạp.

Diệp Tống nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, nhưng Phái Thanh muội nói đúng, ta không nên tin vào cái gọi là vận mệnh, nếu một chút nỗ lực đều không có đã chịu khuất phục với vận mệnh, việc này đối với ta mà nói chính là một loại khuất nhục.”
“Tiểu thư…”
Diệp Tống đặt hai chân xuống đất, không cần Phái Thanh nâng, nàng chậm rãi đứng lên.

Tuy rằng mắt cá chân vẫn còn một chút đau đớn nhưng điều này đối với nàng cũng không mấy ảnh hưởng.

Diệp Tống thử đi vài bước, vào nhà thay quần áo đổi giày, trên đầu cũng không kịp vấn tóc mà chỉ dùng một cái dây buộc túm cao lên, so với khi nữ giả nam trang thoạt nhìn nhu hòa hơn rất nhiều, khuôn mặt cũng để tự nhiên không trang điểm.

Giống như lần đầu gặp nhau khi đó, Tô Nhược Thanh quay đầu lại đối nàng kinh hồng thoáng nhìn.

Phái Thanh nói: “Nếu tiểu thư có tâm ý này, Phái Thanh đi cùng người!”
Diệp Tống đi ra khỏi cửa phòng, ngoái đầu nhìn lại, bên môi nở nụ cười: “Lần này muội đừng đi.”
“Nhưng mà tiểu thư…”
Diệp Tống nhanh chóng chạy ra khỏi Bích Hoa uyển, trong không khí còn truyền lại thanh âm “Không có nhưng mà.”
Lúc Tô Thần vừa bước vào cửa chính vương phủ cũng là lúc Diệp Tống từ cửa sau vương phủ đi ra, một đường chạy như điên.

Chợ đêm ồn ào, rộn ràng đông đúc người đi chơi trung thu, trai gái đều mang mặt nạ, ai cũng không quen biết ai.

Giờ này khắc này nàng chỉ muốn biết, Tô Nhược Thanh có đang an tĩnh chờ nàng hay không.


Nếu có, nàng sẽ vì nó mà càng thêm nỗ lực, nếu không có thì coi như chỉ là tình cờ gặp gỡ.

Nàng nhớ lại ngày đó cái hôn cẩn thận mà ôn nhu khiến nàng có chút say mê, có chút thích.

Thích một người rốt cuộc là cảm giác gì, Diệp Tống còn chưa từng trải qua, nhưng có lẽ chính là giống như vậy, nó có thể khiến một con người có lí trí trở nên hoảng loạn.

Trên đường thật sự có rất nhiều người, bên tai ồn ào, Diệp Tống không biết mình đã đi bao lâu, còn chưa thuận lợi đi từ đầu đường đến cuối phố.

Nàng bị đẩy qua đẩy lại, bất tri bất giác bị dạt vào lề đường.

Nàng nâng mắt lên, tựa hồ phát hiện hình bóng quen thuộc trong đám đông, chỉ là khi nhìn kỹ lại biết mất không thấy tăm hơi.

Diệp Tống gục đầu xuống có chút giận dỗi mà cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy bên hông căng thẳng, nàng giật mình ngẩng đầu, chỉ là chưa kịp thấy rõ ràng đã bị một lực mạnh mẽ kéo vào một ngõ nhỏ.

Hương thơm quen thuộc xộc thẳng vào mũi, cả hai đều thở hổn hển.

Thân thể Diệp Tống bị thanh niên ép ở trên tường, cả người thanh niên đều tản ra hơi thở phấn chấn, khẩn trương.

Khoảng cách hai người rất gần nhau, một bàn tay đặt trên eo Diệp Tống, chóp mũi chạm chóp mũi.

Lòng Diệp Tống lại bởi vậy mà an tĩnh lại.

Nàng thử duỗi tay ra vòng qua cổ đối phương, thấp giọng nhẹ nhàng gọi “Tô Nhược Thanh.”
Thật lâu sau đối phương đáp lại “Ừm.”
Bên trong con hẻm, hô hấp hai người quanh quẩn lẫn nhau, ở bên ngoài ồn ào lại càng làm nổi bật lên sự yên tĩnh bên trong.


Diệp Tống chậm rãi tiến gần bên người hắn, đầu gối vai hắn nói: “Tô Nhược Thanh, ta từng gả cho người khác.”
Bàn tay bên hông càng thêm buộc chặt, nóng cháy.

“Vạn nhất ta là nữ nhân hồng hạnh xuất tường phản bội trượng phu? Huynh liệu sẽ thích nữ nhân như vậy không?” Trong bóng đêm, nàng giống như một con mèo cọ cọ đầu vào vạt áo Tô Nhược Thanh, nàng chưa từng dịu ngoan ở trước mặt kẻ nào như vậy, nàng tự cười với chính mình, “Nếu không thích, cũng là lẽ đương nhiên.”
Tô Nhược Thanh áp cơ thể dính sát vào nàng, cơ hồ đem cả người nàng hung hăng nhập vào trong lồng ngực, ở bên tai nàng nhẹ giọng hỏi “Vì sao lại muốn nói cho ta cái này.” Dù Diệp Tống không nói, hắn cũng đã sớm biết được hết thảy về nàng, chỉ là biết là một chuyện, Diệp Tống có tự mình nói hay không lại là chuyện khác.

“Ta bị bệnh, lúc tỉnh lại đã quên hết quák hứ, không biết gả cho người khi nào.

Trước khi gặp huynh, ta không biết thích một người là như thế nào.

Ta sẽ cùng hắn hòa li,” nàng ngửi hơi thở hắn, cực kì giống tình nhân nỉ non, “Gả chồng phải gả Tô Nhược Thanh.

Ta muốn hỏi huynh một chút, liệu còn có cơ hội không?”
“Gả chồng phải gả Tô Nhược Thanh.” Tô Nhược Thanh lẩm bẩm một lần, sau đó cười.

Hắn cười đến thực ấm áp.

Diệp Tống nhìn vào mắt hắn, hỏi lại “Còn có cơ hội hay không?”
Tô Nhược Thanh rũ mắt, sau đó cúi đầu, chạm môi mình vào môi Diệp Tống.

Bàn tay hắn chế trụ gáy nàng, không cho phép nàng lui lại, hô hấp dần trở nên gấp gáp, nóng rực.

Hắn mút môi Diệp Tống, ngón tay đan vào mái tóc nàng, lời nói ra có vài phần ám muội, “Nếu là không thích, ta sẽ còn đến sao?”
Diệp Tống chớp chớp mắt, Tô Nhược Thanh lần thứ hai hôn lên nàng, hơi thở nóng rực phả vào môi, đầu lưỡi tách hàm răng nàng, tiến vào sâu thăm dò.

Lần này không phải kiểu hôn lướt qua rồi ngừng, nụ hôn này mãnh liệt làm người ta có chút cuồng loạn, lý trí cũng dần mất đi.

Tô Nhược Thanh bá chiếm từng góc trong miệng Diệp Tống, cảm nhận từng phân ngọt ngào của nàng đến si mê…!
Diệp Tống túm vào vạt áo hắn, trong đầu một mạnh hỗn loạn, khóe miệng tràn ra một hai tiếng than nhẹ, êm tai uyển chuyển đến cực điểm, nàng ngẩng cằm, muốn dựa lại gần chút, nàng cũng không biết phải đáp lại như thế nào, đành phải dựa vào bản năng trúc trắc mà hôn lại hắn, đầu lưỡi run rẩy quấn quít cùng đầu lưỡi hắn.

Thật lâu sau, lâu đến khi có thể hoàn toàn phẩm vị ngọt ngào mà hít thở không thông, lâu đến khi bên tai vẫn quanh quẩn hô hấp của nhau, Tô Nhược Thanh mới lưu luyến mà buông nàng ra, hai người đều thở gấp, không nói một câu.


Đột nhiên Diệp Tống nở nụ cười, nhíu mày “mắng” một tiếng, đôi tay bám vào vai Tô Nhược Thanh.

Tô Nhược Thanh tiếng nói trầm ách, ôm eo nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệp Tống cười, hơi nhăn mặt nói: “Chạy ra ngoài vội quá, chân có chút đau.”
Tô Nhược Thanh bá đầu liền bế nàng nàng lên, đi vào sâu trong hẻm nhỏ, hỏi: “Chân làm sao vậy? Bị thương?”
Diệp Tống nhàn nhạt lắc đầu, lô tai dán vào ngực Tô Nhược Thanh nghe tiếng tim dập của hắn, nói: “Đứng lâu quá, đêm này nhiều người như vậy bị giẫm vài phát cũng là dễ hiểu mà.”
Nàng cho rằng Tô Nhược Thanh sẽ đưa nàng đến chỗ cũ, không nghĩ tới trong ngõ nhỏ có vài hàng quán, tới nơi mới biết là hiệu thuốc đợt trước, hiệu thuốc không có khách nên khá quạnh quẽ, nhưng lão đại phu vẫn tận chức tận trách ở trước quầy sửa sang lại dược liệu.

Hắn ngẩng đầu thấy hai người, ngẩn ra, có chút trách cứ mà nói Tô Nhược Thanh: “Ngươi lại làm cho phu nhân nhà mình ăn hư bụng?”
Tô Nhược Thanh đặt nàng ngồi xuống, giọng nói mang theo một tia khẩn trương: “Chân nàng bị đau, khả năng do bị người giẫm phải, ông qua xem thử đi.”
Diệp Tống dở khóc dở cười, lắc lư chân nói: “Việc nhỏ này mà huynh cũng đưa ta tới đại phu? Không cần a.”
Tô Nhược Thanh nghiêm túc nói: “Đừng sợ, để ông ấy nhìn xem.”
Diệp Tống giật mình, kết quả khi nàng còn đang ngẩn ra, đại phu vừa lúc bắt được chân nàng, Diệp Tống giật lại không được, ngược lại còn bị lão đại phu quát lên một tiếng: “Muốn tốt thì ngồi yên!” Nàng bất đắc dĩ phải để lão đại phu cởi giày kiểm tra chân.

Bàn chân Diệp Tống trắng nõn tựa như ngọc sứ vậy.

Chẳng qua lão đại phu là người tâm tư thuần khiết, không rảnh thưởng thức chân nàng, chỉ có Tô Nhược Thanh chiếm tiện nghi mà nhìn ngắm.

Lão địa phu vén ống quần Diệp Tống để lộ ra mắt cá chân hồng hồng có chút sưng, sắc mắt lập tức kéo xuống, nghiêm túc hỏi: “Mắt cá chân của phu nhân từng bị thương sao?”
Diệp Tống giật giật khóe miệng, đành phải thành thật nói: “Hơn một tháng trước, bị trật một chút.”
“Ta thấy không phải chỉ trật một chút,” lão đại phu nói, “Chân là của phu nhân, gân cốt bị thương, đau hay không đau chỉ có mình phu nhân biết.

Lúc này mới nghỉ ngơi một tháng đã chạy loạn bên ngoài, khó trách sẽ đau! Phu nhân nếu là lại đi nhiều thêm nữa, sợ là sẽ tái phát lại.”
Tô Nhược Thanh nghe vậy, nhíu mi.

Lão đại phu lấy rượu thuốc xoa chân cho Diệp Tống, một bên xoa một bên răn dạy Tô Nhược Thanh, đại để ý tứ chính là Diệp Tống bị như vậy tất cả đều do hắn không biết quan tâm chăm sóc.

Diệp Tống khu một tiếng, noní: “Đại phu, người đừng mắng hắn, ta không nói cho hắn biết.”
“Ngươi đau lòng hắn?” Lão đại phu trừng mắt, trừng đến mức khiến Diệp Tống á khẩu không trả lời được, “Ngươi vẫn nên tự lo cho chính mình trước đi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.