Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 232: Nguy Hiểm


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 232: Nguy Hiểm


“Bây giờ thì sao?” Diệp Tống lại hỏi.
Tô Tĩnh đáp: “Trước tiên cần phải bẻ phần thân tên, đợi đến khi tìm được chỗ thích hợp mới rút mũi tên ra.”
Diệp Tống dùng một tay để ổn định phía sau lưng Tô Tĩnh, nàng cố gắng để hắn không bị đau, tay còn lại dùng sức bẻ gãy mũi tên.

Bóng đêm ở sa mạc tuy thê lương lạnh lẽo lại mang tới một loại cảm giác dũng cảm khó nói, nhưng đây thật sự không phải là nơi nên ở lâu.

Diệp Tống và Tô Tĩnh lên ngựa, phía sau đã không còn đường lui nữa nên hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng để Tô Tĩnh ngồi ở phía sau nàng không yên tâm, sợ lát nữa hắn hôn mê bất tỉnh hoặc không còn sức giữ chặt lấy nàng sẽ lại ngã từ trên ngựa xuống giống như lúc trước.

Để hắn ngồi phía trước nàng cũng không yên tâm, bởi vì vết thương của hắn ở sau lưng, nếu không cẩn thận đụng phải, mũi tên sẽ chọc sâu vào cơ thể hắn vô cùng nguy hiểm.

Diệp Tống do dự một lúc, quyết định ngồi phía trước Tô Tĩnh.

Chỉ là nàng quay lưng lại, mặt đối mặt với Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh sửng sốt, Diệp Tống đưa dây cương giao cho Tô Tĩnh nói: “Hách Trần rất nghe lời, ngươi cầm cương, ta nhìn ngươi.”
Ý của nàng chính là nàng giao sinh tử của mình cho hắn.

Tô Tĩnh bảo đi hướng nào sẽ đi theo hướng đó, hắn nói khi nào dừng lại thì dừng, nàng sẽ không một câu oán hận.

Gió đêm cũng yên lặng, trong không khí không còn nồng mùi cát bụi nữa.

Cồn cát được ánh trăng chiếu rọi tựa như một bức tranh thủy mặc, đơn giản lại sạch sẽ.

Vó ngựa của Hách Trần lưu lại trên cồn cát tạo thành một đường dấu chân cô đơn lạnh lẽo.

Tô Tĩnh mặt đối mặt với Diệp Tống, hắn giữ tầm mắt luôn nhìn về phía trước, thi thoảng liếc xuống nhìn Diệp Tống một cái liền cảm thấy có chút rung động.

Có thể là do lúc này biểu tình trên khuôn mặt Diệp Tống chỉ còn sót lại vẻ nghiêm túc cùng cứng coi, không muốn bị người khác khinh nhờn.


Dư quang từ đuôi mắt hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt nàng, cái loại cảm giác này dường như rất quen thuộc, giống như hắn đã từng mong muốn như vậy.

Tô Tĩnh đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, hỏi: “Trước kia, có phải chúng ta cũng thân mật như vậy không?”
Diệp Tống sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Tĩnh, thân thể hơi ngửa ra sau, thần sắc an tĩnh nói: “Có sao, ta nhớ rõ trước kia chúng ta chưa từng như thế.”
“Vậy vì sao ngươi cảm thấy mắc nợ ta?”
“Ta không thích thiếu nợ ân tình của ai thôi.”
Tô Tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, không tiếp tục truy hỏi nữa, nhàn nhạt nói: “Ngươi sát lại gần một chút, cứ giữ người như thế sẽ rất mệt, cũng coi như sưởi ấm cho nhau để không bị chết cóng bởi thời tiết ban đêm ở sa mạc.”
Diệp Tống cảm thấy thân thể đã cứng đờ, xung quanh cũng rất lạnh.

Thật lâu sau, nàng mới giật giật thân mình, chầm chậm sát lại gần Tô Tĩnh.

Lúc đi qua một cồn cát lại tới một cồn cát khác, bởi vì hơi dốc nên thân thể Diệp Tống không tránh được mà tiến sâu vào lồng ngực Tô Tĩnh, đôi tay nàng chống lên ngực hắn.

Tô Tĩnh giơ lên dây cương, như có như không đỡ lấy eo nàng.
Lúc này đột nhiên nổi gió, đang ngược gió lại biến thành thuận gió.

Thanh âm Tô Tĩnh tiến vào lỗ tai nàng: “Ta không biết trước kia chúng ta như thế nào, nếu khiến ngươi phải đau khổ, đều là ta sai.”
Diệp Tống lắc lắc đầu, vô lực nói: “Nếu nói ngươi sai cái gì, thì chỉ có một cái, đó là gặp ta.

Còn tất cả sau đó, đều là ta sai.” Nàng đã vô cùng mệt mỏi, cái trán tựa vào ngực hắn, được một lúc cơn buồn ngủ liền kéo đến, căn bản không ý thức được bản thân đang nói gì, chỉ là nghe thấy Tô Tĩnh nói thì nàng thuận miệng tiếp lời mà thôi.

“Ngươi đang tự trách.”
Diệp Tống gật gật đầu: “Đúng vậy.

Ta đang tự trách bản thân, hận không thể quay ngược trở lại khiến ta và ngươi không gặp gỡ nhau nữa.

Nếu A Thanh lại vì ta mà bị đánh gãy hai chân, ta có thể tự mình chữa trị cho muội ấy; Tô Thần cứu ta một mạng, ta có thể cứu hắn một mạng; nhưng còn ngươi, ta không biết nên làm sao mới tốt…Cảm giác như dù ta có dùng tính mạng của mình để trả lại cho ngươi, cũng không đủ.”
“Nghiêm trọng vậy sao.”
Diệp Tống miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Có lẽ là do thứ con người cảm thấy quý trọng nhất chính là thứ vĩnh viễn không chiếm được, hoặc đã mất đi.”
Sau đó Diệp Tống thiếp đi trong lòng Tô Tĩnh.


Gió từ sau lưng Tô Tĩnh thổi tới, thổi bay tay áo cùng tuyến phòng ngự của hắn, hắn dang rộng vòng tay che chắn gió cát cho Diệp Tống.

Tô Tĩnh nhìn về phía xa, hai tròng mắt cắt qua ánh trăng, tỏa sáng lấp lánh.

“Diệp Tống, rốt cuộc ngươi là ai.”
Diệp Tống bị ánh sáng ấm áp làm cho tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang nằm trên cát, trên người đang đắp áo của Tô Tĩnh.

Nàng ngồi dậy liền chấn kinh, giờ vẫn đang là nửa đêm, trăng đã lên tới đỉnh tỏa sáng lộng lẫy, trước mắt không chỉ còn là cồn cát vô hạn nữa mà là một rừng cây lá kim, phía trước còn có một dòng sông nhỏ đang yên tĩnh chảy.

Mặt sông phản chiếu hình ảnh trăng sao, vô cùng mỹ lệ.
Là ốc đảo.

Hách Trần đang vui vẻ nhảy nhót bên bờ sông, cúi đầu uống nước.

Diệp Tống rốt cuộc cũng không kìm nén được nội tâm vui sướng, nàng không còn cảm thấy không khí lạnh lẽo nữa, kéo áo chạy đến bên bờ sông, trực tiếp vùi đầu vào dòng nước uống thoải mái.

Sau lại đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc ướt đẫm lẫn theo bọt nước, nàng hít sâu một hơi, cát bụi trên mặt đã được rửa trôi hết, lộ ra làn da sạch sẽ, tràn đầy bọt nước trong suốt.

Nàng nhanh chóng cởi áo tháo thắt lưng, dù nước có lạnh cũng muốn nhảy xuống tắm cho sạch sẽ.

Đang cởi được một nửa, vừa vặn lộ ra bả vai trắng nõn mượt mà, phía sau chợt truyền đến tiếng ho trầm thấp xấu hổ.

Diệp Tống thoáng chốc dừng lại, cứng đờ quay đầu thấy Tô Tĩnh đang ngồi bên đống lửa.

Nàng lúc này mới ý thức được không phải chỉ có một mình đang ở trên ốc đảo.

Lúc tỉnh lại, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là dòng sông, nàng liền quên mất bên cạnh vẫn còn một người nữa…
Diệp Tống yên lặng kéo lại vai áo, nghe Tô Tĩnh do dự nói: “Nhị tiểu thư tắm rửa cũng không sai, chỉ là nam nữ phi lễ chớ nhìn, ta đang ngồi phía sau nên buộc phải lên tiếng nhắc nhở tiểu thư một chút.


Nhị tiểu thư cứ tiếp tục đi, ta vào rừng ngồi một lúc là được.”
Sau đó liền không thấy động tĩnh gì nữa.

Diệp Tống quay đầu lại vừa lúc thấy thân ảnh Tô Tĩnh như có như không phía sau cánh rừng.

Tô Tĩnh bây giờ không giống như xưa, Diệp Tống biết dù bản thân có mời hắn xem, hắn cũng sẽ không xem.

Vì thế nàng không trì hoãn nữa, tiếp tục cởi áo trong rồi bước vào dòng nước, tắm rửa sạch sẽ một hồi.

Tuy ban đầu có hơi lạnh nhưng tắm được một lúc cả người đều ấm áp, vô cùng sảng khoái.

Mỏi mệt lúc trước dường như đều tan biến hết.

Diệp Tống ngồi trước đống lửa gọi hai tiếng, Tô Tĩnh mới chậm rãi đi ra.

Nàng di chuyển ra phía sau kiểm tra vết thương trên lưng hắn nói: “Ta giúp ngươi rút mũi tên ra.

Nhưng ngươi đợi một chút, ta vào trong rừng tìm xem có thảo dược chữa thương nào không.”
Nói xong Diệp Tống liền chạy vào cánh rừng.

Cánh rừng này vô cùng thưa thớt, cỏ cây đều là loại lá kim, không cẩn thận sẽ bị đâm vào tay.

Nàng tìm một lúc, cuối cùng cũng thấy ở dưới gốc cây có một đóa hoa nhỏ.

Loại hoa này có tên gọi là “triều nhan”, kích thước tương tự hoa bìm bịp, nhưng lại có công hiệu chữa thương.

Nhưng do sinh trưởng tại sa mạc nên khác loại triều nhan thường một chút.

Đóa hoa và cành lá góc cạnh hơn.

Diệp Tống cẩn thận nhổ cả rễ cây ra ngoài rồi mang tới bờ sông rửa sạch sẽ mới quay lại chỗ Tô Tĩnh.

Diệp Tống thấy máu thấm đẫm quần áo hắn liền cau mày thật sâu hỏi: “Có phiền không nếu ta xé bớt quần áo của ngươi?” Nàng cũng không đợi Tô Tĩnh trả lời đã tự mình xé.
Trên người hắn chỗ nào cũng có vết thương, lớn bé đủ cả, trên miệng vết thương dính cát, thoạt nhìn vô cùng ghê người.


Nàng cầm một miếng vải đi giặt sạch sẽ sau đó cẩn thận lau vết thương, nàng nhai nát triều nhan rồi đắp lên miệng vết thương cho hắn.
“Ngươi tìm được ốc đảo này thế nào vậy?” Trong lòng Diệp Tống đang cuộn lên từng đợt khó chịu, nàng cố gắng rời đi lực chú ý của mình.

“Dựa vào hướng gió.” Tô Tĩnh bình thản nói, “Gió trong sa mạc sẽ thổi tuần hoàn, từ lạnh đến nóng, ban ngày gió từ ốc đảo thối tới sẽ lạnh hơn những chỗ khác nên đi ngược gió, nhưng buổi tối ở ốc đảo lại ấm hơn, nên đi thuận gió.”
“Cái này ngươi cũng biết.” Diệp Tống vừa xử lý vết thương, vừa như có như không xoa xoa từng vết thương chồng chất trên lưng của hắn, lạnh lạnh nhột nhột.

Tô Tĩnh căng thẳng, hô hấp có chút dồn dập nói: “Trước kia đi đánh giặc đúc kết được…Ngươi, có thể đừng đụng vào chỗ đó nữa được không?”
“Chỗ nào?” Diệp Tống nghi hoặc hỏi.
“…Xương sống lưng.”
Tuy Diệp Tống không hiểu tại sao, nhưng nếu Tô Tĩnh bảo nàng không chạm vào, nàng sẽ cố gắng không chạm vào, nhưng lúc rút mũi tên lại không thể tránh được, ngón tay chạm vào xương sống lưng, nói: “Chỉ một lúc thôi, ngươi cố gắng nhẫn nhịn nhé.” Nàng cũng không có kinh nghiệm, tay nhẹ nhàng chạm vào mũi tên, do dự, “Có thể rút được không? Nếu mất máu quá nhiều hoặc chạm vào lục phủ ngũ tạng thì làm thế nào?”
Tô Tĩnh hơi thở dồn dập nói: “Mũi tên ở vị trí này, nếu không rút ra, để lâu bên trong cũng rất nguy hiểm.

Không thể quản nhiều như vậy, ngươi cứ thử một lần đi.”
Tay Diệp Tống hơi run run, hỏi: “Nếu tính mạng gặp nguy hiểm thì phải làm sao?”
“Vậy chỉ có thể mặc cho số phận”, Tô Tĩnh nói ra vô cùng bình tĩnh, dường như đã sớm nhìn thấu sinh tử, “Từ trước tới nay ta đã phải trải qua bao lần sinh tử, trước khi chết có thể cứu nhị tiểu thư một mạng, cũng coi như chết không vô ích.”
Diệp Tống dừng một chút, nâng lên thanh âm: “Ngươi muốn chết?” Tô Tĩnh không nói lời nào, nàng lại hỏi, “Có phải Tung nhi không còn nữa, nên ngươi cũng không có dũng khí tiếp tục sống? Hiện giờ trời xui đất khiến cứu ta, ngươi liền có thể tìm một lý do để chết?”
Mất đi người yêu thương nhất có bao nhiêu thống khổ, ngoại trừ bản thân ra, không ai có thể hiểu được.

Hắn của quá khứ và của hiện tại, rắc rối phức tạp, lại khiến Diệp Tống ở thời khắc này hiểu được tâm tình trước kia của hắn.

Trước khi hắn biết nàng, hắn luôn ôm tâm tình như vậy mà sống.

Vào một ngày đột nhiên nhà tan cửa nát, người thân không còn, Tô Tĩnh đã không tìm được mục đích sống nữa.

Hắn đã quên, sau khi biết Diệp Tống, hắn mới lại tìm được ý nghĩa của cuộc sống.

Hắn thậm chí đã quên, bản thân đã sớm đem những chuyện này đặt vào hồi ức.

Diệp Tống cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Đừng bất ngờ, không phải chính ngươi đã nói, Tung nhi đã mất nhiều năm, dù lúc này ngươi có chết cũng sẽ không thể tìm được nàng.

Ta cũng đã từng nói, nếu ngươi chết ở đây, ta cũng sẽ không một mình sống sót đi ra.

Thi thể ngươi không được đưa về kinh sẽ không thể hợp táng với vong thê của ngươi, chỉ có thể cùng ta phơi thây nơi đây, cuối cùng bị cát vàng vùi lấp.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.