Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 230: Không Biết Vì Sao Lại Tới Tìm Ngươi


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 230: Không Biết Vì Sao Lại Tới Tìm Ngươi


Giờ Dần hai ngày sau, đại quân Bắc Hạ đồng loạt tiến đánh Nhung Địch, hình thành thế kìm hãm ba cánh.

Nhung Địch còn đang có nổi loạn nên ứng phó không kịp, tức khắc bị đánh cho tan đàn xẻ nghé.

Bắc Hạ trong ngoài phối hợp, tù binh được thả ra liền cùng Nhung Địch trong thành giao chiến.
Bách Lý Minh Xu nhìn thấy rõ ràng.

Tướng lãnh bên dưới tức giận hô lên: “Nếu không phải tướng quân lòng dạ đàn bà, không chịu giết chết lũ tù binh, thì hôm nay đã không bị bọn chúng cắn ngược lại!”
Bách Lý Minh Xu từ trong hỗn loạn đuổi bọn chúng đi.

Người Nhung Địch vốn dã man, sinh tử của trưởng công chúa cũng không màng.

Bách Lý Minh Xu không nghĩ tới sẽ có cục diện ngày hôm nay, nàng bị quân Bắc Hạ bao vây xung quanh.

Bọn tù binh ai nấy cũng xoa tay hầm hè, hận không thể bắt giữ Đại tướng quân Nhung Địch, mặc dù hiện tại nàng đã không còn là Đại tướng quân nữa.

Mắt thấy Bách Lý Minh Xu sắp bại trận, chật vật bất kham, Diệp Tu cứu Lưu Ngoạt ra vừa lúc gặp phải, lập tức tiến tới chặn một đòn chí mạng cho nàng.

Cánh tay Diệp Tu ôm eo nàng phi thân nhảy lên, mang theo nàng xoay tròn rơi xuống dừng trước một nhà dân đổ nát.

Bách Lý Minh Xu trên mặt dơ bẩn, chỉ có cặp mắt kia là sạch sẽ không tì vết.

Nàng ngửa đầu nhìn về phía Diệp Tu, mày nhăn càng sâu, nàng chợt cảm thấy ánh mắt của tướng sĩ Nhung Địch đã hai lần ba lượt cứu thoát nàng khỏi nguy hiểm này có chút giống với ánh mắt vệ tướng quân của địch quốc.

Lưu Ngoạt kịp thời ngăn cản hành động của binh lính Bắc Hạ: “Đội quân Bắc Hạ của chúng ta đang liều chết công thành, việc cấp bách bây giờ chính là phải nội ứng ngoại hợp với bọn họ để đại phá quân địch! Yên tâm đi, kẻ địch trong thành không tên nào có thể chạy thoát!”
Sau đó Lưu Ngoạt liền dẫn dắt nhóm tù binh Bắc Hạ rời đi, Diệp Tu mang theo Bách Lý Minh Xu chạy về một hướng khác.

Bách Lý Minh Xu chạy phía sau nhìn bóng dáng Diệp Tu, tự giễu mà cười: “Vậy mà ta lại cảm thấy ngươi có chút giống Diệp Tu.

Một tiểu binh như ngươi có lẽ đến Diệp Tu là ai cũng không biết.”

Diệp Tu quay đầu nhìn nàng một cái: “Có lẽ ta biết.”
Sắc trời dần sáng, thành Bình Dã bị ba mặt vây công, đại thế đã mất.

Một bộ phận Nhung Địch muốn bỏ trốn theo hướng tây trở về lãnh thổ của mình.

Còn một bộ phận khác vẫn ngoan cường chống lại.

Tô Thần và Tô Tĩnh nhanh chóng quét sạch hai mặt đông bắc, tình hình Diệp Tống ở phía Nam lại có chút khó khăn, dường như binh lực của Nhung Địch đều tập trung ở đây, giống như có người đã sớm biết kế hoạch của bọn họ.

Đồng đội bên người lần lượt ngã xuống, Quý gia huynh đệ liều mạng bảo vệ Diệp Tống, trên người nàng đã chi chít vết thương lớn nhỏ mà vẫn chưa công được thành.

Cuối cùng các tướng sĩ Bắc Hạ dùng huyết nhục chi thân bò lên tường thành, dùng hết sức lực cố gắng phá cổng, mắt thấy cổng sắp bị phá, trên thành lâu đột nhiên xuất hiện mấy tên tướng lãnh Nhung Địch đang áp tải một con tin.

Hắn nói: “Bản tướng quân ra lệnh cho các ngươi lập tức rút lui, nếu không ta sẽ giết chết tên giám quân này của Bắc Hạ.”
Mọi người tập trung nhìn vào, vậy mà lại là Lý Cố.

Không nói đến việc Lý Cố rõ ràng đang bị canh giữ ở quân doanh giờ lại xuất hiện ở đây, rốt cuộc hắn đã dùng cách nào để đi vào thành rồi bị quân Nhung Địch bắt được, việc này làm Diệp Tống hoài nghi.

Diệp Tống mồ hôi đầy đầu, tướng sĩ phía sau án binh bất động, Lý Cố mặt đầy hoảng loạn hô to; “Rút lui! Ta bảo các ngươi rút lui!”
Ngay sau đó, vô số cung tiễn đột nhiên từ trên tường thành bắn ra, mưa tên không chút lưu tình trút xuống khiến các binh lính bên dưới lần lượt ngã xuống.

Tô Tĩnh và Tô Thần đánh hạ hai mặt đông bắc, không hẹn mà cùng tiến về cổng nam.

Tô Tĩnh vẫn nhanh hơn Tô Thần một bước.

Lúc hắn phi ngựa chạy tới, chứng kiến một mảnh thảm thương phía trước, quân của Diệp Tống chỉ còn lại một ít, cả thân người nàng thấm đẫm máu tươi, dưới ánh nắng cùng cát vàng càng có vẻ diễm liệt vạn phâần, dưới chân nàng là vô số thi thể của các huynh đệ.

Nàng giết đỏ cả mắt rồi.

Roi sắt trong tay tựa phi long cuốn rớt vô số mũi tên, trên đùi nàng cũng bị trúng hai mũi tên nhưng vô luận thế nào cũng không chịu lùi về sau một bước.


Trên thành lâu, Lý Cố ban đầu từ hoảng loạn sợ hãi dần trở nên thờ ơ lạnh nhạt.

Ai nói hắn không oán hận Diệp Tống, Diệp Tống cản trở tiền đồ của hắn, hắn và Lý thừa tướng đều hận không thể khiến đám người Diệp gia bọn họ bỏ mạng trên chiến trường.

Hắn vừa nhấc đầu liền thấy viện quân của Tô Tĩnh đã đến, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ hô to: “Gắng nữa lên! Gắng nữa lên! Viện quân của Hiền Vương tới rồi!”
Động tác trên tay Diệp Tống chợt chậm lại.

Nàng không xác định được có phải mình vừa nghe thấy tên Hiền Vương không, thậm chí còn quên mất phải phản ứng thế nào.

Đại tướng Nhung Địch ra lệnh cho mở cửa thành, tướng sĩ Nhung Địch phấn khởi xông ra liều chết quyết chiến trận cuối cùng.

Dù trận này bọn họ không thể thắng nhưng nếu có thể bắt được nữ tướng của Diệp gia và một cái Vương gia của Bắc Hạ làm tù binh cũng coi như lời rồi.
Huyền thiết tiên trong tay Diệp Tống nặng nề rũ xuống, nàng thế nhưng không phản kháng mà chậm rãi xoay người đón ánh náng mặt trời rực rỡ phía sau.

Mặc kệ sau lưng nàng đang là thiên quân vạn mã, muôn vàn mưa tên.
“Nhị tiểu thư!”
Có người hô to, khàn cả giọng.

Mái tóc nàng bay tán loạn, tựa như đang soạn ra một đoạn huyết sử thê lương.

Diệp Tống cố gắng nheo mắt, nắm thật chặt roi sắt trong tay, nàng thấy cách đó không xa là một mảnh đen nghìn nghịt.

Một bóng đen từ trên ngưạ phi như bay tới, vạt áo thấm huyết tung bay, chớp mắt đã tới trước mặt nàng, khí thế không ai sánh nổi.

Hắn giơ tay cởi trường bào bên ngoài, một tay ôm Diệp Tống, xoay tròn cản phá mũi tên.

Diệp Tống phục hồi lại tinh thần, hét lớn: “Không phải ngươi đang ở mặt đông sao!”
Tô Tĩnh một bên đẩy lùi địch nhân, một bên bảo vệ Diệp Tống phía sau, thân thủ nhanh nhẹn, ngữ khí bình tĩnh không chút gợn sóng đáp: “Không yên lòng về ngươi.”
Địch nhiều ta ít, dù Tô Tĩnh mang viện quân đến cũng không đấu lại được số lượng quân địch nên bị đánh lùi về sau, thương vong vô số.


Diệp Tống vung roi sắt gϊếŧ được vài tên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không yên lòng về ta là cái lý do quái quỷ gì!”
Tô Tĩnh vẫn như cũ vân đạm phong khinh trả lời, nhưng mang theo chút hoang mang: “Ta cũng không biết, thân bất do kỷ.”
Quân Nhung Địch từ trong thành tràn ra ngày càng nhiều, đội quân Tô Tĩnh mang tới nhanh chóng bị gϊếŧ hơn phân nửa.

Xem ra quân Nhung Địch sợ phía Tây có bẫy nên lựa chọn cửa Nam để đột phá vòng vây.

Thấy phần thắng xa vời, Tô Tĩnh kéo Diệp Tống lên ngựa, phi như điên, quát: “Rút lui!”
Diệp Tống bị xóc đến lợi hại, cát bụi bay mù mịt, nàng xoay người thay đổi dáng ngồi cùng Tô Tĩnh mặt đối mặt.

Mắt thấy họ cách tường thành ngày càng xa, nàng giơ nỏ lên, nhắm ngay về nơi nào đó trên tường thành.

Tô Tĩnh biết suy nghĩ của nàng, ngữ khí nghiêm túc nói: “Hắn sẽ bị xử lý theo luật lệ của Bắc Hạ! Ngươi không được làm bậy!”
Diệp Tống phỉ nhổ nói: “Luật lệ chó má, ta chỉ biết gậy ông đập lưng ông! Lý tướng thương nhất nhi tử này, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không biết sẽ có phản ứng như thế nào.”
“Diệp Tống!” Tô Tĩnh ngưng mi quát lớn, hắn nhanh tay ôm lấy eo nàng, áp nàng vào trong lồng ngực muốn ngăn cản tầm mắt nàng.

Khoảnh khắc Diệp Tống tiến vào trong lòng Tô Tĩnh, mũi tên nhọn đã bắn ra.

“Phụt” một tiếng, xuyên qua lớp cát vàng.

Lý Cố trên tường thành hài lòng nhìn bộ dáng thảm hại của Diệp Tống, Đại tướng quân Nhung Địch lập tức hạ lệnh thừa thắng xông lên, hắn đang định đi theo nhìn náo nhiệt.

Nào ngờ, trong khoảnh khắc có một âm thanh phá gió muốn đâm thủng màng nhĩ cách hắn càng ngày càng gần, Lý Cố tạm dừng một chút, ý thức được nguy hiểm, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, nhưng còn chưa kịp né, mũi tên đã bắn thẳng về phía hắn, nháy mắt xuyên thủng giữa hai lông mày.

Lý Cố mở to hai mắt nhìn, trong mắt là ánh nhìn không thể tin nổi, cả người chậm rãi ngã xuống.

Một mũi tên chí mạng.

Cát bụi đầy trời, phía sau có truy binh, Tô Tĩnh giữ nguyên dây cương xông thẳng về phía trước.

Tóc Diệp Tống đảo qua gương mặt hắn, cọ cọ ngứa ngứa.

Hắn vẫn đang giữ chặt nàng trong lòng, nhất thời quên mất phải buông tay.

Cũng không biết tại sao, giờ này khắc này, Diệp Tống có thể ỷ ở trong ngực hắn, còn hắn vào lúc nguy cấp nhất có thể đuổi tới cứu nàng, hắn cảm thấy vô cùng may mắn.


Diệp Tống xuyên qua bả vai Tô Tĩnh nhìn thấy truy binh ngày càng gần, rốt cuộc hai người bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, sao so được với truy binh một người một ngựa, Diệp Tống vội vàng đẩy Tô Tĩnh ra, đôi tay vòng qua eo hắn, như có như không ôm hắn, một tay cầm nỏ, một tay cầm roi sắt, xoát xoát đẩy kẻ địch xuống ngựa.

Thi thoảng sẽ có vài tên mãnh tướng thiện chiến sóng vai đuổi theo, bọn chúng chém đao về phía Tô Tĩnh, Tô Tĩnh một bên giữ dây cương, một bên giao chiến.

Lúc sơ ý, cánh tay bị lưỡi đao chém qua, máu tươi bắn lên cát vàng, chói mắt phi phàm.

Trong không khí phảng phất mùi máu tươi.

Diệp Tống quay đầu thấy cánh tay Tô Tĩnh, hai mắt sưng đỏ như nhiễm huyết hồng, nỏ trong tay điên cuồng bắt về phía mấy tên kia, mũi tên trên yên ngựa đã bị nàng dùng hết, bao đựng mũi tên nàng mang theo cũng chỉ còn lại mấy tên.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tô Tĩnh giao dây cương cho Diệp Tống, thấp mi mắt yên lặng nhìn nàng một cái: “Nắm chặt.”
Diệp Tống sửng sốt, ngay sau đó thấy Tô Tĩnh giống như bị gió thổi bay, giương cánh tựa chim ưng, thả người nhảy xuống ngựa.

Diệp Tống xoay người, thấy vô số kỵ binh mãnh liệt lao tới vây quanh Tô Tĩnh.

Hình ảnh tàn khốc kia cách mình càng ngày càng xa, Tô Tĩnh cũng cách nàng ngày càng xa.

Nàng nhìn Tô Tĩnh lạnh lùng rút kiếm ra khỏi vỏ, ngân quang phản chiếu trên lưỡi kiếm xinh đẹp cực kỳ, từng nhát kiếm chém lên người kẻ địch tạo thành từng mảnh huyết hoa, quân Nhung Địch lần lượt từng người ngã xuống, người sau lại tiến lên.

Diệp Tống cả người run rẩy hô to: “Tô Tĩnh—–”
Nghe không được, hắn nghe không được.

Hắn không ngừng xoay kiếm trong tay đẩy lùi kẻ địch, như thế mới có thể tạo cơ hội cho Diệp Tống trốn thoát.

Nhưng tại sao lại muốn như vậy? Hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều.

Diệp Tống đồng dạng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức nhảy xuống ngựa lăn vài vòng trên cát nóng bỏng, cả người đau nhức.

Nàng cố gắng bò dậy, cắn răng chạy về phía hắn, nàng không thể, không thể để Tô Tĩnh đơn phương độc mã đối mặt nhiều người như vậy.

Nàng không thể, không thể lại vứt bỏ hắn lần nữa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.