Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 214: Chúng Ta Không Có Sau Này
Đại tướng quân hừ lạnh một tiếng: “Lý thừa tướng là văn thần chỉ dựa vào mồm mép, cũng đâu có thể trợ giúp Bắc Hạ phá giải nguy cơ Nam Thiến.
Hoàng Thượng, lão thần thỉnh cầu, Hoàng Thượng phái năm vạn binh lực, dư lại mười lăm vạn binh lực trấn thủ biên cảnh Bắc Hạ là đủ, nếu ai dám xâm chiếm, lão thần sẽ đánh cho chúng không còn đường về.”
“Năm vạn binh lực?” Lý thừa tướng cao giọng nói, “Đại tướng quân đừng có khoác lác, Nhung Địch bên kia đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chí ít cũng phải mười vạn binh lực, chỉ năm vạn binh lực mà đòi đối đầu được sao?”
Vệ tướng quân Diệp Tu liền đứng ra: “Đại tướng quân sẽ tiếp tục trấn thủ Bắc Hạ, đề phòng Nam Thiến thâm nhập, thần nguyện ý mang năm vạn binh lực tới phía tây tấn công Nhung Địch.”
Diệp Tống cũng đứng dậy, tay Tô Nhược Thanh đang đặt trêи long ỷ bỗng nắm chặt, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, Diệp Tống nói: “Thần nguyện ý dốc toàn lực phò tá Diệp tướng quân.”
Cuối cùng Tô Nhược Thanh cũng không đưa ra quyết định nào, chỉ nói vài câu rồi bãi triều.
Trêи đường trở về, Diệp Tu vẻ mặt nghiêm túc, tuấn mĩ song liễm nói: “A Tống, lần này đi tây mạc, chưa nói tới đường xá xa xôi, việc chiến sự vốn không phải trò đùa, muội tính làm gì? Hoàng Thượng chắc chắn cũng không mong muội đi nên lúc lâm triều mới chậm chạp không đưa ra quyết định.
Muội vẫn nên ở lại kinh thành, đừng đi đâu cả.”
Diệp Tống làm như không có việc gì đáp: “Dù sao bây giờ muội cũng đang ăn bộc lổng của vua, đương nhiên cũng muốn góp sức vì quốc gia.
Đại ca đừng khuyên, muội thân là phó tướng, huynh đi đánh giặc ta đương nhiên phải đi cùng, bằng không mấy lão già cổ hủ trêи triều đình lại nói huynh công tư không phân minh.”
Diệp Tu nhàn nhạt nói: “Bọn họ chính là muốn cả nhà Diệp gia chúng ta đều chết trêи chiến trường.”
Đại tướng quân vỗ vỗ bả vai Diệp Tu: “Không được nói như vậy, Diệp gia chúng ta là thế gia tướng môn, không giống bọn họ chỉ biết dùng võ mồm, bản lĩnh của chúng ta là xông pha trêи chiến trường đánh nhau với kẻ địch.
A Tống không còn nhỏ nữa, để cho nó theo con đi, nếu không để nó trải nghiệm thực tế tàn khốc, nó sẽ không biết sợ là gì.”
“Cha”, Diệp Tu nhíu mày thật sâu, “Nếu nó đi bị thương thì sao?”
“Không phải có đại ca là con bảo vệ muội muội sao, có con là ta yên tâm rồi.” Đại tướng quân dùng sức vỗ thêm hai cái.
“Muội cũng tin tưởng huynh.” Diệp Tống cũng hướng về phía ngực Diệp Tu vỗ hai cái, thấy cách đó không xa là Tô Thần và Tô Tĩnh sóng vai đi ra, nàng xoay người tiêu sái đuổi kịp Đại tướng quân: “Đại ca yên tâm, muội sẽ tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Trở lại tướng quân phủ, Diệp Thanh nghe chuyện đi đánh giặc, lại nghe nói Diệp Tống sẽ cùng đi tây mạc, lo lắng đến mức đòi đi theo.
Vì thế để chứng minh bản thân không kéo chân mọi người, nàng liền bày ra một ít binh thư của bản thân cùng hiểu biết về binh khí, cuối cùng còn mang ra cái nỏ mà nàng đã làm từ lúc trước, bắn một phát ngang qua người Diệp Tu và Đại tướng quân, cắm thẳng lên trêи cửa, Đại tướng quân và Diệp Tu đều khϊế͙p͙ sợ, Diệp Thanh ngạo mạn nói: “Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ, con đã cố gắng học tập không phải vì hôm nay sao.
Nhị tỷ đi đâu con theo đó!”
Diệp Tống nhíu mày: “A Thanh, đừng nháo.”
Trải qua ba tháng đầu năm, ngày dẫn quân đi chinh phạt Nhung Địch mau chóng được quyết định, Diệp Tu cầm đầu.
Tuy Tô Tĩnh không nhúng tay vào việc quân doanh, nhưng theo lời mời của Đại tướng quân, hắn thường lui tới tướng quân phủ thương thảo chiến lược đánh Nhung Địch với Diệp Tu.
Mọi việc đều tiến hành thuận lợi.
Nhưng về Diệp Tống, Tô Tĩnh và Diệp Tu đứng cùng một bên: “Đi tây mạc đường xá xa xôi, nhị tiểu thư thân là nữ tử, gia nhập vào quân doanh không tiện, tốt nhất vẫn là không nên đi.”
Diệp Tống bắt chéo chân, chống cằm, cười như không cười hỏi: “Lúc trước ta tham gia võ chiêu vì cái gì, không phải là vì phụng sự cho quốc gia, trung thành với Hoàng Thượng sao? Ngày này thật sự đã đến, người Diệp gia ta nào có ai sợ chết? Xin Hiền Vương không cần lo lắng, ta tự biết chừng mực, sẽ không gây thêm phiền toái cho ai cả.”
Diệp Tu có việc nên tới quân doanh trước, để Diệp Tống ở lại tiếp đón Tô Tĩnh.
Hiện giờ Tô Tĩnh đã không còn là Tô Tĩnh phong lưu trác táng trước kia, để Diệp Tống và hắn ở cùng nhau, Diệp Tu vô cùng yên tâm.
Khi Diệp Tu đi rồi, sảnh chính liền trở nên trầm mặc, Diệp Tống đứng lên, vươn vai duỗi lưng, hoạt động gân cốt, suy tư nói: “Hiền Vương có muốn ở lại ăn cơm chiều không?”
“Không cần.” Tô Tĩnh nhàn nhạt đáp.
Diệp Tống đi ra ngoài cửa: “Vậy mời Vương gia cứ tự nhiên.”
Nhưng vừa đi được hai bước, đột nhiên có một đạo hương mai theo gió cuốn tới, Tô Tĩnh một thân áo tím duỗi tay nắm lấy tay nàng, Diệp Tống quay đầu, không nói gì nhìn hắn.
Mặc kệ trong lòng nàng đang cuồn cuộn sóng to gió lớn như thế nào, bên ngoài vẫn trước sau như một là biểu tình vân đạm phong khinh.
Tô Tĩnh hơi nhíu mày nói: “Ngươi không cần đi.”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Diệp Tống từ từ nói, “Ta nhớ rõ ngươi đã nói, chúng ta không có quan hệ gì, ngươi không cần quản ta.”
Tô Tĩnh tiếp tục nói: “Người Nhung Địch vô cùng dã man, nếu để cho bọn chúng biết Bắc Hạ ta có nữ tướng quân, bọn chúng chắc chắn sẽ tìm cách bắt lấy ngươi, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Diệp Tống híp mắt hỏi lại lần nữa.
Tô Tĩnh rũ xuống mi mắt, không nói.
Diệp Tống xoay người rời đi, hắn ở sau lưng bỗng nhiên lẩm bẩm: “Có lẽ ta của quá khứ thật sự quen biết Diệp Tống.”
Diệp Tống dừng chân một chút, nhìn tiết trời ấm áp bên ngoài, khẽ cười: “Chẳng lẽ trong ấn tượng của ngươi, ta là người làm liên lụy tới người khác sao? Bọn chúng muốn bắt ta là có thể bắt ta? Đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận.”
Đang là nửa đêm, Diệp Tống nửa tỉnh nửa mê đột nhiên mở to mắt, từ trêи giường ngồi dậy liền cảm giác phía đuôi giường có bóng người.
Trong bóng tối không thể thấy rõ hình dáng của hắn nhưng Diệp Tống biết hắn là ai, nàng lười nhác dựa vào đầu giường, thanh âm nhè nhẹ hỏi: “Đến đây lúc nào?”
“Mới đến.” Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, ôn nhu hỏi, “A Tống, nàng còn giận ta sao?”
Diệp Tống cười nhạt lắc đầu: “Huynh nửa đêm tới đây chỉ vì muốn hỏi cái này?”
“Nàng muốn đi diệt phỉ bắt tặc, muốn điều tra tham quan ô lại, ta đều đồng ý.
Nhưng nếu không phải giận ta, sao lại muốn đi tây mạc?”
Diệp Tống nhẹ giọng đáp: “Từ lúc bắt đầu ta đã quyết định.
Một đời này, có rất nhiều việc để làm, không phải chỉ có nữ nhi tình trường, nếu ta không thể ở bên cạnh huynh lâu dài, ta có thể vì huynh mà bảo hộ giang sơn.
So với việc chết già ở thâm cung hậu viện, ta càng muốn chinh chiến trêи sa trường hơn.” Nàng an tĩnh nhìn hắn, “Huynh hỏi ta giận huynh, ta giận hay không giận có ích lợi gì.
Giờ nghĩ lại, ta làm như vậy không chỉ vì huynh, còn vì người nhà của ta.
Chúng ta là Diệp gia, vì triều đình, vì Bắc Hạ góp sức, người khác nhìn vào chỉ thấy được mặt bên ngoài, Diệp gia có một Bắc Hạ Đại tướng quân và một vệ tướng quân.
Nhưng khi lên chiến trường, phụ tử kề vai sát cánh, đại ca Diệp Tu của ta còn chưa lấy vợ, Diệp gia ta còn chưa có người nối dõi, cha ta còn chưa được thấy con cháu mãn đường, ta sao có thể không đi theo.
Nếu có thể giúp ích cho đại ca ta, vì sao ta lại không đi?”
Tô Nhược Thanh không biết nói gì, Diệp Tống bình tĩnh cười: “Do ta luôn nghĩ người khác quá tốt đẹp và nghĩ chuyện tình cảm thật đơn giản.
Tình cảm vốn không chỉ có tình yêu nam nữ, còn có tình thân, tình bạn, mà con người cũng luôn có thất tình lục ɖu͙ƈ và dối trá đi kèm nhau.”
Hắn cúi người không tiếng động ôm Diệp Tống vào trong lồng ngực, cánh tay như vòng sắt, kiên cố không thôi.
Hắn nói: “A Tống, là ta không đúng.”
Diệp Tống hơi nghiêng đầu, dựa vào vai Tô Nhược Thanh, dù sao cảm giác yên bình mà hắn mang lại cho nàng cũng không hay đổi.
Chỉ là nàng không thể chịu đựng được sự lừa gạt và lợi dụng: “Huynh là đế vương, đế vương vốn nên vô tình, nói như vậy, huynh cũng không có gì không đúng.”
“Ta là đế vương, liệu ta có thể ra lệnh cho nàng đừng đi tây mạc được không?”
“Có thể a”, Diệp Tống cười tủm tỉm đáp, “Chỉ là sau này huynh đừng mong nửa đêm có thể nhảy qua cửa sổ chui vào phòng ta nữa.”
Hôm sau, năm vạn đại quân tập hợp ở ngoại ô.
Diệp Tu và Diệp Tống trêи người mặc một thân nhung trang cưỡi ngựa phía trước, khí thế hiên ngang.
Hôm nay có gió đông, đem chiến kỳ vẽ hai chữ “Bắc Hạ” thổi bay phần phật.
Các tướng sĩ chờ xuất phát, sĩ khí hùng hồn, đợi Hoàng Thượng tự mình tới cửa thành tiễn đưa tam quân tướng sĩ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tống mặc chiến giáp, chiến giáp có chút dày nặng nhưng anh khí bức người.
Theo kèn thổi bay, trêи cổng thành xuất hiện một thân ảnh mặc hoàng bào kim sắc, là Tô Nhược Thanh, dáng vẻ hắn có chút quạnh quẽ.
Hắn ra hiệu cho kèn ngừng thổi, nghe Diệp Tu phía dưới báo cáo tình hình, rồi giơ cao dùi trống trong tay đánh mạnh xuống, thanh âm mạnh mẽ: “Bọn man di Nhung Địch khinh thường con dân Bắc Hạ ta, tam quân tướng sĩ nghe lệnh, đẩy lui Nhung Địch, trấn an thiên hạ, trẫm chờ các ngươi khải hoàn trở về!”
Các tướng sĩ hô vang rung trời: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Diệp Tống ngửa đầu nhìn, nàng không thấy rõ khuôn mặt Tô Nhược Thanh trêи thành lâu, chỉ thấy mơ hồ, đứng bên cạnh Tô Nhược Thanh chính là Tô Tĩnh.
Quý Lâm chờ các phó tướng đi về phía trước các tướng sĩ mới cho tam quân rời khỏi thành hướng về phía tây mạc.
Diệp Tống và Diệp Tu đi theo sau.
Diệp Tống nhìn xung quanh hỏi: “A Thanh đâu?”
Diệp Tu giữ dây cương đáp: “Nhân lúc muội ấy ngủ ta đã cho người trói lại.”
“Huynh không làm muội ấy khóc chứ?”
Diệp Tu không hề áy náy đáp: “Khóc, nhưng ta đâu có biện pháp nào khác.”
Đột nhiên phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Diệp Tống quay đầu lại thấy một nam tử mặc một thân hắc y ngồi trêи lưng ngựa đang phi tới.
Tà áo tung bay theo gió tạo nên bộ dáng tuyệt đẹp.
Hắn nhanh chóng đuổi tới, Diệp Tống nheo mắt nhìn bất giác sửng sốt.
Là Tô Thần.
Diệp Tu kéo dây cương hỏi: “Tam Vương gia vội vã đuổi theo có gì phân phó?”
Tô Thần lạnh lùng, khí thế hùng hồn, nhấp môi đáp: “Ta đi cùng với các ngươi.”
Diệp Tống nhíu mày khó chịu: “Ngươi dựa vào cái gì đòi đi cùng chúng ta?”
Tô Thần lạnh lùng cười nhạt nhìn Diệp Tống nói: “Bổn vương lần này xuất chinh làm giám quân, không đi cùng các ngươi chẳng lẻ lưu lại thủ thành?” Dứt lời hắn thúc ngựa chạy về phía trước, “Giá!”
Diệp Tống theo sát phía sau, ngữ khí châm chọc: “Giám quân? Ta nhớ rõ Tam Vương gia là Đại Lý Tự Khanh, từ khi nào trở thành giám quân vậy?”.