Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 21: Trò Hay Mới Bắt Đầu


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 21: Trò Hay Mới Bắt Đầu


Diệp Tống cong cong khóe miệng, ghé vào tai Linh Nguyệt nói: “Muốn cùng ta chơi đúng không, trò hay mới bắt đầu, ngươi gấp cái gì.”
Linh Nguyệt liều mạng lắc đầu, ánh mắt không ngừng ngó xuống hồ, lúc này mới thật sự sợ hãi.

Nàng ra sức giãy giụa, Phái Thanh thấy Diệp Tống như vậy cũng quyết tâm, đây là do chủ tớ Nam thị khinh người quá đáng, đừng trách các nàng đáp trả.

Vì thế Phái Thanh liền chạy lại hỗ trợ, chế trụ Linh Nguyệt.

Nam Xu rơi xuống nước làm kinh động bầy cá.

Bỗng nhiên từ dưới nước ngoi lên, thân thể ra sức giãy giụa, bỗng thấy trong đình Linh Nguyệt không gọi người tới mà bị Phái Thanh cùng Diệp Tống che miệng, sắc mặt lập tức trắng bệch, phát ra âm thanh cầu cứu yếu ớt, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, nhìn như thật sự không biết bơi, sau đó lại chìm xuống.

Linh Nguyệt khóc thút thít.

Cuối cùng không thấy Nam Xu ngoi đầu lên nữa, Diệp Tống ngược lại bước sang đình hóng gió bên cạnh, nghiêng đầu đối Phái Thanh nói: “Phái Thanh, thả nàng ta ra, để nàng ta kêu lên.” Dứt lời dứt khoát nhảy xuống hồ, sau đó liền không thấy tung tích.

Lúc này Linh Nguyệt mới có cơ hội tê tâm liệt phế kêu to: “Người đâu! Người đâu! Phu nhân bị rơi xuống hồ!”
Diệp Tống từ nhỏ lớn lên bên sông trường Giang, cứu người dưới nước không tính là gì.

Khi nàng mười lăm, mười sáu tuổi đã từng vớt lên vô số người bị chết đuối.

Lúc này nàng giống như một con cá linh hoạt mà bơi lội, y phục màu trắng ở trong nước tản ra tựa như đóa bạch mẫu đơn, nàng lặn sâu xuống làn nước đen đặc phía dưới.

Nàng thấy Nam Xu đang chìm xuống đáy hồ, liền đẩy nhanh tốc độ bơi đến, bắt được Nam Xu liền ra sức kéo lên trên.

Hồ này thoạt nhìn không lớn nhưng lại sâu vô cùng.

Nàng cố hết sức ngoi lên mặt nước, may mắn gia đinh trong phủ kịp thời chạy tới, lại may mắn hôm nay Tô Thần trở về sớm, hắn vừa đến cửa liền có người ngay lập tức chạy đến nói cho hắn tình huống của Nam phu nhân.

Cho nên khi Diệp Tống gần hết sức lực, bọn gia đinh liền xuống hỗ trợ, Tô Thần cũng tự mình xuống nước, động tác của hắn so với người khác đều mau, tại thời điểm Diệp Tống sắp chìm xuống liền giữ nàng lại, tay bám vào eo nàng, đem Diệp Tống cùng Nam Xu lên bờ.

Diệp Tống cả người ướt đẫm, không còn chút hình tượng.

Bọn gia đinh tránh ra để đám nha hoàn tới.

Nàng thấy Tô Thần, sửng sốt một chút, bọt nước làm sắc mặt nàng càng thêm trong suốt, son phấn cũng bị trôi đi hết, nàng nghiêng đầu không quá ưu nhã mà phun ra một ngụm nước, vô vị nói: “Như vậy xảo.”
Tô Thần sắc mặt không tốt lắm, tiếp nhận Nam Xu từ tay Diệp Tống, đặt ở trên cỏ.

Nam Xu sắc mặt trắng bạch tựa như băng tuyết, Tô Thần có chút hoảng, nhanh chóng ấn bụng Nam Xu, một bên thổi khí vào miệng nàng.

Trải qua một lúc, Nam Xu rốt cuộc mới giật giật mày, nghiêng đầu oa mà phun ra một ngụm nước lớn.

“Xu nhi, Xu nhi.” Tô Thần thở phào nhẹ nhõm, đem Nam Xu ôm vào lòng.

Nam Xu ủy khuất mà khóc lên.


Lúc này Diệp Tống vẻ mặt giận giữ, nhanh chóng đi đến trước mặt Linh Nguyệt, nhìn Linh Nguyệt đang há hốc mồm rơi lệ, đột nhiên giơ tay, “Bốp! Bốp!”, nàng dùng sức tát Linh Nguyệt hai cái.

Diệp Tống tát thực mạnh, Linh Nguyệt nhất định rất đau, quỳ rạp xuống đất.

Nàng quá mức sợ hãi, không nói nên lời, chỉ biết khóc thút thít.

Diệp Tống phẫn nộ mà lạnh giọng quá: “Hỗn trướng! Ngươi chiếu cố phu nhân như thế nào, biết rõ nàng thân thể yếu đuối còn để nàng đơn độc ngồi ở đình hóng gió! Vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, ngươi cho rằng loại tiện tỳ như ngươi có thể phụ trách sao? May mắn lần này ta kịp thời lại đây cứu giúp, phu nhân ngươi mới có thể nhặt về một mạng, nếu không dù ngươi có mười cái mạng cũng không đền nổi.

Không biết đường chiếu cố phu nhân cho tốt, ngươi nói Vương gia cần giữ ngươi lại làm gì?”
Không chỉ mình Linh Nguyệt phát ngốc, Nam Xu cũng phát ngốc.

Hiện tại nhiều người làm chứng như vậy, Tô Thần cũng là một trong số đó, bọn họ không thấy Diệp Tống đẩy nàng xuống nước mà nhìn thấy Diệp Tống cố hết sức cứu nàng lên, Linh Nguyệt càng không có quyền lên tiếng, nàng còn có thể nói cái gì, có thể đổ vạ lên đầu Diệp Tống sao?
Nam Xu chỉ lo khóc lóc lắc đầu, dựa vào ngực Tô Thần.

Tô Thần biết nàng chưa thể nói chuyện.

Nha hoàn tiến lên khoác cho nàng một cái áo choàng.

Tô Thần ôn nhu mà bọc Nam Xu lại, bảo nha hoàn mang thêm một cái áo khoác nữa cho Diệp Tống.

Phái Thanh tiếp nhận liền chạy nhanh tới choàng lên tiểu thư nhà mình, lúc nàng buộc dây áo còn hơi run run tay, có thể là khẩn trương cũng có thể là kích thích, nàng còn chưa từng gặp sự tình nào kinh tâm động phách như vậy.

Tô Thần nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Nam Xu hơi hơi hé miệng vừa định nói chuyện, Phái Thanh giật mình, ổn định tinh thần một lúc mới rũ mắt nói: “Hồi Vương gia, hôm nay Nam phu nhân thiết trà ở trong đình mời tiểu thư qua đây cùng thưởng, khi nô tỳ và tiểu thư tới, vừa lúc thấy Nam phu nhân ở bên đình cho cá ăn.

Nô tỳ nhìn liền thấy vô cùng nguy hiểm, Linh Nguyệt lại chỉ đứng một bên không khuyên can gì.

Còn chưa đợi nô tỳ nhắc nhở, phu nhân liền trượt chân rơi xuống nước.”
Tô Thần đem tầm mắt dừng ở thân thể đang run bần bật của Linh Nguyệt, ánh mắt chuyển sang dừng một chút ở Diệp Tống, mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu cùng mấy phần hoài nghi.

Nhưng Diệp Tống cũng không phải ăn cơm trắng, diễn trò hay nàng diễn được, cùng Phái Thanh kết hợp vô cùng ăn ý, làm người khác không tìm thấy chút sơ hở nào.

Hơn nữa Linh Nguyệt cũng không phủ nhận, Tô Thần tin tưởng hơn một chút, mặt lạnh nhìn Linh Nguyệt.

Diệp Tống lại dùng chân đá vào người Linh Nguyệt, nói: “Tiện tì to gan, còn không máu hướng phu nhân tạ tội!”
“Không phải ta…Không phải ta…” Linh Nguyệt không ngờ sự tình lại như vậy, bị dọa cho choáng váng, quỳ rạp trên đất, nói năng lộn xộn mà phủ nhận, “Không phải ta mặc kệ phu nhân…Là phu nhân không cần ta quản…Không cần ta quản…”
Diệp Tống càng giận: “Không cho ngươi quản, thì cần gì tới nha hoàn như ngươi nữa! Không cần ngươi lo chẳng lẽ phu nhân lại luẩn quẩn đến mức cố ý nhảy xuống hồ sao!”
Nam Xu từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn bộ dáng tức giận của Diệp Tống một cái, chột dạ.

Nàng khẩn trương nắm vạt áo Tô Thần, đánh gãy lời Diệp Tống, run rẩy nói: “Vương gia…Ta lạnh…”
Tô Thần không dám trì hoãn nữa, bế Nam Xu về Phương Phi uyển.

Diệp Tống ở phía sau hắn hỏi: “Vương gia, còn tiện tì này xử lý như thế nào?”

Tô Thần lạnh lùng nói: “Cứ tùy tiện xử lý.”
Nam Xu ôm chặt eo Tô Thần, khép nép khẩn cầu: “Vương gia, Linh Nguyệt không cố ý, cầu xin Vương gia tạm cho nàng đi…”
Tô Thần có chút bất đắc dĩ: “Nàng lúc nào cũng thiện lương như vậy, này cũng cầu tình kia cũng cầu tình, nàng nhìn nàng xem, đem chính mình biến thành như vậy.” Nhưng cuối cùng hắn vẫn theo Nam Xu tha cho Linh Nguyệt một mạng: “Tiện tỳ Linh Nguyệt, không bảo hộ tốt chủ tử, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Tô Thần đi rồi, Diệp Tống kéo lại áo choàng, đón gió run run một chút, nha hoàn hỏi nên xử trí Linh Nguyệt như thế nào, nàng đứng dậy cùng Phái Thanh trở về, thuận miệng nói: “Vương gia nói, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, nhưng cũng không nói cụ thể phải xử trí như thế nào, xử phạt nặng sợ nàng không chịu nổi, liền đánh ba mươi trượng sau đó đưa nàng ta về dưỡng thương đi.”
Tin tức Nam Xu rơi xuống nước nhanh chóng truyền khắp vương phủ, khi Diệp Tống cùng Phái Thanh trở lại Bích Hoa uyển, bốn nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông đều đang như kiến bò trên chảo, trong lòng vô cùng lo lắng, chỉ sợ sự việc lại đổ lên đầu Diệp Tống, còn không biết Tô Thần sẽ làm khó dễ như thế nào.

Kết quả thấy Diệp Tống về tới, cả bốn đều chấn kinh.

Vương gia cư nhiên lại để Vương phi trở về? Thật là quá thần kỳ!
Mặc dù thời tiết sắp vào hạ, nhưng nước hồ vẫn rất lạnh, nhảy xuống một chuyến liền không thoải mái.

Diệp Tống xoa xoa cái mũi, hắt xì, lẩm bẩm nói: “Thật con mẹ nó lạnh.”
Gặp người đều ngây ngốc, Phái Thanh vội la lên: “Còn thất thần ra đó làm gì, tiểu thư bị cảm lạnh, mau chuẩn bị nước nóng tắm gội, canh gừng đuổi hàn.”
Diệp Tống thoải mái dễ chịu mà tắm nước nóng, uống một chén canh gừng nồng đậm, sau đó lên giường đi ngủ.

Mấy người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Phái Thanh đắp chăn cho Diệp Tống, cơ hồ vẫn chưa tiêu hóa kịp.

Xuân Hạ Thu Đông kéo Phái Thanh sang một bên, bát quái hỏi: “Nam thị rơi xuống nước là quỷ kế gì? Sao Vương phi cũng ướt? Chẳng lẽ Vương phi bị Nam thị đẩy xuống nước? Vương gia có trách tội Vương phi không a?”
Phái Thanh liếc các nàng một cái, đại khái kể lại: “Nam thị rơi xuống nước, là tiểu thư nhảy xuống cứu nàng.

Vương gia dù có phát rồ cũng không thể không phân rõ trắng đen đi?”
Tất nhiên nàng không kể tỉ mỉ.

Loại hậu trạch tranh đấu này, trừ bỏ người bên người, vẫn là càng ít người biết càng tốt, cũng đối với các nàng an toàn.

Diệp Tống nghe nói Linh Nguyệt bị đánh ba mươi đại bản đến chết khiếp, cảm thấy có chút tiếc hận, Nam Xu cảm lạnh còn ốm đau trên giường, chuyện này liền đến phiên nàng dàn xếp.

Nàng cho Linh Nguyệt nghỉ bệnh hai tháng, điều khỏi viện Nam Xu, đi trung viện làm nha hoàn, lại tự mình lựa chọn hai nha hoàn cẫn mẫn, đưa đi Phương Phi uyển.

Diệp Tống lần đầu đến Phương Phi uyển, lòng than quả nhiên đãi ngộ khác biệt.

Phương Phi uyển vô cùng rộng, phân viện cùng ngoại viện, cảnh sắc thật đẹp, hành lang bày hai chậu hoa hải đường, đại để Nam Xu là thật sự thích hoa hải đường.

Diệp Tống cảm thấy nàng cũng có chút thích hải đường, có lẽ là vì Nam Xu thích.

Nàng mang theo nha hoàn vào phòng Nam Xu, sắc mặt Nam Xu vẫn như cũ tái nhợt, thấy Diệp Tống tới mà miễn cưỡng cười, đứng dậy chuẩn bị đón chào: “Tỷ tỷ tới.”
Diệp Tống vội đỡ tay nói: “Muội muội không nên cử động, thân mình còn chưa khỏe, mau nằm xuống.”
Nàng phân phó Phái Thanh mang một chén tổ yến lại đây, đỡ Nam Xu lên, để nàng dựa vào đệm, chăm sóc vô cùng chu đáo giống như hảo tỷ tỷ chiếu cố muội muội.

Diệp Tống nói: “Ngươi xem ngươi, bệnh cứ chậm chạp không khỏi, như vậy sao có thể đi xuống được.

Tỷ tỷ sai người hầm tổ yến cho ngươi, còn cố ý bảo hạ nhân trong phòng bếp nếm thử, đều nói hương vị không tồi, ngươi nếm thử xem.”
Lời này nghe như nói thuận miệng.


Thực ra Diệp Tống lại vô tình hay hữu ý mà nhắc nhở Nam Xu, chén tổ yến này không có vấn đề gì, đã có người thử qua, nếu sau thân thể Nam Xu có vấn đề gì, cũng không có quan hệ với nàng.

Bọn nha hoàn ở đây đều nghe thấy, có thể làm chứng.

Diệp Tống không để Nam Xu đón mà bón cho nàng.

Nam Xu vành mắt chậm rãi đỏ lên, nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Diệp Tống thở dài: “Ta và ngươi là tỷ muội, cảm tạ làm gì, thân thể ngươi từ trước tới nay đều không tốt, nên chú ý nhiều hơn.

Chỉ trách lần này nha đầu Linh Nguyệt kia vô tâm, nên mới hại ngươi thành như vậy.

Vương gia lưu lại cho nàng một mạng cũng gọi là phá lệ khai ân.”
Nam Xu sốt ruột nhìn Diệp Tống, hỏi: “Linh Nguyệt nàng…thế nào?”
“Ngươi xem ngươi chính mình đang bị như vậy còn lo lắng cho người khác.” Diệp Tống nói: “Yên tâm đi, mệnh nàng còn giữ, chẳng qua một hai tháng tới vô pháp hầu hạ muội muội, nay ta mới cố ý chọn tới đây hai nha hoàn để hầu hạ muội muội.

Linh Nguyệt lần này phạm sai lầm lớn như vậy, về sau Vương gia khẳng định không yên tâm mà để nàng tiếp tục hầu hạ ngươi.”
Nam Xu khóe mắt ngưng nước mắt nhu nhược đáng thương: “Không, Linh Nguyệt là nha hoàn ta mang vào vương phủ, nàng hầu hạ thật sự chu đáo.

Đều là ta sai, hại nàng.”
“Sớm biết như thế hà tất lúc trước.” Thấy Nam Xu rất nhỏ mà run rẩy hai vai, Diệp Tống ôn nhu lại nói, “Muội muội đừng nghĩ nhiều như vậy, vẫn là dưỡng tốt thân thể mới quan trọng.

Sau này muội chỉ cần thổi gió bên tai Vương gia, tin tưởng hắn sẽ mềm lòng.”
Diệp Tống đỡ Nam Xu nằm xuống, lại tinh tế dặn dò hai nha hoàn đưa tới một ít công việc, lúc này mới rời Phương Phi uyển.

Ở Phương Phi uyển Phái Thanh một câu đều không nói, Diệp Tống bảo nàng làm gì nàng làm cái đó.

Ra khỏi Phương Phi uyển, nàng mới nhịn không được nhẹ giọng nói: “Nếu tiểu thư sớm có tâm tranh sủng, Nam thị kia sẽ không kiêu ngạo mà khi dễ tiểu thư như vậy.”
Diệp Tống liếc nàng một cái, thảnh thơi nói: “Hiện tại tiểu thư muội cũng không nghĩ muốn tranh sủng, tiện nhân Tô Thần kia không đáng để ta phải làm thế.

Nam nhân tương lai mà ta muốn, nhất định sẽ không đem ân sủng cho người khác khiến ta phải đi tranh.

Chẳng qua với tình trạng trước mắt, người kính ta một thước ta kính người một trượng thôi.”
Hồi Bích Hoa uyển canh giờ còn sớm, Diệp Tống lại buồn chán đến chết nói: “Còn chưa đến giờ ngọ, nên làm gì bây giờ?” Nghĩ nghĩ, cười tủm tỉm mà phân phó Phái Thanh, “Muội đi hỏi Xuân nha đầu, lần trước các nàng đi cầm châu báu ở đâu?”
Phái Thanh chạy tới hỏi, khi trở về Diệp Tống đã thay xong một thân trang phục đơn giản.

Diệp Tống đang ngồi trước gương đồng chỉnh trang lại mái tóc.

Nhưng nàng làm một hồi đều thất bại, tóc xõa lung tung.

Thấy Phái Thanh trở về, Diệp Tống liền nói: “Mau tới đây, giúp ta buộc tóc, đừng làm phức tạp, đơn giản một chút.”
Phái Thanh tay chân lanh lẹ vấn tóc cho Diệp Tống, dùng trâm hoa màu trắng cài lên, thoạt nhìn tự nhiên lại hào phóng.

Diệp Tống nhìn vào gương đồng nhíu mày, tự thành một phen phong tình.

Phái Thanh hỏi: “Tiểu thư đây là muốn…xuất phủ sao?
Diệp Tống nói: “Ta vẫn luôn muốn xuất phủ, Xuân nha đầu có biết rõ ràng nơi đó không?”
“Xuân Xuân nói, hiệu cầm đồ Kim Hiền là lớn nhất kinh thành.” Phái Thanh mắt lộ ra mong đợi, “Tiểu thư một mình đi ra ngoài sao, nô tỳ…”
Diệp Tống cười như không cười liếc mắt nhìn: “Còn không mau đi thay quần áo?”
Phái Thanh vui mừng chạy đi thay quần áo.


Giây lát, một chủ một tớ một thân thường phục ra trận, Phái Thanh mang theo một chồng ngân phiếu, Diệp Tống cầm ngọc bội kỳ lân, quang minh chính đại đến cửa lớn Vương hủ.

Thủ vệ tiến lên, Diệp Tống giơ ngọc bội lắc lắc trước mắt thủ vệ, nói: “Mở to hai mắt nhìn rõ ràng, bổn Vương phi được Vương gia ân chuẩn, hiện ta muốn xuất phủ, các ngươi ai dám ngăn cản?”
Ai cũng cản không được.

Ngọc bội kia chính là vật hoàng gia, tượng trưng cho thân phận Ninh Vương Tô Thần.

Hiện giờ ngọc bội ở trên tay Diệp Tống, hai gã thủ vệ thấy vật như thấy Vương gia, vồi vàng khom người đẩy cửa cho Diệp Tống.

Diệp Tống thu lại ngọc bội, mang theo Phái Thanh nghênh ngang mà đi.

Nàng đương nhiên không biết ngọc bội này quan trọng thế nào, chỉ biết là vật bên người Tô Thần hẳn là rất có tác dụng uy hiếp.

Xem hiệu quả này, quả nhiên cực kì tốt.

Vừa ra khỏi cửa lớn Vương phủ, đi ra khỏi hẻm nhỏ rải đá xanh trong vắt, đứng ở hai khóm cây ngô đồng, trong không khí cũng mang theo hương hoa ngô đồng, Diệp Tống duỗi cánh tay, hít sâu một hơi, cảm thán nói: “Không khí tự do thật con mẹ nó mới mẻ a!”
Phái Thanh cũng hít một hơi thật sâu, đi theo nói: “Đúng vậy, thật con mẹ nó mới mẻ!”
Hẻm nhỏ nối với đường phố bên ngoài, ước chừng do bên này là Ninh Vương phủ nên có chút an tĩnh.

Chờ hai người chuyển qua góc đường tiếp theo, quang cảnh liền khác nhau rất lớn.

Trên đường người người qua lại, hai bên đường người bán hàng rong rao to, thập phần náo nhiệt.

Diệp Tống lần đầu tiên đi chợ cổ đại, trước giờ đểu chỉ xem trên tivi, hiện giờ đích thân trải nghiệm nên vô cùng tò mò, mà Phái Thanh từ nhỏ đã đi theo Diệp Tống ở tướng quân phủ, đại đa số thời gian đều bồi tiểu thư ở khuê phòng, rất ít có cơ hội dạo chợ.

Cho nên hai người nhìn hàng quán hai bên đường đều rất mới lạ, bị không khí nào nhiệt trên đường cảm nhiễm, nhất thời lười hỏi đường đến hiệu cầm đồ, cứ vậy thong dong đi dạo.

Này một đường dạo xuống dưới, trên đường có gã sai vặt ở sòng bạt mời chào, Diệp Tống suýt nữa bị lừa mà đi vào, may mắn Phái Thanh kịp thời túm chặt nàng, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, sòng bạc là nơi loạn lạc, chỉ có các nam nhân mới chơi.”
Diệp Tống nghĩ nghĩ, gật đầu tán đồng: “Muội nói đúng, lão tử cũng sẽ không bài bạc, đi vào chỉ tổ bị lừa.” Vì thế quay đầu đi nơi khác.

Hai nàng còn vào mấy hàng quán ăn thử, đi được một đoạn, hai người đều ăn đến no căng.

May là Diệp Tống còn nhớ rõ các nàng ra ngoài là có chính sự muốn làm, cũng không có mua linh tinh bao lớn bao nhỏ, nếu không lát đi chẳng phải là mệt chết?
Nghe được hiệu cầm đồ Kim Hiền ở La Gia hẻm, Diệp Tống cùng Phái Thanh hóp bụng chui vào La Gia hẻm.

Chỗ ngồi tuy hẹp một chút, nhưng tựa hồ cũng không ảnh hưởng đến sinh ý của cửa cầm đồ lớn nhất kinh thành, cách đó không xa có treo một khối đại chiêu bài, thượng kim quan lấp lánh viết bốn chữ “Hiệu cầm đồ Kim Hiền”, khách nhân tới, có thể cầm đồ vật, chuộc đồ vật hoặc là mua đồ vật.

Hết chương 21
– ——————————————————–
Type xong chương này mới phát hiện gấp 3 lần chương bình thường T_T.

Mấy chương kia thường 30-45p là type và edit xong.

Chương này gần tiếng rưỡi lận.

Cuối cùng thì hai cô gái xinh đẹp của chúng ta cũng xuất chuồng…à nhầm, xuất phủ.

Sắp có cơ hội gặp mấy giai đẹp.

Các bạn chờ xem nhé..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.