Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 188: Có Phải Ta Thích Ngươi Không


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 188: Có Phải Ta Thích Ngươi Không


Diệp Tống cũng đi hái mấy ngọn thảo dược đáng thương mà trước đó không lâu mới bị Anh cô nương hái, mới dài được một chút lại bị hái xuống, phỏng chừng nếu Quỷ Y mà thấy sẽ tức giận đến hộc máu.
Tô Tĩnh đứng thẳng tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng đi từng bước một về phía trước.

Mái tóc đen dài buộc cao gọn gàng.

Hắn giương giọng nói: “Diệp Tống, ta ôm ngươi sẽ không cảm thấy mệt.”
Diệp Tống dừng bước, xoay người lại, tùy tay ném một cái lá xanh, nhìn hắn nói: “Bởi vì phân lượng của ta ở đây rất nhẹ sao?”
Tô Tĩnh đáp: “Đó là vì, khi vị trí trong lòng đã quá nặng, sẽ cảm thấy trọng lượng trên tay chẳng là gì cả.”
Diệp Tống híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, nở nụ cười: “Có phải trước kia ngươi cũng nói như vậy để khiến ta vui đúng không?”
“Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ nói cho ngươi nghe.”
Chưa nói xong Diệp Tống đã đi tới trước mặt Tô Tĩnh.

Đỉnh đầu là vầng trăng sáng, trước mặt là một đóa hoa kiều diễm.

Nàng nhón chân, hơi ngẩng cằm tới gần Tô Tĩnh, nhẹ giọng nỉ non: “Có phải ta rất thích ngươi không?”
Tô Tĩnh mở to hai mắt cảm giác được hô hấp Diệp Tống đang tới gần, trên môi xuất hiện một mảnh mềm mãi, tuy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lại để lại dư vị thật lâu.

Diệp Tống lau hàn khí trên thái dương giúp hắn lấy lại được tinh thần, chặn lại bàn tay không yên phận của nàng, nhìn nàng thật sâu.

Hắn giữ chặt tay nàng kéo nàng vào lồng ngực, cánh tay vòng ra sau eo ôm chặt lấy.

Lần đầu Diệp Tống chủ động cũng ôm lấy hắn không lí do, nàng chính là thích tới gần Tô Tĩnh, có thể là nửa tỉnh nửa mê, trong lòng nàng luôn cảm thấy không khí xung quanh đều là hắn.

Bản thân cũng quan tâm tới hắn giống như hắn quan tâm tới mình.

Đây chính là thích sao.

Ngón tay nàng mân mê thưởng thức hắn, yêu thích không buông tay, thi thoảng còn dụi dụi vào cổ hắn, Tô Tĩnh có chút cứng đờ, liền cảm giác Diệp Tống hơi ngẩng đầu, ngửi ngửi ở cổ hắn, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái: “Ngươi thật sự thơm quá a.”

Tô Tĩnh dở khóc dở cười.

Không phải hắn chiếm tiện nghi của Diệp Tống, mà chính là Diệp Tống đang chiếm tiện nghi của hắn a.

“Nếu ngươi hiểu rõ bản thân đang làm cái gì, nhất định sẽ giết ta.” Tô Tĩnh nhỏ giọng thì thầm.

“Ngươi nói cái gì?” Diệp Tống không nghe rõ hỏi.

Tô Tĩnh cúi xuống mút nhẹ thùy tai nàng một cái, thanh âm mang theo ma lực mê người: “Ta nói, ngươi cũng thơm quá, ta chỉ hận không thể ăn ngươi sạch sẽ.”
Cuối cùng hai người cũng tới nơi ở của Quỷ Y, lúc tiến vào sân nhìn thấy xung quanh vô cùng lộn xộn.

Trong phòng đèn sáng trưng, Quỷ Y đang chăm chú nghiên cứu, quần áo trên người xộc xệch không còn giữ được hình dáng.

Trong nhà tỏa ra một cỗ nồng đậm dược vị, các vị hỗn tạp nhau rất khó ngửi.

Quỷ Y quay đầu lại, tròng mắt vằn lên tơ máu, nói: “Các ngươi tới đây làm gì, ai cho phép các ngươi tiến vào?” Cổ tay hắn hiện lên một vệt máu đỏ tươi, hắn cầm bình lưu li nhỏ một giọt lên miệng vết thương, hai hợp chất nhanh chóng dung hợp lại với nhau.

Tô Tĩnh nhìn có chút kinh hãi, không nghĩ tới Quỷ Y nuôi nhiều dược nhân như vậy lại lấy chính mình nghiệm dược, ngoài miệng bất động thanh sắc nói: “Xem ra thần y đã nghiên cứu ra giải dược.”
Sắc mặt Quỷ Y buông lỏng, hiện lên hai phần đắc ý, hắn rất thích nghe người khác khen thành quả của hắn: “Vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng về cơ bản đã gần xong rồi.”
“Cổ độc này nhất định là cổ độc lợi hại nhất đi?” Tô Tĩnh theo hắn nói.

“Có phải lợi hại nhất hay không còn chưa rõ ràng lắm, nhưng trước đây chưa từng gặp qua.” Quỷ Y rất nhanh cảm thấy thân thể không khỏe, liền nuốt mấy viên thuốc phục hồi, nhìn Tô Tĩnh, “Thiện cổ ở Nam Thiến, cổ này cũng là từ Nam Thiến truyền đến?”
Tô Tĩnh gật đầu nói: “Người Nam Thiến quỷ kế đa đoan, hạ cổ hoàng thất Bắc Tống ta, chắc chắn đang lên âm mưu thâm hiểm tiếp theo.

Bất đắc dĩ mới phải đến cầu xin thần y giải dược.”
Quỷ Y hỏi: “Người trúng độc là ai?”
“Tam Vương gia.”
Hắn dọn dẹp qua loa đống dược vật trước mặt, liếc mắt nhìn Diệp Tống đang an tĩnh đứng một bên, cúi đầu nói: “Ta có thể chế được giải dược.


Cô nương này ăn tránh độc hoàn?”
Tô Tĩnh vui vẻ đáp: “Không hổ là thần y, thần y xem thử mấy ngày nàng có thể khôi phục lại?”
Quỷ Y bước tới, giơ tay lật mí mắt Diệp Tống, nói: “Không quá lâu.

Khi ăn tránh độc hoàn, vào phút thanh tỉnh cuối cùng, trong lòng nghĩ tới ai, lúc mất trí nhớ sẽ ỷ lại người đó.

Nói như vậy, các ngươi đã đi vào trong núi tìm dược liệu?”
Tô Tĩnh hơi ngẩn người nhìn Diệp Tống, chẳng lẽ trước lúc nàng ngất xỉu người nàng nghĩ tới chính là mình? Do sợ mình gặp nguy hiểm sao? Mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, hắn đều cảm thấy đây chính là kết quả hắn thích nghe, hắn cười tươi, gật đầu đáp: “Đã lấy được hổ cốt và xà độc.”
“Ta còn chưa nói xong, ta giải dược ta có thể đưa nhưng chân của vị cô nương kia lão phu không trị.

Dược các ngươi vất vả tự tìm về, ta có thể coi là thù lao cho việc ta nghiên cứu giải dược mấy ngày hôm nay.”
Diệp Tống tuy nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng trong lòng cảm giác thực không thoải mái, mặt lập tức thay đổi.

Tô Tĩnh nắm chặt tay Diệp Tống, vân đạm phong khinh cười nói: “Thần y có điều kiện gì, không ngại nói thẳng.”
Trong mắt Quỷ Y hiện ra ý thưởng thức: “Đúng là người trẻ tuổi thông minh.

Đương nhiên muốn ta trị chân cho tiểu cô nương, không phải là không thể, ngươi không cần lấy Anh Tử uy hiếp lão phu, lão phu cũng không phải người dễ bị dọa.

Nếu các ngươi tới Dược Vương cốc của ta, có thể đi được ra ngoài hay không chính là do lão phu định đoạt.”
“Còn thỉnh thần y chưa trị, chỉ cần tại hạ có thể làm được.”
Quỷ Y sờ sờ chòm râu nói: “Anh Tử.

Ta chỉ có một nữ nhi là Anh Tử, nếu ngươi đáp ứng ta có thể chiếu cố nàng, ta liền trị chân cho tiểu cô nương.”
Tô Tĩnh hơi mỉm cười: “Thì ra là chuyện này.

Xin thần y yên tâm, chỉ cần Anh cô nương nguyện ý, tại hạ nhất định sẽ bảo hộ nàng đời đời kiếp kiếp, đối đãi với nàng như muội muội ruột thịt.”
Quỷ Y vừa nghe liền trừng mắt nói: “Đừng giả bộ hồ đồ với ta! Ta không phải muốn ngươi coi nó là muội muội ruột thịt, ta muốn ngươi cưới nó! Cả đời chỉ cưới một mình nó!”

Diệp Tống rốt cuộc không nhịn được, phụt ra hai chữ: “Cái rắm.”
Tô Tĩnh cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Diệp Tống, nửa ôm nàng, nửa khó xử nói: “Chuyện này…mong thần y thứ cho tại hạ không thể làm theo.

Không phải là ta không muốn, nam nhân, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường,” hắn rũ mắt nhìn Diệp Tống, ý cười không giảm, “Ta có thể cưới Anh cô nương a, nhưng nếu cả đời chỉ cưới một mình nàng, tâm của ta lại đặt trên người A Tống, đối với Anh cô nương không phải là rất không công bằng sao? Huống hồ dù ta có nguyện ý, Anh cô nương nhất định cũng không nguyện ý, nàng nói nàng chán ghét ta.

Nếu thần y không tin có thể đi hỏi nàng.” Quỷ Y trầm mặt không nói, Tô Tĩnh lại nói tiếp, “Cảm tình há có thể miễn cưỡng, ta chỉ có thể nói ta sẽ nỗ lực bảo hộ Anh cô nương giống như bảo hộ muội muội, ta cũng có thể không phụ ngài bằng cách tìm cho nàng một người tốt để nàng gả đi, huống hồ hiện tại nàng…cũng đã có người vừa ý rồi.”
Quỷ Y như lâm đại dịch: “Ai?”
Tô Tĩnh nhướng mày: “Người này cũng đang ở Dược Vương cốc, nếu thần y không ngại chúng ta cùng nhau trở về, nhìn xem tiểu tử kia đối với Anh cô nương thế nào, thuận tiện ăn cơm tối luôn.

Phỏng chừng thần y cũng đã lâu rồi chưa có bữa ăn tử tế.”
Quỷ Y khinh thường hừ một cái: “Ngũ cốc hoa màu thì có gì ngon!”
Khi Tô Tĩnh cùng Diệp Tống trở về, Diệp Thanh đứng ở cửa nhìn thấy họ từ xa, hô to: “Sao giờ mới trở về, nhanh lên, thức ăn sắp…” Mới hô được một nửa liền dừng lại.

Bởi vì nàng thấy phía sau còn có một lão nhân, trên mặt hiện lên vẻ khó tin.

Quỷ Y cư nhiên cũng tới.

Anh cô nương đã ở nơi này chờ ăn từ sớm, so với mấy cái dược dưa, nàng vẫn thích đồ ăn thơm ngào ngạt ở đây hơn.

Nàng lúc nào cũng không quản được miệng mình, suốt ngày ăn vặt, ăn tới no không tiêu hóa được lại phải dùng thuốc trợ tiêu hóa.

Lúc này nàng đang hồn nhiên lột một quả dược dưa to trong phòng, vẫn chưa biết ai tới.

Tô Mạc không biết từ chỗ nào xuất hiện, đứng phía sau Anh cô nương, nhân lúc Anh cô nương chưa phát hiện, đoạt đi dược dưa.

“Ngươi làm gì vậy! Ta vẫn còn muốn ăn!” Anh cô nương nhảy dựng lên.

Tô Mạc quay đầu lại nói: “Sắp tới bữa cơm rồi, ngươi ăn cơm trước đã, cái này để mai lại ăn.”
Anh cô nương không thuận theo, dậm hai chân nói: “Ai cần ngươi xen vào việc của người khác, bổn cô nương thích ăn thế nào thì ăn, ngươi cản được sao!” Nàng vừa nói vừa đuổi theo, trên gương mặt xình xắn hiện lên vẻ đỏ ửng.

Chạy mãi cũng không đuổi kịp, Tô Mạc thấy nàng không bỏ qua liền nói: “Nếu giờ ngươi muốn, mai sẽ không còn cho ngươi ăn nữa.

Ta mang đi cho đại cẩu nhà ngươi ăn.”

Anh cô nương đành phải thở phì phì bỏ qua.

Nhưng trong ánh mắt của nàng lại hiện lên vẻ thẹn thùng của thiếu nữ.

Quỷ Y vào nhà đúng lúc gặp được một màn này.

Tô Tĩnh liền cười nói: “Thần y cảm thấy hắn thế nào?”
Quỷ Y còn chưa kịp đáp, Anh cô nương quay đầu lại thấy hắn liền giật mình như nhìn thấy quỷ, cả kinh kêu lên: “A a a a sao ngươi lại tới đây! Lão già thúi, chẳng lẽ ngươi muốn đến đầu độc bọn ta!”
Quỷ Y hừ lạnh một tiếng, tìm một cái ghế ngồi xuống nói: “Lão phu tới ăn cơm!”
Trên bàn cơm, mọi người thấy Quỷ Y ăn tới tấp chẳng khác nào quỷ đói, vô cùng khiếp sợ.

Anh cô nương nhìn hắn có chút đau lòng, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn hỏi: “Lão nhân, đã bao lâu rồi ngươi chưa được ăn cơm, cũng không cần phải khoa trương như vậy chứ?”
Quỷ Y mơ hồ đáp: “Ngươi và nương ngươi đi rồi, ta chưa từng có bữa cơm nào tử tế…”
Hốc mắt Anh cô nương đỏ lên.

Nàng và nương nàng đã rời Dược Vương cốc hơn mười năm, mười năm này thi thoảng nàng sẽ thừa dịp nương nàng không ở đấy, tới quấy rối Dược Vương cốc, tuy lần nào Quỷ Y cũng tức giận nhưng chưa từng phạt nặng nàng.

Một ngày ba bữa cơm đầy đủ, dược hầu còn thi thoảng làm một hai món ngon cho nàng ăn, không nghĩ tới hắn lại không ăn.

Anh cô nương nói: “Không phải ngươi biết nấu cơm à, sao không tự nấu mà ăn? Trước kia đều là ngươi nấu cho ta và nương ăn mà.”
Quỷ Y dừng lại, buồn bã nói: “Nhưng một mình ta, nấu cho ai ăn?”
Anh cô nương méo miệng, buông chiếc đũa trong tay chạy đi.

Quỷ Y có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía cửa trống trơn.

Tô Tĩnh liền phân phó Tô Mạc: “Còn không mau đuổi theo nàng đi.” Tô Mạc cũng buông đũa chạy ra ngoài.

Quỷ Y nói: “Về sau chỉ cần có người nấu cơm cho Anh Tử là được.”
Tô Tĩnh cười tủm tỉm đáp: “Xin thần y yên tâm, đây không phải việc khó khăn gì.”
Quỷ Y ăn no, lau miệng nói: “Dù sao cũng đã tới rồi, lát các ngươi đưa ta đi xem hổ cốt và xà độc.

Nghe vậy mấy người đều rất vui vẻ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.