Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 185: Lên Núi Đánh Lão Hổ


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 185: Lên Núi Đánh Lão Hổ


Tô Tĩnh muốn ngồi dậy, Diệp Tống thấy thế lập tức kéo tay hắn lại nói: “Não ngươi bị úng nước à, nằm im.” Nàng đắp chăn cho Tô Tĩnh, thấy hắn ra mồ hôi, sợ hắn đá chăn, nàng bổ sung thêm một câu, “Cả đêm nay ngươi cứ ngủ như vậy đi, nóng cũng phải chịu, nhất định không được đá chăn, sáng mai mới khỏe lên được.”
Tô Tĩnh vô tội nói: “Khi ngủ ta vô ý đá chăn thì phải làm sao?”
Diệp Tống mặt lạnh liếc hắn một cái: “Về sau ngươi muốn sống hay chết tùy ngươi, dù có giả vờ đáng thương ta cũng không thèm quản nữa.”
Ý tứ chính là chỉ cần đêm nay không đá chăn, về sau vẫn có thể dùng chiêu này được.

Tô Tĩnh đảo cặp mắt đào hoa rồi khép mắt lại, lông mi dài thả xuống, khóe miệng hiện lên độ cong như có như không nhẹ giọng nói: “A Tống, ngủ ngon.”
Diệp Tống lúc này mới yên tâm đi về.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tĩnh cảm thấy tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Tống cũng dậy sớm, đứng trên hành lang kéo giãn gân cốt, nghiêng đầu hỏi hắn: “Ổn rồi chứ?”
Tô Tĩnh hít sâu hai ngụm không khí tươi mát, cười nói: “Dù sao cũng được A Tống dốc lòng chăm sóc che chở, sao có thể không ổn được.”
Diệp Tống đi xuống bậc thang nói: “Vậy đi thôi.”
Sương sớm còn đọng lại trên từng nhánh thảo dược, dưới ánh nắng mai phản chiếu lấp lánh, dần dần tụ hội với nhau rồi rớt xuống đất.

Diệp Tống cùng Tô Tĩnh phất áo đi dọc theo dược điền, gió mát thổi qua khiến tà áo tung bay.

Giày của hai người nhanh chóng bị thấm nước ướt nhẹp, lúc đi ngang qua một mảnh dược điền, tùy ý hái hai trái dược dưa coi như làm lương thực.

Tô Tĩnh lột vỏ dưa, đưa dược dưa trắng như tuyết đến bên miệng nàng, tâm tình không tồi hỏi: “Chúng ta đi đâu trước?”
Diệp Tống tiếp nhận gặm một miếng: “Trước tiên chúng ta đi tìm hổ cốt.”
“Hổ cốt? Nhưng đám độc vật trong rừng phải xử lý thế nào?”
Diệp Tống ăn xong dược dưa liền lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng, quay sang đưa một viên cho Tô Tĩnh, nói: “Đừng nuốt xuống vội, cứ đặt ở đầu lưỡi.

Đây là viên thuốc phòng độc Anh cô nương trộm được, vào thời điểm bất đắc dĩ nuốt xuống, nhưng nghe nói sẽ để lại di chứng.”

Tô Tĩnh gật gật đầu, cười tủm tỉm: “Ngươi còn chuẩn bị gì nữa?”
Diệp Tống nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: “Ngươi.”
Tô Tĩnh: “…Anh cô nương không đưa cho ngươi cái gì mà chỉ cần rải một chút sẽ bắt được lão hổ sao?”
Diệp Tống nhìn hắn nói: “Có ngươi đi cùng, còn dùng dược làm gì? Huống hồ là dược nhưng cũng chứa ba phần độc, vạn nhất ảnh hưởng tới hổ cốt không dùng được nữa thì phải làm sao?”
Tô Tĩnh: “Cho nên…Ta phải tay không đi đánh hổ?”
Diệp Tống đưa huyền thiết tiên của mình cho hắn, nghiêm trang nói: “Thời khắc mấu chốt ngươi có thể dùng cái này.”
Ánh mặt trời ló rạng, chiếu sáng toàn bộ sơn cốc.

Hai người cứ ta một câu ngươi một câu chế nhạo nhau, thoắt cái đã tới cửa cốc.

Sơn cốc này đi ra thì dễ tiến vào thì khó, trên cửa đá có một chốt mở, chỉ cần vặn nhẹ một chút liền mở ra.

Lúc này, dược nhân thủ vệ còn đang ngủ, dây đằng trên người hắn trong vô thức cứ tự lớn lên.

Đợi đến khi Diệp Tống và Tô Tĩnh đi xa rồi, hắn mới bừng tỉnh, thấy dưới đất dây đằng mọc đầy, sợ tới mức hồn phi phách tán, nhảy dựng lên dùng kéo cắt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng mắng: “Mẹ nó! Chỉ ngủ một giấc thôi mà các ngươi cũng lớn không ngừng nghỉ! Có thể hòa hảo ở chung được không! Cắt chết các ngươi! Ta cắt chết các ngươi!”
Giống như lúc tới, khi đến lạch trời trước tiên dùng đá dò đường đi, đợi các ngọn núi tụm lại với nhau để lộ ra con đường nhỏ bên cạnh là có thể đi qua.

Lúc đi ngang qua hồ nước bên dưới thạch đạo, một tay Tô Tĩnh nắm tay Diệp Tống, một tay không biết lấy đâu ra hòn đá ném xuống nước, chọc cho đàn thực nhân ngư nhảy vào xâu xé nhau, vô cùng náo nhiệt.

Có một con nhảy lên, bay từ bên này thạch đạo sang bên kia thạch đạo, Tô Tĩnh thả chậm bước chân, người ngửa ra phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát, cười hì hì nói: “Nguy hiểm thật, con cá này quá giảo hoạt, có thể ngửi được hơi người phía trên.”
Diệp Tống đẩy nhẹ hắn, nói: “Không tự tìm đường chết sẽ không phải chết.

Ngươi có thể yên ổn đi đường được không, còn chọc chúng nó, cẩn thận bị kéo xuống nước.”
Tô Tĩnh nắm chặt cổ tay Diệp Tống, ý cười sơ lãng đáp: “Vậy thì ta liền kéo ngươi xuống cùng.”
Đi hết thạch đạo, rồi lại đi vòng vèo trong núi một lúc lâu mới tới cánh rừng oi bức khi tiến vào lúc đầu.


Bên trong tràn ngập chướng khí, trên mặt đất thi thoảng lại có các loại độc vật bò qua.

Tô Tĩnh bước một chân lên trước dò xét, phát hiện chướng khí ngay lập tức thối lui, độc vật cũng không thấy tăm hơi đâu nữa.

Xem ra tránh độc hoàn Quỷ Y làm có hiệu quả thật phi thường.

Vì thế hai người yên tâm lớn mật đi vào rừng.

Tô Tĩnh nhìn bốn phía, thấy bò cạp độc chưa từ bỏ ý định, rình rập hai bên tìm thời cơ tiến đến, trên cây cũng có mấy con rắn độc đang le lưỡi hăm dọa: “Lát nữa xong việc, tiện thể lấy luôn độc xà.

Đơn thuốc yêu cầu loại độc xà gì?”
Diệp Tống đáp: “Rắn cạp nong, nơi này hẳn là không có, từ lúc vào đây vẫn chưa thấy bóng dáng con nào.”
Tô Tĩnh nói: “Rắn cạp nong chính là loại xà giảo hoạt nhất, đương nhiên hiếm thấy.”
Hai người đi tới tận chỗ có dây thừng leo xuống, nhìn khắp bốn phía, xung quanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng côn trùng, cũng không thấy bóng dáng một con đại hổ nào.

Diệp Tống liền hỏi: “Làm sao để dẫn dụ lão hổ ra bây giờ?”
Tô Tĩnh nhìn dây thừng: “Ngươi lắc thử cái kia xem có thể gây ra động tĩnh nào không?”
Diệp Tống nghe vậy liền lấy roi sắt ra quấn vào dây thừng, dùng sức lắc.

Tô Tĩnh nói “Để ta”, rồi nhận lấy roi sắt, lực cánh tay rất kinh người, lắc mạnh đến mức khiến dây thừng rung động phát ra tiếng vù vù tựa như gió thổi qua.

Bỗng nhiên Tô Tĩnh câu môi cười: “Tới rồi.” Vừa nói xong, roi sắt liền linh hoạt buông lỏng khỏi dây thừng,

Một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa.

Diệp Tống quay đầu nhìn, quả nhiên là một con hổ vằn cực lớn, vô cũng hung mãnh, lúc gầm lên để lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn.

Tô Tĩnh quét một roi tới bên cạnh thân cây gần nó, nó có vẻ rất cảnh giác, không vội vàng nhào lên, mà giống như mèo, chậm rãi đi xung quanh quanh cẩn thận quan sát.

Tô Tĩnh có chút căng thẳng, nhướng mày hỏi: “Giờ phải làm thế nào, dùng roi sắt đánh chết nó?”
Diệp Tống nói: “Không được, phải lấy được xương cốt lúc nó còn sống.”
“Thật đủ tàn nhẫn.”
Đại hổ nhân lúc hai người đang nói chuyện, cảm giác được hai người có chút lơ là, gầm lên một tiếng rồi lập tức xông thẳng tới.

Tô Tĩnh dựa thế đẩy Diệp Tống sang một bên, thuận tay thưởng cho đại hổ một roi, tức khắc trên lưng đại hổ xuất hiện một vệt máu dài, khiến nó vô cùng phẫn nộ.

Nó cố gắng vồ về phía Tô Tĩnh, bên này Diệp Tống lấy từ trong ngực ra một thanh chùy thủ sắc bén đã chuẩn bị từ trước, nhìn đại hổ huýt sáo, đại hổ quay đầu nhìn, cảm thấy Diệp Tống dễ đối phó hơn một chút nên đổi mục tiêu tấn công về phía Diệp Tống.

Tô Tĩnh nhìn không ra, Diệp Tống tuy dũng mãnh nhưng sao có thể so được với sức lực của đại hổ, một nhào lên sức nặng cũng phải mấy trăm cân, đến Tô Mạc còn bị đánh gục đến vô lực không thể xoay người, đừng nói là nàng.

Roi sắt như có linh khí, xẹt qua tai đại hổ, vào khoảnh khắc đại hổ sắp nhào tới Diệp Tống, roi sắt quấn quanh eo nàng, kéo nàng vào vòng tay mình, ngữ khí cô đọng lại như biến thành người khác, hắn khẽ cau mày lại, nhìn anh tuấn vô cùng: “Bé con, đánh hổ không phải đánh như vậy.”
Diệp Tống có chút hoảng thần.

Đại hổ chuyển hướng chạy như điên về phía hai người.

Tô Tĩnh mang theo Diệp Tống bay lên trên, roi trong tay quất xuống, một roi khiến đại hổ lăn lộn trên đất kêu gào không ngừng, hắn cố tình lưu lại cho nó một hơi, chậm rãi làm tiêu tan sức lực và nhuệ khí của đại hổ.

Đại hổ điên cuồng tru lên, đập đầu vào thân cây, móng vuốt sắc cào lên gốc cây để lại những vết cào rất sâu.

Diệp Tống thấy đại hổ đang đầu óc choáng váng liền hỏi: “Ngươi lấy hay ta lấy?”
Tô Tĩnh đưa roi sắt cho nàng, bộ dáng nửa đứng đắn nửa ăn chơi trác táng đáp: “Loại chuyện này sao có thể để nữ nhân đi làm được, cầm lấy roi, vào thời khắc quan trọng quất hai cái.” Hắn đặt Diệp Tống lên một nhánh cây vững chắc, vị trí hoàn hảo để roi sắt có thể chạm vào đại hổ, nhưng đại hổ không thể chạm vào Diệp Tống.


Tô Tĩnh cầm chùy thủ nhảy xuống, ra hiệu cho Diệp Tống dùng roi sắt quấn lấy cổ đại hổ, treo nó lên, bốn móng vuốt không ngừng giãy giụa, sức lực rất lớn.

Diệp Tống cố gắng ổn định thân mình, nhưng vẫn lung lay không ngừng.

Tô Tĩnh nhân thời cơ này nhanh chóng tiến lên, đại hổ không thuận theo, hắn giơ chùy thủ lên cắt qua da hổ, máu tươi chảy ròng ròng, lộ ra bạch hổ cốt.

Đại hổ đau đớn, giãy giụa càng lợi hại.

Chưa kịp lấy được hổ cốt, đại hổ trảo một cái về phía Tô Tĩnh, Tô Tĩnh nhẹ nhàng né tránh.

Nhưng một trảo này khiến Diệp Tống ở trên cây không thể giữ được nó, chưa kịp chuẩn bị đã bị nó kéo xuống đất.

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tốc, đại hổ hung ác quay đầu xông tới.

Tô Tĩnh thấy thế, vội vàng điểm nhẹ mũi chân, nhảy qua phía sau đại hổ, trước một bước ôm Diệp Tống vào lòng, tiện đà xoay tròn tránh đi.

Tuy đại hổ không trảo trúng, nhưng móng vuốt vẫn sượt qua sườn mặt Tô Tĩnh.

Diệp Tống ngửa đầu nhìn, trên sườn mặt trắng nõn của Tô Tĩnh xuất hiện ba vết máu lớn.

May mắn không quá sâu, chỉ phá hỏng lớp da bên ngoài.

Tô Tĩnh sờ lên mặt thấy đầu ngón tay có vết máu, tiếc nuối nói: “Không ổn chút nào, đi đánh hổ mà phá hỏng cả nhan sắc.”
Không có nhiều thời gian để phàn nàn, giờ phút này chắc hẳn đại hổ cũng ý thức được rằng, không những bản thân không kiếm được cơm trưa, mà còn có khả năng trở thành cơm trưa của hai người bọn họ, lập tức thu người lại không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, roi sắt không còn trói buộc nó nữa, nó giật lại một chân đang không ngừng chảy máu, nhe răng cảnh giác muốn rời đi.

Nhưng Diệp Tống sao có thể để nó đi được, nàng khom người nhặt roi sắt lên, dùng tay áo lau nhẹ vết máu trên mặt Tô Tĩnh, nói: “Ngươi như vậy kỳ thật rất có mùi vị nam nhân.

Khi trở về bảo Quỷ Y làm cho ngươi một bài thuốc, đảm bảo thoa xong so với trước kia còn đẹp hơn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.