Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 183: Nhân Sinh Như Diễn Phải Dựa Vào Diễn Xuất
Phía sau lưng Tô Tĩnh vẫn còn dính kệ sách.
Diệp Tống không dám lộn xộn, ôm đầu hắn dựa vào hõm vai nàng, hô hấp cơ hồ đều dán lên cổ nàng.
Diệp Tống cảm thấy ngứa ngứa nên nghiêng đầu trán, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Muốn chết hay sao còn lắm lời thế.”
“Ai da, thật sự đau quá.”
Hắn thoáng ngẩng đầu lên, búi tóc bị rơi ra, từng sợi tóc đen như mực thi nhau đổ xuống vai.
Vài sợi tóc còn vướng lên vạt áo Diệp Tống, lạnh đạm như sa lụa.
Nàng thấy khóe miệng Tô Tĩnh có vết máu, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, nàng vươn tay ra sau gạt bỏ mấy quyển sách trên lưng hắn, cố gắng nhẹ nhàng nhấc kệ sách lên.
Cứ như vậy, động tác của nàng giống như đang ôm hắn.
Hắn híp cặp mắt đào hoa, vô cùng hưởng thụ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tàng thư, tiếng dược hầu vang lên, lại nghe tiếng Quỷ Y tức giận mắng: “Thật không hiểu có phải kiếp trước ta nợ nó không nữa! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, phải bảo vệ tàng thư cho tốt, tuyệt đối không cho Anh Tử tiến vào! Nếu để nó dùng một mồi lửa đốt sạch tàng thư, ngươi có đền được cho ta không? Ngươi không thấy nó toàn nhân lúc ta không để ý liền đốt mấy dược điền của ta à?”
Dược hầu kia liên tục bồi tội, mắt thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Tô Tĩnh đáng tiếc thở dài, thật vất vả mới có giây phút này, chịu đau một tí cũng đáng, vậy mà mới đó đã có người tới quấy rầy.
Tô Tĩnh cố sức nâng một góc kệ sách lên, buông lỏng Diệp Tống ra, Diệp Tống nhanh chóng bò dậy, ngay sau đó xoay người kéo Tô Tĩnh ra ngoài.
Tay Tô Tĩnh rơi xuống, kệ sách cũng nặng nề rơi xuống đất phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
Quỷ Y bên ngoài nghe thấy vội vàng vọt vào, cùng lúc đó, Tô Tĩnh và Diệp Tống nhảy ra khỏi cửa sổ trốn mất dạng.
Hoàng hôn vừa xuống núi, tia nắng cuối cùng cũng vừa tắt.
Hai người vội vàng chạy qua dược điền, quay đầu lại không thấy bóng dáng Quỷ Y đuổi theo, ước chừng đã đi tìm Anh cô nương tính sổ, hai người tiếp tục chạy tới dược điền cuối cùng, phát hiện có một rừng trúc.
Xuyên qua rừng trúc có một ngôi nhà gỗ nhỏ vô cùng tinh xảo, phía sau có tiếng suối chảy róc rách.
Trong nhà gỗ đầy đủ tiện nghi, vừa nhìn liền biết là nơi ở của nữ tử.
Không khó suy đoán, đây chắc hẳn là nơi cư trú của Anh cô nương lúc còn ở Dược Vương Cốc.
Phía sau nhà gỗ là một thác nước, nước chảy trắng xóa, hai người lúc này mới cảm nhận được hơi nước lạnh lẽo ập vào mặt.
Diệp Tống và Tô Tĩnh nhìn nhau, Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh mặt mày xám tro liền ôm bụng cười.
Có lẽ do trước nay chưa từng nhìn thấy Tô Tĩnh chật vật như vậy nên cảm thấy thật buồn cười.
Diệp Tống cười càng ngày càng to, sảng khoái vô cùng.
Một bên khóe môi hồng nhuận của Tô Tĩnh cũng nhếch lên, có chút gian xảo, thừa dịp Diệp Tống không chú ý, liền dùng mũi chân đẩy nàng xuống nước.
Nửa ngày mới thấy Diệp Tống ngoi đầu lên, hít một hơi, vẻ mặt tươi cười biến thành phẫn nộ, nữ nhân đúng là thay đổi thất thường chẳng khác nào thời tiết.
Nàng ướt sũng mở miệng mắng: “Mẹ nó, đồ tiện nhân nhà ngươi! Dám đẩy ta!”
Tô Tĩnh cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, ngón tay chỉ vào chóp mũi Diệp Tống nói: “Ai đẩy ngươi, ngươi không biết vui quá hóa buồn sao.
Tốt xấu gì ta cũng mới cứu ngươi, sao ngươi không biết cảm ơn còn cười nhạo ta.
Ngươi xem, do chính ngươi tự ngã thì có.”
“Con mắt nào của ngươi thấy ta cười nhạo ngươi! Ta cười còn cần xin phép ngươi hay sao!” Tô Tĩnh tránh né không kịp liền bị Diệp Tống hất nước vào người.
Diệp Tống tính vươn tay kéo hắn xuống để báo thù, Tô Tĩnh lại nhảy tránh, vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, dường như muốn nói: “Có giỏi lại đây bắt ta a…”
Đột nhiên mặt Diệp Tống chuyển sang trắng bệch, cả người giãy giụa trong nước, Tô Tĩnh nghĩ nàng đang diễn kịch, nói: “Ngươi đừng giả vờ, không lừa được ta đâu.”
Diệp Tống ục ục uống liền mấy miệng nước, biểu tình vô cùng thống khổ, giống như dưới nước có gì đó đang kéo nàng.
Nàng muốn bám trụ vào bờ cũng không xong, cứ một lúc lại bị kéo xuống nước, rồi lại ngoi đầu lên, lặp đi lặp lại.
Tô Tĩnh thấy không ổn, vừa định tiến lên kéo nàng, kết quả cả người nàng chìm xuống, không thấy ngoi lên nữa.
Tô Tĩnh hốt hoảng, chuẩn bị nhảy xuống nước.
Ai ngờ một bàn tay từ dưới nước vươn lên, nhân lúc hắn không phòng ngừa thành công bắt được mắt cá chân hắn.
Hắn run rẩy: “Này, ngươi sẽ không làm thế…” Ùm một tiếng, cả người đã bị kéo xuống nước.
Diệp Tống dùng Tô Tĩnh làm khối đá kê chân, dẫm lên hắn thành công bước lên bờ, ngồi trên bờ thưởng thức Tô Tĩnh lâm vào hoàn cảnh giống như mình.
Bụi bặm trên mặt đều được nước suối rửa sạch, lộ ra gương mặt sạch sẽ.
Hắn thấy Diệp Tống không sao mới lặn xuống nước.
Diệp Tống cảm thấy hả giận, giống như lúc Tô Tĩnh lừa nàng khi ở cổ mộ, coi như ăn miếng trả miếng.
Nàng dùng mũi chân chỉ vào mũi Tô Tĩnh: “Nhân sinh như diễn, ai diễn tốt hơn thì người đó thắng, không phải ngươi nói ta không lừa được ngươi sao?”
Sắc trời đã tối, hai người đốt lửa làm khô quần áo, nhân lúc trời tối, hai người dựa theo y thư đi mấy chỗ lân cận tìm dược liệu.
Những dược liệu kia cũng không khó tìm vì về cơ bản khắp Dược Vương Cốc đâu đâu cũng là dược.
Lúc trở về vừa khéo vào giờ cơm, mọi người thấy Tô Tĩnh và Diệp Tống sóng vai cùng về, hơn nữa tóc cả hai lại đều ướt, Diệp Thanh liền hiện ra biểu tình kỳ quái, Quy Dĩ làm bộ mặt quan tài nói: “Về sau nhị tiểu thư cần hỗ trợ gì cho tại hạ đi cùng, không cần lúc nào cũng phiền Tô công tử.”
Tô Tĩnh lười biếng cười nói: “Không phải ngươi muốn chiếu cố A Thanh sao.
Nếu ngươi lo lắng, hai ta liền đổi chỗ cho nhau, để ta chiếu cố A Thanh còn ngươi đi theo nhị tiểu thư, thấy thế nào?” Hắn cũng không quên nhìn Diệp Thanh yêu diễm chớp chớp mắt.
Quy Dĩ đen mặt.
Không khí có điểm không đúng, nhưng mấy chuyện này đâu liên quan gì đến Diệp Tống? Nàng ngồi xuống cầm đũa khoan thai ăn, còn hỏi: “Ai nấu vậy?”
Diệp Thanh vui vẻ nói: “Quy Dĩ nấu đó.”
Diệp Tống không chút bủn xỉn khen ngợi: “Tay nghề không tồi, đúng là nam nhân tốt.”
Tô Tĩnh lập tức không thèm chấp nhặt với Quy Dĩ, cười hì hì dán lại, cũng nếm thử một miếng nói: “Hương vị không có gì đặc biệt a, ta cũng làm được, A Tống, lần sau ta làm cho ngươi ăn.”
“Ngươi?” Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
Anh cô nương không biết từ nơi nào hấp tấp chạy tới, mồ hôi đầy đầu, tóc có chút rối loạn, thở gấp nói: “Tức chết ta mà, lão già thúi lại bắt ta dọn dẹp tàng thư, ta đúng là xui tám đời mà, ai nha, các ngươi ăn cơm sao không gọi ta!” Nàng đưa mắt thấy Diệp Tống và Tô Tĩnh êm đẹp ngồi bên cạnh bàn, tức giận đến ngón tay run rẩy, “Các ngươi, ta cho các ngươi vào tàng thư, nhưng không bảo các ngươi quậy tung nó lên! Các ngươi thì hay lắm, thản nhiên ăn cơm, chỉ có mình ta phải đi xử lý!”
“Cái gì mà quậy tung lên?” Diệp Tống vẻ mặt mờ mịt nhìn Tô Tĩnh, “Không phải lúc chúng ta rời khỏi vẫn còn tốt sao?”
“Chó má! Kệ sách và sách đổ vung vãi khắp nơi!” Anh cô nương căm giận nói.
Tô Tĩnh vẻ mặt càng mờ mịt: “Chuyện xảy ra khi nào? Có phải do lâu năm chưa được tu sửa không? Quỷ Y cố ý bắt ngươi quét dọn cho hắn.
Ngươi nhìn ngươi xem, trên mặt toàn là bụi, không mau đi rửa mặt đi.”
Anh cô nương sờ lên mặt, quả nhiên mặt lấm lem, lập tức chạy đi rửa mặt.
Chờ đến khi nàng trở lại, Diệp Tống đưa chén đũa cho nàng nói: “Quét tước một hồi nhất định là đói bụng rồi, mau tới ăn cơm đi, tay nghề Quy Dĩ cũng không tệ lắm.”
Có Diệp Tống và Tô Tĩnh kẻ xướng người họa, nhanh chóng dời đi lực chú ý của Anh cô nương, nàng đặt mông ngồi xuống liền như hổ đói mà ăn ngấu nghiến.
Diệp Thanh nhìn Tô Tĩnh lại nhìn Diệp Tống, đột nhiên cảm thấy có chút xứng đôi – cảm xúc thật phức tạp.
Anh cô nương vừa ăn vừa nói: “Các ngươi đừng nghĩ trong núi không có gì ăn, ta nói cho các ngươi biết, trên núi có rất nhiều món ăn hoang dã, trong cốc lại có rất nhiều dược, chỉ cần tùy tiện xào ít dược dưa cũng đủ kiếm bộn tiền rồi.
Ngày mai ta đi trộm mấy món bổ thận tráng dương cho các ngươi nếm thử.” Vừa nói vừa ý vị thâm trường nhìn Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh cảm thấy người không khỏe: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Anh cô nương hắc hắc cười, trong mắt hiện lên vẻ đồng tình: “Không có gì, Tô ca ca ngươi lớn lên rất soái a.” Ánh mắt của mọi người xung quanh cũng đều có trở nên có chút thâm ý.
Sau khi ăn xong, Diệp Thanh đem dược thảo hái được ngâm vào trong nước mang tới cho Diệp Thanh ngâm chân.
Đã lâu rồi không đi lại được, hai chân Diệp Thanh trở nên vô cùng tinh tế, có chăng cũng chỉ thô hơn hai cánh tay Diệp Tống một chút.
Diệp Tống một bên dùng khăn lau nhẹ, một bên nhẹ nhàng mát xa cho nàng.
Diệp Tống hỏi nàng: “A Thanh, chờ đến khi muội có thể đi lại được, chuyện đầu tiên muội muốn làm là gì?”
Diệp Thanh nhìn nàng khom người vì mình xoa chân, trong lòng tràn ngập tình cảm, xuất khẩu một câu: “Nếu muội có thể đứng lên đi được, muội nhất định sẽ ôm nhị tỷ đầu tiên.”
Diệp Tống ngẩn ra một chút, ngẩng đầu lên thấy Diệp Thanh cười tươi như hoa, ánh mắt long lanh.
Nàng cười nói: “Không phải sẽ ôm Quy Dĩ đầu tiên à?”
Diệp Thanh nói: “Nhị tỷ là thứ nhất, hắn chỉ xếp thứ hai.”
Ngâm chân cho Diệp Thanh xong liền bế nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, nhìn Diệp Thanh chậm rãi ngủ, trong mắt Diệp Tống toàn là nhu hòa.
Nàng bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Nhưng vừa quay người lại, thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt.
Anh cô nương ăn no, tràn đầy sinh lực, liền nghịch nhau với đại cẩu, ngươi trừng ta, ta trừng ngươi khiến đại cẩu sủa liên hồi, chạy đuổi theo nàng.
Diệp Tống sợ đại cẩu làm ồn đến Diệp Thanh, nên cầm một cây gỗ trên mái hiên ngắm đại cẩu ném thẳng tới, một gậy khiến đại cẩu ngã xuống đất.
Anh cô nương không vui chạy tới: “Ngươi đánh nó hôn mê, ai chơi với ta?”
Diệp Tống thuận miệng khẽ cười nói: “Để Tô Mạc thị vệ bên người Tô ca ca bồi ngươi.”
Những lời này vô cùng có hiệu nghiệm, nháy mắt khiến Anh cô nương không được tự nhiên, dậm chân vân vê ngón tay, bĩu môi nói: “Ai cần hắn bồi, chẳng hiểu tí phong tình gì cả.”
Diệp Tống thu hết phản ứng của nàng vào trong mắt, bên môi ý cười càng sâu, kịp thời dừng đề tài này lại, nói: “Chỗ ngươi có thuốc trật khớp không?”
“Không có a”, Anh cô nương đáp, “Ngươi muốn thuốc trật khớp làm gì?” Không đợi Diệp Tống trả lời, nàng như bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp, “À, ta biết rồi, nhất định là ngươi lại làm thương Tô ca ca, khiến hắn bị cả vết thương ngoài da lẫn vết thương trong lòng, cho nên mới muốn thuốc trật khớp.”
Nàng xoay người đi sang hướng khác, “Đi với ta, ta bảo lão nhân làm một lọ, hắn có rất nhiều thứ giảm đau giảm sưng rất nhanh.”.