Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 181: Dược Vương Cốc Thần Kỳ
Anh cô nương vội vàng lấy một cây đuốc xua đuổi đại cẩu đang chạy tới.
Mọi người quay đầu nhìn lại, da đầu liền tê dại, gọi là cẩu, nhưng lại có một đôi mắt xanh mượt giống như chó sói đang đói khát.
Có ánh lửa, nó không dám tùy tiện lao tới, móng vuốt cào lên mặt đất, liên tục gầm gừ.
Diệp Thanh hỏi: “Nó, nó là sói hay cẩu a?”
“Cẩu a”, Anh cô nương đáp, “Ngươi không nghe thấy nó đang sủa sao.”
“Nhưng sao mắt nó lại…”
“Đó là đôi mắt của sói, lão già thúi lấy của một con sói lắp vào cho nó.”
“…” Rốt cuộc Quỷ Y là người như thế nào a!
Anh cô nương dụ ánh mắt của đại cẩu sang dược điền.
Nàng khom người nhẹ nhàng rút nhanh một khóm dược dưa, sau đó xoay người chạy.
Đại cẩu đuổi theo phía sau.
Nhưng chạy được một nửa thì kêu lên một tiếng, sập vào bẫy.
Anh cô nương cầm dược dưa trở về, chia cho mỗi người một quả, lột vỏ gặm, cảm nhận được vị ngon ngọt nói: “Ăn đi, ăn đi, bổ sung thể lực, quý lắm đấy.
Ăn một quả cơ thể có thể hoạt động liền ba ngày ba đêm không cần ăn uống gì.”
Mọi người nghe thế cũng học theo nàng, lột vỏ ăn dược dưa.
Hương vị không khác khoai lang là mấy.
Hậu quả là, sau khi ăn xong mọi mệt mỏi ban ngày cùng đói khát lập tức biến mất, cả người tràn đầy sinh lực, ngủ cũng ngủ được, cứ ngươi trừng ta, mắt to trừng mắt nhỏ cả đêm, đến tận bình minh…!
Sáng hôm sau, toàn bộ khung cảnh của sơn cốc đã hiện ra.
Trong cốc có nhiều dược điền lớn nhỏ, cách đó không xa có mấy căn nhà nhỏ, nghe tiếng gà trống kêu liền thấy một người đi ra hướng về phía dược điền.
Ban ngày cơ quan ở dược điền sẽ được tắt đi, người hầu tỉ mỉ xử lý, kết quả thấy đại cẩu bị rơi vào bẫy rập cả đêm, cứ ngước đầu lên nhìn, Anh cô nương đang lúi húi ở dược điền, một chân dẫm gãy một cây thuốc, tâm can run rẩy nói: “Thần y! Thần y! Anh tiểu thư dẫn người xông vào!”
Theo sau thấy một bóng người run rẩy chạy ra, hắn đứng ở trước cửa nhà, hình như kéo cái gì đó, ngay lập tức mấy dược điền đều rục rịch.
Vô số dây đằng bò ra hướng về phía bọn Diệp Tống.
Anh cô nương không chút hoang mang nhảy tránh, giống như đang chơi đùa.
Đám người Diệp Tống cũng tránh trái tránh phải, Diệp Tống dùng roi sắt chém nát nhừ mấy dây đằng bò đến, tức khắc lão nhân dưới mái hiên tâm can liền đau đớn mà run run.
Anh cô nương hứng thú bừng bừng nói: “Cứ đánh như vậy cho ta! A ha để xem lão già thúi kia còn có thể giương oai được nữa không!”
Nàng móc ra một ít bột phấn trong người, tung hỗn hợp lên không trung nổ bùm bùm như pháo hoa.
Anh cô nương chơi vô cùng vui vẻ, tay làm thành hình chiếc loa hô to: “Lão già thúi, có giỏi thì lại bắt ta đi, ta liền dùng một mồi lửa đốt sạch dược điền của ngươi!”
Người đối diện vừa nghe nào dám tiếp tục nữa, lập tức tắt công tắc đi, hùng hùng hổ hổ nói: “Một mình ngươi đạp còn chưa đủ hay sao mà còn muốn dẫn người tới dẫm đạp, ngươi là bạch nhãn lang à?”
Anh cô nương không chút sợ hãi đặt mông ngồi lên dược điền, trong đất có gì ăn được liền đào ra ăn, có thể phá hư cái gì thì phá hết.
Lão nhân tức giận, cả người co rút lại, lập tức cầm một dây mây tiến tới, bộ dáng như muốn đánh Anh cô nương.
Anh cô nương nhanh chân nhảy dựng lên, trốn phía sau mấy nam nhân, ngó đầu ra làm mặt quỷ cười hì hì nói: “Lão nhân chết tiệt, có giỏi thì tới đánh ta a!”
Lão già thúi, lão già chết tiệt trong miệng Anh cô nương chính là Quỷ Y của Dược Vương Cốc.
Bộ dáng khoảng hơn 40 tuổi, hai lông mày trắng bệch, dáng người hơi gầy, nhưng tinh thần rất minh mẫn, đặc biệt là cặp mắt kia, nhìn vô cùng dọa người, cặp mắt sáng ngời của Anh cô nương chắc hẳn được di truyền từ hắn.
Khi hắn nhìn, cảm giác như có thể nhìn thấu lòng người vây.
Diệp Tống không dám tưởng, chẳng lẽ đôi mắt này cũng được lấy từ cái gì ư…!
Quỷ Y nhìn kỹ đám người tới, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Thanh một chút.
Diệp Thanh theo bản năng rụt người lại, bọn họ ngàn dặm xa xôi từ kinh thành tới Giang Nam chính là vì muốn trị hai chân cho Diệp Thanh.
Hiện giờ Quỷ Y đã ở trước mắt, khỏ tránh khỏi có chút khẩn trương nôn nóng, Diệp Tống đỡ Diệp Thanh từ trên lưng Quy Dĩ xuống, nhìn Quỷ Y vào thẳng vấn đề: “Đây là xá muội A Thanh, hai chân nàng không thể đi được nữa, chúng ta tới đây, chính là muốn xin tiền bối chữa khỏi hai chân cho nàng, mong tiền bối thành toàn.”
Quỷ Y cười lạnh một tiếng, biểu tình khinh thường, nhìn mấy mảnh dược điền của mình nói: “Các ngươi tới cầu ta chữa bệnh chính là như vậy sao? Mang danh có việc đi cầu người khác, sao không thấy đưa vàng bạc tài bảo tới?”
Diệp Tống đáp: “Nếu chỉ cần vàng bạc là có thể cầu được tiền bối chữa bệnh, Dược Vương Cốc chỉ cần mở rộng cửa làm ăn buôn bán chứ không cần phải tốn nhiều công sức tìm kiếm như vậy.
Tiền bối vốn không phải người ham thế tục.”
“Lão phu thấy ngươi tuổi còn trẻ mà miệng lưỡi cũng rất lợi hại.” Quỷ Y nhìn dược điền của mình, vẫy tay áo, “Ta không rảnh bồi các ngươi.
Chờ các ngươi đem dược điền bị phá hủy trở lại nguyên vẹn không xây xước gì rồi hãy tiếp tục nói chuyện!” Nói xong liền kiêu căng ngạo mạn rời đi, đi được hai bước quay đầu thấy Anh cô nương vẫn còn trốn sau lưng thị vệ liền trừng mắt: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, không mau theo ta!”
Anh cô nương bĩu môi: “Ai muốn đi theo ngươi, ta đi cùng bọn họ! Không phải chỉ là dọn sạch dược điền sao, dọn thì dọn, có gì khó, bọn họ dọn, ta cũng dọn!”
“Ngươi đúng là muốn khiến ta tức chết mà! Tùy ngươi!” Quỷ Y trở vào ngôi nhà gỗ nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Quỷ Y đi rồi, dược hầu lấy tới một mẻ hạt giống mới.
Đoàn người đồng tâm hiệp lực thu dọn dược điền.
Diệp Thanh không thể đi lại nên ngồi nghỉ dưới bóng cây, dùng lá cây phe phẩy làm quạt.
Mấy hạt giống này nhìn giống như là hạt giống bình thường, trên thực tế có khi xuống mồ rồi chúng cũng chưa nảy mầm, Anh cô nương dặn dò mọi người thật kỹ càng, phải vùi hạt giống xuống đất thế nào, chôn sâu bao nhiêu mới có thể khiến chúng nảy mầm nhanh nhất, một ngày phải tưới bao nhiêu nước, buổi tối dùng đèn sưởi ấm mấy canh giờ, vô cùng phức tạp.
Anh cô nương rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Quỷ Y, dược hầu không dám chậm trễ, nhanh chóng đi nấu trà, Anh cô nương hướng dẫn xong vừa lúc có thể ngồi dưới bóng cây cùng Diệp Thanh thưởng trà.
Diệp Thanh không khách khí nói: “Giờ xem ra, cha ngươi tính tình xấu như vậy, khó trách nương ngươi bỏ hắn mà đi.”
Suy nghĩ này giống với suy nghĩ của Anh cô nương.
Nàng tiếp lời: “Cho nên mới nói một cây làm chẳng nên non, lão nhân chết tiệt kia bị vứt bỏ cũng đáng.”
Thật vất vả mới gieo hết hạt giống, Diệp Tống và Tô Tĩnh lại dốc lòng chăm sóc, thay phiên trông coi, cơ hồ cũng chưa dừng lại nghỉ ngơi chút nào, hai ba ngày sau rốt cuộc hạt giống cũng nảy mầm.
Diệp Tống khách khí nói với Quỷ Y: “Mong tiền bối chữa trị cho xá muội, tại hạ vô cùng cảm kích.”
Kết quả Quỷ Y nói trở mặt liền trở mặt, vẫy vẫy tay nói: “Buồn cười, nể mặt Anh Tử lão phu không dùng các ngươi làm dược nhân đã là tốt lắm rồi, từ đâu tới thì lăn về đó, lão phu không rảnh tiếp các ngươi.”
Lúc này Tô Tĩnh mới lười biếng đứng lên, phủi phủi bùn đất trên vạt áo, hơi thở tràn ngập hương sơn dã nhưng lại không hoàn toàn thuộc về nơi này, phảng phát như ở trong bất cứ hoàn cảnh nào hắn cũng có thể dung hợp được.
Tô Tĩnh híp mắt cười, trong mắt ám dương quang, vòng qua vai Diệp Tống nhặt lá cây vướng trên vai nàng nói: “Không thể dùng phương pháp bình thường đối phó với người bất thường được, Quỷ Y sao có thể chấp nhận chúng ta dễ dàng như thế.
Rốt cuộc Quỷ Y cũng không phải người bình thường.
Lời này nâng Quỷ Y lên khiến hắn hơi lộ ra đắc ý.
Tô Tĩnh nhìn dược điền nói: “Đống dược này nếu dùng một mồi lửa đốt sạch thì thật đáng tiếc, nếu lấy đi bán không chừng có thể kiếm được không ít tiền”, ánh mắt mất hồn dừng trên người Anh cô nương, tiểu cô nương run run, trong lòng biết nam nhân này chắc chắn không có ý tốt, “Còn một tiểu muội như hoa như ngọc này nữa.”
Quỷ Y tức giận, muốn đuổi bọn họ ngay lập tức ra khỏi Dược Vương Cốc.
Lúc này, Tô Tĩnh từ trong ngực lấy ra hai thứ, một phong thư và một bình nhỏ, bên trong bình chứa máu đỏ sậm thu hút sự chú ý của Quỷ Y.
Tô Tĩnh tiếp tục nói: “Thật không dám giấu diếm, ngoài việc chữa trị cho hai chân của A Thanh, chúng ta còn một chuyện muốn nhờ, đó là hy vọng thần y có thể giúp chúng ta tìm được thuốc giải cho trùng cổ này.
Tại hạ nghe nói, thần y và Quỷ Độc vốn là phu thê, các hạ đi theo hướng cứu người, Quỷ Độc lại chuyên trùng cổ, nếu thần y không thể tìm được giải dược chẳng phải sẽ chịu thua Quỷ Độc sao?”
Quỷ Y vẫn còn giữ được lý trí, không dễ bị kích tướng như Anh cô nương, hắn mỉa mai cười hai tiếng: “Ngươi tưởng có thể dùng kế kích tướng được sao?”
Tô Tĩnh vẫn giữ nụ cười: “Đương nhiên là không dùng được, nên chúng ta đành phải dùng một biện pháp.” Hắn đưa ánh mắt qua, thị vệ liền bắt Anh cô nương lại.
Anh cô nương nghẹn đỏ mặt vừa đánh vừa mắng: “Ngươi là cái đồ hỗn cẩu, tiểu nhân, không được phi lễ bổn cô nương!”
Quỷ Y hừ lạnh một tiếng, cầm lấy bình nhỏ trên tay Tô Tĩnh, mở nắp ra ngửi một chút nói: “Đi vào rồi nói.” Còn không quên trừng mắt nhìn Anh cô nương một cái, “Đưa nó đi theo!”
Tô Tĩnh đưa phong thư qua: “Nghe nói đây là một đại phu nổi danh nào đó ở kinh thành gửi thần y, thần y có muốn xem qua không?”
“Lão phu không rảnh xem, xé đi!”
Diệp Tống đi theo bên người Tô Tĩnh, thấy Tô Tĩnh sờ sờ mũi, nghe lời xé đi.
Hắn nhìn Diệp Tống, nhỏ giọng cười nói: “Có phải biện pháp của ta rất hữu dụng không?”
Diệp Tống cũng cười, nâng bước vào cửa đáp: “Ngươi lợi hại nhất”.
Lời này khiến Tô Tĩnh sửng sốt.
Quy Dĩ đặt Diệp Thanh lên ghế, lão nhân sờ nắn thử cặp xương bánh chè của Diệp Thanh nói: “Xương cốt đã bị gãy thành như vậy còn tìm ta làm gì?”
Diệp Tống đáp: “Nếu không bị gãy thành như vậy cũng sẽ không tới tìm thần y.”
Nhưng hiển nhiên Quỷ Y đối với lọ máu mà Tô Tĩnh mang đến hứng thú nhiều hơn so với chân của Diệp Thanh.
Hắn đặt bình máu ở một bên, lấy giấy bút viết viết một đống đồ, sau đó không nói một lời liền rời đi..