Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 179: Kết Thành Đồng Minh
Tô Tĩnh tiếp tục cười tủm tỉm, làm bộ dáng mê người nói: “Nói vậy có nghĩa là ngươi biết đường tới Dược Vương Cốc?”
“Hừ, Dược Vương Cốc nho nhỏ sao ta có thể không biết, tốt xấu gì ta cũng từng sinh hoạt ở đó bảy tám năm, cơ quan bên trong…” Nói được một nửa, Anh cô nương dừng lại, ý thức được có gì đó không thích hợp, nhìn đám người Tô Tĩnh, “Các ngươi muốn tới Dược Vương Cốc?”
Tô Tĩnh gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta đường xa từ kinh thành tới đây chính là muốn tới Dược Vương Cốc.”
Anh cô nương lập tức nhảy dựng lên, cả giận nói: “Các ngươi đúng là hảo thâm trầm kế! Chẳng lẽ ngay từ đầu cho ta lên thuyền là muốn lợi dụng ta?”
Diệp Thanh cùng Quy Dĩ nhìn Diệp Tống, Diệp Tống nhìn Tô Tĩnh, nếu nói lợi dụng, ba người bọn họ đúng là oan uổng thực sự, đến cô nương này tên họ là gì cũng không hỏi, đã bảo Tô Tĩnh cho lên thuyền.
Nếu nói lợi dụng, có lẽ chỉ có Tô Tĩnh lợi dụng.
Có điều mọi người đều hoài nghi chính là, chẳng lẽ ngay từ đầu Tô Tĩnh đã biết lai lịch của Anh cô nương sao?
Tô Tĩnh vô tội nói: “Này, do ngươi bị người ta đẩy xuống sông, ta có lòng tốt thấy chuyện bất bình nên ra tay cứu giúp, sau đó cũng là ngươi bắt ta làm người tốt phải tốt tới cùng đi cùng ngươi trừng trị tên phụ lòng, ngươi lại nói ngươi muốn đi Cô Tô, chúng ta mới tiện đường cho ngươi đi cùng, tiểu cô nương như ngươi đúng là không có lương tâm, mắt thấy sắp tới Cô Tô, liền muốn qua cầu rút ván trở mặt không nhận quen biết nữa đúng không? Ngươi nếu muốn qua cầu rút ván, cũng không cần hắt nước bẩn vào người khác như thế.”
Tô Tĩnh nói cực kỳ trôi chảy, khiến Anh cô nương á khẩu không trả lời được.
Hình như, Tô Tĩnh nói cũng có chút đạo lý…Ban nãy ở dưới nước, nàng mới nói ra lai lịch của mình.
Phàm là người trên giang hồ đều biết, Quỷ Độc và Quỷ Y, một người tính khí hỏa bạo, một người dầu muối không ăn, nói chung đều không phải người dễ chọc.
Nhưng chuyện này cũng quá trùng hợp đi.
Không hiểu là duyên phận hay oan nghiệt nữa.
Anh cô nương tự mình suy nghĩ, méo miệng nói: “Cứ tạm thời coi như ngươi nói đúng, nhưng ta đâu phải người qua cầu rút ván! Các ngươi muốn đi Dược Vương Cốc làm gì?”
Diệp Tống đáp: “Tìm Quỷ Y chữa bệnh.” Nói xong liền chỉ hai chân Diệp Thanh.
Anh cô nương cảnh giác hỏi: “Vậy sao các ngươi biết ta có quan hệ với Dược Vương Cốc? Không nhiều người biết cha ta là…”
Diệp Tống cười cười nói: “Không phải vừa rồi ngươi nói cha ngươi là Cô Tô đệ nhất thần y sao, này không phải Quỷ Y thì ai? Chúng ta không bức ngươi, là tự ngươi nói.”
Anh cô nương hối hận che miệng: “Ta sơ suất quá, lại bị các ngươi dụ dỗ.”
Tô Tĩnh hướng dẫn từng bước nói: “Ngươi xem, dọc đường đi chúng ta cũng giúp ngươi không ít, tuy chưa nói tới tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, nhưng tốt xấu gì cũng cùng ý tứ? Vừa rồi ngươi có nói tới cơ quan của Dược Vương Cốc…”
Anh cô nương căm giận trừng mắt nhìn Tô Tĩnh: “Ngươi quả nhiên là nam nhân thúi!” Nói xong nàng liền tránh xa Tô Tĩnh, đi sang hướng khác, ngồi lên ghế không thèm để ý tới hắn.
Diệp Tống không mặn không nhạt nói: “Không cần làm khó xử nàng.
Nói vậy chắc hẳn nàng ta đã lâu rồi không tới Dược Vương Cốc, cho dù Dược Vương Cốc có cơ quan thì mấy năm cũng đã thay đổi, nàng có thể không đi vào được nữa.
Huống hồ, độc và y tương khắc, chắc nàng cũng sợ không dám tiến vào Dược Vương Cốc đâu.
Dù sao cũng sắp tới Cô Tô rồi, muốn tìm Dược Vương Cốc cũng không khó.”
Anh cô nương lại nổi quạo: “Lời này của ngươi có ý gì? Ngươi đừng hòng kích tướng ta, ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không mắc mưu! Ai nói ta không vào được, cho dù mỗi ngày Dược Vương Cốc thay đổi cơ quan một lần ta cũng có thể phá được! Cái gì nói ta sợ hãi không dám vào Dược Vương Cốc, lão nhân đáng chết kia dám khi dễ nương ta, chỉ cần ta muốn là có thể đi vào cắt hết tóc của hắn, phá hủy ruộng thuốc của hắn!”
Diệp Tống cười như không cười: “Xem ra ngươi thường xuyên làm vậy?”
Anh cô nương vênh váo hướng lên trời: “Đó là đương nhiên! Còn chưa có nơi nào bổn cô nương muốn vào mà không vào được!” Sau đó như nhận ra điều gì, bình tĩnh lại, trong lòng lạnh đi, khóc không ra nước mắt, “Này, cái đồ nữ nhân độc ác nhà ngươi, dám kích tướng ta…”
“Có thể đưa chúng ta đi Dược Vương Cốc không?”
“Muốn đi thì tự các ngươi đi đi, có liên quan gì tới ta chứ! Ta sẽ không đưa các ngươi đi, ta cũng chả có lợi lộc gì!”
“Ngươi không nghĩ tới chuyện làm hòa với cha ngươi như lúc ban đầu sao?”
“…Đó là chuyện của bọn họ, ta chưa hề nhúng tay vào.”
Tô Tĩnh đang muốn lặng yên xuống sân khấu, hắn tin tưởng Diệp Tống có thể thu phục tiểu cô nương này, chỉ là trong lòng cứ có cảm giác không ổn, hắn còn chưa kịp tránh thoát, Diệp Tống đã bắt được hắn, cười nói: “Hay là, ta cho ngươi mượn nam nhân thúi này hai ngày?”
Anh cô nương giật giật nhìn Tô Tĩnh, khí thế tức khắc bị đánh bay hơn phân nửa, nhìn Diệp Tống nói: “Ngươi đem nam nhân của ngươi cho ta mượn dùng, ngươi gọi đấy là trượng nghĩa sao?”
Tô Tĩnh lấy lòng nhìn Diệp Tống: “Giao dịch của nữ nhân, có thể đừng kéo nam nhân vô tội vào không?”
Anh cô nương tức khắc có chút đồng tình với Tô Tĩnh, nói: “Chỉ là ngươi quá già rồi, ta đã không còn thích ngươi nữa.
Nhưng nữ nhân này cũng không có tình nghĩa, nàng muốn một chân đá văng ngươi, để đi tìm người trẻ hơn.
Bắt ta quản ngươi, ta không thèm.”
Tô Tĩnh muốn thổ huyết.
Còn chưa được bao lâu, hắn đã bị ghét bỏ rồi sao? Nữ nhân đúng là thay đổi chóng mặt.
Diệp Thanh không quên vui sướng khi người khác gặp họa mà bỏ đá xuống giếng: “A ha ha ha Tô Tứ, ngươi xem tiểu cô nương đều ghét bỏ ngươi!”
Diệp Tống trực tiếp hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
Anh cô nương suy nghĩ nói: “Cùng các ngươi đi Dược Vương Cốc cũng không phải là không thể, bên trong Dược Vương Cốc có một tòa nhà hình tháp bị khóa lại, hẳn là cất giấu không ít bảo bối, khóa kia ta đã thử nhiều cách cũng chưa thể mở được ra, nếu các ngươi giúp ta cạy khóa, ta sẽ đi cùng các ngươi.”
“Được, một lời đã định.”
Này có tính là ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng không?
Ban đêm, nhóm người trải qua một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, đẩy cửa sổ ra, nghênh mặt đón gió sông lành lạnh, khiến thần thanh khí sảng.
Trời còn sớm, trên mặt sông sương giăng đầy, ánh mặt trời màu vàng nhạt như có như không xuyên qua màn sương.
Nhìn ra xa, có thể thấy được bến tàu thành trấn mờ ảo.
Trên boong thuyền truyền đến tiếng Diệp Thanh kinh hỉ gọi to: “Mau tới đây, ta thấy bờ rồi!”
Diệp Tống ra cửa vừa lúc gặp Tô Tĩnh cũng vừa ra tới.
Một thân màu tím xuyên qua mí mắt, Tô Tĩnh duỗi người, ngáp dài, ánh mắt vẫn còn vẻ buồn ngủ chưa tiêu tan hết, lúc thấy Diệp Tống, càng thêm vẻ lười biếng, thanh âm mang theo chút quyến rũ, nói: “A Tống, sớm a.”
Diệp Tống nhìn hắn, ngón tay thon dài trắng nõn tùy ý vén tóc lên, từ trong lồng ngực rút ra một chiếc trâm gỗ đơn giản, ngậm vào miệng, chờ đem tóc dài chải vuốt lại liền linh hoạt dùng trâm gỗ tùy ý búi lại.
Nhất cử nhất động so với nữ nhân khi vấn tóc còn đẹp hơn.
Tô Tĩnh thấy Diệp Tống nghiêm túc nhìn mình, vui đùa nói: “Ngươi có phải sắp yêu ta rồi không?”
Diệp Tống đi qua bên người hắn, bình tĩnh nói: “Đừng có mới sáng sớm đã ngứa đòn rồi.”
Bên tai liền truyền đến tiếng cười sung sướng của hắn.
Mọi người tùy tiện ăn sáng, thuyền chậm rãi vào bờ.
Lênh đênh trên sông mấy ngày liền, chưa bao giờ cảm thấy đất liền lại đáng yêu như vậy.
Chờ người chèo thuyền buộc cố định thuyền xong, mọi người lần lượt rời thuyền, phản ứng đầu tiên khi đứng trên mặt đất chính là dậm hai chân.
Bến tàu Cô Tô còn lớn hơn Mẫn Thành rất nhiều, phồn hoa không kém.
Thuyền tới thuyền lui không dứt, không chỉ có thuyền chở hàng hóa, mà còn có không ít thuyền hoa lướt trên mặt sông.
Đường phố trong thành của Cô Tô, hai bên đều là gạch xanh nhà ngói mang đặc trưng của Giang Nam, đường xá náo nhiệt, thật sự vô cùng hoa lệ.
Anh cô nương cười nói: “Các ngươi tới đây, ta chính là chủ nhà.
Giờ có muốn tới nhà ta không, ta sẽ bảo nương ta chiêu đãi các ngươi thật tốt.”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
Để Quỷ Độc chiêu đãi ư, thôi xin, đi vào rồi, không biết có còn ra được không nữa.
Anh cô nương đắc ý nói: “Hừ, coi như các ngươi thức thời.
Nếu không ta bảo nương ta độc chết các ngươi.
Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm, chờ bổn cô nương ăn no, sẽ quyết định lộ trình tiếp theo.
A, đã lâu không ăn đồ ăn quê nhà, nhớ muốn chết.”
Nói xong nàng liền chạy về phía trước, tìm tửu lầu nổi danh nhất Cô Tô, đứng ở cửa cười hì hì nói: “Ta nói trước, trên người ta không có tiền, tiền ăn đều tính cho các ngươi.”
Diệp Tống nhớ tới gì đó, đẩy đẩy Tô Tĩnh nói: “Một ngàn lượng ngân phiếu, lát nữa mang tới cho ta.”
Tô Tĩnh giật giật khóe miệng: “Đợi về kinh thành không được sao?”
“Không được, để càng lâu, trí nhớ ngươi càng không tốt.”
Diệp Thanh tò mò nhìn qua hỏi: “Nhị tỷ, tỷ lẩm bẩm gì với Tô Tứ thế.”
Diệp Tống học theo bộ dáng Tô Tĩnh, lộ ra nụ cười tủm tỉm gian xảo nói: “Tính sổ.
Anh cô nương, ngươi về rồi không cần báo cho nương ngươi một tiếng sao?”
Anh cô nương đã bị tiểu nhị dẫn lên lầu hai, chuẩn bị vào nhã gian, nàng phải nhân cơ hội ăn thật đã.
Nàng quay đầu lại, nói: “Không cần a, nương ta so với ta còn hành tung bất định hơn, nàng chỉ cần biết ta không sao là được rồi.”
“Nàng làm sao biết ngươi thế nào?” Diệp Thanh tò mò hỏi.
Vào nhã gian ngồi xuống, Anh cô nương cầm thực đơn chọn rất nhiều đồ ăn, chờ tiểu nhị ra ngoài, nàng mới tiến tới bên người Diệp Thanh, vạch tay áo mình lên cho nàng xem.
Diệp Thanh sợ tới mức rụt người lại.
Chỉ thấy trên cánh tay trắng nõn của Anh cô nương lộ ra một cái tơ hồng uốn lượn.
Anh cô nương vui vẻ buông ống tay áo xuống nói: “Cái này là do nương ta đặt vào thân thể ta gọi là đường sinh mệnh, nếu nương ta có chuyện, tơ hồng sẽ chuyển thành màu tím, trên tay nàng cũng có đường sinh mệnh của ta, cách hoạt động giống nhau.”
Tô Tĩnh và Diệp Tống liếc nhau.
Cái này gọi là cổ trùng? Xem ra, nương của Anh cô nương không chỉ giỏi về độc, mà còn giỏi về cổ.
Khó trách Quỷ Y cũng tiếp xúc qua độc vật.
Đồ ăn được bày lên, nhóm người vui sướng ăn ngấu nghiến.
Anh cô nương phồng cả một miệng nói: “Ăn đi ngon lắm, đồ ăn ở đây là do đầu bếp đỉnh nhất Cô Tô làm đó!”
Diệp Tống và Diệp Thanh căn bản không trả lời nàng, cứ một đũa lại một đũa liên tiếp gắp đồ ăn.
Tô Tĩnh thong thả ung dung cười đáp: “Ừm, hương vị quả nhiên không tồi, có đặc trưng của địa phương.”
Ra khỏi tửu lầu, đoàn người đi trên đường cái.
Diệp Tống ra hiệu Tô Tĩnh, Tô Tĩnh ôn tồn lễ độ cười nói: “Anh cô nương, giờ chúng ta đi Dược Vương Cốc được chưa?”
Anh cô nương vừa xỉa răng vừa đáp: “Ta vừa định hỏi các ngươi xem muốn đi bây giờ hay buổi tối mới đi.
Nếu bây giờ đi có lẽ lúc tới Dược Vương Cốc cũng là nửa đêm rồi.”
Diệp Tống nói: “Giờ đi thì nửa đêm mới tới nơi, nếu để tối đi thì chỉ đi được nửa đường.”
Anh cô nương gật đầu: “Có vẻ ngươi là người chỉ xem trọng thời gian mà không xem trọng hiệu suất.”
“Còn phải xem là chuyện gì.”
“Ta xem trọng ngươi, hiện tại cần chuẩn bị vài thứ, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.” Anh cô nương dẫn bọn họ đi tới các cửa hàng mua đồ cần thiết, “Từ trước tới nay ta đều đi vào buổi tối.”
Chuẩn bị xong dây thừng móc sắt và các đồ dùng khác, Anh cô nương ném cho mỗi người một bộ, cái này có chỗ nào giống đi bái phỏng Quỷ Y ở Dược Vương Cốc, nhìn giống như sắp đi gây án thì đúng hơn.
Ra khỏi thành Cô Tô, mọi người đều đi theo Anh cô nương.
Đường lên núi có chút khó đi, có vài chỗ bùn lầy dẫm vào là bị lún xuống, lúc này cần phải có móc sắt cắm vào rễ cây bên cạnh mới qua được.
Diệp Thanh đi xe lăn không dùng được, Quy Dĩ cõng nàng cũng không hề có vẻ cố sức, bước đi vô cùng chắc chắn.
Diệp Thanh tò mò hỏi: “Dược Vương cốc không phải cốc mà là núi sao?”
Anh cô nương đáp: “Ngươi biết cái gì, Dược Vương Cốc đương nhiên là cốc, giờ mới bắt đầu đi, còn một đoạn đường dài nữa mới tới.
Chúng ta đang đi vòng đường xa.”
“A?” Diệp Thanh nghi hoặc hỏi, “Vì sao phải đi đường vòng? Nếu đây là đường xa, có nghĩa còn đường gần hơn, sao chúng ta không đi đường gần?”
“Lối tắt qua núi buổi tối mới hiện ra phương hướng, có dã thú trông giữ nên ban ngày không có cách đi qua.” Anh cô nương vừa đi vừa nói, “Do các ngươi bảo phải lập tức lên đường, đành phải đi đường này.”
Nhóm người leo núi một lúc lâu đều đã thở hồng hộc, đây là ngọn núi cao nhất ở Cô Tô, nhìn như sắp tới đỉnh nhưng mãi cũng chưa thấy đến, vô cùng dọa người.
Mãi mới tới đỉnh núi, ngắm mây mù lượn lờ, phong cảnh mênh mông, mọi người đều có cảm giác như những ngọn núi xung quanh đều là mấy mỏm đá nhỏ.
Anh cô nương đứng trên đỉnh núi nhìn bốn phương tám hướng, cuối cùng cũng thấy dám dây đằng ở bên dưới một huyền nhai.
Nàng lột dây đằng ra, lập tức lộ ra một đầu dây thừng to bằng hai ngón tay, mà đầu còn lại, do bị sương mù vây quanh dày đặc nên không ai biết được thông tới chỗ nào.
Anh cô nương kéo dây thừng, vẫn còn khá chắc, quay đầu nói: “Các ngươi đi theo dây thừng này xuống dưới.
Cũng hai ba năm rồi ta chưa đi đường này, không biết còn chắc chắn không, ngã chết ta không chịu trách nhiệm a.
Các ngươi ai đi trước?”.