Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 167: Ám Đạo
Bỗng nhiên mắt phượng của Tô Tĩnh lướt qua tượng Phật lập tức dừng lại, đưa mắt trở về.
Một tay tượng Phật đặt trên bụng, một tay đặt trước ngực.
Dưới ánh nến, ở cánh tay phía trên hình như có phát ra ánh sáng lờ mờ.
Tô Tĩnh đi tới chạm tay vào cánh tay kia, trên ngón tay có treo một thứ.
Diệp Tống tập trung nhìn vào, hình như là khóa như ý Tiểu Bảo vẫn mang trên người.
Đúng lúc Tạ Minh tiến vào, sốt ruột mồ hôi đầy đầu hỏi: “Các vị có tìm thấy Tiểu Bảo không? Nó không thể có việc gì được! Ta cũng chỉ có một mình Tiểu Bảo là nhi tử!” Nói xong hắn đột nhiên nhìn thấy khóa như ý trên tay Tô Tĩnh, tức khắc cả người đều xuội lơ, quỳ trên mặt đất, “Tại sao chỉ có khóa như ý, Tiểu Bảo đâu? Vì sao lại xuất hiện ở đây…”
Diệp Tống mượn lực Tô Tĩnh, không khách khí dẫm một chân lên bàn thờ ngay trước tượng Phật, tinh tế quan sát cánh tay Phật Tổ kia.
Ban nãy đứng phía dưới khó phát hiện, giờ đứng sát lại mới thấy màu sắc của bàn tay này so với các cánh tay khác nhạt hơn một chút.
Tựa như có người thường xuyên sờ vào đây nên bị mới phai nhạt đi như vậy.
Diệp Tống mím môi, thả tóc xuống, ở góc độ của Tô Tĩnh nhìn lên thấy nàng có vài phần tuấn tú.
Hắn thấy Diệp Tống định sờ vào, nhắc nhở: “Cẩn thận có ám khí.”
Diệp Tống cảnh giác, chạm vào cái tay kia, ban đầu không có phản ứng gì.
Nàng vặn thử các góc độ, cuối cùng cánh tay cũng chuyển động, bàn tay đang ngửa lên giờ bị xoay xuống úp xuống dưới.
Tô Tĩnh thấy thế lập tức ôm lấy eo nàng áp vào ngực, bàn tay xoay thêm một vòng nữa rồi dừng lại, sợ từ trong cơ quan sẽ có ám khí bay ra.
Lúc này, cơ quan bị mở ra, tượng Phật nhẹ nhàng đong đưa, phía sau hiện ra một ám đạo.
Tô Tĩnh buông Diệp Tống, hai người đứng ở cửa nhìn xuống, bên dưới tối om không nhìn được gì, ánh nến lờ mờ chiếu sáng được mấy bậc thang.
Sắc mặt Tạ Minh trắng bệch, không thể tin tưởng nói: “Tiểu Bảo bị bắt đi ở đây sao? Không…”
Hắn lập tức triệu tập toàn bộ gia đinh trong nhà, cầm đuốc đi xuống tìm kiếm.
Tô Tĩnh nói: “Đừng rút dây động rừng, ai biết bên dưới sẽ có gì.”
Diệp Tống cầm một cây đuốc cũng nói: “Tạ lão gia cứ kiên nhẫn chờ trên này, chúng ta xuống trước xem sao đã.”
Tô Tĩnh ném khóa như ý cho Tạ Minh, nói: “Lão phu nhân cho Tạ Tiểu bảo thứ này, có chút tà hồ.
Bên trong viết tên đại ca ngươi.” Dứt lời hai người liền bước xuống ám đạo.
Chỉ có mặt trên bậc thang là được xây bằng đá, còn mặt đất bên dưới lại là bùn lầy.
Diệp Tống giơ cây đuốc lên nhìn, có thể thấy chỗ này là do người đào, bốn phía đều là một mảnh đen nhánh, cây đuốc chỉ có thể miễn cưỡng chiếu một góc nhỏ.
Bỗng nhiên Diệp Tống không chú ý dưới chân, bị vướng phải thứ gì lảo đảo ngả về phía trước.
May mà Tô Tĩnh kịp thời bắt lấy tay nàng kéo trở về: “Ngươi đưa cây đuốc cho ta, ánh sáng quá mờ không thể thấy rõ bốn phía.” Nói xong không đợi Diệp Tống cự tuyệt đã chủ động lấy cây đuốc trên tay nàng, tay còn lại nắm lấy tay nàng, từ đầu tới cuối không hề thả lỏng.
Quả nhiên, không cầm đuốc nữa, Diệp Tống cảm thấy tầm mắt phía trước rõ ràng hơn nhiều, có thể thấy được mặt đường.
Nhưng Tô Tĩnh nắm tay làm nàng rất không thoái mái, tránh thoát ra không được, hắn lại nắm càng chặt hơn.
“Buông ra.”
“Không buông.” Tô Tĩnh lại nói, “Nếu lát nữa lại té thì sao?”
“Giờ ta có thể thấy rồi, sẽ không té ngã nữa.” Diệp Tống đáp.
Tô Tĩnh nghiêng đầu nhìn nàng, cong môi cười sáng lạn: “Ta không nói ngươi, mà nói bản thân ta.
Ngươi thấy được, ta lại không thấy a, ngươi phải trông chừng ta.”
“Ngươi lại thiếu đòn à, có thể nói ra mấy lời như vậy.
Công phu ngươi tốt như vậy sao có thể ngã được.”
Tô Tĩnh hỏi ngược lại: “Công phu ngươi cũng không kém a, còn là Võ Trạng Nguyên, sao vừa nãy cũng suýt té ngã?”
Diệp Tống nghẹn lời.
Tô Tĩnh lại nói: “Ta biết rồi, ngươi cố ý, chính là muốn ta đỡ ngươi, mượn cơ hội nhào vào ngực ta.
Nếu ngươi muốn vậy thì cứ nói trực tiếp với ta là được, không cần phải giả bộ té ngã, ta có thể ôm ngươi bây giờ luôn.”
Nói xong, hắn đúng là không biết xấu hổ vươn tay ôm lấy hông nàng, lộ ra ý cười xấu xa.
Diệp Tống theo bản năng tính nâng một chân lên đá Tô Tĩnh dán vào tường.
Tô Tĩnh cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng nháo, chúng ta còn phải đi tìm Tiểu Bảo.”
Hai người cãi nhau ầm ĩ suốt cả quãng đường.
Tô Tĩnh lại là kiểu thích ngược, Diệp Tống càng đánh, hắn lại càng hăng say, trên người đã dính đầy bùn đất, còn nói: “Ngươi xem ngươi đanh đá như vậy, về sau ai dám lấy ngươi.
Người nào yếu đuối đã bị ngươi đánh vài cái là chết, còn người mạnh hơn sẽ không giống ta mà nhường ngươi như vậy đâu.”
Diệp Tống nhướng mày: “Nói như vậy, về sau có phải ta nên tìm một nam nhân cường đại mà lại biết nhường ta như ngươi không?”
Tô Tĩnh gật đầu: “Không tồi không tồi.”
Diệp Tống lười để ý hắn, quay đầu tiếp tục đi: “Có vẻ từ khi rời kinh thành ta liền muốn đánh ngươi.
Ngươi có thể đừng lúc nào cũng như thiếu đòn được không.”
Tô Tĩnh như suy tư gì: “Nói mới thấy, hình như đúng là vậy.
Trước kia ở kinh thành, ngươi không phải cứ động một chút lại đánh người như vậy, chẳng lẽ đây là một loại phương thức biểu đạt tình cảm của ngươi? Nói rõ một chút, hình như bắt đầu từ sau buổi tối lúc ngươi tắm ta ôm ngươi thì phải…”
Diệp Tống nhanh chóng giơ tay làm động tác muốn tát Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh tay mắt lanh lẹ, nhẹ nhàng chặn lại, còn ngửi ngửi tay nàng, buồn cười nói: “Ta thật sự không nhìn thấy gì.”
“Hỗn trướng.”
Hai người đi được non nửa canh giờ trong ám đạo, xung quanh có cả thượng sườn núi và hạ sườn núi, rốt cuộc cũng tới điểm cuối cùng.
Tại đó có một cái bậc thang bằng đá.
Hai người cẩn thận đi lên, trên đỉnh có một cửa đá, tìm kiếm một chút mới thấy chốt mở, hai người vào trong nhìn một lúc, không biết bản thân đang ở chỗ nào.”
Đây hình như là một thạch thất hình vuông không lớn không nhỏ.
Đi qua thạch thất này lại tới một cái thạch thất lớn hơn nữa, bốn phía còn có vài gian thạch thất giống nhau như đúc, tất cả thạch thất đều trống rỗng, không có thứ gì.
“Ngươi đoán xem, chúng ta đang ở chỗ nào.” Diệp Tống cười như không cười nói.
“Ta đoán a”, âm thanh Tô Tĩnh chậm rãi nhu nhu, như là nhất uyển chuyển ca, lại như là rượu say lòng người, mang theo âm khàn khàn, mê hoặc nhẹ nhàng nói, “Chúng ta đang ở mộ Tạ Trường An.”
Diệp Tống híp mắt nhìn hắn, sườn mặt được ánh lửa chiếu sáng lại càng nhu mỹ, dùng giọng mũi nói: “Sao? Ngươi dựa vào đâu mà đoán vậy?”
Tô Tĩnh giơ cây đuốc chiếu sáng trung tâm đang chất đống một đống hòn đá đều bị mài giũa thành hình vuông.
Trong đó còn có mấy cây hình tròn, trên mặt đất rơi vãi mấy con sư tử đá.
Giống hệt lúc ở mộ Tạ Trường An.
Nơi này so với bên ngoài lạnh hơn rất nhiều, đang là giữa mùa hè lại có một cỗ nồng nặc hàn khí vọt tới, như là từ mặt đất bay lên, lại như từ một trong các con đường kia tràn ra.
Diệp Tống và Tô Tĩnh đi vào một con đường tối om, so với bốn phía đây có lẽ là trục đường chính.
Tô Tĩnh bảo hộ Diệp Tống phía sau lưng, hắn đi phía trước, mỗi bước đều chậm rãi cẩn thận: “Mộ này quá rộng lớn, giống như hoàng lăng vậy.”
Diệp Tống đáp: “Hơn nữa còn là một khối bảo địa, thiên nhiên âm hàn.” Thực tế nàng cũng chưa một lần thấy qua hoàng lăng, đây cũng là lần đầu tiên thấy mộ thất, khó tránh khỏi tò mò, “Ngươi nói thử xem hoàng lăng trông như thế nào?”
Có vô số trân bảo? Chôn cùng vô số mỹ nữ? Có phải giống như trong TV, bị tuẫn táng theo không, nghe nói còn có ngọc phiến, có thể bảo quản thi thể hàng năm không bị thối rữa.
Tô Tĩnh nhìn nàng, nở nụ cười, ánh mắt diễm liễm: “Ngươi rất muốn biết sao? Thế này đi, sau này gả cho ta, là có thể được an táng ở đó rồi, đến lúc đấy liền biết nó là cái dạng gì.”
Diệp Tống lười cùng hắn tranh cãi, nhướng mày nói: “Vậy sao Hiền Vương phi quá cố lại không được táng nhập hoàng lăng?”
Tô Tĩnh sửng sốt một chút nói: “Ngươi đúng là cái hay không nói, nói cái dở.
Hoàng lăng có cây mai sao, ta có thể ngày ngày đi bồi nàng sao, một mình nàng ấy ở đấy sẽ rất lạnh lẽo?” Hắn đập tay lên vai Diệp Tống, lại nói, “Cho nên về sau, nếu ta có lấy vợ nữa, nhất định phải có mệnh ngạnh tai họa giống ta, sống cùng sống, chết cùng chết, như vậy sau khi chết mới có thể táng cùng nhau, không cảm thấy tịch mịch.”
Diệp Tống cười nhẹ, không hào hứng, không châm chọc, bình tĩnh đạm nhiên: “Ta còn tưởng sau khi chết ngươi muốn cùng Hiền Vương phi hợp táng bên nhau.”
“Cái này ngươi lại không hiểu rồi.” Ngón tay Tô Tĩnh quấn vài sợi tóc Diệp Tống, từ từ nói, “Chờ ta sau khi chết tới địa phủ, nàng nhất định đã chuyển thế đầu thai rồi, ta sao có thể muốn kéo chân nàng ấy được? Cho dù có kiếp sau, lúc nàng ấy gả chồng, ta có khi còn chưa được sinh ra, chẳng lẽ muốn dây dưa làm nhi tử nàng ấy? Loại này ta sẽ không làm đâu?”
“Ngụy biện.” Diệp Tống nói, “Ngươi cũng tin đầu thai chuyển thế?”
“Con người nên có lòng tin vào một điều gì đó mới tốt.”
“Tín ngưỡng sao, ta hiểu.” Diệp Tống nghĩ tới cảnh ngộ của mình cùng với lão thần côn đã giúp nàng tới thế giới này, gật gật đầu, “Nên tin.
Nói không chừng thực sự có thật.”
Ai biết vừa nói xong, Diệp Tống đột nhiên cảm giác mặt đất dưới chân sụt xuống.
“A, cẩn thận!” Tô Tĩnh nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo nàng lên, ôm eo mượn lực bay lên phía trước, trong lòng trầm xuống, quay đầu giơ đuốc lên chiếu sáng.
Chỉ thấy con đường bọn họ từng đi qua vốn là các khối đá hình vuông nhô lên mà thành, giờ những khối đá ấy đang lần lượt rớt xuống.
Hết chương 167
Tĩnh ca ca mặt dày không ai bằng rồi =)))).