Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 16: Hậu Quả Không Tưởng Tượng Được


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 16: Hậu Quả Không Tưởng Tượng Được


Nam Xu lau nước mắt, một lần nữa lộ ra tươi cười, nói: “Tỷ tỷ nói đúng, chỉ cần Vương gia toàn tâm toàn ý yêu ta, ta đã thỏa mãn rồi.” Nàng nhìn thoáng qua cầm, tâm huyết dâng trào liền đề nghị nói: “Cảnh đẹp trước mắt, chọn ngày không bằng gặp ngày, muội muội cũng muốn thỉnh giáo cầm nghệ của tỷ tỷ.

Hay tỷ tỷ cũng đàn một khúc trợ hứng đi?”
Diệp Tống phản ứng cực kì bình tĩnh, mặt vô biểu tình: “Ta không biết đàn.”
Nam Xu tiếc nuối nói: “Tỷ tỷ nói vậy là không muốn cho muội cơ hội được nghe tiếng đàn của tỷ tỷ sao? Tỷ tỷ chính là tài nữ nổi danh thượng kinh, sao có thể không biết đàn?”
Diệp Tống yên lặng nhìn thoáng qua đàn cổ trước mắt.

Diệp Tống trước kia có thể thật sự có sư phụ là nhạc sư, là tài nữ nổi danh thượng kinh, bất quá Diệp Tống nàng lại không phải Diệp Tống trước kia a, nàng bất quá sau một giấc ngủ liền xuyên qua thân thể này, làm sao biết cái gì là đàn cổ.

Nàng thật sự sẽ không đàn được a!
Không đợi Diệp Tống trả lời, Nam Xu lại xảo tiếu xinh đẹp mà đề nghị nói: “Nếu tỷ tỷ không chê muội bêu xấu, muội muội có thể cùng tỷ tỷ âm vũ một khúc.”
Nghe Phái Thanh nói, Nam Xu trước đây ở thanh lâu chỉ vì một vũ khúc mà làm điên đảo trái tim của vô số công tử phong lưu.

Có thể câu mất hồn Tô Thần, Diệp Tống thực sự cũng muốn nhìn một lần.


Không cần biết Nam Xu là loại người gì, chỉ là xem mỹ nữ khiêu vũ là đại thưởng thức a.

Phái Thanh cảm giác không ổn, ai biết Nam thị khi khiêu vũ sẽ nhảy ra cái chuyển xấu gì, nói với Diệp Tống: “Tiểu thư, nô tỳ thấy sắc trời không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta về trước đi.”
Diệp Tống nhíu mày liếc Phái Thanh một cái, không vui nói: “Phu nhân hiến vũ, muội lại muốn bổn vương phi trở về, chẳng phải làm mất nhã hứng của phu nhân sao? Muội im lặng đứng ở một bên đi.”
Thấy Nam Xu đã đi đến khoảng đất trống phía trước cây đàn, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhảy một khúc, lúc này Diệp Tống mà cự tuyệt sẽ làm hỏng nhã hứng.

Phái Thanh không nói thêm gì, cùng Linh Nguyệt lùi về phía sau.

Diệp Tống ngồi xuống trước đàn, không một chút đoan trang, ngược lại cảm giác đao to búa lớn, nếu là chuẩn bị đem chân đạp trên ghế thì mới đúng phong thái đi.

Nam Xu nhu tình nói vọng lại: “Tỷ tỷ, ta đã chuẩn bị tốt.”
“Đã chuẩn bị tốt?” Diệp Tống nói, “Vậy bắt đầu thôi.

Ta nói rồi ta đánh đàn không tốt, nhưng khó có được cơ hội xem muội muội khiêu vũ, ta cũng thử đàn một khúc, mong muội muội chớ có ghét bỏ.” Nói xong một tay chống cằm, một tay vỗ lên mặt đàn, không chút để ý mà lướt ngón tay qua, đàn ra một chuỗi âm thanh lộn xộn.

Nam Xu nghe thấy, dừng một chút.

Diệp Tống là lần đầu tiên chạm vào đàn cổ, nàng cảm thấy âm sắc thật tốt, dùng logic của người hiện đại mà cảm thụ, lập tức hứng thú mà sinh ra linh cảm sáng tác.

Ngay sau đó tay cứ thế mà vuốt trên dây đàn, dựa trên yêu thích mà đàn một hồi vô cùng tự đắc.

Linh Nguyệt cùng đám nha hoàn nghe Diệp Tống đàn ra một đống lộn xộn vô cùng khó nghe.

Vậy mà Nam Xu lại có thể cùng tiếng đàn như vậy mà khởi vũ.


Phái Thanh thính giác chết lặng, không thể tin tưởng nhìn Diệp Tống.

Tiểu thư tốt xấu cũng được danh sư dạy dỗ, không thể có khả năng sẽ đàn tệ như vậy, nhưng mà người nghe là Nam Xu cùng Linh Nguyệt, đây nhất định là do tiểu thư cố ý, Phái Thanh cứ vậy đồng ý với suy nghĩ của mình mà bĩnh tĩnh lại.

Diệp Tống thấy trên trán Nam Xu đã đổ mồ hôi, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, cảm thấy nàng nhảy đã có chút mệt, lập tức ý thức được tiết tấu âm nhạc của mình đang quá nóng nảy, khiêu vũ cần phải khớp với âm điệu.

Vì thế Diệp Tống liền thả chậm tốc độ, một bên lộ vẻ tán thưởng nói: “Vũ khúc của muội muội đúng là khuynh thành, quả nhiên danh bất hư truyền.

Khó trách Vương gia lại yêu thích như vậy, tỷ tỷ xem mà cũng say mê.”
Nam Xu quay đầu mỉm cười, kết hợp với cảnh sắc diễm lệ phía sau lại càng làm nổi bật lên dung mạo của nàng.

Ước chừng lúc này Nam Xu chỉ quan tâm đến Diệp Tống mà không chú ý dưới chân, kết quả bị mất trọng tâm, kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó cả người liền đổ về phía trước, nặng nề ngã ở trên mặt đất.

“Phu nhân!” Linh Nguyệt thấy thế thất kinh, chạy lên đỡ.

Diệp Tống còn rất hứng thú, nhưng Nam Xu té ngã nàng không thể tiếp tục đàn, tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Mà đàn kia, không chịu được lực đạo đột ngột thay đổi liền đứt.


Diệp Tống đứng dậy đi tới, ra vẻ vô cùng sốt sắng, hỏi: “Muội muội thế nào, có nặng lắm không? Đều do ta đánh đàn không tốt, hại muội muội bị té ngã.”
Nam Xu sắc mặt tái nhợt, chắc là đau lắm, cắn răng cố nén nói: “Không, không có việc gì…là ta nhảy không tốt…”
Linh Nguyệt khóc nức nở: “Phu nhân, người rốt cuộc bị thương ở chỗ nào rồi?”
“Chân…chân a…”
Diệp Tống vén váy Nam Xu lên, quả thực thấy bị sưng đỏ, nhíu mày lập tức phân phó Linh Nguyệt: “Mau đi gọi người tới.” Linh Nguyệt hiển nhiên đối Diệp Tống cùng Phái Thanh không yên tâm nên do dự, Diệp Tống quát lạnh một tiếng: “Còn không mau đi!”
Linh Nguyệt đứng lên, bất chấp lễ nghi tôn ti, nói: “Nếu phu nhân có bất trắc gì, Vương phi không thoát được liên quan!” Dứt lời xoay người chạy đi gọi người.

Phái Thanh cũng lo lắng, trong lòng bất ổn.

Đương nhiên nàng vì Diệp Tống mà lo lắng, Nam thị bị thương như vậy, nếu như bị Vương gia biết…Phái Thanh không dám tưởng tượng tiếp nữa.

Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Tống, hoàn toàn là biểu tình vì Nam Xu mà lo lắng, nàng còn ôn nhu an ủi nói: “Muội muội cố gắng chịu một chút, người sẽ tới ngay thôi.” Nàng vừa ôm vừa đỡ Nam Xu đặt nằm lên ghế..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.