Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 12: Trà Xanh Tìm Tới Cửa


Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 12: Trà Xanh Tìm Tới Cửa


Diệp Tống dưỡng thương hơn nửa tháng, đã có thể ngồi dựa vào thành giường, nhưng chưa xuống giường được.

Thời điểm nửa buổi chiều, Diệp Tống đang chán muốn chết, Phái Thanh xụ mặt tiến vào bẩm báo nói: “Tiểu thư, Nam thị tới.”
Diệp Tống mắt cũng không nâng, ngón tay lật giở thoại bản, nhàn nhạt nói: “Vậy à, khó có dịp nàng ta tới đây, mau mời các nàng tiến vào.” Buổi trưa Phái Thanh cùng Linh Nguyệt ở phòng bếp nháo đến không thoải mái nàng đã nghe Phái Thanh kể lại, Phái Thanh cũng diễn thực sâu, còn bắt chước giọng điệu của Linh Nguyệt mà kể, Diệp Tống nghe đến hưng phấn, còn bình một câu: “Muội rất có tài ăn nói, về sau cãi nhau đều giao cho muội.”
Lúc đó Phái Thanh xấu hổ dậm chân: “Tốt xấu gì nô tỳ cũng là vì tiểu thư, chứ nô tỳ không phải người đàn bà đanh đá a”
Nam Xu tới Bích Hoa uyển, Diệp Tống tuy không nghĩ đến nhưng trong lòng cũng phải chuẩn bị một chút.

Thực mau Nam Xu dáng người thướt tha mềm mại vào tới, hơi hơi phúc lễ nói: “Muội muội thỉnh an tỷ tỷ.”
Diệp Tống lúc này mới hơi nâng mắt lên, cười đến là nhiệt tình: “Thì ra là muội muội tới a, chẳng mấy khi muội muội lại tới, hiện tại ta lại chưa xuống giường được nên không thể ra nghênh đón, muội muội tùy ý ngồi, không cần khách khí.”
Ánh mắt giao nhau, Diệp Tống tươi cười không chê vào đâu được, Nam Xu nhìn đến ngẩn người, sau đó lại tràn đầy xấu hổ, cư nhiên đỏ mặt thẹn thùng.

Bởi Diệp Tống bị thương là vì nhìn thấy cảnh Tô Thần cùng Nam Xu ân ái.


Loại chuyện này bị người bắt gặp, chính là dù da mặt dày có dày tới đâu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

Nam Xu tiến đến mép giường Diệp Tống ngồi xuống, tràn đầy áy náy cùng quan tâm, nói: “Thương thế của tỷ tỷ đã khá hơn chưa? Đều là ta không tốt, nếu không phải vì ta, Vương gia cũng sẽ không đối xử với tỷ tỷ như vậy…”
Diệp Tống câu môi cười nói: “Muội muội không cần tự trách, hết thảy đều là tỷ tỷ tự tìm.

Có ai bắt tỷ tỷ nhìn lén đâu.”
Hai tai Nam Xu đỏ đến không thể đỏ hơn: “Tỷ tỷ đừng giễu cợt ta.”
Diệp Tống ý cười không giảm nói: “Ngã một lần khôn hơn một chút, Vương gia xuống tay nặng như vậy, ta nào dám nhớ lại chuyện đó.

Ngày ấy là ta quá lỗ mãng, muội muội cứ trách móc.”
Nam Xu giương mắt nhìn nàng, nói: “Ta đâu muốn cùng tỷ tỷ gây hiềm khích, sự kiện kia coi như chưa từng phát sinh đi.”
“Đương nhiên có thể.”
Nam Xu kiều nhu mà nở nụ cười: “Tỷ tỷ thật tốt, ta nhất định sẽ nói với Vương gia, lần sau không được đối đãi với tỷ tỷ như vậy nữa.”
Nàng ta cho rằng, thương thế này của Diệp Tống giống như ăn một bữa cơm đơn giản hay sao.

Chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết? Rõ ràng là nàng ta thấy Diệp Tống bị trọng thương như vậy cũng không có gì quan trọng, liền giống như con mèo làm hỏng một đóa hoa sau đó tùy tiện mắng một hai câu hay sao?
Diệp Tống cảm thấy, ít nhất cũng phải bẻ hết móng vuốt của nó đi mới được.

Diệp Tống cười càng thêm động lòng người, nói: “Vậy đa tạ muội muội.”
Nam Xu vẫy tay một cái, Linh Nguyệt cùng hai nhà hoàn mang tới một ít trang sức châu báu, vòng ngọc, kim bộ diêu tử bằng vàng ròng.

Nam Xu nói: “Tỷ tỷ, đây là Vương gia thường ngày mang về cho ta, ta không thể dùng hết nhiều như vậy, hôm nay qua đây thỉnh an tỷ tỷ liền mang theo lại đây, tỷ tỷ nhất định phải nhận lấy.”

Diệp Tống cũng không thèm liếc mắt một cái, trên mặt vẫn hiện lên vẻ thực lòng thích, nói: “Muội muội thật có lòng, trang sức thật đẹp, ta đây nếu từ chối thì thành bất kính rồi.”
Nam Xu lúc gần đi, cong cong con ngươi, trong mắt hiện lên một tia khinh thường vô cùng khó phát hiện.

Người vừa đi, Phái Thanh đối với mấy cái châu báu trang sức kia vô cùng ngứa mắt.

Cầm lấy toan ném đi, nói: “Chỉ là một chút trang sức, làm như chúng ta không mua nổi, ta thấy nàng ta trước giờ chưa từng thấy trang sức như vậy, Vương gia ban thưởng một chút nàng liền tới đây diễu võ dương oai.

Xì! Vương gia thưởng đồ vật, dơ!”Nàng hỏi Diệp Tống, “Tiểu thư, đống này xử lý như thế nào, nô tỳ quả thật thấy quá chói mắt.”
Diệp Tống lười biếng cười, nói: “Ném đi thực đáng tiếc.

Giữ lại đi.”
“Tiểu thư,” Phái Thanh chống nạnh, hận không thể rèn sắt thành thép: “Người sao có thể giữ mấy đồ này lại làm mất hết thân phận như vậy.”
“Ta đương nhiên không dùng mấy cái đó”, Diệp Tống cười tủm tỉm nói, “Nhưng không có nghĩa người khác không thể dùng a, ta thấy Phái Thanh muội mang thích hợp lắm đó.” Phái Thanh vừa định phản bác, nàng lại cúi đầu tiếp tục xem thoại bản, “Em xem mấy nha đầu mang thoại bản đến cho ta, cầm thưởng cho các nàng đi.

Không biết khi Tô tiện nhân thấy trang sức hắn tặng cho nữ nhân của mình mang trên người nha hoàn sẽ có phản ứng gì.”
Phái Thanh lúc này mới phản ứng lại, mặt lộ vẻ vui sướng.


Diệp Tống chống cằm nghĩ nghĩ, lại nói: “Không ổn, nói không chừng mấy nha đầu lại vì thế mà ra oai, chi bằng mang ra ngoài đổi thành chút bạc.”
Phái Thanh lanh lẹ chạy đi làm.

Không nghĩ tới, mấy nha đầu kia lại tới Bích Hoa uyển đưa tin, làm Diệp Tống cảm thấy ngoài ý muốn.

Bốn người chỉnh tề mà quỳ xuống, nói: “Vương phi nương nương, nô tỳ biết nương nương thân mình không tốt, nhờ ân đức của nương nương, nô tỳ đã thông báo với quản gia, từ hôm nay trở đi chúng nô tỳ sẽ tới Bích Hoa uyển nghe nương nương sai sử.” Bốn đôi mắt sáng ngời, vừa sợ hãi vừa chờ mong mà nhìn Diệp Tống.

Diệp Tống nhìn về phía Phái Thanh: “Sao lại thế này?”
Phải Thanh khó xử mà giải thích: “Tiểu thư, nô tỳ cũng không rõ, là tự các nàng muốn tới Bích Hoa uyển, nô tỳ mới đi nói với quản gia viện mình cần thêm nha hoàn, các nàng liền xung phong đi…Vì thế liền thành như vậy.

Tiểu thư, Bích Hoa uyển có thêm mấy nha hoàn sẽ càng nào nhiệt, một mình nô tỳ cũng không làm hết việc, người liền đồng ý đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.