Đọc truyện Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường – Chương 102: Bữa Cơm Tất Niên
Nàng mượn sức áo choàng cười một chút nói: “Đây không giống tác phong của ngươi a.” Nếu như không Ai nói, Hình Bộ sao có thể biết nàng là Vương phi, vụ án sao có thể chỉ trong vòng một buổi sáng ngắn ngủi đã chuyển tới Đại Lý Tự, còn Tô Nhược Thanh sao có thể biết nhanh như vậy được.
Mới đầu lúc bị bắt ở tửu quán Diệp Tống đã cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng đến lúc vào tù mới nhớ, thiếu Tô Tĩnh a.
Chắc hắn thấy sự việc không liên quan mình nên biến trước rồi.
Tô Tĩnh vươn vai, đi phía trước, từng bước một bước xuống cầu thang, nghiền ngẫm nói: “Tốt xấu gì tẩu tẩu mấy ngày nay cùng ta cũng có giao tình đi nhậu cùng nhau, tẩu tẩu ngồi tù, một mình ta đi Tố Hương lâu cũng không thú vị, ta còn mong tẩu tẩu có thể chữa khỏi cho ta…” Diệp Tống giật giật khóe miệng, thấy hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hơi nâng cằm lên, nhìn nàng chớp chớp mắt, “Ngươi hiểu a.”
Nàng đương nhiên hiểu.
Tô Tĩnh thật sự không biết xấu hổ.
Hai người chậm rãi đi trên đường, Diệp Tống hỏi: “Ngươi thấy đồ vật của ta sao?”
“Là cái này?” Tô Tĩnh phất tay một cái liền móc ra một thanh dao găm, chăm chú thưởng thức không muốn buông tay, “Chi bằng ngươi cho ta cái này đi, coi như là phần thưởng vì ta đã giúp ngươi.”
Diệp Tống vươn tay lấy lại, kết quả bị Tô Tĩnh cười hì hì né tránh, Diệp Tống nói: “Cái khác thì được, cái này không được.”
“Vì sao?”
Diệp Tống nói: “Cái này không phải của ta, là của A Thanh cho ta mượn dùng hai ngày, trở về còn phải trả cho nàng.” Nghĩ nghĩ, nàng chuyển dời ánh mắt sang Tô Tĩnh cười, “Hoặc là ta cũng có thể tặng cho ngươi, coi như làm vật đính ước giữa ngươi và A Thanh.”
Vừa nghe vậy, Tô Tĩnh liền trả lại cho Diệp Tống, bĩu môi nói: “Được rồi, ta trả lại đồ cho ngươi, coi như ngươi nợ ta.”
Diệp Tống gật đầu: “Được, về sau nếu ngươi thích cái gì, ta sẽ cho ngươi.”
Đi được nửa đường, xe ngựa Hiền Vương phủ tới đón, xa phu cung kính cúi chào.
Tô Tĩnh cà lơ phất phơ nói: “Ai nha, hôm nay là 30 tháng chạp a.”
Diệp Tống ngẩn người, 30 tháng chạp? Là đêm tất niên sao? Bất tri bất giác thời gian đã trôi nhanh như vậy.
Tô Tĩnh cười ái muội đẩy nàng: “Muốn tới nhà ta không, ăn cơm tất niên.”
Diệp Tống phục hồi lại tinh thần, cười cười sau đó không khách khí liền lên xe ngựa.
Chờ Tô Tĩnh lên xe, phu xe đánh ngựa đi, Diệp Tống mới nói: “Đi tướng quân phủ.”
Trước của tướng quân phủ dán câu đối, tượng đá bên ngoài cũng dán hồng phúc.
Thủ vệ thấy Diệp Tống xuống xe, vui vẻ chạy tới đón: “Tiểu thư đã trở lại.”
Đây mới là gia đình, cảm giác thật ấm áp, gặp người nhà sẽ thật vui vẻ.
Không biết từ lúc nào, Diệp Tống có chút cảm tạ lão thần côn đã đưa nàng tới thời đại này, để nàng nhập vào thân xác này, có được gia đình này.
Nàng đã sớm coi mình chính là Diệp Tống.
Diệp Tống đi lên trước cửa thềm đá, quay đầu thấy Tô Tĩnh còn ngồi trong xe, nhướng mày nói: “Có muốn vào ngồi chút không?”
“Sao ta có thể không biết xấu hổ.” Tô Tĩnh miệng thì nói vậy nhưng hai chân lại không nghe sai sử đã đi theo tới.
Diệp Tống về phòng rửa mặt chải đầu, không thích mặc quần áo nữ tử rườm rà liền mặc một thân áo bông trung tính, tóc dài buộc cao lên, cổ áo kéo cao, thoạt nhìn có vài phần khí chất của nam nhi Diệp gia.
Lúc Diệp Tống đi tới, cặp mắt đào hoa của Tô Tĩnh liền ở trên người nàng lưu luyến.
Đại tướng quân vỗ bả vai Tô Tĩnh cảm khái: “A Tống nhà ta không sinh ra là nam nhân, quá đáng tiếc.
Nếu là nam nhân, nhìn tướng mạo như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu nữ nhân vì nàng rung động, Hiền Vương ngươi nói xem có phải hay không?”
Tô Tĩnh gật đầu, nói: “Đúng là không tồi.”
Thế là bữa cơm tất niên này liền ăn tại tướng quân phủ, còn Tô Tĩnh tới ăn chực.
Một nồi sủi cảo lớn, nóng hôi hổi được bưng ra.
Diệp Thanh ngồi xe lăn nên không tiện gặp đồ ăn nên đều là Diệp Tống giúp nàng, trên mặt nàng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Diệp Thanh vừa ăn vừa không nhịn được hỏi: “Nhị tỷ, mấy ngày người ở Đại Lý tự Ninh Vương có làm khó dễ người hay không?”
Vụ án này của Diệp Tống được xử kín đáo, nhưng sao có thể không truyền được đến tai Diệp gia.
Diệp Tống không tỏ ý kiến mà nhướng mày: “Ta vô tội, hắn sao có thể làm khó ta được.” Nói xong liền gắp một viên thịt sủi cảo tròn vo cho Diệp Thanh, lại nói, “Đúng rồi, Linh Nguyệt nửa người đã bị liệt, coi như bồi thường hai chân cho muội.”
Diệp Thanh cúi thấp đầu, mãnh liệt gặm sủi cao, cố gắng đem giọt lệ sắp tràn ra kia bức trở về, nói: “Tạ nhị tỷ.”
Diệp Tống nhéo búi tóc Diệp Thanh, cười như không cười nói: “Muội là muội muội của ta, cảm tạ làm gì.
Chờ năm sau thời tiết ấm áp, ta sẽ đi khắp nơi tìm thần y tới chữa chân cho muội.”
Tô Tĩnh đang chăm chú ăn, đột nhiên lại lên tiếng: “Ta có thể giúp ngươi hỏi thăm.”
Diệp Tu hơi hơi gật đầu nói: “Hiền Vương có mạng lưới rất rộng, làm phiền Hiền Vương phải dốc sức giúp đỡ rồi.”
Tô Tĩnh xua xua tay: “Mạng lưới rộng không đáng nhắc tới, mấy năm nay cũng không lui tới nữa, chỉ có thể nói sẽ cố gắng mà thôi.”
Lúc này Đại tướng quân miệng đang đầy sủi cảo ngẩng đầu lên, trong mắt bát quái lấp lánh: “Hiền Vương có tâm như vậy, chẳng lẽ là…động tâm tư với A Thanh nhà ta sao? Như vậy đi, dù sao người cũng không có Vương phi, không bằng để ta đem A Thanh đính ước với ngươi? Người khác tới cầu thân ta đều không đồng ý, tiện nghi ngươi rồi.”
Không nghĩ tới Tô Tĩnh lại híp mắt cười nói: “Nói mới nhớ, hình như ta cũng nhiều năm rồi chưa có bạn làm ấm giường.”
Diệp Tu không khách khí vạch trần hắn: “Đều nghỉ ở thanh lâu, mỗi lần đổi một bạn làm ấm giường khác nhau đi.”
Diệp Tống cũng dứt khoát cự tuyệt: “Không được, Hiền Vương tốt nhất đừng gieo tai họa cho ta, ta muốn gả cho người đàng hoàng.”
Diệp Tống ghé vào tai Diệp Thanh nói nhỏ một câu, mặt Diệp Thanh lập tức đỏ bừng cúi đầu ăn sủi cảo.
Trong lòng Diệp Tống hiểu rõ, bên môi nở nụ cười mờ ám.
Tô Thần sau khi kết án ở Đại Lý Tự liền vội vã vào cung, tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng cùng Hình Bộ Thượng Thư thương lượng sửa chữa quốc luật, đến lúc xong việc trời cũng đã khuya.
Lúc trở lại Ninh Vương phủ, trong phủ vô cùng náo nhiệt, mọi người vui mừng chào đón khoảnh khắc giao thừa.
Trên đại sảnh đã bày một bàn lớn với đủ món ăn phong phú, Nam Xu ngồi trên ghế đợi hắn về ăn.
Thấy Tô Thần trở về, nàng ta liền dịu dàng đứng dậy nghênh đón, thuận tay gạt vài bông tuyết trên áo hắn.
Tuyết mùa đông, luôn nói đến là đến, không có dấu hiệu báo trước.
Tô Thần nắm tay Nam Xu, ôn nhu nói: “Trời lạnh, không cần ra ngoài đón ta.” Ngữ khí tuy ôn nhu nhưng trên mày lại như có như không rối rắm.
Trong lòng hắn, có một loại cảm xúc nặng trĩu hình như càng ngày càng tăng, khoảnh khắc bước vào vương phủ kia, nha hoàn cũng gia đinh vội vàng treo lên đèn lồng đỏ sáng ngời, hắn trong lúc nhất thời liền có chút hoảng hốt.
Nếu Diệp Tống ở đây, giờ này khắc này, đứng ở cầu thang gỗ treo đèn lồng, nhất định nàng cũng góp phần.
Nếu Diệp Tống ở đây.
Lúc hắn ngồi xuống bàn ăn, Nam Xu ngồi xuống bên cạnh hắn, trước mặt là bàn ăn phong phú, nhưng hắn không thấy Diệp Tống.
Hắn nhấc đũa lên, như không có việc gì hỏi một câu: “Vương phi đâu, sao không trở về?”
Nam Xu dừng một chút, cười cười nói: “Hôm nay vẫn chưa thấy tỷ tỷ trở về, Vương gia không cần lo lắng, có lẽ nàng về nhà mẹ đẻ.”
Tô Thần gắp cho nàng thức ăn thanh đạm, “Ừm” một tiếng nói: “Mau ăn đi, đều sắp lạnh cả rồi.”
Ăn được một nửa, Nam Xu bỗng nhiên buông đũa xuống, Tô Thần nghi hoặc nhìn nàng.
Nàng bất đắc dĩ giơ tay vuốt thẳng nếp nhăn giữa mày hắn nói: “Trong lòng Vương gia hẳn là rất để ý tới tỷ tỷ.”
Tô Thân nhăn mày càng sâu: “Nàng không cần nghĩ nhiều, sẽ không tốt cho thân thể.”
Nam Xu nắm lấy tay Tô Thần, biểu tình vô cùng chân thành tha thiết lại thống khổ nói: “Thiếp thân không nghĩ nhiều, kỳ thật Vương gia để ý tỷ tỷ, thiếp thân cũng thấy rất tốt.
Bất luận như thế nào, thiếp thân chỉ hy vọng Vương gia có thể vui vẻ, thiếp thân không quan trọng, thật sự đấy.”
Tô Thần thần sắc nhu hòa, nhìn Nam Xu, kéo nàng vào ngực thở dài: “Ta vẫn luôn khiến nàng phải chịu ủy khuất, nàng vẫn còn có thể suy nghĩ cho ta như vậy, rốt cuộc ta nên nói gì mới tốt đây?”
Nam Xu rơi nước mắt: “Chỉ cần trong lòng Vương gia có thiếp thân, thiếp thân đã rất thỏa mãn và hạnh phúc.
Nếu một ngày nào đó, thiếp thân không còn ở vị trí này nữa, nhưng thiếp thân từng được hầu hạ Vương gia, cũng coi như đã tu luyện được mấy đời phúc phận.”
“Nói lời gì ngốc như vậy, sao nàng có thể không ở đây được.”
Ban đêm, Tô Tĩnh ăn no trở về liền tò mò hỏi: “Vừa rồi ngươi nói gì với muội muội khiến nàng ta thẹn thùng vậy?”
Diệp Tống liếc hắn: “Ta nói, ngươi phong lưu như vậy, công phu trên giường hẳn là rất tốt.”
“…” Tô Tĩnh ngửa đầu thở dài, thực rối rắm, “Không phải ta đã nói với ngươi ta có bệnh kín sao, chuyện tốt kia cũng là chuyện trước đây rồi.
Mới nãy là ta nói giỡn, ngươi đừng đem nha đầu kia gả thật đấy.
Ngươi biết, trong lòng ta chỉ có một vị thê tử.”
Diệp Tống đưa hắn đến cửa, liền xoay người trở về nói: “Đường đêm đi cẩn thận.”
Đầu này Tô Tĩnh vừa đi, đầu kia xe ngựa của Ninh Vương phủ đã tới trước cửa tướng quân phủ.
Diệp Tống vào nhà còn chưa kịp uống xong chén trà đã có người tới báo, Ninh Vương tới.
Nha hoàn đang thu dọn bàn ăn trên đại sảnh, Đại tướng quân uống nhiều mấy chén, Diệp Tống lúc trước đã học Diệp Thanh cách pha trà liền pha một bình trà cho cha cùng huynh trưởng còn có Tam muội uống.
Diệp Thanh uống trà của nàng, vui vẻ rạo rực nói: “Tay nghề của nhị tỷ không tồi chút nào, quả thật là có năng khiếu.”
Ninh Vương đi tới, vóc người cao lớn lạnh lùng, tà áo tung bay theo từng bước chân, giày đạp trên tuyết không một tiếng động.
.
Đọc truyện tại * TrùmTr uyện.
n e t *
Hắn tiến vào, Diệp Tu cùng Diệp Thanh đều bất động, mặt không chút biểu tình, từng người vẫn an tĩnh uống trà.
Diệp Tống mặt không đổi sắc rót thêm cho cha hai chén trà nhỏ.
Đại tướng quân cảm thấy mỹ mãn uống hai ngụm mới đứng dậy nói: “Ninh Vương gia đại giá quang lâm, đã ăn chưa?”
Tô Thần đáp: “Đã ăn rồi, bổn vương tới đón Diệp Tống về nhà.” Hắn nhìn Diệp Tống nói, “Trở về tướng quân phủ cũng không nói một tiếng, trong nhà đều chờ ngươi ăn cơm tất niên.
Nếu muốn về, sáng ngày mai bổn vương được nghỉ sẽ đưa ngươi trở về.”
Trước mắt người nhà mẹ đẻ Diệp Tống, lời nào hắn nói là thật lời nào là giả, phỏng chừng cũng chỉ có hắn biết.
Có lẽ cho dù toàn bộ lời hắn nói đều xuất phát từ chân tâm nhưng cũng sẽ không có ai tin tưởng, vì đến chính bản thân hắn cũng không tin.
Diệp Tống cũng rót cho Tô Thần một ly trà nói: “Muốn uống trà không, nếm thử đi.”
Tô Thần không chút do dự bưng chén trà lên uống một ngụm, hương thơm của trà lan truyền khắp miệng, tay nghề pha trà cũng không tồi.
Diệp Tống câu môi cười nói: “Lần cuối cho ngươi chút mặt mũi, lát nữa ta sẽ cùng ngươi trở về.”
Đây là lần cuối.
Diệp Thanh nhịn không được, bình tĩnh nói: “Tướng quân phủ mới là nhà của nhị tỷ, nhị tỷ không cần cho bất luận kẻ nào mặt mũi, không muốn đi thì không đi, không cần trở về cái địa phương quỷ quái kia.”
Hết chương 102
Sorry cả nhà nhiều, hôm nay có chút việc bận lên đăng chương muộn quá.
Hẹn cả nhà mai bù chap hôm nay nhé.
À, có ai thấy thích Tô Tĩnh không, mình là mình thấy thích Tĩnh ca ca rồi đấy, đi dạo thanh lâu thì đã sao, phong lưu thì đã sao, nếu bản tính của Tĩnh ca ca là vậy thì lúc trước đã không đau lòng vì Vương phi của mình như thế, đến mức điều đó trở thành cấm kỵ, bất kì ai cũng không được nhắc đến.
Có lẽ Tĩnh ca ca làm như vậy là vì quá đau lòng, cảm thấy trên đời chẳng còn gì cho anh lưu luyến nữa nên lựa chọn cách trở thành bộ dáng cà lơ phất phơ như vậy..