Bạn đang đọc Phượng Hí Đông Cung: Chương Q.2 – Chương 44: Ghi Nợ Ân Tình
Long Liễm Thần gặp phải tình hình này biểu hiện tương đối bình tĩnh, “Đều là bằng hữu cũ, cần gì khách khí như thế?”
“Tam ca, các người đang giở trò quỷ gì vậy?” Vẻ mặt Long Hiểu Vân mờ mịt không thua gì Kim lão tam. Tam ca thân thiết nhất của nàng đã trở thành anh em với đầu lĩnh cường đạo từ khi nào vậy chứ?
Long Liễm Thần vỗ vỗ lưng của nàng, “Đi vào rồi nói.”
“Nhị gia, ngài và Thất thiếu từ từ nói chuyện. Chúng tôi đi đăng ký phòng trước.” Kim lão đại nói.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu ý bảo họ cứ tự nhiên. Nếu không phải trông thấy Hiểu Vân một thân một mình đi lung tung ở trên đường mà Long Thất lại không đi theo nàng, hắn sẽ không xuất hiện, càng sẽ không suýt nữa bại lộ thân phận. Bọn họ chạm mặt nhau ở chỗ này không có trong kế hoạch của hắn, mà để Phượng thất nhìn thấy lại là thêm việc ngoài ý muốn trong việc ngoài ý muốn.
***
Bên trong phòng.
“Không phải huynh nói Long Thất ở đây sao?” Long Hiểu Vân ngạc nhiên hỏi.
Phượng Triêu Hoa cũng có chút nghi ngờ. Người đâu rồi?
“Tự rời đi rồi.” Long Liễm Thần nói.
“Nhiệm vụ của hắn là phải luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ muội, tại sao một tiếng cũng không nói mà bỏ đi như vậy?”
Long Liễm Thần suy nghĩ một chút rồi nói như thật, “Có lẽ đột nhiên có việc gấp.”
“Nhưng….”
“Muội còn chưa nói cho ta biết tại sao không nghe lời ta chạy tới nơi này hả?”
“A….. Cái này….Muội…..” Long Hiểu Vân bắt đầu cắn đầu ngón tay, nhìn Phượng Triêu Hoa cầu giúp đỡ.
Nhưng Phượng Triêu Hoa lại chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ, không hề có ý định giải vây giúp nàng.
“Phượng huynh có thể tránh đi một lát được không?” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa nghe thấy thế, mi đen nhếch lên, hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt mang theo nghi ngờ hờ hững nhìn về phía ý nói: “Cái gì?”
“Ta có vài lời muốn nói riêng với muội ấy.” Long Liễm Thần nói.
Phượng Triêu Hoa thu lại phiến môi thản nhiên nói, “Đi đi. Nói xong rồi thì tiện thể thuê riêng cho nàng ta một gian phòng.” Giọng nói tương đối độ lượng.
Long Liễm Thần kinh ngạc. Y thật sự nghe không hiểu hay giả bộ không hiểu?
“Còn có vấn đề gì sao?” Phượng Triêu Hoa thể hiện vẻ mặt ‘ta rất vui lòng giúp một tay’.
Khóe miệng Long Liễm Thần giật mạnh mấy cái, hơi thất vọng nói, “Không có.” Sau đó xách bọc y phục túm Long Hiểu Vân ra khỏi cửa phòng.
“Không cần phải thế, muội tự đi được.” Long Hiểu Vân vừa giùng giằng vừa nhắm về phía Phượng Triêu Hoa kêu lên, “Thấy chết mà không cứu không phải là quân tử. Đường đường là Phượng Thất thiếu như huynh tại sao lại nhẫn tâm lại thờ ơ nhìn một cô gái yếu đuối bị ức hiếp…”
Long Liễm Thần nghe vậy, khẽ cười nói một câu: “Hắn không phải là quân tử.” Nói xong liền trực tiếp mang Long Hiểu Vân đi.
Phượng Triêu Hoa đối với đánh giá của y chỉ duy trì mỉm cười, sau đó treo một thẻ bài ‘miễn làm phiền’ ở ngoài cửa rồi đóng cửa lại. Tiếp theo trèo lên giường ngủ.
Nếu tối nay nhất định không thể ngủ thì lúc này dĩ nhiên nên tranh thủ thời gian để ngủ bù.
***
Nhắc tới cũng khéo, Long Liễm Thần lại ở phòng chữ Thiên số hai đối diện với Phượng Triêu Hoa. Mặc dù cách bốn cánh cửa cộng thêm một hành lang, nhưng động tĩnh bên trong cánh cửa đối diện vẫn vang rõ mồn một vào tai Phượng Triêu Hoa.
“Lập tức thu dọn y phục. Ta phái người đưa muội trở về.” Giọng nói của Long Liễm Thần.
“Muội không muốn!”
“Không phải do muội quyết định.”
“Tam ca….. ” Long Hiểu Vân bắt đầu cầu khẩn, “Huynh đừng đuổi người ta về mà. Người ta phải trải qua biết bao nhiêu gian nan cực khổ mới đến được nơi này, tại sao huynh….. tại sao có thể như vậy chứ.”
Gian nan cực khổ? Phượng Triêu Hoa dở khóc dở cười. Xem ra bản thân nàng đã phải chịu hơn mười năm khổ cực rồi.
“Đừng giả bộ! Phượng thất không thể nào để uội chịu khổ.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy, hài lòng nhếch miệng. Đây đúng là một câu tiếng người.
“Sao huynh biết hắn sẽ không để muội chịu khổ?”
“Hắn không phải loại người như vậy.”
“Không thể nhìn bề ngoài của con người đâu. Nói không chừng hắn chỉ được cái mã ngoài…..”
“Không nên quên ân phụ nghĩa.”
“Người ta không phải ý đó!”
Hồi lâu sau, Phượng Triêu Hoa không nghe được tiếng trả lời của Long Liễm Thần nữa, lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Xảy ra chuyện gì sao?
Đột nhiên, phía đối diện truyền đến tiếng đánh nhau ầm ầm.
Phượng Triêu Hoa tập trung nghe một lát, rất nhanh đã xác định được quân địch tới cũng không nhiều vì vậy trở người ngủ tiếp.
Bất ngờ cửa bị đá văng ra.
Phượng Triêu Hoa nhíu nhíu lông mày, mặt không biến sắc vẫn nhắm mắt nằm trên giường như cũ.
“Đừng tới đây, nếu không… ”
“Tam ca, huynh có bị thương không?” Giọng nói của Long Hiểu Vân vô cùng lo lắng.
Long Liễm Thần lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo nàng bình tĩnh đừng nóng vội, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào tên áo đen bịt mặt đang uy hiếp Long Hiểu Vân.
“Nếu ngươi dám đi về phía trước nửa bước, thì hãy chuẩn bị nhặt xác cô ta đi!” Tên áo đen hung ác nói.
Mặt Long Liễm Thần vẫn không có cảm xúc, mắt không chớp nhìn chằm chằm tên áo đen, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Tên áo đen bị hắn nhìn đến hoang mang, từ từ lui về phía sau, uy hiếp nói, “Đừng tới đây!”
“Ngu ngốc! Ngươi không thấy tam ca ta không nhúc nhích sao? Có yêu cầu gì mau nói ra!” Long Hiểu Vân có vẻ như không một chút sợ hãi nào.
“Câm miệng! Nói nhiều thêm một câu nữa ta sẽ tiễn ngươi đi gặp Diêm Vương!” Tên áo đen thẹn quá hóa giận, hai mắt vì tức giận mà trợn lên, căm hận nhìn chằm chằm Long Liễm Thần giống như có huyết hải thâm thù với hắn.
Long Hiểu Vân vội vàng ngậm chặt miệng, chỉ sợ chọc giận đoản kiếm trước cổ kia.
Long Liễm Thần nhíu lại mày kiếm bình tĩnh nói, “Trước giờ chúng ta chưa từng gặp mặt.” Nhưng vì sao cặp mắt kia lại chứa đầy thù hận sâu đậm vậy?
“Tất nhiên ngươi chưa từng gặp ta.” Tên áo đen cười lạnh, “May nhờ mệnh ta lớn, không để cho gặp ngươi, bằng không, ta sớm đã thành vong hồn dưới kiếm của ma đầu ngươi rồi!”
“Vậy thì ta thật là sơ sót. Thật bất hạnh cho ngươi.”
“Là bất hạnh của ngươi!”
Phượng Triêu Hoa thấy thế không vui nhíu nhíu lông mày, nhặt đoản kiếm kia lên quan sát một hồi lâu rồi mở miệng nói, “Ta đã thấy một thanh đoản kiếm giống thanh của ngươi như đúc.”